

Tên truyện: Ngôi nhà đá cẩm thạch xanh.
Tác giả: Tiểu Tịch Mịch.
Hình ảnh: Pinterest.
Link thảo luận - góp ý:
[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Tiểu Tịch Mịch
Tác giả: Tiểu Tịch Mịch.
Hình ảnh: Pinterest.
Link thảo luận - góp ý:
[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Tiểu Tịch Mịch

Chương một: Ngôi nhà đá cẩm thạch xanh.
Dạo gần đây, cô hay mơ một giấc mơ kỳ lạ. Một ngôi nhà bằng đá cẩm thạch xanh ở cuối góc đường. Trước cổng ngôi nhà, có hai cây lộc vừng lá đỏ xen lẫn lá xanh. Những hình ảnh đôi lúc lại trở nên nhập nhằng như những thước phim bị nhiễu sóng. Cô tự hỏi phải chăng nguyên do bệnh tật đã khiến cô hay mơ những giấc mơ kỳ quái. Bác sĩ nói rằng cơ thể cô quá yếu không thể tiếp tục truyền hóa chất, với lại khối u chưa có dấu hiệu giảm kích thước sau đợt điều trị, tạm thời cô phải về nhà nghỉ ngơi, hai tháng sau xuống khám lại. Ông ấy còn nói thêm:
"Trong hai tháng này, cháu có thể tìm đến các phương pháp chữa bệnh khác."
Từ lúc ở bệnh viện trở về, cô luôn suy nghĩ về lời của bác sĩ. Phải chăng lời của ông ấy đang ám chỉ chính ông cũng hết cách. Rằng cô có bệnh thì nên tìm vái tứ phương. Cô không làm theo lời ám chỉ đó. Dường như sâu trong lòng cô đang dần dần tuyệt vọng. Chỉ muốn sống cho qua ngày, chờ đợi một cái chết sắp tới.
Nhưng không hiểu sao, khi liên tục mơ lặp đi lặp lại một giấc mơ khó hiểu, một tiếng nói khác nơi thâm tâm cô lại thúc giục cô tìm kiếm ngôi nhà đó. Hai tháng này cô điên cuồng lên mạng tìm, từ việc search Google, hỏi các group, đến hỏi những người quen biết.. nhưng vẫn chẳng có bất kỳ thông tin gì.
Gần như ngày nào cô cũng lơ đễnh, ngôi nhà đó cứ luôn ám ảnh trong tâm trí cô. Cô thắc mắc:
"Một ngôi nhà bằng đá cẩm thạch xanh thì ắt hẳn phải rất đặc biệt, rất nổi tiếng. Vậy mà tại sao lại không tìm thấy bất cứ thông tin nào về nó. Chẳng lẽ nó thực sự chỉ là một hình ảnh do não bộ tưởng tượng ra hay sao."
Cô buồn chán, lướt tạm vài bộ sưu tập hình ảnh trong ứng dụng Pinterest. Sau đó cô gục xuống bàn, ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ ngắn này lại đưa cô về với ngôi nhà đá cẩm thạch xanh, hai cây lộc vừng và góc đường cũ kỹ.
Cô tỉnh lại.
Đầu óc cô vẫn còn ong ong vì giấc ngủ bất đắc dĩ vừa rồi. Cô day day hai bên thái dương, vừa để định thần, vừa làm giảm cơn chuếnh choáng. Lần này, hồi tưởng lại hình ảnh trong mơ, cô chợt láng máng nhớ lại một chi tiết khác. Đó là một tấm biển nơi góc đường ghi: Đường Ánh Bạc, phố ánh Kim.
"Cái tên thật kỳ lạ." - Cô thầm nghĩ.
Cảm thấy đó là manh mối giúp cô có thể tìm được ngôi nhà đá cẩm thạch xanh, cô lại lên mạng search Google. Quả nhiên có địa chỉ đó thật nhưng ngoài cái tên và hai hình ảnh không rõ ràng ra thì chẳng có một thông tin nào khác hết. Cô tiếp tục search rõ ràng hơn: Ngôi nhà đá cẩm thạch xanh, đường Ánh Bạc, phố Ánh Kim. Kết quả vẫn như cũ.
