Chương 20: Đánh bại
Nguyên vứt luôn khẩu súng dưới đất, hắn tiến lại chỗ của Phong rồi cười lạnh mà nói:
- Tao đã nói rồi, trận này tao với mày chơi sòng phẳng! Vừa rồi, coi như tao thua, giờ đánh lại đi!
Phong thầm nghĩ, lần này không một thắng một thua với hắn thì cũng không rời khỏi đây được, anh đành tiến lại đối mặt với Nguyên, tay nắm thành nắm đấm, sẵn sàng tư thế ra đòn rồi nói:
- Nếu mày muốn!
Nguyên cũng chuẩn bị tư thế thủ đòn ngay. Lần này hắn rút kinh nghiệm dự định sẽ ra đòn tấn công trước, không ở thế bị động như lần trước nữa. Lần này Nguyên tung nắm đấm vụt qua mặt Phong, anh phản xạ đưa tay lên đỡ một đấm của hắn, nhanh như chớp, hắn tung tiếp nắm đấm tiếp theo, Phong cuối gập người né ngay khiến nắm đấm của hắn trượt vào không khí.
Tận dụng ngay sơ hở, Phong lập tức xoay người về phía sau, luồn chân trái qua chân phải của hắn, gạt phắt một cái khiến Nguyên mất thăng bằng ngã xuống.
Nhưng Nguyên nhanh tay chống xuống đất, xoay người đứng dậy ngay lập tức, hắn tức tốc trả đòn, bay tới tung một cú đá vào mặt Phong.
Anh lại dùng một tay đỡ cú đá của Nguyên, và lần này anh quyết không để lỡ cơ hội, ngay khi Nguyên hạ người sau cú đá, Phong lao tới dùng một cú đấm bằng tay phải nhắm vào bụng của hắn.
Nhưng lần này Nguyên lại dùng tay trái hắn khóa ngay tay của Phong lại, anh lại tiếp tục dùng tay trái đấm vào mặt hắn, nhưng Nguyên lại nhanh chóng dùng tay còn lại nắm lấy cú đấm của anh. Nguyên nhếch miệng cười rồi nói:
- Bắt được rồi! Còn chiêu gì nữa không? Hay chỉ nhiêu đó!
Phong nở một nụ cười rồi ghé sát vào mặt của Nguyên mà nói:
- Tao không thích đấm bằng tay! Chỉ đùa với mày thôi! Trình mày không mà đòi khóa tay ông à!
Khi Nguyên vẫn còn mơ hồ chưa hiểu ý của Phong, thì khi vừa dứt lời, Phong ngả đầu ra sau rồi dùng đầu của anh bật tới đập vào trán của Nguyên một cú như trời giáng khiến hắn nổ cả đom đóm, còn đầu của Phong không chút ảnh hưởng nào từ cú đập vừa rồi.
Phong lập tức gạt tay hắn ra thoát khỏi vòng khóa, sau đó anh xoay người đạp một cú vào bụng Nguyên khiến ruột gan hắn như muốn dập nát.
Phong đứng nhìn hắn rên rỉ một lúc thì không thèm quan tâm nữa, anh chạy ngay vào trong bệnh viện, lúc này Thủy đã đỡ Tuấn đang bị thương nặng xuống tới lầu một, Phong cũng giúp một tay đỡ Tuấn đi ra ngoài.
Ra được đến cửa thì Nguyên đã đứng chờ sẵn, Phong nghiến răng chuẩn bị thủ thế đánh tiếp, nhưng lần này hắn lại không tỏ vẻ là muốn đánh nhau nữa, Nguyên vừa thở hổn hển vừa ôm bụng tỏ ra đau đớn rồi nói:
- Trận này mày thắng, tao sẽ để chúng mày đi, nhưng tao muốn biết, tại sao mày lại biết thằng bạn mày bị bọn tao bắt giữ, lại dùng một thằng nào đó lừa bọn tao, rõ ràng mày đã biết từ trước đúng không?
Phong cười nhạt rồi nói:
- Tại mày ngu thôi, mày nghĩ bạn tao sẽ bán đứng tao à? Bọn tao dùng mật ngữ trong nghề để giao tiếp, thằng ngoại đạo như mày sao biết được!
Nguyên như ngớ ra, hắn lặp lại từ Phong vừa nói:
- Mật ngữ?
- Phải! Mật ngữ, thằng bạn tao trước giờ chưa bao giờ để túi rỗng ra ngoài cả, hôm đó nó lại bảo hết tiền, có nghĩa là nó đang đang gặp nguy hiểm. Còn bảo tao mang kẹo để nhai, tức là đang bị bị đe dọa, chính vì vậy tao đã biết rõ tình trạng của bạn tao rồi. Mày hiểu chưa! - Phong tường tận giải thích cho hắn.
