Người Ấy! Tác giả: Vũ Tuấn Người ấy bây giờ có khỏe không Có ngắm ban mai nắng ửng hồng? Có chờ hoàng hôn trong sắc tím? Như thuở ngày nào vẫn nhớ mong. Người ấy bây giờ chắc khác xưa? Chẳng còn lững thững bước trong mưa Bảo rằng: "Mưa cũng như em ấy Xa nhau đổ lệ mấy cho vừa". Người ấy có còn xức nước hoa? Mùi thơm thoang thoảng khắp gần xa Để phố chiều đông, bao lữ khách Say đắm mùi hương quên về nhà. Người ấy còn hay đến biển chiều? Ngắm con sóng bạc, gió xiêu xiêu Có còn đếm bước chân trên cát? Để gió đùa trêu dáng mĩ miều Người ấy bây giờ có đọc thơ? Dưới cảnh trời đêm, ánh trăng mờ Khen thơ ai viết: "Say mê quá!" Như thuở ngày nào vẫn mộng mơ Người ấy có còn uống cà phê? Quán nhỏ thân quen trên đường về Nhâm nhi giọt đắng trong câu hát Như thuở ngày nào vẫn say mê Người ấy có còn nhớ tôi không? Những lúc cô đơn, sóng trong lòng Có gọi tên tôi trong đêm vắng? Như tôi muôn thuở vẫn chờ mong. Chao ôi! Một bài thơ nhiều câu hỏi tu từ? Những câu hỏi không cần lời đáp. Hỏi mà thực sự là nỗi nhớ mênh mang trong lòng. Nhớ mọi sở thích, thói quen, lời nói, tâm sự của "người ấy". Chao ôi! Cái đại từ người ấy đầy da diết, mến thương. Đọc bài thơ ta như bắt gặp lại hình ảnh "người ấy" trong "Hai sắc hoa Tigôn" của TTKH. Song có lẽ ở đây khác chăng là tâm tư của chàng trai về "người ấy" đã xa rồi, xa quá nên "đổ lệ trong lòng". Gần hết bài thơ toàn là hình ảnh "người ấy" trong tâm tư của "người này". Còn "người này" chỉ được nhắc đến trong câu cuối, một câu hỏi thực sự nhưng lại hỏi chính bản thân, hỏi để bộc lộ nỗi nhớ mong trong lòng.