"Kì quái." - Cô lẩm bẩm.
Sau một hồi không thể nào tra thêm được thông tin gì từ Google, cô quyết định vào mấy group du lịch, kết bạn trên Facebook hỏi thử. Cô để lại dòng trạng thái như sau:
"Mấy bạn trong nhóm có ai biết về ngôi nhà đá cẩm thạch xanh, đường Ánh Bạc, phố Ánh Kim không ạ. Nếu ai biết thì inbox cho mình. Mình muốn hỏi các bạn một số điều. Việc này rất quan trọng với mình ạ. Please."
Mấy tháng trôi qua, vẫn không có tin nhắn đến, cô bắt đầu quên luôn việc tìm kiếm ngôi nhà. Cô cũng chẳng buồn đi khám lại theo chỉ định của bác sĩ. Ngày qua ngày, cô sống dật dờ như một bóng ma, nếu không ngồi cà phê thì cũng lượn bờ sông một mình. Thỉnh thoảng, có người quay lại nhìn theo, cảm thấy bóng dáng cô có một sự cô đơn không thể nói nên lời.
Cô xin nghỉ ở công ty, thực ra là bị xa thải, vì giờ đây cô không còn đủ sức khỏe lẫn tâm trí để hoàn thành công việc một cách bình thường được nữa. Cô liên tục làm sai, làm lỗi các báo cáo. Dường như sếp cô quá chán với thái độ làm việc của cô nên yêu cầu cô viết giấy xin nghỉ. Dĩ nhiên, cô chẳng nói cho ai biết về chuyện bệnh tật của mình. Tính cô rất kỳ lạ, luôn không thích than thở, ai nói gì cũng kệ. Cô không muốn để người khác thương hại mình. Đôi lúc cô nghĩ: "Mình tiếp tục sống vì cái gì nhỉ? Đã sắp chết rồi, sao không tự tử quách cho xong luôn đi."
Tâm trí cô lại hiện lên hình ảnh ngôi nhà đá cẩm thạch xanh. Phải rồi! Ngôi nhà đó. Cô vào messenger của mình. Cuối cùng cũng thấy một tin nhắn đến từ tài khoản Trọng Nguyễn:
"Chào bạn, mình thấy status của bạn trên nhóm hỏi về đường Ánh Bạc, phố Ánh Kim. Mình có biết nơi này. Cách đây hai năm mình từng sống ở đó, nhưng trong trí nhớ của mình thì không có ngôi nhà đá cẩm thạch xanh nào cả. Mình cũng đã hỏi bạn bè mình hiện tại đang sống gần đường Ánh Bạc, họ đều nói là không có ngôi nhà đá cẩm thạch xanh. Liệu bạn có nhớ nhầm không?"
Cô (tài khoản Điệp Ân) trả lời: "Không đâu ạ. Mình đúng là đang tìm ngôi nhà đó ở địa chỉ đó."
Trọng Nguyễn: "Vậy thì mình không giúp bạn được rồi."
Điệp Ân: "Vậy bạn có thể cho mình biết thêm về đường Ánh Bạc, phố Ánh Kim được không?"
Trọng Nguyễn: "Cũng không có gì ngoại trừ con người ở đó khá kỳ lạ. À. Nghĩ lại mới thấy đúng là rất kỳ lạ."
Điệp Ân: "Kỳ lạ như thế nào ạ."
Trọng Nguyễn: "Họ ấy à. Cả nam nữ, già trẻ, gái trai tính cách đều hơi.. quá khích. Lúc nào cũng bực bội, cáu gắt vô lý. Nhiều lúc mình chẳng làm gì, chỉ đi ngang qua thôi, họ cũng chửi rủa mình. Đàn bà thì thôi rồi, cứ như mấy nhân vật nữ phản diện trong phim Thái Lan, suốt ngày gào thét ầm ĩ. Đàn ông thì hay đập phá tài sản."
Điệp Ân: "Cũng kỳ lạ nhưng không có gì quá kỳ lạ."
Trọng Nguyễn: "Bạn biết điểm kỳ lạ nhất ở đây là gì không?"
Điệp Ân: "Bạn nói đi."