Nguyên như thông suốt, hắn cười như quá bẽ bàng, thì ra hắn đã bị nắm thót từ đầu. Hắn nhìn Phong rồi nói:
- Tao đã thua rồi! Mày đi đi!
Tuấn bên cạnh bỗng cười lên rồi nhìn Nguyên nói:
- Mày thấy bạn tao mạnh thế nào rồi chứ! Thằng gà!
Nguyên bị câu nói của Tuấn khiến hắn tức giận vô cùng, nhưng giờ mà làm tới kiểu gì cũng bị Phong cho ăn muối ngay, hắn đành nghiến răng lùi lại rồi nói:
- Mày cẩn thận cái mồm thối của mày đấy! Lần sau còn gặp lại tao giết mày!
Tuấn cũng không chịu thua, ráng cự lại nói:
- Lần sau còn gặp lại thì mày chỉ có ăn cơm tù thôi!
Phong thấy tình hình như này không ổn tý nào, anh ra hiệu cho Thủy mau mang Tuấn đi thôi. Cô hiểu ý cùng vội kéo Tuấn đi ra ngoài cổng, kết thúc cuộc đấu võ mồm với Nguyên.
Người đàn ông vừa này cũng bắt đầu thấy tín hiệu an toàn, anh ta đứng dậy chạy một mạch ra cổng. Nhưng bị Nguyên gạt một chân khiến anh ta vừa ra khỏi cổng đã bị ngã nhào xuống đất.
Nguyên còn tức giận Tuấn vì dám hạ nhục hắn, nên hắn lại giở trò tiểu nhân trút tức giận lên người đàn ông vừa rồi.
Thấy ông ta bị ngã nhào đau đớn, Nguyên cười nhếch miệng rồi ngoảnh mặt đi vào phía trong bệnh viện.
Phong nhìn hắn thì lắc đầu ngao ngán, anh nói với Thủy:
- Cô ở đây trông cậu ta nhé, tôi vào lấy xe!
Nói rồi Phong vào trong lấy chiếc mô tô của anh dắt ra, lại bảo với Thủy:
- Chắc phải chở ba đi thôi, tôi ngồi lên xe rồi cô đỡ cậu ấy lên sau nhé!
Thủy thì gật đầu đồng ý, nhưng Tuấn lại khổ sở nói:
- Này tôi bị thương thế này cậu còn cho tôi thành bánh mì kẹp thịt trên cái mô tô của cậu ư? Cậu không thể tìm cho tôi một chiếc taxi à?
Phong thở dài mắng:
- Cái bộ dạng này của cậu taxi nào mà dám chở hả? Không đi thì ông cho đi bộ!
Cuối cùng Tuấn cũng đành cắn răng đồng ý, sau đó Phong nhìn sang Thủy rồi hỏi:
- Giờ không thể mang cậu ta đến bệnh viện lúc này được, cậu ta bị thương thế này kiểu gì cũng bị công đến hỏi thăm, cô có chỗ nào để đi không?
Thủy suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Đến nhà trọ của tôi chắc không sao, tôi ở một mình nên không ảnh hưởng đến ai cả!
Phong có hơi lưỡng lự, anh nghĩ hai người đàn ông lại vào phòng của một cô gái lại không hay cho lắm, nên anh từ chối ngay:
- Làm thế không được! Cô là con gái ở một mình, lỡ bị ai thấy lại không hay!
Thủy cười cười rồi nói:
- Chỗ trọ của tôi đều là gái bán hoa, đàn ông lui tới như cơm bữa, có dẫn chục người về cũng chẳng ai dám nói gì!
Phong hiểu ra ý của cô ngay, thì ra cô cũng là gái bán hoa. Nhưng không vì thế mà Phong lại đồng ý, anh nói ngay:
- Chuyện đó đối với tôi không quan trọng, cô có là ai, làm nghề gì đi chăng nữa thì cô cũng là con gái. Thế này, tôi đưa cậu ta đến bệnh viện, rồi sau đó đưa cô về nhà vậy!
Thủy ngạc nhiên nhìn Phong, cô không nghĩ là anh lại nói vậy, cứ nghĩ rằng Phong biết cô là gái bán hoa, chắc hẳn anh sẽ tự nhiên về nhà trọ của cô, nhưng anh lại khiến cô cảm thấy bản thân mình trở nên giá trị hơn nhiều, chỉ một lời nói mà khiến lòng cô bỗng có chút càm động như vậy.