Trọng Nguyễn: "Tuy người ở đó có tính cách tiêu cực vậy nhưng tỷ lệ phạm tội lại rất ít, nếu không muốn nói là hầu như không có."
Điệp Ân: "Đúng là khá kỳ lạ."
Trọng Nguyễn: "Tôi sống ở đó gần sáu tháng, phải vội rời khỏi nơi quỷ quái ấy ngay vì cảm thấy mình cũng có xu hướng trở nên quá khích như họ. Cảm giác trong lòng tôi lúc nào cũng có một nỗi buồn chán xen lẫn với sự bực bội. Càng sống lâu ở đó, tôi càng khó kiềm chế bản thân, chỉ muốn gào thét hoặc đập phá cho nhẹ lòng. Và khi tôi chuyển chỗ ở, dần dần tính cách cũng trở lại hiền hòa như xưa. Tôi nghĩ cô ấy à. Nên tránh càng xa nơi ấy càng tốt. Cô nghĩ thử xem. Nếu có một ngôi nhà bằng đá cẩm thạch xanh thì nơi ấy nào có thể vô danh được. Đá cẩm thạch xanh đâu phải vật liệu bình thường gì. Nếu trên đường Ánh Bạc có một ngôi nhà như vậy, chắc chắn những người bạn của tôi sống ở gần đó phải biết. Cô cho dù tìm Google cũng không thấy. Thế nên, thực sự là chẳng có ngôi nhà cẩm thạch xanh nào trên đường Ánh Bạc, phố Ánh Kim cả."
Điệp Ân: "Vâng. Cảm ơn bạn đã chịu khó nói cho mình biết."
Vươn hai cánh tay một cách uể oải, cô tắt máy tính. Cô băn khoăn về lời của người trong group kia nói. Nếu thực sự không có ngôi nhà cẩm thạch xanh ở tại địa điểm đó. Vậy thì tại sao nó lại xuất hiện trong giấc mơ của cô? Rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?
- Còn tiếp -
Note: 1. Truyện này mình đã viết và đăng xong toàn bộ. Các bạn kéo xuống phía dưới để đọc nốt hai chương nữa nhé. Truyện tổng cộng có ba chương.
2. Địa chỉ trong truyện không có thật ngoài thực tế. Đây là địa chỉ mình tưởng tượng ra.
Dạo gần đây, cô hay mơ một giấc mơ kỳ lạ. Một ngôi nhà bằng đá cẩm thạch xanh ở cuối góc đường. Trước cổng ngôi nhà, có hai cây lộc vừng lá đỏ xen lẫn lá xanh. Những hình ảnh đôi lúc lại trở nên nhập nhằng như những thước phim bị nhiễu sóng. Cô tự hỏi phải chăng nguyên do bệnh tật đã khiến cô hay mơ những giấc mơ kỳ quái. Bác sĩ nói rằng cơ thể cô quá yếu không thể tiếp tục truyền hóa chất, với lại khối u chưa có dấu hiệu giảm kích thước sau đợt điều trị, tạm thời cô phải về nhà nghỉ ngơi, hai tháng sau xuống khám lại. Ông ấy còn nói thêm:
"Trong hai tháng này, cháu có thể tìm đến các phương pháp chữa bệnh khác."
Từ lúc ở bệnh viện trở về, cô luôn suy nghĩ về lời của bác sĩ. Phải chăng lời của ông ấy đang ám chỉ chính ông cũng hết cách. Rằng cô có bệnh thì nên tìm vái tứ phương. Cô không làm theo lời ám chỉ đó. Dường như sâu trong lòng cô đang dần dần tuyệt vọng. Chỉ muốn sống cho qua ngày, chờ đợi một cái chết sắp tới.
Nhưng không hiểu sao, khi liên tục mơ lặp đi lặp lại một giấc mơ khó hiểu, một tiếng nói khác nơi thâm tâm cô lại thúc giục cô tìm kiếm ngôi nhà đó. Hai tháng này cô điên cuồng lên mạng tìm, từ việc search Google, hỏi các group, đến hỏi những người quen biết.. nhưng vẫn chẳng có bất kỳ thông tin gì.
Gần như ngày nào cô cũng lơ đễnh, ngôi nhà đó cứ luôn ám ảnh trong tâm trí cô. Cô thắc mắc:
"Một ngôi nhà bằng đá cẩm thạch xanh thì ắt hẳn phải rất đặc biệt, rất nổi tiếng. Vậy mà tại sao lại không tìm thấy bất cứ thông tin nào về nó. Chẳng lẽ nó thực sự chỉ là một hình ảnh do não bộ tưởng tượng ra hay sao."
Cô buồn chán, lướt tạm vài bộ sưu tập hình ảnh trong ứng dụng Pinterest. Sau đó cô gục xuống bàn, ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ ngắn này lại đưa cô về với ngôi nhà đá cẩm thạch xanh, hai cây lộc vừng và góc đường cũ kỹ.
Cô tỉnh lại.
Đầu óc cô vẫn còn ong ong vì giấc ngủ bất đắc dĩ vừa rồi. Cô day day hai bên thái dương, vừa để định thần, vừa làm giảm cơn chuếnh choáng. Lần này, hồi tưởng lại hình ảnh trong mơ, cô chợt láng máng nhớ lại một chi tiết khác. Đó là một tấm biển nơi góc đường ghi: Đường Ánh Bạc, phố ánh Kim.
"Cái tên thật kỳ lạ." - Cô thầm nghĩ.
Cảm thấy đó là manh mối giúp cô có thể tìm được ngôi nhà đá cẩm thạch xanh, cô lại lên mạng search Google. Quả nhiên có địa chỉ đó thật nhưng ngoài cái tên và hai hình ảnh không rõ ràng ra thì chẳng có một thông tin nào khác hết. Cô tiếp tục search rõ ràng hơn: Ngôi nhà đá cẩm thạch xanh, đường Ánh Bạc, phố Ánh Kim. Kết quả vẫn như cũ.
"Kì quái." - Cô lẩm bẩm.
Sau một hồi không thể nào tra thêm được thông tin gì từ Google, cô quyết định vào mấy group du lịch, kết bạn trên Facebook hỏi thử. Cô để lại dòng trạng thái như sau:
"Mấy bạn trong nhóm có ai biết về ngôi nhà đá cẩm thạch xanh, đường Ánh Bạc, phố Ánh Kim không ạ. Nếu ai biết thì inbox cho mình. Mình muốn hỏi các bạn một số điều. Việc này rất quan trọng với mình ạ. Please."
Mấy tháng trôi qua, vẫn không có tin nhắn đến, cô bắt đầu quên luôn việc tìm kiếm ngôi nhà. Cô cũng chẳng buồn đi khám lại theo chỉ định của bác sĩ. Ngày qua ngày, cô sống dật dờ như một bóng ma, nếu không ngồi cà phê thì cũng lượn bờ sông một mình. Thỉnh thoảng, có người quay lại nhìn theo, cảm thấy bóng dáng cô có một sự cô đơn không thể nói nên lời.
Cô xin nghỉ ở công ty, thực ra là bị xa thải, vì giờ đây cô không còn đủ sức khỏe lẫn tâm trí để hoàn thành công việc một cách bình thường được nữa. Cô liên tục làm sai, làm lỗi các báo cáo. Dường như sếp cô quá chán với thái độ làm việc của cô nên yêu cầu cô viết giấy xin nghỉ. Dĩ nhiên, cô chẳng nói cho ai biết về chuyện bệnh tật của mình. Tính cô rất kỳ lạ, luôn không thích than thở, ai nói gì cũng kệ. Cô không muốn để người khác thương hại mình. Đôi lúc cô nghĩ: "Mình tiếp tục sống vì cái gì nhỉ? Đã sắp chết rồi, sao không tự tử quách cho xong luôn đi."
Tâm trí cô lại hiện lên hình ảnh ngôi nhà đá cẩm thạch xanh. Phải rồi! Ngôi nhà đó. Cô vào messenger của mình. Cuối cùng cũng thấy một tin nhắn đến từ tài khoản Trọng Nguyễn:
"Chào bạn, mình thấy status của bạn trên nhóm hỏi về đường Ánh Bạc, phố Ánh Kim. Mình có biết nơi này. Cách đây hai năm mình từng sống ở đó, nhưng trong trí nhớ của mình thì không có ngôi nhà đá cẩm thạch xanh nào cả. Mình cũng đã hỏi bạn bè mình hiện tại đang sống gần đường Ánh Bạc, họ đều nói là không có ngôi nhà đá cẩm thạch xanh. Liệu bạn có nhớ nhầm không?"