- Tao đã nói rồi, trận này tao với mày chơi sòng phẳng! Vừa rồi, coi như tao thua, giờ đánh lại đi!
Phong thầm nghĩ, lần này không một thắng một thua với hắn thì cũng không rời khỏi đây được, anh đành tiến lại đối mặt với Nguyên, tay nắm thành nắm đấm, sẵn sàng tư thế ra đòn rồi nói:
- Nếu mày muốn!
Nguyên cũng chuẩn bị tư thế thủ đòn ngay. Lần này hắn rút kinh nghiệm dự định sẽ ra đòn tấn công trước, không ở thế bị động như lần trước nữa. Lần này Nguyên tung nắm đấm vụt qua mặt Phong, anh phản xạ đưa tay lên đỡ một đấm của hắn, nhanh như chớp, hắn tung tiếp nắm đấm tiếp theo, Phong cuối gập người né ngay khiến nắm đấm của hắn trượt vào không khí.
Tận dụng ngay sơ hở, Phong lập tức xoay người về phía sau, luồn chân trái qua chân phải của hắn, gạt phắt một cái khiến Nguyên mất thăng bằng ngã xuống.
Nhưng Nguyên nhanh tay chống xuống đất, xoay người đứng dậy ngay lập tức, hắn tức tốc trả đòn, bay tới tung một cú đá vào mặt Phong.
Anh lại dùng một tay đỡ cú đá của Nguyên, và lần này anh quyết không để lỡ cơ hội, ngay khi Nguyên hạ người sau cú đá, Phong lao tới dùng một cú đấm bằng tay phải nhắm vào bụng của hắn.
Nhưng lần này Nguyên lại dùng tay trái hắn khóa ngay tay của Phong lại, anh lại tiếp tục dùng tay trái đấm vào mặt hắn, nhưng Nguyên lại nhanh chóng dùng tay còn lại nắm lấy cú đấm của anh. Nguyên nhếch miệng cười rồi nói:
- Bắt được rồi! Còn chiêu gì nữa không? Hay chỉ nhiêu đó!
Phong nở một nụ cười rồi ghé sát vào mặt của Nguyên mà nói:
- Tao không thích đấm bằng tay! Chỉ đùa với mày thôi! Trình mày không mà đòi khóa tay ông à!
Khi Nguyên vẫn còn mơ hồ chưa hiểu ý của Phong, thì khi vừa dứt lời, Phong ngả đầu ra sau rồi dùng đầu của anh bật tới đập vào trán của Nguyên một cú như trời giáng khiến hắn nổ cả đom đóm, còn đầu của Phong không chút ảnh hưởng nào từ cú đập vừa rồi.
Phong lập tức gạt tay hắn ra thoát khỏi vòng khóa, sau đó anh xoay người đạp một cú vào bụng Nguyên khiến ruột gan hắn như muốn dập nát.
Phong đứng nhìn hắn rên rỉ một lúc thì không thèm quan tâm nữa, anh chạy ngay vào trong bệnh viện, lúc này Thủy đã đỡ Tuấn đang bị thương nặng xuống tới lầu một, Phong cũng giúp một tay đỡ Tuấn đi ra ngoài.
Ra được đến cửa thì Nguyên đã đứng chờ sẵn, Phong nghiến răng chuẩn bị thủ thế đánh tiếp, nhưng lần này hắn lại không tỏ vẻ là muốn đánh nhau nữa, Nguyên vừa thở hổn hển vừa ôm bụng tỏ ra đau đớn rồi nói:
- Trận này mày thắng, tao sẽ để chúng mày đi, nhưng tao muốn biết, tại sao mày lại biết thằng bạn mày bị bọn tao bắt giữ, lại dùng một thằng nào đó lừa bọn tao, rõ ràng mày đã biết từ trước đúng không?
Phong cười nhạt rồi nói:
- Tại mày ngu thôi, mày nghĩ bạn tao sẽ bán đứng tao à? Bọn tao dùng mật ngữ trong nghề để giao tiếp, thằng ngoại đạo như mày sao biết được!
Nguyên như ngớ ra, hắn lặp lại từ Phong vừa nói:
- Mật ngữ?
- Phải! Mật ngữ, thằng bạn tao trước giờ chưa bao giờ để túi rỗng ra ngoài cả, hôm đó nó lại bảo hết tiền, có nghĩa là nó đang đang gặp nguy hiểm. Còn bảo tao mang kẹo để nhai, tức là đang bị bị đe dọa, chính vì vậy tao đã biết rõ tình trạng của bạn tao rồi. Mày hiểu chưa! - Phong tường tận giải thích cho hắn.
Nguyên như thông suốt, hắn cười như quá bẽ bàng, thì ra hắn đã bị nắm thót từ đầu. Hắn nhìn Phong rồi nói:
- Tao đã thua rồi! Mày đi đi!
Tuấn bên cạnh bỗng cười lên rồi nhìn Nguyên nói:
- Mày thấy bạn tao mạnh thế nào rồi chứ! Thằng gà!
Nguyên bị câu nói của Tuấn khiến hắn tức giận vô cùng, nhưng giờ mà làm tới kiểu gì cũng bị Phong cho ăn muối ngay, hắn đành nghiến răng lùi lại rồi nói:
- Mày cẩn thận cái mồm thối của mày đấy! Lần sau còn gặp lại tao giết mày!
Tuấn cũng không chịu thua, ráng cự lại nói:
- Lần sau còn gặp lại thì mày chỉ có ăn cơm tù thôi!
Phong thấy tình hình như này không ổn tý nào, anh ra hiệu cho Thủy mau mang Tuấn đi thôi. Cô hiểu ý cùng vội kéo Tuấn đi ra ngoài cổng, kết thúc cuộc đấu võ mồm với Nguyên.
Người đàn ông vừa này cũng bắt đầu thấy tín hiệu an toàn, anh ta đứng dậy chạy một mạch ra cổng. Nhưng bị Nguyên gạt một chân khiến anh ta vừa ra khỏi cổng đã bị ngã nhào xuống đất.
Nguyên còn tức giận Tuấn vì dám hạ nhục hắn, nên hắn lại giở trò tiểu nhân trút tức giận lên người đàn ông vừa rồi.
Thấy ông ta bị ngã nhào đau đớn, Nguyên cười nhếch miệng rồi ngoảnh mặt đi vào phía trong bệnh viện.
Phong nhìn hắn thì lắc đầu ngao ngán, anh nói với Thủy:
- Cô ở đây trông cậu ta nhé, tôi vào lấy xe!
Nói rồi Phong vào trong lấy chiếc mô tô của anh dắt ra, lại bảo với Thủy:
- Chắc phải chở ba đi thôi, tôi ngồi lên xe rồi cô đỡ cậu ấy lên sau nhé!
Thủy thì gật đầu đồng ý, nhưng Tuấn lại khổ sở nói:
- Này tôi bị thương thế này cậu còn cho tôi thành bánh mì kẹp thịt trên cái mô tô của cậu ư? Cậu không thể tìm cho tôi một chiếc taxi à?
Phong thở dài mắng:
- Cái bộ dạng này của cậu taxi nào mà dám chở hả? Không đi thì ông cho đi bộ!
Cuối cùng Tuấn cũng đành cắn răng đồng ý, sau đó Phong nhìn sang Thủy rồi hỏi:
- Giờ không thể mang cậu ta đến bệnh viện lúc này được, cậu ta bị thương thế này kiểu gì cũng bị công đến hỏi thăm, cô có chỗ nào để đi không?
Thủy suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Đến nhà trọ của tôi chắc không sao, tôi ở một mình nên không ảnh hưởng đến ai cả!
Phong có hơi lưỡng lự, anh nghĩ hai người đàn ông lại vào phòng của một cô gái lại không hay cho lắm, nên anh từ chối ngay:
- Làm thế không được! Cô là con gái ở một mình, lỡ bị ai thấy lại không hay!
Thủy cười cười rồi nói:
- Chỗ trọ của tôi đều là gái bán hoa, đàn ông lui tới như cơm bữa, có dẫn chục người về cũng chẳng ai dám nói gì!
Phong hiểu ra ý của cô ngay, thì ra cô cũng là gái bán hoa. Nhưng không vì thế mà Phong lại đồng ý, anh nói ngay:
- Chuyện đó đối với tôi không quan trọng, cô có là ai, làm nghề gì đi chăng nữa thì cô cũng là con gái. Thế này, tôi đưa cậu ta đến bệnh viện, rồi sau đó đưa cô về nhà vậy!
Thủy ngạc nhiên nhìn Phong, cô không nghĩ là anh lại nói vậy, cứ nghĩ rằng Phong biết cô là gái bán hoa, chắc hẳn anh sẽ tự nhiên về nhà trọ của cô, nhưng anh lại khiến cô cảm thấy bản thân mình trở nên giá trị hơn nhiều, chỉ một lời nói mà khiến lòng cô bỗng có chút càm động như vậy.