Cô (tài khoản Điệp Ân) trả lời: "Không đâu ạ. Mình đúng là đang tìm ngôi nhà đó ở địa chỉ đó."
Trọng Nguyễn: "Vậy thì mình không giúp bạn được rồi."
Điệp Ân: "Vậy bạn có thể cho mình biết thêm về đường Ánh Bạc, phố Ánh Kim được không?"
Trọng Nguyễn: "Cũng không có gì ngoại trừ con người ở đó khá kỳ lạ. À. Nghĩ lại mới thấy đúng là rất kỳ lạ."
Điệp Ân: "Kỳ lạ như thế nào ạ."
Trọng Nguyễn: "Họ ấy à. Cả nam nữ, già trẻ, gái trai tính cách đều hơi.. quá khích. Lúc nào cũng bực bội, cáu gắt vô lý. Nhiều lúc mình chẳng làm gì, chỉ đi ngang qua thôi, họ cũng chửi rủa mình. Đàn bà thì thôi rồi, cứ như mấy nhân vật nữ phản diện trong phim Thái Lan, suốt ngày gào thét ầm ĩ. Đàn ông thì hay đập phá tài sản."
Điệp Ân: "Cũng kỳ lạ nhưng không có gì quá kỳ lạ."
Trọng Nguyễn: "Bạn biết điểm kỳ lạ nhất ở đây là gì không?"
Điệp Ân: "Bạn nói đi."
Trọng Nguyễn: "Tuy người ở đó có tính cách tiêu cực vậy nhưng tỷ lệ phạm tội lại rất ít, nếu không muốn nói là hầu như không có."
Điệp Ân: "Đúng là khá kỳ lạ."
Trọng Nguyễn: "Tôi sống ở đó gần sáu tháng, phải vội rời khỏi nơi quỷ quái ấy ngay vì cảm thấy mình cũng có xu hướng trở nên quá khích như họ. Cảm giác trong lòng tôi lúc nào cũng có một nỗi buồn chán xen lẫn với sự bực bội. Càng sống lâu ở đó, tôi càng khó kiềm chế bản thân, chỉ muốn gào thét hoặc đập phá cho nhẹ lòng. Và khi tôi chuyển chỗ ở, dần dần tính cách cũng trở lại hiền hòa như xưa. Tôi nghĩ cô ấy à. Nên tránh càng xa nơi ấy càng tốt. Cô nghĩ thử xem. Nếu có một ngôi nhà bằng đá cẩm thạch xanh thì nơi ấy nào có thể vô danh được. Đá cẩm thạch xanh đâu phải vật liệu bình thường gì. Nếu trên đường Ánh Bạc có một ngôi nhà như vậy, chắc chắn những người bạn của tôi sống ở gần đó phải biết. Cô cho dù tìm Google cũng không thấy. Thế nên, thực sự là chẳng có ngôi nhà cẩm thạch xanh nào trên đường Ánh Bạc, phố Ánh Kim cả."
Điệp Ân: "Vâng. Cảm ơn bạn đã chịu khó nói cho mình biết."
Vươn hai cánh tay một cách uể oải, cô tắt máy tính. Cô băn khoăn về lời của người trong group kia nói. Nếu thực sự không có ngôi nhà cẩm thạch xanh ở tại địa điểm đó. Vậy thì tại sao nó lại xuất hiện trong giấc mơ của cô? Rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?
- Còn tiếp -
Note: 1. Truyện này mình đã viết và đăng xong toàn bộ. Các bạn kéo xuống phía dưới để đọc nốt hai chương nữa nhé. Truyện tổng cộng có ba chương.
2. Địa chỉ trong truyện không có thật ngoài thực tế. Đây là địa chỉ mình tưởng tượng ra.
Chỉnh sửa cuối: