Kinh Dị Nghiệp - Lương Khánh Ly

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Lương Khánh Ly, 24 Tháng một 2020.

  1. Lương Khánh Ly

    Bài viết:
    26
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa thấy cô, Văn mừng rỡ định tiến lại gần. Thế nhưng khi chỉ còn cách Quỳnh Hoa vài bước chân, anh ta bỗng đứng khựng lại. Trước mắt anh ta là cảnh tượng gì thế này? Hai mắt mở to không chớp, mặt lạnh ngắt không giọt máu, Văn cứng họng không nói nên lời. Đó.. đó chẳng phải Quỳnh Hoa sao

    Cảm nhận được có bước chân sau lưng mình, Quỳnh Hoa ngoảnh đầu lại. Mái tóc dài bay phất phới, nếu nhìn kĩ sẽ thấy những đầu rắn ở đuôi từng sợi tóc, chúng nhiều đến vô kể, nhỏ li ti nhưng lại vô cùng có sức sống. Chúng ngoe nguẩy, trườn bò như muốn thoát khỏi thân chủ, mắt chúng đỏ rực, nhe ra những chiếc răng nanh khát máu. Nhìn thấy Văn, mắt cô chuyển xanh, sáng lóa lên trong đêm. Bờ môi còn vương chút máu đọng, cô hung dữ gào lên như một con quỷ.

    Cả người Văn trở nên ngây ngốc, anh ta hoang mang tột độ. Quỳnh Hoa là yêu nữ mà mọi người đòi chém đòi giết hay sao? Đôi chân như dính chặt với đất, anh định chạy nhưng chạy không nổi, anh định hét lớn nhưng lại như bị ai đó chặn họng. Mắt Văn cứ trân trân mở trừng nhìn cô. Rồi anh ta lại liếc nhìn xuống dưới chân Quỳnh Hoa, đó là xác của những con gia súc, nào là chó, gà, mèo.. Chúng bị hút cạn máu đến nỗi xác chỉ còn lại là một bộ da bọc xương. Trần Văn chợt nhớ lại lời của người bán hàng rong mà anh ta gặp khi vừa đặt chân đến cái làng này: Cô út nhà Bá Vĩnh thường hay trộm gà bắt chó uống máu tươi mỗi khi nhà họ có người chết. Cơ mà, nhà Bá Vĩnh hôm nay không có người chết. Tại sao cô út vẫn uống máu tươi? Trăng tròn, đúng rồi đêm nay là đêm trăng tròn. Ma quỷ thường phải hút máu khi chúng mất sức hoặc vào những đêm trăng tròn, khi mà âm khí của chúng bị trăng hút đi vài phần.

    Nhếch nửa môi, khuôn mặt cô út trở nên tàn độc hơn bao giờ hết, đúng bản chất của một con quỷ. Cô ta lê từng bước chân tiến lại gần Văn. Còn Văn, vẫn đứng đơ người ra đó. Cuối cùng thì cô ta cũng bị phát hiện, cách tốt nhất bây giờ chính là giết người diệt khẩu. Bằng không, cô sẽ bị bọn chúng hại! Giơ bàn tay với những móng vuốt nhọn hoắt và sắc bén, Quỳnh Hoa vuốt ve khuôn mặt Văn, từ sống mũi đến đôi môi trắng ngợp. Cô ta lại nở môi cười, một nụ cười ma mị.

    Bàn tay cô ta di chuyển đến đâu, Văn lại cảm thấy chỗ đó như bị dao sắc đùa nghịch, không đứt da thịt, nhưng tạo cho người ta cảm giác sợ hãi. Mặt Văn trở nên xanh ngắt, mắt nhìn theo từng nhịp vuốt ve của Quỳnh Hoa. Đặt bàn tay còn lại giữ lấy đầu Văn, cô ta lê la bàn tay kia xuống yết hầu, đặt ngón tay sắc nhọn ở đó. Nhắm mắt lại, Văn nuốt một hơi, yết hầu cũng theo đó mà di chuyển. Anh ta biết mình sẽ không thoát khỏi, cũng không thể cầu cứu ai ở giây phút này được nữa. Chỉ đành nhắm mắt chờ chết. Cảm nhận rất rõ bàn tay nhọn đang kề trên cổ, Văn biết cô ta chỉ cần ấn mạnh tay một chút là mạch máu của anh ta có thể ứa ra bất cứ lúc nào. Hoặc tệ hơn, nếu cô ta lia bàn tay ấy, đầu Văn sẽ rơi xuống đất một cách không thương tiếc.

    Nhưng không, anh ta đợi mãi vẫn chưa thấy Quỳng Hoa ra tay. Từ từ mở mắt ra, một điều mà Văn không thể ngờ tới, cô đang khóc. Nước mắt lăn trên má, Quỳnh Hoa trở nên nghẹn ngào, khác hẳn với nét

    Mặt của một yêu nữ, giờ đây cô chẳng khác gì một cô gái bình thường, yếu đuối vô cùng. Văn không hiểu vì sao cô lại khóc, cũng không biết nên làm thế nào. Có điều, anh ta cảm nhận được có một thứ gì đó thân thuộc chạy dọc qua trong đầu.

    Quỳnh Hoa giật sợi dây chuyền đeo trên cổ Văn xuống, nhìn ngắm một hồi lâu. Ánh mắt cô bỗng nhiên hiền đến lạ, Hoa mỉm cười hòa dịu. Vươn bàn tay gầy gò vén tóc cho Văn. Một lần nữa, Văn cảm nhận rõ hơn sự thân thuộc, ấm áp. Anh ta khóc theo cô, nức lên như một đứa trẻ mà không hiểu vì sao bản thân mình lại khóc. Thương Văn, Quỳnh Hoa không kiềm được mà lên tiếng dỗ dành:

    - Đừng khóc nữa, đừng khóc!

    Nói rồi, cô giơ sợi dây chuyền ra trước mặt Văn, chao qua chao lại, thuôi miên anh ta trước khi anh kịp nói gì. Cô chỉ muốn Văn nhìn thấy điều tốt đẹp từ cô, vậy nên những gì kinh hoàng anh ta vừa thấy, tốt nhất là nên quên đi. Văn nhanh chóng rơi vào cơn buồn ngủ trước những đợt chao đi chao lại của sợi dây chuyền. Như kẻ mộng du, tức khắc Văn nghe theo lời cô sai khiến mà trở lại phòng đi ngủ.

    Không trả lại Văn sợi dây chuyền, Quỳnh Hoa giữ chặt lấy nó trong tay, lặng lẽ về phòng.

    Sáng hôm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra đều đều. Gia nô trong nhà vẫn tiếp tục làm việc của họ, sư thầy Tĩnh Hiện vẫn tiếp tục gõ mõ nơi nhà thờ tổ. Bá Vĩnh cũng không khá khẩm hơn, ông ngày càng đau đầu với lũ dân đen ngoài cửa, đã mấy ngày trôi qua mà bọn chúng vẫn không chịu im miệng, kêu oan cái gì không biết, làm rối nhặng cả nhà ông lên. Nhưng cũng có một điều lạ, hôm nay người trong nhà đã thấy cô út ra ngoài. Nét mặt cô tươi tỉnh và có hồn người hơn hẳn, nét mặt mà những người trong nhà chưa bao giờ thấy qua ở cô. Quỳnh Hoa vui vẻ bước ra khỏi cửa, chào hỏi mọi người niềm nở, thỉnh thoảng lại trêu đùa vài câu tạo tiếng cười. Cô út khác cô út quá, như hai con người khác biệt hay là sau chấn động lần này nên cô thay đổi chăng? Mà có dù gì đi nữa, thấy một cô út vui vẻ như vậy ai nấy trong nhà cũng mừng không ngớt.

    Tuy hôm nay cô không tấu đàn như mọi khi nhưng vẫn đến nghe Tĩnh Hiện niệm kinh, một việc mà cô thường làm để mọi người biết cô vẫn bình thường, vẫn là cô Hoa hằng ngày. Bước chân đến cửa nhà thờ tổ, cô út lặng lẽ khép nép nhẹ nhàng đi vào trong, cố không gây ra tiếng ồn ào. Nhìn thấy Quỳnh Hoa, Văn đang ngái ngủ cũng tỉnh cả người, anh ta tươi tỉnh để lộ ra cả khuôn mặt. Khẽ gật đầu chào Văn một cái, Quỳnh Hoa chắp hai tay lại, thành khấn nghe sư thầy niệm kinh. Chính Văn cũng thấy cô hơi lạ, sao tự nhiên cô út lại lễ phép thế này không biết? Anh ta lắc đầu lẩm bẩm: "Đúng là nắng mưa thất thường".

    Gõ lệch đi một nhịp, rồi sư thầy bỗng dừng luôn lại. Giữ một giọng điềm tĩnh, thầy nói mà không quay đầu lại nhìn Quỳnh Hoa:

    - Cô về rồi sao?

    Văn không hiểu ý thầy, Quỳnh Hoa nào có ra khỏi nhà đâu mà về, chẳng phải trước giờ luôn ở đây sao. Chẳng qua là không ra khỏi phòng. Tuy tò mò nhưng Văn không dám cắt ngang, anh ta im lặng chờ nghe Hoa lên tiếng.

    - Đúng là tôi đã về, tạ ơn sư thầy.

    - Tôi có ơn gì mà cô phải tạ. Hãy giữ cho kĩ thân xác của mình, đừng để bị kẻ khác cướp đi rồi gây họa.

    Thấu hiểu lời sư thầy, Quỳnh Hoa gật đầu mỉm cười. Tiếp tục tiếng mõ, sư thầy lại niệm kinh Phật, không gian trở nên yên ắng hơn cả. Vừa hay lúc đó cả Khánh đi ngang qua, hắn ta kịp nghe đủ câu chuyện, cũng hiểu được câu chuyện ngắn gọn kia. Cười một cách ẩn ý, xem ra cái gai nhọn bấy lâu hắn muốn nhổ, cũng sắp nhổ được rồi.

    Khi buổi niệm kết thúc, Quỳnh Hoa lại cùng Văn đi dạo như trước. Lúc ghé ngang hồ, anh ta chợt thấy hơi nhức đầu, giống như có gì đó quan trọng chạy xoẹt qua tâm trí mà anh ta không thể nhớ. Có lẽ anh ta đã thực sự quên đi chuyện đêm qua rồi, chỉ nhớ rằng hôm qua vì muốn gặp cô út nên đã đến đây. Sau đó thì không nhớ rõ lắm, hình như không gặp được cô út thì phải? Vậy nên anh ta đã quay về rồi ngủ quên tới sáng. Chẳng hiểu sao tự nhiên Văn lại sờ lên cổ mình, anh ta thấy trống vắng, nhìn xuống đã chẳng thấy sợi dây chuyền của mình đâu. Rõ ràng là đêm qua nó còn ở trên cổ Văn cơ mà, sao tự nhiên giờ lại không thấy nữa. Lạ thật!

    Loay hoay nhìn xung quanh dưới đất, Văn nghĩ có khi anh ta làm rơi mất nó rồi. Thấy Văn có vẻ không mấy ổn, cô Hoa hỏi:

    - Thầy có cần tôi giúp gì không?

    - Tôi bị mất sợi dây chuyền rồi.

    Nghe đến sợi dây chuyền, cô hơi não lòng. Nhưng lại giả vờ như không hề biết chuyện gì xảy ra, tiếp tục hỏi:

    - Nó trông như thế nào?

    Văn gấp gáp, cúi xuống đất lần mò, đầu không ngẩng nổi, trả lời:

    - Có hình Quan Âm bằng ngọc, sợi dây màu đỏ. Tôi nhớ rõ hôm qua còn đeo trên cổ cơ mà.

    Nhìn điệu bộ rối trí của Văn, thấy thương vô cùng. Quỳnh Hoa vì thế cũng cúi xuống tìm giúp anh ta, cô nhìn khắp chốn, cũng hy vọng sẽ tìm được sợi dây chuyền có hình Quan Âm mà Văn nói dù biết rõ chẳng tìm thấy đâu. Chợt, cô buột miệng hỏi một câu hết sức ngốc nghếch:

    - Sợi dây đó quan trọng lắm sao?

    Văn hơi dừng lại, sợi dây đó với anh ta mà nói, chính là rất rất quan trọng. Hơn cả ngàn lạng vàng trên thế gian, đó là cả một kí ức kỉ niệm mà tốn bao nhiêu tiền bạc cũng không mua lại được. Vậy nên, Văn không thể để mất nó. Gật đầu không nói, rồi Văn lại loay hoay tìm. Họ tìm đâu đến nửa ngày, khắp mọi nơi Trần Văn nhớ mình từng đi qua, nhưng mãi cũng không thấy. Trông Quỳnh Hoa đã mệt rã rời, lại vừa chịu đả kích lớn, Văn sợ ảnh hưởng đến sức khỏe cô nên đành dừng tìm kiếm. Anh ta nói:

    - Dù gì cũng là một sợi dây chuyền, mất rồi thì thôi vậy. Cô mau về nghỉ ngơi.

    Tuy nhiên, Quỳnh Hoa vẫn cương quyết:

    - Không phải thầy nói nó rất quan trọng sao?

    Văn lắc đầu cười, quan trọng nhưng đã lỡ mất rồi. Kỉ niệm là kỉ niệm, cũng không thể trở lại được nữa. Có khi cũng là ý trời.

    - Mất rồi thì bỏ đi.

    Cô út gật đầu, nếu Văn đã không muốn tìm nữa thì thôi vậy. Cô mỉm cười dịu dàng, hôm nay cũng rất mệt rồi. Không hiểu sao, nhìn thấy Quỳnh Hoa lúc này Văn lại cảm thấy xao xuyến cả cõi lòng. Bất chợt, anh ta đưa tay lau mồ hôi trên trán cô khiến Hoa hơi đỏ mặt ngại ngùng. Thấy bản thân có chút vội vàng, Văn rụt tay lại, cười thầm:

    - Thôi, cô út mau về nghỉ ngơi sớm. Tôi cũng về phòng kẻo sư thầy lại tìm.

    Khẽ gật đầu e lệ, Quỳnh Hoa không nói không rằng lúng túng rời khỏi. Mặt cô nóng bừng, chạy vội về phòng khép kín cửa lại. Đặt tay lên lồng ngực, không ngờ tim cô lại đập nhanh đến vậy. Vỗ vỗ hai ba cái vào mặt mình, Hoa cố lấy lại bình tĩnh, hít thở đều đặn.

    Quỳnh Hoa quên mất trong phòng tối này ngoài cô ra còn một kẻ nữa, một linh hồn yêu nữ. Ả ta ngồi vuốt ve cây đàn, tóc xõa dài đến eo, ngồi tựa trên ghế. Thấy dáng vẻ ngại ngùng e thẹn của Quỳnh Hoa, ả ta bật cười:

    - Có phải thích sư thầy đó rồi không?

    Không dám nhìn thẳng vào mắt ả ta, mặt cô vẫn nóng, lắc đầu chối lừ.

    - Không phải, cô nói lung tung gì vậy chứ!

    Chẳng màng đến nét mặt của Quỳnh Hoa, ả ta kéo đàn vang lên một nốt, có chút thê lương, chút đau lòng, pha chút oán hận. Nhẹ nhàng đặt cây đàn xuống, ả ta tiến lại gần Quỳnh Hoa, nâng cằm cô lên, đe dọa:

    - Không có thì tốt. Cô không được phép thích anh ta!
     
  2. Lương Khánh Ly

    Bài viết:
    26
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chẳng màng đến nét mặt của Quỳnh Hoa, ả ta kéo đàn vang lên một nốt, có chút thê lương, chút đau lòng, pha chút oán hận. Nhẹ nhàng đặt cây đàn xuống, ả ta tiến lại gần Quỳnh Hoa, nâng cằm cô lên, đe dọa:

    - Không có thì tốt. Cô không được phép thích anh ta!

    Quỳnh Hoa biết rõ lý do vì sao ả ta nói như vậy nhưng trong lòng vẫn thấy hơi hậm hực. Cô nào có lỗi gì trong chuyện này? Từ nhỏ ả ta đã cướp đi thể xác của cô, giờ lại nói cô không được thích người này người nọ. Có phải đã quá đáng quá rồi không? Hất mặt khỏi bàn tay ả, Hoa tránh đi chỗ khác. Ả ta nhếch nửa môi cười cái điệu dỗi như trẻ con của cô, thật tội nghiệp!

    Mặc dù cả ngày chưa gặp qua Quỳnh Hoa, nhưng nghe gia nô kể lại hôm nay cô út rất phấn khởi nên Bá Vĩnh cũng thấy vui trong lòng. Ông tạm quên đi cái lũ dân đen đang kêu oan ở ngoài đòi phá nát nhà mình ôm niềm vui tới gặp con gái. Đến cửa phòng, Bá Vĩnh có hơi dè chừng, sợ con gái khó chịu nên để chắc chắn, ông gõ cửa nhỏ nhẹ hỏi:

    - Quỳnh Hoa?

    Từ trong phòng vọng ra tiếng nói của cô út, đúng là dễ chịu hơn mọi ngày:

    - Dạ, cha tìm con đấy sao?

    Giờ thì ông đã tạm tin lời gia nô, con gái ông đúng là tâm trạng tính khí dễ chịu hơn mọi ngày.

    - Ta vào trong được không?

    Cô út không đáp lại nhưng ông nghe thấy tiếng bước chân của con gái mình. Cô đang tiến gần đến cánh cửa. Đột nhiên, Bá Vĩnh cảm thấy có một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng khiến ông lạnh toát cả người. Đứng chờ con gái mở cửa mà chẳng hiểu sao Bá Vĩnh cứ thấy run run. Có lẽ ông không hề hay biết rằng có một yêu nữ đang đứng ngay cạnh sau ông, ả ta thổi hơi lạnh vào gáy khiến ông hơi rờn rợn. Từng con rắn trên đầu ả ta đang bò trườn nhấp nhô, răng nanh nhe ra sẵn sàng cắn chết Bá Vĩnh bất cứ lúc nào.

    Chưa bao giờ, ông Bá thấy chờ một tích tắc mà lâu như vậy, hay tại ông sợ? Mà ông sợ gì cơ chứ, đây là nhà ông cơ mà! Cuối cùng thì Quỳnh Hoa cũng đẩy cửa mở ra, mắt cô chứa tia kinh ngạc khi thấy yêu nữ đang đứng phía sau cha mình. Không để Bá Vĩnh nhận ra sự kinh ngạc ấy, Quỳnh Hoa nhanh chóng giấu đi ánh mắt ngỡ ngàng, thay vào đó là sự lễ phép, kính cẩn:

    - Mời cha vào!

    Chờ Bá Vĩnh bước vào trong rồi Quỳnh Hoa mới dám khép cửa lại. Cô nhìn ả ta với vẻ đầy khẩn khoản, ý xin ả đừng làm hại thêm người nhà cô nữa. Hiểu được ý, ả ta chỉ cười rít lên the thé, rồi bỏ đi. Ngồi trong phòng, Bá Vĩnh cũng có thể nghe được tiếng cười của ả, giật mình quay đầu lại. Không có gì ngoài con gái ông cả, giờ ông mới hơi yên tâm. Chờ cho cô út ngồi xuống, Bá Vĩnh mới hỏi:

    - Vừa nãy con có nghe ai cười không?

    Cô biết ông Bá đã nghe thấy tiếng cười của ả. Nhưng không để ông nghi ngờ, cô lắc đầu chối:

    - Con không nghe thấy gì cả, có ai đang cười sao?

    Nói rồi, cô út giả bộ liếc nhìn xung quanh kiểm tra. Ông Bá nghĩ có khi mình nghe nhầm nên không để ý nhiều nữa. Nhưng mà tiếng cười đó vẫn cứ ám ảnh trong đầu ông một cách đáng sợ. Hỏi han con gái vài câu, ông thấy cô nói nhiều hơn hẳn. Lúc trước ông có hỏi thì cô cũng chỉ trả lời cho qua chuyện, giờ thì thay đổi thật sự rồi. Công lao có lẽ cũng có phần của hai sư thầy Tĩnh Hiện, có khi nhờ thường xuyên đến nghe hai thầy niệm Kinh nên đã khiến cô giác ngộ, trở nên tươi tắn hơn hẳn. Đằng này, ngày mai chắc ông phải đem ít lễ sang phòng hậu tạ hai thầy quá!

    Hai cha con họ tâm sự với nhau rất nhiều, gần gũi hơn trước. Thấy cũng đã khuya, ông Bá xoa đầu Quỳnh Hoa âu yếm rồi nói:

    - Thôi con nghỉ đi, ta về phòng trước.

    Đứng dậy cúi đầu, cô lễ phép:

    - Dạ, cha đi.

    Ông Bá vừa trở về đến phòng, định bụng đóng cửa đi ngủ thì bị dọa cho giật mình. Cậu cả nhà ông nửa đêm nửa hôm không biết ăn phải giống gì tự nhiên lại đến tìm ông, đã thế lại ngồi một đống trên ghế chẳng chịu thắp đèn sáng lên. Làm ông sợ muốn rơi tim ra ngoài, Bá Vĩnh chửi:

    - Tiên sư mày không ở phòng ngủ đến đây làm cái gì thế kia?

    Ngồi chờ ông Bá lâu quá cả Khánh vô tình ngủ quên trên ghế. Nghe tiếng chửi của ông Bá, hắn giật mình mắt nhắm mắt mở đứng bật dậy. Miệng còn ngáp dài:

    - Cha về rồi.

    Nhanh chóng lấy lại dáng vẻ nghiêm khắc, ông Bá hắng giọng:

    - Tìm ta có chuyện gì?

    Suýt nữa quên mất chuyện chính, đợi ông Bá nhắc, cả Khánh mới sực nhớ ra. Hắn liếc nhìn xung quanh đầy cảnh giác, chắc chắn không có ai nghe lén mới ghé sát tai ông Bá, thì thầm.

    - Chuyện về cô út nhà mình.

    Ông Bá chưa hiểu ý cậu cả lắm, nhíu mày nhăn mặt. Chuyện của Quỳnh Hoa là chuyện gì mới được cơ chứ? Không để Bá Vĩnh tò mò lâu, hắn tiếp tục kể:

    - Cô út nhà mình là yêu nữ thật đấy!

    Không biết do nghe không rõ hay cố tình không tin lời hắn, ông bàng hoàng hỏi lại:

    - Mày nói cái gì?

    Cả Khánh nuốt nước bọt, một lần nữa lại thì thầm vào tai ông, nhắc lại lời vừa nãy. Thật ra, đêm mà Văn nhìn thấy nguyên hình của Quỳnh Hoa, cả Khánh cũng đã vô tình nhìn thấy. Hắn cũng sợ giật mình đấy chứ nhưng cố bình tĩnh, im lặng xem hết mọi chuyện. Chờ thời cơ mới đến kể Bá Vĩnh nghe. Khi chắc mình không nghe nhầm, ông Bá bực dọc chửi:

    - Mày đừng có mà nghe bọn dân đen ngoài kia đồn bậy đồn bạ mà nghĩ oan cho em mày. Ma với quỷ cái gì chứ? Hay mày lại muốn bịa chuyện hại em mày? Nó vừa mới tươi tỉnh lại đấy, có mệnh hệ gì đừng trách tao!

    Sinh ra Khánh, nuôi hắn lớn ông còn lạ gì cái tính hơn thua ganh ghét của hắn đâu. Từ nhỏ đã mưu mẹo làm khó Quỳnh Hoa rồi lần này chắc là lại thừa nước đục thả câu. Đúng là tự người nhà hại nhau mà. Suy cho cùng, cả Khánh cũng chỉ muốn hạ bệ cô út để chiếm lấy cái gia tài này. Không thể tưởng tượng được ông lại sinh ra một thằng con bất hiếu như thế. Chẳng muốn nghe thêm lời nào từ cậu cả nữa, ông đuổi thẳng cổ hắn ta ra ngoài.

    - Mày cút đi cho khuất mắt tao, toàn nói nhăng nói cuội.

    Bị ông Bá đuổi, cậu cả cũng chẳng tha thiết ở lại. Phủi tà áo bỏ đi, Khánh ôm theo hậm hực bỏ đi. Bá Vĩnh lúc nào cũng không tin lời hắn, lúc nào cũng chỉ có Quỳnh Hoa. Ở trong cái nhà này, hắn có được xem ra cái gì đâu? Nhưng mà để xem, sau này ông ta có phải hối hận không. Cắn răng ngậm bực bội, hắn đã rất cố kìm nén đến tận khi về phòng đóng cửa lại mới bùng phát hết ra.

    Đã nửa đêm rồi, gia nô canh gác còn nghe tiếng đổ vỡ trong phòng cậu cả. Nhưng không ai dám chạy vào xem, họ biết cậu Khánh lại bực tức trong người, vào xem lúc này có khi lại bị đem ra xẻ thịt làm bia đỡ đạn mất.

    - Để rồi xem! Để rồi xem!

    Tia máu trong mắt cậu cả hung tàn hơn bao giờ hết. Răng nghiến chặt lại, hắn ta như một con mãnh thú sẵn sàng cắn chết con mồi, nhắc đi nhắc lại mấy lời vô nghĩa. Hai tay nắm chặt thành đấm, hắn đấm một cái thật mạnh xuống bàn. Giờ đây, phòng cả Khánh chẳng khác gì một mớ hỗn độn, minh chứng cho sự tức giận. Hôm nay, cậu cả vốn định đến tìm Bá Vĩnh kể cho ông ta nghe những chuyện mà tận mắt mình thấy. Ai ngờ chưa kịp kể đã bị ông ta đuổi ra ngoài rồi. Có ức không chứ lại. Cứ chờ đi, chờ khi hắn ép ả yêu nữ kia hiện nguyên hình, chờ khi ông Bá sáng mắt ra, hắn sẽ một mình chiếm lấy gia tài này. Quỳnh Hoa thật trở về à, rồi cũng lại biến mất thôi, cùng với yêu nữ kia. Để xem lúc đó hắn còn phải nhường nhịn ai nữa không hay là bọn chúng sẽ phải quỳ xuống chân cầu xin cả Khánh này.

    Một ý nghĩ tàn độc lóe trong đầu, cả Khánh bật cười mãn nguyện. Kịch hay bây giờ mới bắt đầu.

    Ngày đẹp trời, cô út lãng đãng phiêu du nhìn ngắm mây bay. Dáng vẻ thật thư giãn yêu kiều. Vươn tay ra với lấy một bông hoa hồng nở rộ, cô út đưa mũi lại gần hít thật sâu mùi hương quyến rũ của loài hoa này. Nhưng tận hưởng chưa được lâu, cô lại bị làm phiền bởi cả Khánh. Hắn không biết từ đâu đi lại, báo trước những lời lẽ chẳng mấy tốt đẹp.

    - Ái chà, cô út nhà ta thảnh thơi quá nhỉ?

    Dẫu bị quấy rầy nhưng Quỳnh Hoa không lấy đó làm khó chịu, ngược lại còn tỏ ra rất vui vẻ. Không giống với cô ngày thường:

    - Dạ, anh cả cũng đi dạo sao?

    Chắp hai tay sau lưng giả bộ như một trí thức, mắt Khánh hướng ra phía xa đăm chiêu, chất giọng đầy mỉa mai:

    - Tôi đâu có rảnh như cô út, còn đang phải giải quyết cái hậu quả mà cô gây ra kia kìa. Cô út thanh thản thế này chắc không nghe thấy tiếng người đang than khóc ngoài cửa đâu nhỉ?

    Trông bộ dạng cô út lặng thinh, cúi đầu xuống vì xấu hổ, hắn hả hê trong bụng lắm. Thở dài một tiếng não lòng đầy dối trá, Khánh lại nói tiếp:

    - Nhưng mà, cô út đừng lo anh biết là không phải do cô út gây ra đâu. Chỉ cần em nghe lời anh, anh sẽ bắt kẻ có tội phải nhận tội..

    Quỳnh Hoa ngẩng đầu lên nhìn hắn với một ánh mắt đầy hoài nghi xen lẫn sự bất ngờ. Một câu nói khiến cô phải suy nghĩ. Liệu cả Khánh chỉ buột miệng nói ra vì vẫn tin tưởng người nhà hay còn ẩn ý gì nữa, cô thật sự không biết. Cô cứ đứng đờ người ra, hai tay lúng túng bấu bấu vào nhau, dè chừng hỏi:

    - Anh cả biết..

    Chưa nói xong đã bị cả Khánh ngắt lời, hắn bật cười xoa đầu em gái mình, giọng ngọt ngào đểu cán.

    - Cô út làm gì mà căng thẳng thế. Người nhà vốn dĩ phải tin nhau chứ!
     
  3. Lương Khánh Ly

    Bài viết:
    26
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chưa nói xong đã bị cả Khánh ngắt lời, hắn bật cười xoa đầu em gái mình, giọng ngọt ngào đểu cán.

    - Cô út làm gì mà căng thẳng thế. Người nhà vốn dĩ phải tin nhau chứ!

    Cười đáp lại, cũng may quá, thế mà cô út cứ ngỡ hắn phát hiện ra gì rồi chứ. Nhìn qua nét mặt cô có vẻ bớt căng thẳng, cả Khánh lại vuốt tóc cô một cách thân thiết đến lạ, hạ giọng nói:

    - Thôi, cô út mau nghỉ ngơi đi cho khỏe. Chuyện của cô cứ để anh lo!

    Nói rồi, cả Khánh không nhanh không chậm chắp hai tay sau lưng, ung dung bỏ về phòng. Chưa bao giờ cô út cảm nhận được tình thân sâu sắc như vậy, anh cả đúng là rất thương cô. Xem ra cô đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc gần gũi bên người thân rồi, nhưng từ giờ sẽ không thế nữa.

    Ngồi trong phòng, cả Khánh thản nhiên thưởng trà, tay hắn mân mê chén trà nhỏ, mắt đăm chiêu quan sát. Rồi lại nhấp một ngụm, bật cười tâm đắc.

    - Trà ngon!

    Lát sau, có gia nô chạy vào, người đó thập thà thập thò ngó nhìn xung quanh để ý xem có ai nghe lén không. Thấy dáng vẻ của gia nô, Khánh tỏ ra không ưng ý, hắn lắc đầu:

    - Không có ai đâu. Chuyện cậu dặn mày đã làm xong chưa.

    - Dạ.

    Rồi gia nô ghé vào tai cậu cả, thì thầm gì đó mà chỉ có hai người mới nghe. Thỉnh thoảng cả Khánh lại gật gù một cái tỏ ra rất ưng bụng, chốc chốc lại cười phá lên. Xem ra lời hắn dặn, gia nô này làm rất tốt, đúng ý cậu. Móc trong túi ra ít cắt bạc, thả vào tay gia nô. Hắn khen:

    - Làm tốt lắm, cậu cho mày một ít cầm lấy mà đi uống rượu nhớ đừng có bép xép cái miệng đấy!

    Nhận được bạc thì gia nô vui lắm, cúi đầu cảm tạ liên hồi. Xong, rồi cũng rời khỏi. Đưa tay lên xoa xoa cằm, cười nham hiểm, hắn lẩm bẩm.

    - Để rồi xem!

    Đêm hôm đó, canh lúc người trong nhà chuẩn bị ngủ cả. Gia nô hồi sáng trong phòng cậu cả mới lén lút dẫn một ông thầy vào phòng cả Khánh. Nhìn sơ qua thì thấy ông ta rất ra dáng, chừng đâu năm mươi tuổi, mặc áo ngũ thân tối màu, xách theo tay nải đã cũ, hẳn là đựng nhiều đồ gia truyền trong đó. Chăm chăm nhìn vào gã thầy đồng một hồi xem xét, suýt nữa cậu quên mất việc hôm nay mời ông ta đến đây may có gia nô bên cạnh khẽ nhắc.

    - Cậu cả..

    Do đang suy nghĩ nên khi bị gọi hắn hơi giật mình một chút, nhìn sang gia nô ra hiệu, ngay lập tức anh ta hiểu ý vội vàng đóng kín cửa lại, chạy ra ngoài canh gác. Trong phòng chỉ còn mỗi cả Khánh với gã thầy. Nghe đâu, gia nô kể lại gã là một tay có tiếng ở khác đến, người ta thường gọi gã là thầy Ba, chiến công thu phục yêu ma cũng được xếp vào dạng hiển hách. Cũng vì vậy mà cả Khánh tốn không ít tiền để mời gã về. Nhàn nhã nhấp một ngụm trà, hắn bình thản hỏi:

    - Đã nghe thằng Nô nói qua cả rồi chứ?

    Chắp tay cúi đầu, thầy Ba tỏ vẻ kính cẩn, đáp.

    - Dạ, tôi cũng có nghe qua rồi.

    Cười nửa miệng, nghe qua rồi thì càng tốt đỡ tốn công cả Khánh phải nhắc lại lần hai. Không chần chừ lâu la nữa, hắn vào thẳng vấn đề chính.

    - Chỉ cần ngươi thu phục được yêu ma trong căn nhà này, bao nhiên tiền ta đều thưởng cho ngươi.

    Thầy Ba nghe đến tiền thì sung sướng lắm, gật đầu lia lịa. Chuyện nhà Bá Vĩnh giàu nhất nhì xứ này ai mà không biết, giúp được việc cho họ tha hồ hưởng lộc. Mà việc thì cũng có khó gì đâu, thu phục yêu ma vốn chẳng phải là việc hằng ngày của gã đấy sao? Chưa bắt được mà mà họ đã thưởng trước rồi bắt được có khi thưởng cả khối, sau này không cần phải bôn ba nữa, cứ ngồi một chỗ mà hưởng.

    - Cậu cứ yên tâm, chuyện cậu giao nhất định tôi sẽ hoàn hành tốt. Ma quỷ gặp tôi chẳng khác nào gặp thánh thần cả, tôi sẽ..

    Chưa kịp nói hết, gã đã bị cả Khánh chặn họng. Hắn không thích những kẻ khoác lác. Nói dông dài mà không làm nên chuyện thì cũng chỉ là thứ bỏ đi.

    - Ông đừng nói nhiều, cố giữ cho tốt cái mạng. Còn nữa, nhất định không được để ai phát hiện. Đi đi!

    Phất tay một cái, Khánh cho gã lui xuống. Vậy là giờ hắn chỉ cần ngồi chờ kết quả, sáng mai đây hắn sẽ bắt con yêu nữ đó đến trước mặt Bá Vĩnh, còn cả Quỳnh Hoa nữa, cô ta cũng có phần trong chuyện này, cho yêu nữ mượn xác hại chết nhiều người trong họ, xem xem Bá Vĩnh còn tin tưởng cô nữa không? Rồi cái gia tài này sẽ thuộc về người có công lớn như hắn. Nghĩ đến đây, hắn lại bật cười một cách sung sướng, nhưng cũng nhanh chóng tắt ngúm. Mắt hắn hiện lên tia máu đỏ, gân xanh nổi lên trên cơ mặt, giống như một con quỷ đột lốt.

    Được gia nô dẫn đường, thầy Ba cứ thế mà đi theo, trong tay gã đã cầm sẵn kiếm, mắt liên láo quan sát kĩ xung quanh. Gã bắt đầu cảm nhận được âm khí ở nơi này ngày một rõ hơn, rõ hơn, nó ở đâu đó, rất gần. Men theo âm khí đã dẫn gã đến một một hồ sen. Quả không ngoài dự đoán, ở đây âm khí rất mạnh, lại còn xuất hiện một con yêu nữ. Ả ta chỉ mặc một tấm yếm mỏng manh, phơi lưng trần quay mặt đi, tóc dài buông xõa chạm đất, tay vuốt ve một lọn tóc, tạo nên khung cảnh si tình. Gia nô đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này mà khó cưỡng lại, mồm miệng chải dãi, anh ta nuốt nước bọt ừng ực. Cũng may những con yêu nữ có nhan sắc như này thầy cũng gặp qua không ít, suy cho cùng thì chúng chỉ đang muốn mê hoặc người khác, sau đó sẽ ra tay.

    Rút kiếm trong tay ra, dán lên đấy một lá bùa đã phù phép từ trước, thầy Ba dõng dạc nói:

    - Yêu nữ to gan, dám làm loạn nơi này còn không mau chịu trói?

    Nghe tiếng gã thầy đồng, ả từ từ quay đầu lại, nở một nụ cười mê luyến. Cũng ngay lập tức, nụ cười mê luyến biến thành một cái miệng đầy máu tanh, rộng ra đến tận mang tai, mắt ả xanh rực lên như mắt mèo. Từng sợi tóc biến thành lũ rắn nhỏ, hung dữ và sống động. Gia nô đứng sau lưng thầy Ba nhìn thấy cảnh này mà dựng cả tóc gáy, anh ta sợ toát mồ hôi, một mạch bỏ chạy, thậm chí còn vô tình vấp té. Anh ta té trông thật buồn cười, lại thành một phen pha trò cho ả, quay sang nhìn gã thầy đồng, ả châm biếm:

    - Hắn chạy rồi, ngươi còn không chạy sao?

    Không bị dáng vẻ kinh khủng kia hù dọa, gã từng bước từng bước đề phòng tiến lại gần hơn. Lá bùa trên kiếm cũng lóe lên ánh sáng vàng, soi cả một vùng.

    - Đừng nhiều lời, nhanh tay chịu trói ta còn tha cho.

    Thật buồn cười, thỉnh thoảng ông Bá lại mời đến đây vài gã thầy đồng như này, gã nào cũng nói y hệt một câu nhưng rồi chúng đều bị ả vặn đầu bẻ cổ cả đấy thôi. Tên hôm nay cũng sẽ không ngoại lệ. Cười rít lên, ả bắt đầu xòe ra những chiếc móng tay sắc nhọn, chuẩn bị nghênh chiến.

    Thầy Ba cũng không kém, gã lẩm bẩm gì đó, rồi nhanh như chớp vụt qua yêu nữ. "Xoẹt" một tiếng, ả ta đã bị kiếm cứa vào tay. Ôm vết thương, ả liếc nhìn xung quanh, xem ra gã thầy này không dễ đối phó như ả vẫn nghĩ. Gã di chuyển một cách nhanh chóng, theo vòng tròn, lại "xoẹt" thêm một tiếng nữa, lần này ả bị gã cứa vào chân. Nổi cơn thịnh nộ, ả nheo đôi mắt xanh lè cố xác định vị trí của gã, cuối cùng cũng nhìn ra, gắng gượng chịu đau, bàn tay ả xòe ra cứa vào ngực thầy đồng, ngay lập tức chỗ đó chảy ra máu đỏ thẫm, thịt nhũn ra. Cười khẩy một cái, dùng chất giọng tàn độc gã nói:

    - Khá lắm!

    - Ngươi nghĩ ngươi sẽ hạ được ta sao? - cười rít lên đắc ý, những con rắn nhỏ sau đầu cũng nhe hàm răng nhọn ra hưởng ứng. Cuộc chiến vẫn chưa hề đi vào hồi kết.

    Không chịu thua, thầy Ba dùng kiếm tự cứa vào bàn tay, máu tung tóe, lem luốc cả cây kiếm. Rồi gã lại lẩm bẩm một bài chú nữa, ngay lập tức lá bùa sáng rực phát ra ánh hào quang vàng, làm chói mắt yêu nữ, khiến ả gào lên một cách đau đớn. Chưa dừng lại, thanh kiếm được nhuốm máu thầy đồng như trở thành một thực thể sống có linh hồn, phối hợp ăn ý với gã.

    Nhân lúc yêu nữ đau đớn ôm lấy đôi mắt, gã nhanh tay nhanh chân, chém thêm vài nhát kiếm vào người ả, khiến ả đau đớn tột cùng. Từng nhát, từng nhát, cứ thế xuyên thấu da thịt. Ả ngã khụy xuống đất, cứ đà này, có khi ả sẽ bị chém đến tiêu tan hồn phách.

    - Ngươi đã chịu xin tha hay chưa?

    Gã thầy đắc ý hỏi, nhưng đổi lại gã vẫn chưa nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, ả yêu nữ vẫn rất cứng đầu.

    - Ngươi đừng hòng!

    Rồi ả vùng dậy, đôi mắt xanh sáng hơn bao giờ hết, những con rắn hung dữ trên đầu vươn dài ra bám víu lấy gã thầy, nhưng chúng chưa kịp cắm chiếc răng sắc nhọn của mình vào cơ thể gã đã bị thanh kiếm gã chặt đứt đầu, rơi xuống dưới đất cháy thành khói rồi bốc hơi. Giờ thì ả hoàn toàn nằm trong thế bị động, càng đánh càng thua, chỉ chờ thầy Ba vươn ra một đòn chí mạng nữa là hồn phách ả tiêu tán. Giơ thẳng thanh kiếm, nhằm vào trán trán, gã nhanh chân tung đòn chí mạng, chuẩn bị chém tan yêu nữ.

    Biết đã rơi vào đường cùng, ả cũng không kháng cự thêm nữa. Nở một nụ cười bi thương, hai mắt cam chịu nhắm lại để rơi một giọt lệ, ả đau xót lên tiếng:

    - Giết ta đi!

    Thấy yêu nữ đã chịu trận, gã càng đắc ý hơn. Bản chất hiếu thắng như thôi thúc gã chóng chém tan hồn phách yêu nữ. Chân gã nhanh hơn, kiếm cầm chắc hơn, phi đến đâm vào giữa trán ả.
     
  4. Lương Khánh Ly

    Bài viết:
    26
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Giết ta đi!

    Thấy yêu nữ đã chịu trận, gã càng đắc ý hơn. Bản chất hiếu thắng như thôi thúc gã chóng chém tan hồn phách yêu nữ. Chân gã nhanh hơn, kiếm cầm chắc hơn, phi đến đâm vào giữa trán ả.

    Nhưng nhanh chóng có một cánh tay đã kịp thời đưa ra đỡ cho ả. Thanh kiếm cũng vì thế không đâm vào yêu nữ mà đâm vào tay người kia khiến máu lan ra, rỏ xuống từng giọt, từng giọt.. chạm vào má ả. Cảm nhận được nó, lại cộng thêm mùi máu tanh, có thể đoán ra tình hình của mình, hóa ra ả chưa biến mất. Từ từ mở mắt ra, một điều mà yêu nữ không thể ngờ tới, người đỡ cho ả một nhát lại chính là Tĩnh Hiện, người mà ả cho là bạc tình, cho là đã quên ả rồi. Một tia nhói xốn xang trong lòng, yêu nữ rơi nước mắt. Ả ta giương đôi mắt long lanh nhìn sư thầy, ông không nói gì cả, nét mặt cũng không hề tỏ ra đau đớn, ngược lại rất bình thản. Rồi nhanh chóng, Tĩnh Hiện dùng cánh tay còn lại, chưởng thầy Ba khiến gã văng ra một góc. Lực của sư thầy không quá mạnh nhưng đủ khiến gã đau điếng, nôn hộc máu ra ngoài.

    Cúi đầu nhìn xuống yêu nữ, dùng một giọng trìu mến, ông hỏi:

    - Ngươi không làm sao chứ?

    Cảm động trước hành động của ông, ả vẫn chưa thể định hình, mắt long lanh lên rồi lại nhìn sang chỗ khác, khẽ lắc đầu, lắp bắp:

    - Tôi..

    Nhân lúc này, thầy Ba đã kịp thời đứng dậy, gã giương kiếm lên nhắm thẳng vào sư thầy mà lao tới. Mặt gã hung hăng tàn độc, nghiến răng:

    - Các ngươi chịu chết đi!

    Rồi một đường máu tung tóe bắn lên trời, gã thầy đồng đã bị yêu nữ dùng móng tay sắc nhọn giết chết. Đầu gã đứt lìa khỏi cổ rơi xuống đất, hai mắt trợn ngược, chết không toàn thây. Sư thầy Tĩnh Hiện thì bị ả xô ra, thật may là ả kịp nhận ra ý đồ của gã nếu không người hôm nay chết không phải là gã mà là Tĩnh Hiện. Nhưng ông không vì thế mà cảm kích, nhìn thấy cảnh máu me liền quay mặt đi chỗ khác, niệm Phật, đau xót lắc đầu:

    - Thật tàn độc!

    Ả vừa cứu ông mà ông lại nói ả tàn độc, hóa ra trong mắt của sư thầy ả ta vẫn luôn ác độc như thế. Nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Hiện, yêu nữ nhắc lại:

    - Thầy vừa nói tôi tàn độc sao?

    Lần này sư thầy không lên tiếng đáp lại, chỉ im lặng cho ả trách cứ. Quá thất vọng về người đứng trước mặt, nước mắt ả rơi nhiều hơn, lên giọng chất vấn:

    - Tôi không giết gã thì gã sẽ giết thầy, giết tôi. Tôi làm vậy cũng để cứu chúng ta, sao thầy lại lạnh nhạt với tôi như vậy?

    Rồi như hóa điên, hai tay ả ôm đầu, mắt lại sáng lên xanh rực. Nhất định là tại bọn chúng, tại bọn chúng! Móng tay nhọn hoắt bóng sáng, ả tiến bước rời khỏi, miệng lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại duy nhất một câu:

    - Tôi sẽ giết hết bọn chúng! Giết hết!

    Mãi đứng trầm ngâm nên sư thầy cũng không nhận ra sự thay đổi trong đôi mắt ả, vẫn đứng đó không ngăn cản. Còn ả, rời khỏi hồ sen liền một mạch tiến đến phòng Bá Vĩnh. Không một cử chỉ dư thừa, bước đi như một cái xác di động. Do cũng đã khuya nên có lẽ gia nô ngủ gật cả, không nhận ra sự xuất hiện bất ngờ của ả, mặc cho ả thản nhiên đi lại.

    Đẩy cửa phòng ông Bá khiến cánh cửa vang lên tiếng kêu "kọt kẹt", nhưng hình như ông ta đã ngủ quá say nên không nghe thấy. Ả từ từ bước vào trong, chầm chậm quay đầu ra cửa thổi gió cho cánh cửa đóng lại. Miệng nhếch lên đến tận mang tai, hai răng nanh nhe dài cười nham nhở, càng ngày càng rít lên thành tiếng lớn hơn.

    Ông Bá đang ngủ say không hay biết, thậm chí còn đang ngáy rất to, miệng chảy dãi. Đột nhiên, tỉnh giấc trợn tròn hai mắt, ông ta nghe rõ mồn một tiếng cười, cũng thấy rõ mồn một con yêu nữ đang ngồi trên người mình. Toát hết cả mồ hôi hột, ông định hét lớn cho người đến cứu nhưng không biết từ khi nào đã bị ả bịt miệng không còn la hét được nữa. Vốn dĩ, ả cũng định để ông ta sống lâu hơn một chút nhưng không ngờ hôm nay ông ta lại dám mời thầy đến suýt nữa hại ả tiêu tan hồn phách nên mới có kết cục như vậy. Nếu chịu lẳng lặng có lẽ đã sống thêm vài năm nhưng chống đối thì chỉ có chết!

    Nhớ lại những gì Bá Vĩnh đã từng làm với mình lúc còn sống, ả càng thấy ghê tởm ông ta hơn, thù hằn ông ta hơn. Ả nhớ rất rõ ngày ả bị lôi đến nhà Bá Vĩnh đau khổ đến nhường nào. Đôi chân trần trầy xước do bị ép kéo đi, những lời van xin trong vô vọng, những lần bị vợ ông ta ghen đến nỗi đánh đập ả dã man suýt không đi lại được. Ả cũng nhớ cái lần mà ông ta chà đạp lên thân thể ả, tủi nhục vô cùng. Hôm nay, ả sẽ trả hết lại cho ông ta! Không để Bá Vĩnh chết một cách dễ dàng, yêu nữ dùng móng tay khắc lên trán ông ta một chữ "Nghiệp", ả cứ từ từ chầm chậm cho ông ta cảm nhận rõ sự đau đớn, thỉnh thoảng lại ấn mạnh ngón tay xuống hơn khiến máu cũng vì thế mà tuôn ra nhiều hơn, lem luốc cả khuôn mặt.

    Đưa ngón tay lên miệng liếm máu tanh, rồi ả nhổ ngay vào mặt trả lại ông, khinh bỉ:

    - Đồ bẩn thỉu!

    Nhắm mắt lại như một phản xạ, rồi ông lại mở mắt ra. Cảm giác khiếp sợ vẫn chưa kết thúc, nhưng biết kêu ai giúp đỡ đây, số ông hôm nay coi như đã tận. Tiếp đó, yêu nữ dùng sức bẻ cánh tay ông Bá gãy ra, kêu lên tiếng "đốp". Sau đó, ả nhét vào trong miệng gã, kèm với đó là nắm tóc vo tròn.

    - Ngậm lấy thớ thịt dơ bẩn của ông đi!

    Ông Bá không kháng cự được chỉ có thể mặc ả tùy ý làm hại mình. Thiếu hụt mất cánh tay, ông ta cảm nhận rõ sự đau đớn, thấu tận gân cốt. Cánh tay bị ả cắm vào miệng ông, từ từ rỉ máu xuống cổ họng, những sợi tóc bị ả vo tròn lúc nãy cũng theo đó mà tràn xuống. Chúng trôi đến đâu, cứa cổ họng ông đến đó, máu tanh của cánh tay cộng máu của cổ họng sộc lên khoang miệng, khoang mũi, các giác quan một mùi tởm lợm. Ông ta nheo mắt lại, ép cho nước mắt chảy ra một cách đáng thương. Thà ả ta một tay giết chết ông còn dễ chịu hơn thế này.

    Nhìn nét mặt đáng thương này của ông Bá, ả ta càng thấy vui thích hơn, giở giọng khiêu khích:

    - Ông giàu lắm mà, hống hách lắm cơ mà, giờ thì sao? Cuối cùng cũng chịu chết thôi!

    Rồi ả lại ngẩng đầu lên trời cười ma dại. Tiếp tục thú vui. Ả ta ra lệnh cho lũ rắn trên đầu mình, cắn vào từng thớ thịt của Bá Vĩnh. Hôm nay xem như một công đôi việc, vừa trả được thù, vừa giúp đàn rắn no máu. Bị ngàn cái răng nhọn cắm vào da thịt, cuối cùng Bá Vĩnh cũng không chịu được nữa mà chết. Ông ta trút hơi thở cuối cùng rất đau đớn, đến nỗi khi chết đi rồi mắt vẫn không nhắm lại.

    Vỗ vỗ vào mặt ông ta vài cái, ả muốn chắc rằng Bá Vĩnh đã chết hay chưa? Nhưng sự thật là ông ta đã chết rồi.

    Sáng hôm sau, một sáng như mọi ngày tuy nhiên tiết trời lại mang chút âm u, nhiều người đã dự đoán sẽ có mưa phùn. Đúng là đoán đâu trúng đó, hôm nay mưa phùn thật, lâm râm khiến tâm trạng con người trở nên ủ rũ. Bình thường trong nhà ông Bá lúc nào cũng dậy rất sớm không hiểu sao giờ đã cận kề bữa trưa rồi gia nô vẫn chưa thấy ông ra khỏi phòng. Lo sợ thời tiết thay đổi ông Bá trở bệnh, một gia nô thân cận đã ở cho nhà ông Bá cả chục năm mới đến gõ cửa phòng ông.

    - Ông ơi sắp đến bữa mời ông ra ăn ạ!

    Gia nô đứng chờ thêm một lúc, không nghe Bá Vĩnh trả lời, ông ta lại gọi lại:

    - Ông ơi!

    Ghé sát tai vào cánh cửa để có thể nghe kĩ hơn nhưng ông ta vẫn không nhận được hồi đáp của Bá Vĩnh. Rồi như có người đẩy, cánh cửa đột nhiên mở ra "kẽo kẹt" một tiếng hiu quạnh. Người gia nô dè chừng một chút rồi cũng quyết định vào trong xem thử như thể có gì đó thôi thúc lòng tò mò của ông ta. Vừa đặt bước chân đầu tiên vào phòng ông Bá, gia nô không khỏi kinh hãi, lấy tay vội bịt miệng để không hét toáng lên, hai mắt ông ta trợn tròn, rơm rớm nước mắt. Khuôn mặt vốn đã nhăn nheo do tuổi già trở nên co rúm lại, như mặt khỉ.

    Trước mắt gia nô là xác của ông Bá, cái xác không toàn thây. Nó bị treo lên trên trần nhà như thể Bá Vĩnh tự treo cổ mình. Miệng mở hờ như ngậm gì đó, dưới đất có một cánh tay người đẫm máu. Mùi thối nhũn bốc lên. Gia nô thấy một lũ ròi, chúng lúc rúc trong lớp thịt của ông, có con không trụ lại được trên cái xác buộc phải rơi xuống đất bò lổm cổm. Mắt của ông Bá, mắt của ông Bá cũng bị chúng rúc cho nhũn nhoét, rơi mất một con ngươi. Giờ ông Bá chẳng còn là ông Bá vì thân xác đã bị lũ ròi làm biến dạng nhận chẳng ra nữa rồi. Chợt nhớ lại những cái chết mỗi năm, gia nô như hiểu ra mọi chuyện, ông ta quỳ xuống dưới đất, khóc lạy Bá Vĩnh. Không ngờ lần này lại là ông Bá, mà lần nay con ma ấy lại ra tay sớm hơn, chưa hết năm đã giết thêm mạng người.

    - Ông ới là ông ới!
     
  5. Lương Khánh Ly

    Bài viết:
    26
    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chợt nhớ lại những cái chết mỗi năm, gia nô như hiểu ra mọi chuyện, ông ta quỳ xuống dưới đất, khóc lạy Bá Vĩnh. Không ngờ lần này lại là ông Bá, mà lần này con ma ấy lại ra tay sớm hơn, chưa hết năm đã giết thêm mạng người.

    - Ông ới là ông ới!

    Tiếng gia nô khóc ông Bá rồi cũng vang đến tai những người trong nhà. Họ chạy vội vàng đến xem, ai nấy cũng thất kinh khi thấy xác Bá Vĩnh treo lơ lửng thối nhũn. Có người nhắm mắt không dám nhìn, có người lại bịt miệng để cố không nấc lên, cái chết của ông Bá đúng là khiến nhiều người không ngờ tới.

    - Chúng bay dẹp ra xem nào!

    Cuối cùng cả Khánh cũng tới, không chỉ có hắn mà còn có cả Quỳnh Hoa, sư thầy và Trần Văn. Thấy xác cha chết không toàn thây, Khánh ngã khụy xuống dưới đất, hắn giả vờ khóc lóc, la om sòm như lợn cắt tiết, ra vẻ thương tâm lắm. Nhưng ông ta chết thì hắn càng vui! Cái nhà này sớm muộn hắn cũng làm chủ. Không om sòm như cả Khánh, Quỳnh Hoa đứng thẫn thờ như người mất hồn, chuyện này khó tin quá. Vừa mới hôm trước cha còn trò chuyện với cô mà hôm nay xác cha đã bị treo lơ lửng thế này rồi, có phải là lại tại yêu nữ kia không? Cũng như Quỳnh Hoa, Tĩnh Hiện đã đoán ra được là ai làm, thầy nắm lấy chuỗi hạt, cúi đầu niệm Phật. Tự nhủ rằng trong chuyện này một phần có lỗi của bản thân.

    Ngoài trời mưa liu thiu, càng làm cho căn nhà thêm cô quạnh, dường như ngoài tiếng khóc ra người ta chẳng còn nghe thấy âm thanh nào khác ở đây, sao mà thật não lòng. Đám tang ông Bá được tổ chức một cách nhanh gọn, không cầu kì, có vài người đến viếng chia buồn cùng gia chủ rồi cũng lại nhà luôn bởi họ sợ dính xui lây nhà họ. Ai nấy cũng thấy xót thương thay, họ thương nhất là cậu cả. Sáng giờ hắn chưa ăn gì cứ ngồi cạnh xác Bá Vĩnh gào khóc sướt mướt chứ chẳng bù cho cô con út, cha mất mà chẳng rơi được giọt nước mắt nào. Con người gì mà vô tâm. Nhưng mà họ nào hay biết, ông Bá chết đi người vui nhất là cả Khánh, hắn gào khóc om sòm cũng chỉ để cho thiên hạ nhìn chứ hắn có chút đau đớn tiếc thương nào đâu!

    Đám tang lục đục rồi cũng xuôi, bây giờ người ta mới kịp về phòng nghỉ ngơi. Cậu cả mấy nay nhịn đói, lo giả vờ khóc lóc cũng mệt nhũn cả người. Đến lúc đóng cửa phòng lại hắn mới có thời gian thư thái một chút, sai gia nô bày lên một bàn thức ăn thịnh soạn, một mình hắn chén hết cả mâm. Phải ăn để bù lại những ngày tốn hơi tốn sức kia chứ. Tâm trạng đang tốt nhân tiện cả Khánh cũng nhấp thêm vài chén rượu cho có hơi men, hắn uống hơi say ngà ngà rồi kêu gia nô thân cận chứng kiến mọi câu chuyện lên kể lại đầu đuôi sự tình hôm đó. Thấy chủ vui mừng như vậy, anh ta hớn hở tường lại câu chuyện.

    - Thưa cậu, hôm đó lúc thầy Ba đánh nhau với con ma nữa kia, con đứng một góc chứng kiến hết đấy ạ! Thầy Ba tung chiêu nào hạ con yêu nữ chiêu đó nhưng đến chiêu cuối cùng thu phục ả thì bị..

    Đang kể hăng say bỗng dưng anh ta dừng lại, bối rối không biết nên kể tiếp nữa không. Câu chuyện này ngoài thầy Ba và yêu nữ còn xuất hiện thêm một người nữa. Gia nô dừng lại đột ngột như vậy làm cả Khánh thấy hơi bực bội, rõ ràng đang cao hứng, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, hắn giục:

    - Mày kể tiếp đi chứ sao tự nhiên dừng lại?

    Lôi túi tiền ra tung vào cắt bạc vào gia nô, bọn này đúng là chỉ được cái vòi tiền cậu. Nhận được tiền thì gia nô hớn hở trở lại, anh ta kể tiếp, vừa kể vừa múa may tay chân.

    - Cậu biết không?

    - Mày không kể sao tao biết được?

    Gãi đầu một cái, anh ta cười hề hề tiếp tục.

    - Lúc ấy sư thầy ở nhờ nhà mình đến đỡ cho yêu nữ một mạng rồi yêu nữ nhân cơ hội đó chưởng thầy Ba một tay. Sau đó thì thầy Ba hộc máu chết!

    Xoa cằm đăm chiêu, nhấp thêm một chén rượu cho thông não. Cậu cả vẫn chưa hình dung được tại sao Tĩnh Hiện lại xuất hiện ở đó. Rối não quá, hắn bèn hỏi:

    - Sao ông thầy kia đỡ cho con ma đó?

    Cậu hỏi anh ta thì anh ta chịu thôi, anh ta chỉ trốn một góc xem chứ cũng có biết gì đâu. Nhưng mà anh ta nghe được loáng thoáng vài câu. "A" lên một tiếng, rồi anh ta kể lại với Khánh:

    - Yêu nữ đó có vẻ có gì đó mờ ám với sư thầy, nói cái gì đó mà "chúng ta", rồi cái gì đó mà phải "giết hết cả nhà" cậu đấy. Cậu ơi, có khi nào vài hôm nữa nhà mình chết hết không ạ?

    Trừng mắt nhìn gia nô, anh ta biết mình đã lỡ lời liền cúi đầu xuống, khép nép tay chân lại chứ không hớn hở như vừa nãy nữa.

    - Cẩn thận cái miệng mày đấy. Cút!

    Bị đuổi, gia nô đành ngậm ngùi ra ngoài. Anh ta chỉ là thắc mắc nhẹ thôi mà cũng bị chửi, đúng là cậu cả khó ở. Ngồi suy nghĩ đăm chiêu, nếu đúng như gia nô kể thì xem ra sư thầy này cũng không tầm thường đâu, sau này hắn phải dè chừng nhiều rồi. Sực nhớ ra gì đó, rồi cả Khánh lôi dưới gối ra một chiếc tay nải, là tay nải của thầy Ba. Hôm đó thất bại may mà có gia nô về bẩm báo kịp thời cậu mới có thể thu dọn hiện trường, bằng không lại bị lộ. Mà nghĩ lại tức, nếu không bị sư thầy xỏ mũi có khi kế hoạch của cậu đã thành công. Nhưng mà thế này cũng tốt, yêu nữ hiểm nhầm ông Bá sai thầy đồng đến giết ả rồi ả mới ra tay trước, giết ông Bá. Xem như hắn cũng phải cám ơn con yêu nữ kia, giúp hắn một chuyện khá lớn.

    Lục lọi tay nải, Khánh cầm lên một quyển sách có đề "sách trừ tà" viết bằng chữ Hán. Lật ra từng trang xem xét, trong này ghi đầy đủ các dạng yêu ma và cách trừ khử chúng. Cũng có nói thêm, yêu ma vào ngày trằn tròn sẽ trở nên yếu thế phải mượn xác con người đi hút máu mới có thể duy trì sức lực bằng không sẽ chỉ yếu ớt như người thường, đấy là lúc tốt nhất để trừ khử chúng. Đọc đến đây, cả Khánh lại nhếch môi cười một cái. Yêu nữ này phải trừ thì cậu cả mới có thể yên tâm làm chủ căn nhà này được. Còn cả Quỳnh Hoa nữa, cũng phải trừ, cô ta đứng giữa chuyện này, để lại sớm muộn sẽ gây họa cho hắn. Phải trừ hết!

    Lại nhắc đến Quỳnh Hoa, sau khi làm tang xong cho ông Bá liền trở về phòng đóng kín cửa không cho ai vào. Mấy ngày liền họ không thấy cô ra ngoài nữa, giống như trước đây, luôn sống thu mình lại. Ngồi thẫn thờ trên giường, Quỳnh Hoa không khỏi thương xót cho cha. Mới mấy ngày thôi mà trông cô gầy đi hẳn, mặt cũng xanh xao teo tóp lại. Cũng mấy ngày rồi cô không ăn, không ngủ y hệt như một cái xác. Giờ đây, điều cô muốn nhất có lẽ là chờ yêu nữ đến hỏi rõ mọi chuyện. Ả ta sao lại giết cha cô cơ chứ?

    - Chà chà, đúng là con cái có hiếu. Cha chết rồi liền không ăn không ngủ.

    Vừa nhắc đã xuất hiện, lúc nào ả ta cũng thế, mang một bộ mặt xinh đẹp bất cần, đầy nham hiểm. Mở miệng câu nào là khiêu khích câu đó. Dùng ánh mắt không mấy tốt đẹp, cô út nhìn chằm chằm vào mắt ả, như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Một Quỳnh Hoa hiền lành hiểu chuyện luôn sống nhún nhường giờ đây tràn đầy thù hận. Vẫn giữ giọng khiêu khích, ả ta nói:

    - Sao cô lại nhìn tôi như vậy, làm tôi sợ đấy. Cô giận lắm sao? Giận thì định làm gì tôi?

    Nói xong lại há miệng ra cười chế giễu. Ả từ từ tiến lại gần, vén tóc cho Quỳnh Hoa, chỉnh lại manh áo cô đang mặc trên người. Hất tay ả ra, cô nhìn thẳng vào mắt ả, rơi nước mắt. Không hiểu sao nhìn thấy ánh mắt này ả lại thấy hơi yếu lòng, có phải ả ra tay ác quá không? Nhanh chóng quay mặt đi tránh né ánh mắt đó, ả ta làm lơ.

    - Cô có chuyện gì cứ nói ra?

    Cái chết của cha cô trở thành cú sốc lớn với Hoa, đến khi không còn kiềm chế được bản thân nữa, Quỳnh Hoa thật sự nổi giận. Cô đứng bật dậy, lao tới trước mặt ả ta dùng hết sức lực dồn vào đôi tay, bóp chặt lấy cổ yêu nữ. Nước mắt cô út nhòe đi, ướt đẫm lên khuôn mặt xinh đẹp. Cô gào thét:

    - Tại sao cô cứ phải giết hết người nhà tôi như vậy? Giết nhiều người như vậy còn chưa đủ thỏa mãn cô sao?

    Nét mặt không thay đổi dù cho Quỳnh Hoa có cố bóp mạnh tay cỡ nào. Sức của cô không làm ả đau được, không cười đùa chết giễu, ả ta thẳng thắn nhìn sao mắt Quỳnh Hoa. Giọng trở nên chân tình hơn hẳn, hỏi mà như trả lời.

    - Cô biết vì sao mà, phải không?

    Đúng vậy, Quỳnh Hoa biết vì sao, biết rất rõ. Bàn tay buông thõng xuống, cô trở nên suy sụp, hai chân đứng không vững được nữa. Cô út ngã khụy xuống đất, khóc như một đứa trẻ. Nhưng mà cha của cô, ai trả lại được đây?

    - Cha ơi cha..

    Thật ra nhìn dáng vẻ đau thương này của Quỳnh Hoa, yêu nữ cũng cảm thấy áy náy trong lòng. Nhưng ả có nỗi khổ riêng "không có lửa làm sao có khói"? Lặng lẽ rời đi, ả bỏ đến một nơi không người.

    Trời tối đen như mực, chẳng có trăng sao gì, tối như lòng ả vậy. Có cơn gió thổi qua, khẽ lay mái tóc, chưa bao giờ ả thấy cô đơn như lúc này. Chợt ả nhìn xuống bàn tay mình, nó cũng đã nhuốm nhiều máu tanh của nhà ông Bá, mỗi năm ả đều giết bỏ một người. Đến nay số người chết cũng lên đến cả chục nhưng mà nghĩ lại, bọn họ cũng đâu có tội tình gì. Việc ả làm bây giờ, có đúng hay là sai?

    Thoáng nghe tiếng quạ kêu giữa đêm, rồi ả xòe bàn tay thon thả ra. Con quạ cũng từ đâu bay lại đậu trên tay ả. Nó dụi dụi cái đầu đầy lông xuống tay ả, mềm mềm. Nó rất hiền, cũng rất biết trọng tình nghĩa không như những lời người ta thường đồn về nó, là một thứ loài xui xẻo. Hình như nó biết ả buồn thì phải, kêu lên vài tiếng hỏi han. Nhưng tiếc là nó không phải con người, không biết nói, không biết thể hiện làm sao cho ả hiểu được. Nó cứ nhún chân khập khễnh chọc ả vui. Bật cười trước sự đáng yêu của con quạ, ả dùng ngón tay trỏ khẽ vuốt ve đầu nó một cách âu yếu. Rồi nó cũng dùng đôi mắt tròn xoe có chút long lanh, nhìn lại ả. Thỉnh thoảng kêu vài tiếng.
     
  6. Lương Khánh Ly

    Bài viết:
    26
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ sau khi ông Bá chết, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do cả Khánh cai quản. Hắn bây giờ không còn phải dè chừng bất cứ ai, trở nên hóng hách vô cùng. Với những gia nô từng theo hầu ông Bá trung thành liền bị hắn đối đãi như những kẻ tội đồ, hễ vô ý làm sai chuyện gì dù lớn hay nhỏ đều lôi họ ra đánh đập. Còn những kẻ chăm nịnh bợ theo hầu hắn thể nào cũng được hưởng vinh hoa. Riết rồi mọi người trong nhà dần dần quý mến Quỳnh Hoa hơn. Cô làm gì cũng được lòng người trong nhà, vừa hiền lành, vừa nết na lại còn dễ gần. So với trước đây cô út khác hẳn. Có lần cậu cả sai gia nô chuẩn bị nước ngâm chân cho cậu, người này pha xong nhưng mãi chẳng thấy cậu cả chịu ngâm, cứ đi đi lại lại làm hết chuyện này chuyện nọ. Đến khi cậu cả chịu đặt chân xuống thì chậu nước đã nguội lạnh, không để gia nô kịp giải thích, hắn dùng chân hất cả chậu nước ngâm chân vào mặt anh ta. Chưa dừng lại, cậu còn sai người đun nước nóng bắt gia nô kia nhúng chân xuống đến nỗi anh ta bị bỏng phỗng rộp chân lên, đau đớn khóc không ra nước mắt. Chuyện này Quỳnh Hoa biết được, cô cho người mang thuốc đến cho gia nô, rồi cũng một hai lời nhỏ nhẹ khuyên bảo anh mình. Cơ mà cả Khánh nào có nghe, hắn chẳng còn sợ ai trong cái nhà này nữa nên cứ thế nạt lại:

    - Cô út thương đám rác rưởi ấy mà không thương cho anh cô sao? Tôi bận trăm công ngàn việc lo cho cái nhà này thế mà cô xem.. xem cái thằng ăn hại ấy đã làm gì, sai chuẩn bị một chậu nước ngâm chân cũng không xong. Lỡ tôi đặt chân vào đấy lạnh chân bị bệnh thì ai lo cho cái nhà này?

    Nói rồi, cả Khánh lại nhìn sang Quỳnh Hoa đang cúi đầu. Với một giọng mỉa mai, hắn từ từ nhả từng câu từng chữ chua chát.

    - Hay là cô mong tôi bị bệnh chết đi giống như cha để cô lên làm chủ cái nhà này?

    Bị chạm vào lòng tự trọng nhưng Quỳnh Hoa cũng không dám lớn tiếng cãi lại. Cô đành cúi đầu nhỏ giọng, chịu thiệt mà khuyên anh mình.

    - Anh cả đừng nói thế, ý em nào có phải vậy. Nhưng mà gia nô sai thì mình cũng không cần phải bắt anh ta nhúng..

    Chưa kịp để cô út nói tiếp, cậu cả đã vội ngắt lời. Thái độ cũng không mấy tốt.

    - Thôi cô đừng nói nữa tôi tự biết phải làm gì. Cô út không còn chuyện gì thì mời về phòng cho.

    Hết nước khuyên bảo mà cả Khánh vẫn không chịu nghe thì cô cũng hết cách. Ngậm ngùi trở về phòng, Quỳnh Hoa vừa đi vừa chán nản, hai tay cô đan vào nhau, vòng ra sau lưng, chân vừa đi vừa đá mấy cái lá đậu dưới đất. Cô cứ thở dài thườn thượt chú tâm suy nghĩ không biết làm sao để vừa khuyên ngăn anh cả, vừa cải thiện được quan hệ giữa họ. Chứ cứ đà này có khi anh em họ tương tàn sớm thôi. Mải suy nghĩ nên cô cũng không để ý tới Trần Văn đang đi phía sau, anh ta lặng lẽ bám theo cô, thỉng thoảng lại bật cười trước một vài hành động bực dọc của cô út. Cho đến khi cô út kịp phát hiện thì đã không rõ Văn bắt đầu đi theo mình từ lúc nào rồi. Dù biết nhưng cô vẫn cứ giả vờ không hay.

    - Thầy đi đâu đây?

    - Tôi đi theo cô.

    Nghe Văn trả lời, mặt Quỳnh Hoa ửng đỏ, tủm tỉm cười ngại ngùng. Văn cũng ngại, anh ta lúng túng đưa tay lên gãi đầu. Hai người họ đứng đối diện nhưng chẳng dám nhìn mặt đối phương, ai nấy đều không biết nên mở lời nói gì tiếp theo. Đến khi nghĩ ra lại ngẫu nhiên cùng lên tiếng:

    - Thầy..

    - Cô..

    Im lặng nhìn nhau cười, Văn mới nhỏ giọng nhường Quỳnh Hoa.

    - Cô út nói trước đi.

    - Tôi..

    Một lần nữa chưa kịp nói hết thì Quỳnh Hoa lại bị ngắt lời. Dọc theo hành lang, cả Khánh không biết từ đâu đi lại. Mỉa mai.

    - Tôi tôi, thầy thầy. Hai người cũng tình tứ quá đấy chứ, cho phép tôi hỏi thầy câu này. Giờ cha tôi cũng qua đời rồi, hai sư thầy các người còn định ở lại ăn bám đến lúc nào nữa?

    Lời Khánh vừa nói ra khiến cả Quỳnh Hoa và Trần Văn đỏ mặt. Dường như có chút quá đáng. Văn không nói gì nhưng anh ta thấy rất bực tức trong lòng. Từ khi đến đây, giúp nhà họ giải vây bao nhiêu chuyện ấy thế mà chẳng được một lời cảm ơn. Đằng này, cả Khánh suốt ngày một hai dùng lời lẽ khiếm nhã đòi đuổi họ đi, xem họ như những kẻ ăn nhờ ở đậu. Tay Văn dần nắm thành nắm đấm, Quỳnh Hoa cũng đã nhìn thấy. Trước khi để anh cả mình nói thêm lời nào nữa tổn thương Trần Văn, cô đã kịp ngăn lại, tránh xảy ra xung đột.

    - Kìa anh cả không nên nói vậy, hai sư thầy họ cũng đã giúp nhà mình bao chuyện rồi.

    Cô út vừa nói xong, hắn đã chuyển hướng sang cô. Lườm nguýt một cái, lên giọng:

    - Đến lượt cô út lên tiếng sao?

    - Trước khi ông Bá qua đời đã nhờ hai sư thầy tôi ở lại giúp trừ tà. Việc chưa thành nghĩa là tâm nguyệt ông Bá cũng chưa thành, người xuất gia như chúng tôi không nỡ phủi tay bỏ đi.

    Tất cả mọi người đều nhìn sang người

    Vừa lên tiếng, không ai khác chính là Tĩnh Hiện. Thầy từ từ bước đến trong dáng vẻ điềm đạm như bao ngày, không nóng giận, không đe dọa nhưng thật khiến người ta phải cứng họng, không đáp lại được. Liếc nhìn sư thầy, ông ta quả là cái gai trong mắt của hắn mà. Rồi sớm muộn gì cả Khánh cũng đường đường chính chính đuổi ông ta ra khỏi đây thôi.

    "Hừm" một cái rồi Khánh phủi lưng bỏ đi, mặt hắn giận xanh lại. Vừa đi vừa lẩm bẩm:

    - Để rồi xem. Đề rồi xem!

    Thấy sư thầy có thể khiến Khánh giận xanh mặt, Trần Văn hả hê lắm. Anh ta trở nên ríu ra ríu rít như một đứa trẻ bên cạnh thầy:

    - Sư phụ nói hay lắm, xem như dạy cho cậu cả một bài học.

    Lời Văn nói ra ngây ngô đến nỗi cũng khiến cho Quỳnh Hoa bên cạnh bật cười. Sư thầy nhìn Văn lắc đầu một cái, cố giấu nụ cười mỉm, giả vờ trách:

    - Con đấy!

    Rồi thầy quay sang cô út, cúi chào một cái sau đó xin phép rời khỏi để lại không gian riêng cho hai người. Nhưng Quỳnh Hoa là gái đôi mươi, không giấu nỗi những e thẹn, xấu hổ. Sư thầy rời đi rồi cô cũng bỏ chạy về phòng mặc kệ Văn cứ đứng đấy. Chính anh ta cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

    Chiều tà, những tia nắng cuối cùng hiu hắt rọi chiếu lên mái nhà, tán lá. Dần dần chúng trở nên yếu ớt đi rồi lịm tắt hẳn. Bỏ lại đó là một không gian tối tăm triền miên, tưởng chừng như trên trời dù có trăm ngàn sao đi nữa cũng không soi sáng được bóng tối ấy.

    Ngồi trong phòng, cả Khánh tỉ mẩn lôi cuốn sách nhặt được của thầy Ba hôm bữa ra nghiên cứu. Hắn chăm chú đọc từng câu không bỏ sót chữ nào. Đến khi gia nô thân cận đứng bên đã ngái ngủ, hắn vẫn chưa chịu tắt đèn. Hễ cứ nghĩ đến chuyện người trong nhà dần được lòng cô út hơn là hắn thấy khó chịu. Xoa xoa cằm, cả Khánh đăm chiêu tính kế. Rồi hắn quay sang hỏi gia nô:

    - Sắp đến ngày trăng tròn chưa?

    Gia nô đang gật gù nghe cậu cả hỏi thì giật mình gật mạnh một cái. Anh ta mơ màng mắt nhắm mắt mở nhìn cậu, một lúc sau mới trả lời.

    - Dạ thưa cậu là ngày kia ạ.

    - Ngày kia à!

    Khánh nhắc lại lần nữa, môi khẽ cong nhếch lên nham hiểm. Ngày kia hắn sẽ thay dân làng nơi đây trừ khử con ma nữ hại người, tiện thể trừ khử luôn cái gai trong mắt là Quỳnh Hoa. Vả lại lúc đó, hai sư thầy kia cũng không còn lí do gì ở lại cản trở hắn nữa. Quả là vẹn cả đôi đường.
     
  7. Lương Khánh Ly

    Bài viết:
    26
    Chương 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ngày kia à!

    Khánh nhắc lại lần nữa, môi khẽ cong nhếch lên nham hiểm. Ngày kia hắn sẽ thay dân làng nơi đây trừ khử con ma nữ hại người, tiện thể trừ khử luôn cái gai trong mắt là Quỳnh Hoa. Vả lại lúc đó, hai sư thầy kia cũng không còn lí do gì ở lại cản trở hắn nữa. Quả là vẹn cả đôi đường.

    Nhưng trước khi tóm được yêu nữ, hắn cần đến sự giúp đỡ của Quỳnh Hoa. Đây cũng xem như là chuyện quyết định thắng bại. Nếu Hoa không giúp, cũng khó có thể mà thành công. Suốt tối hôm đó, cả Khánh đặt tay lên trán vắt óc, hết trở người bên này lại lật sang bên kia, không tài nào ngủ được. Cho đến gần sáng mới thiu thiu một chút. Nhưng trên đời này đúng là có nhiều chuyện không lường trước được. Một cả Khánh túc chí đa mưu hôm qua còn chè chén vui vẻ sáng ra đã như kẻ điên. Hắn ngồi co ro trên giường, nét mặt hoảng sợ, hễ cứ ai đến gần là hắn lại quơ quơ tay xua đuổi. Người trong nhà hôm nay cũng được bữa tập trung đông đúc trước phòng cậu cả. Nhà lại vừa có tang nên an nguy cậu cả thật đáng lo, ai cũng sợ người xấu số tiếp theo trong nhà này chính là cả Khánh. Họ đứng khép nép, bàn tán nhỏ to, một trong số đó đã đi gọi cô út.

    Quỳnh Hoa ngồi trong phòng vừa thức dậy kịp thay quần áo nghe tin anh cả bị vậy cũng rối lắm. Cô một mạch theo gia nô đến phòng cả Khánh, vội đến nỗi hài còn mang chân có chân không. Đến cửa đã thấy mọi người tập trung đông đúc càng làm cô út lo thêm. Nhìn thấy cô, ai nấy cũng biết điều tránh đường cho cô vào trong. Ban đầu vừa thấy điệu tiều tụy của Khánh, Hoa có hơi ngỡ ngàng. Sau đó liền không khỏi thương xót. Một người hôm qua còn bình thường đến thế hôm nay đã sợ hãi đến nổi điên thế này rồi. Thật tội nghiệp!

    Quỳnh Hoa đến, Khánh như nhìn thấy cứu tinh liền bấu víu lấy vạt áo cô. Ánh mắt hoảng loạn, tinh thần sợ hãi, giọng run lắp bắp:

    - Cô út.. cô út.. cứu.. anh. Nhà.. nhà có ma!

    Ôm lấy cả Khánh đang hết mực sợ hãi, Quỳnh Hoa không kiềm được nước mắt xót xa. Rơi giọt xuống má Khánh. Hắn dường như cũng cảm nhận được giọt ươn ướt trên khuôn mặt mình rồi chẳng hiểu sao chính hắn cũng òa khóc lên như một đứa trẻ. Cho người lui xuống hết rồi Hoa mới từ từ trấn tĩnh anh mình lại, khuyên nhủ.

    - Anh cả, đã có chuyện gì vậy?

    Lia mắt nhìn tứ phía cảnh giác rồi cả Khánh mới nói nhỏ vào tai Quỳnh Hoa.

    - Nhà.. mình.. có.. ma!

    Vừa nói xong, cả Khánh lại bật khóc thét lên như đứa con nít khiến Hoa phải khéo léo dỗ dành. Rồi Quỳnh Hoa lại hỏi tiếp:

    - Thế con ma đã làm gì anh?

    Nói rồi cả Khánh giơ tay tự bóp cổ mình, hai mắt trợn ngược chỉ còn thấy lòng trắng. Hắn ngã lăn xuống giường, vẫy vùng như thể bị bóp cổ thật. Quỳnh Hoa thấy vậy cũng hoảng lắm, vội đỡ anh cả dậy.

    - Cô ta bóp cổ anh như thế này!

    Mắt hắn long lanh chân thật kể lại. Khẽ thở phào một cái, cô cứ ngỡ vừa nãy anh mình bị bóp cổ thật cơ đấy. Nhưng mà rồi cô lại thấy lo nhiều hơn, ả ta giết cha cô rồi không lẽ giờ đến cả anh cô nữa sao? Bây giờ cô phải làm thế nào để cứu anh mình mới được đây.

    Nhìn trong đáy mắt Quỳnh Hoa đã có sự lay chuyển, cả Khánh càng kích động cô hơn:

    - Cô út phải giúp anh! Cô phải cứu lấy anh! Anh không muốn chết đâu!

    Rồi hắn ôm chặt lấy Quỳnh Hoa như con ôm mẹ khiến cô không thể nào không bị yếu lòng. Nhưng mà cô biết giúp bằng cách nào đây? Ngẩng đầu nhìn nét âu lo trên mặt Hoa, cả Khánh buông cô ra. Sau đó đứng ở giữa phòng múa máy tay chân.

    - Ngày mai là ngày trăng tròn, yêu ma trở nên suy kiệt. Lúc đó cô út chỉ cần cho con ma mượn xác để đi hút máu. Anh sẽ mai phục, sau đó tóm lấy nó! Tiêu diệt nó! Rồi anh sẽ cứu cô, nhà mình từ nay trời yên biển lặng.

    Hơi bất ngờ với những gì vừa nghe được. Trong lòng cô nổi thắc mắc:

    - Sao anh cả biết nhiều thế? Còn biết chuyện yêu ma nhập xác em hút máu?

    Có chút bối rối nhưng cố không để lộ ra ngoài. Cả Khánh nhanh trí tìm lí do trả lời, giọng hắn bỗng trùng xuống:

    - Là cha nói với anh. Tiêu diệt yêu ma cũng là tâm nguyện cuối của cha, ông ấy biết mình sẽ chết thế nên muốn anh em mình đoàn kết. Vả lại, cha luôn muốn anh cứu cô thoát khỏi con ma đó.

    Đưa mắt dò xét thái độ Quỳnh Hoa, chờ khi cô lay động, hắn lại tiếp tục kích động. Tiến lại gần nắm lấy cánh tay Hoa, Khánh lay nhẹ, trưng ra bộ mặt đáng thương.

    - Cô phải giúp anh, vì cha, vì cái nhà này. Bằng không con ma đó sẽ giết chết anh giống như cha. Cô có muốn anh chết giống cha không?

    Quỳnh Hoa bật khóc lắc đầu, mặt cô méo đi.

    - Không.

    Rồi hắn lại tiếp tục kích động:

    - Hôm qua con ma đó đã đến tìm anh rồi, chưa biết chừng vài ngày nữa cũng sẽ giết anh. Nên cô phải giúp anh, giúp anh!

    Nhìn vào mắt anh cả, cô rõ ràng không thể từ chối. Thật lòng cô cũng không muốn một ai trong nhà này phải chết thêm nữa. Nhưng mà cô sợ! Sợ một điều mà cô cũng không rõ. Lắp bắp không nói thành lời, Quỳnh Hoa chỉ biết khóc.

    - E.. m.. Em..

    - Em phải giúp anh cả! Nhé!

    Đúng là Quỳnh Hoa luôn rất yếu lòng. Cô nhắm mắt gật đầu với anh cả. Cũng mong sao nhà cô từ đây không còn những chuyện quỷ quái như thế này xảy ra nữa. Nhận được sự đồng ý giúp của Hoa, Khánh không ngớt vui mừng. Hắn ôm chầm lấy em mình, vuốt vuốt tóc cô thương mến. Nhưng thực chất, sau lưng cô, Khánh đã trưng ra một nụ cười xảo trá vô cùng. Quỳnh Hoa ơi, Quỳnh Hoa à, mày còn dại lắm!

    Đúng như kế hoạch hai anh em họ đã bàn với nhau và dĩ nhiên chỉ hai anh em họ biết. Tối đêm trăng tròn, ả yêu nữ trở nên suy kiệt mà đến tìm Quỳnh Hoa. Ả cần đến thân xác cô để dễ dàng hút máu hồi phục sức lực. Nếu không có thân xác này, ả sẽ trở nên rất yếu ớt, một mình thì không thể làm gì được. Chỉ chờ chết! Tóc tai trở nên sơ xác như đống rơm khô rồi vô tình trở nên bạc phơ, tay xòe ra những chiếc vuốt dài tái màu. Chân tay ả teo tóp trơ xương, mặt nhăn nheo như thể một bà già. Trái hẳn với vẻ xinh đẹp thường thấy của yêu nữ. Suýt chút nữa ả đã đứng không vững, lê lết thân tàn vừa đi vừa bấu víu vào vật đến cầu cứu cô.

    - Mau.. mau cứu tôi!

    Về phía Quỳnh Hoa, cô đã đoán trước được điều này, nó là một phần trong kế hoạch thế nên làm sao cô có thể từ chối cơ chứ. Vội chạy đến ra sức đỡ lấy ả, Quỳnh Hoa gật đầu đồng ý. Sau đó không nhanh không chậm, yêu nữ đã nhập vào xác Quỳnh Hoa. Ả ta giờ đứng vững hơn một chút, có thể đi lại bình thường. Chỉ có điều vào ngày trăng tròn này, sức mạnh của yêu ma rất yếu ớt thậm chí là bị trăng hút hết thế nên cũng không khác kẻ phàm là bao. Yêu nữ cũng không tránh khỏi trường hợp đó, giống như một phàm nhân. Nửa đêm canh ba nhân lúc vắng người, ả ta bình thản mượn xác Quỳnh Hoa mà đi lại. Cứ ngỡ lần này cũng sẽ như những lần khác sẽ không có chuyện gì đâu.

    Nhưng thật không may mắn cho ả ta là đã bị hai anh em con ông Bá dắt mũi. Đây đều là kế hoạch của chúng. Ngay khi ả vừa mở cổng chính, định ra ngoài phố tìm ít máu động vật thì đã bị đám gia nô tóm lại. Hai người hai bên giữ lấy tay ả không để ả thoát thân. Cố vùng vẫy thoát ra nhưng sức ả bây giờ cũng chỉ như người bình thường, đưa ánh mắt đe dọa nhìn hai gia nô đang giữ lấy mình, ả hung hăng:

    - Thả ra, chúng mày muốn bị đánh chết phải không? Thả ra!

    Lời yêu nữ chẳng khiến chúng mảy may. Càng cố gắng, bọn chúng càng siết chặt lấy cô hơn. Rồi cả Khánh cũng từ đâu đi tới, đứng trước mặt đám đông gia nô, vỗ tay cười cợt:

    - Khá lắm! Khá lắm!

    Yêu nữ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ả trưng ra bộ mặt ngây ngô. Giọng dịu nhẹ hẳn so với vừa nãy, thắc mắc hỏi:

    - Anh cả, chuyện này là sao? Anh mau kêu bọn gia nô này thả em ra đi!

    Cả Khánh bật cười gật gù khiến yêu nữ vui mừng quay sang bọn gia nô mà quát:

    - Thả ra?

    Nhưng lũ này như bị điếc chẳng xem lời ả ta ra gì vẫn một mực siết chặt lấy ả không buông. Chúng làm ả bực bội cứ nghiến răng nghiến lợi chỉ thiếu mỗi việc cắn chết bọn chúng thôi. Thấy không khả thi, yêu nữ lại quay sang cầu cứu cả Khánh:

    - Anh cả!

    Trưng ra nét mặt thương cảm đầy giả tạo, hắn tiến đến lại gần phía yêu nữ. Cười hiền lành một cái rồi cũng ra tay bạt thật mạnh vào mặt ả. Vang lên một tiếng "bốp". Nụ cười trên mặt hắn tắt ngúm, thay vào đó là cái đay nghiến tận xương tủy.

    - Ngươi còn giả vờ được nữa à? Thứ yêu ma ác độc!

    Từng câu từng chữ Khánh nói ra, yêu nữ nghe rõ mồn một. Ả biết mình đã bị bại lộ, vậy nên đã nhanh chóng định thoát khỏi xác Quỳnh Hoa bỏ trốn. Nhưng ý định đó đã bị hắn sớm đoán trước. Nhanh chóng rút ra một lá bùa, hắn ta dán ngay giữa trán ả ánh lên một thứ ánh sáng mà vàng khiến ả đau đớn gào thét. Giờ thì yêu nữ không thể thoát được rồi. Bùa của thầy Ba đúng là hiệu nghiệm, hắn nhặt lại tay nải của gã ta quả không sai lầm.

    - Lũ khốn kiếp rồi tao sẽ giết chết hết chúng mày!

    Hai mắt ả trừng lên căm phẫn nhìn Khánh, nhổ vào mặt hắn một bãi nước bọt khiến hắn phải ngậm ngùi vuốt mặt. Ngay sau đó, hắn vì bực tức mà lại bạt ả thêm một cái nữa, rồi liên tiếp hai ba cái. Yêu nữ bị hắn bạt đến nỗi mặt đỏ lừ, in hằn dấu bàn tay, máu rỉ ra từ khóe miệng. May cho hắn hôm nay ả yếu sức bằng không giết chết hắn lâu rồi.

    Liếc mắt ra lệnh cho đám gia nô. Hiểu ý chủ nhân bọn chúng ngay lập tức đưa ả quay trở vào nhà. Áp giải ả đến một nhà kho bỏ hoang, tối tăm mù mịt, mạng nhện giăng đầy. Chúng dùng dây thừng trói ả lại niêm phong thêm vài lá bùa trên người ả tránh trường hợp ả chạy thoát. Có một điều không ngờ tới là không chỉ có mình ả bị áp giải tới nhà kho hoang tàn này mà ở đây có sẵn hai người bị trói lại từ trước.
     
  8. Lương Khánh Ly

    Bài viết:
    26
    Chương 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liếc mắt ra lệnh cho đám gia nô. Hiểu ý chủ nhân bọn chúng ngay lập tức đưa ả quay trở vào nhà. Áp giải ả đến một nhà kho bỏ hoang, tối tăm mù mịt, mạng nhện giăng đầy. Chúng dùng dây thừng trói ả lại niêm phong thêm vài lá bùa trên người ả tránh trường hợp chạy thoát. Có một điều không ngờ tới là không chỉ có mình ả bị áp giải tới nhà kho hoang tàn này mà ở đây có sẵn hai người bị trói lại từ trước. Không ai khác chính là sư thầy Tĩnh Hiện và Trần Văn. Họ cũng giống như ả, dây thừng quấn quanh người, chặt đến nỗi muốn cựa một chút cho đỡ khó chịu cũng không được. Tròn mắt nhìn hai người họ bản thân ả bị bắt không có gì chối cãi nhưng sao hai người này cũng bị bắt ở đây? Cũng giống như ả, Văn không giấu nổi ngạc nhiên. Đường đường là cô tiểu thư thanh cao sao lại bị đám gia nô bắt nhốt cơ chứ?

    - Cô út..

    Liếc nhìn Văn không mấy thiện cảm, ả tự đi đến chọn bừa một nơi trong góc mà ngồi xuống. Rồi vờ như không nghe, không thấy hai thầy trò họ. Ả không trả lời, Văn hỏi tiếp:

    - Sao cô út cũng ở đây?

    Tên Trần Văn này cứ lằng nhằng bên tai ả thật khó chịu. Nhưng mà cũng không có cách nào làm anh ta im miệng lại. Nhìn thẳng vào mắt Văn một cách chân thật, ả chầm chậm nhả từng câu từng chữ mong Văn nghe xong sẽ không làm phiền mình nữa.

    - Tôi không phải cô út của cậu!

    Dường như không thỏa mãn lắm với câu trả lời, Văn lại tiếp tục thắc mắc:

    - Thế cô là ai?

    Sức lực đã yếu đi dần còn bị tên Văn này hỏi đi hỏi lại không chịu yên khiến cho ả bực bội hù dọa:

    - Hỏi nữa tôi cắt lưỡi cậu bây giờ!

    Anh ta không phải sợ lời hù dọa đó nhưng thấy bản thân mình có vẻ làm phiền đến người khác nên cũng chịu im lặng. Xê dịch người vào tường, lấy đó làm điểm tựa, không trả lời nữa thì anh đi ngủ. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng phải ngủ một giấc no nê đã đến đâu hay đến đó. Nửa đêm canh ba ai cũng mệt nhoài cả rồi. Yêu nữ cũng vậy, ả ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cả thân gục xuống sàn nhà mô hôi nhễ nhại do yếu sức. Duy suốt đêm đó chỉ có mỗi sư thầy ngồi thức. Không tỏ ra mệt mỏi, không ồn ào kêu la, sư thầy cứ bình thản như mọi ngày. Ngồi trong nhà kho mà như ngồi trong nhà thờ Phật, bình thản vô cùng.

    Người này chịu khổ chính là trở thành niềm vui của người kia. Trong phòng cả Khánh không khỏi nhộn nhịp chén này chén nọ. Hôm nay hắn vui mừng đến nỗi sai người gọi mấy ả đào hát đến phục vụ. Tay trái ôm một cô, tay phải ôm một cô, hết nhận rượu từ cô này rồi nhận rượu cô kia. Thoáng chốc hắn đã ngà ngà trong men rượu. Nhưng mà vẫn không quên việc chính, đó là ngày mai đem đám người kia ra cáo thị dân chúng. Một tay châm lửa thiêu trụi cả lũ!

    Kể ra người hắn nhắm tới chỉ là Quỳnh Hoa và yêu nữ kia. Nhưng không ngờ tối đó vô tình bật dậy ngẫu hứng đi dạo lại vô tình nhìn thấy Tĩnh Hiện cùng với yêu nữ kia đang xì xào to nhỏ. Thế là hắn mới lại gần, chọn một chỗ thích hợp lắng tai nghe. Nghe qua thì mới biết chúng đang nói về chuyện hôm trước, yêu nữ nhập xác Quỳnh Hoa giết hại người đàn ông xấu số trong làng. Khánh nghe rõ mồn một mọi chuyện, còn nghe cả những lời can ngăn của sư thầy.

    Ông đứng nghiêm trang mắt nhìn thẳng kiên quyết. Tay cầm chuỗi hạt, trầm giọng:

    - Ngươi mau quay đầu hối lỗi với dân chúng. Sau đó theo ta quy ải cửa Phật, siêu thoát kiếp này. Bằng không..

    - Bằng không thì sẽ làm sao? - Yêu nữ nhếch môi cười cợt chua xót.

    Rồi sư thầy lại nói tiếp:

    - Bằng không không cần nhờ đến thầy phương nào cả chính ta sẽ là người đánh tan hồn phách của ngươi.

    Lời ông nói ra một mực kiên quyết không đổi, chắc chắn tuyệt tình. Khiến yêu nữ vì thế mà thấy nhói đau trong lòng. Ả ta không kiềm được cảm xúc tiến đến đứng đối diện sư thầy. Ánh mắt long lanh chất chứa, chất vấn:

    - Đỗ Trọng, không lẽ chàng đã quên duyên thề hẹn lúc trước của chúng ta rồi sao? Chàng quên thật rồi sao? Tất cả những việc tôi làm hôm nay đều là vì chàng. Vì bọn chúng đã cướp đi hạnh phúc của tôi và chàng.

    - Đừng nói nữa! Những việc ngươi làm cũng chỉ để thỏa mãn cho sự tà ác của ngươi thôi.

    Quay lưng tránh mặt một cách dứt khoát. Lời nói ra tưởng như tuyệt tình nhưng vẫn còn chất chứa nhiều ưu muộn. Chỉ có Khánh, hắn nấp ở trong góc tối mới nhìn rõ nét mặt của sư thầy lúc này. Đau lòng vô ngần! Xâu chuỗi lại sự việc kể cả lời gia nô nói lại với hắn hôm trước thì chính xác sư thầy Tĩnh Hiện này và yêu nữ kia không bình thường. Vậy nên hôm nay hắn mới ra tay trước, trói nhốt sư thầy và Trần Văn lại tránh bọn chúng "rủ lòng" cứu yêu nữ mà phá hoại chuyện tốt của hắn.

    Trước khi thực hiện kế hoạch đã bàn trước với Quỳnh Hoa. Ngay từ chập tối không ai để ý, Khánh đã sai người bắt trói hai thầy trò Tĩnh Hiện lại không một lí do rõ ràng đem đến nhà kho, cho người canh gác kĩ lưỡng. Thật may là không có bất cứ sơ hở nào xảy ra.

    Trong căn nhà kho rách nát, len lỏi vào vài tia nắng sớm đã đánh thức Trần Văn dậy. Anh ta nheo mắt, cố gắng lắm mới có thể mở ra, định vận động tay chân cho tỉnh ngủ nhưng sực nhớ ra mình đang bị trói chặt. Cựa quậy cho sợi dây nới lỏng một chút nhưng mà xem ra không được chút nào. Nhìn sang sư thầy, Văn thấy ông vẫn tĩnh tâm, mắt nhắm, miệng niệm Kinh dù có trong tư thế khó chịu cỡ nào.

    - Thầy ơi!

    Nghe Văn gọi, sư thầy mới quay sang nhìn. Phát hiện ra yêu nữ sau đêm trăng tròn không được hút máu đã trở nên đuối sức hơn hẳn. Đôi môi khô khốc đến nỗi bong tróc ra thành vẩy. Nằm gục xuống sàn không thể đứng dậy được, mồ hôi ướt đẫm người. Đáng thương vô cùng!

    - Thầy ơi, làm sao bây giờ đây?

    Chính sư thầy cũng chưa biết làm sao nên đang nghĩ cách. Nhưng nghĩ chưa ra đã thấy đám gia nô đạp cửa xông vào. Đứng đằng sau chúng chẳng ai khác là cả Khánh. Bước đến chỗ nhà kho bẩn thỉu hắn tỏ vẻ thanh cao đưa tay phẩy phẩy bụi trước mặt. Với một giọng lạnh ngắt, ra lệnh:

    - Kéo chúng ra ngoài.

    Dù không muốn nhưng cả ba người họ vẫn bị kéo đi. Yêu nữ vừa chạm ánh mặt trời liền cảm thấy nóng rát cả người. Bình thường nếu ả trú trong xác người sẽ không sao nhưng giờ ả không còn sức nên dù có trú trong xác người cũng ít nhiều bị mặt trời đốt. Bọn họ bị đem ra giữa chợ, nơi đông người nhất. Sau đó lũ gia nô hò hét kéo mọi người tập trung lại, lúc này cả Khánh mới bắt đầu phân trần.

    - Hẳn mọi người vẫn nhớ con yêu nữ đã giết hại người đàn ông xấu số trong làng mình chứ?

    Cái chết của người đó có ai mà không nhớ chứ, chưa đầy một đêm thân xác đã nhũn ra kinh sợ, bốc mùi khắp nơi. Nhắc đến chỉ thấy rợn người. Vậy nên ai nấy cũng đều đồng thanh réo lên "Có". Nghe được những tiếng đồng thanh ấy, cả Khánh lại nói tiếp, giọng hắn trùng xuống đầy giả tạo.

    - Con yêu nữ đó không những giết hại người vô tội mà còn giết cả cha tôi nữa. Hôm nay tôi đem nó ra đây cho mọi người xử lí.

    Nói rồi, Khánh kéo ả ta ra giữa đám đông rồi xô mạnh khiến ả ngã lăn ra đất. Ai nấy đều chỉ chỏ vào ả, thậm chí có người còn ném cả trứng gà, rau của vừa mua được. Một lần nữa họ lại réo lên: "Giết con yêu nữ này đi! Giết đi!". Rồi từ trong đám đông xông ra một người phụ nữ đang ẵm con. Không ai khác chính là vợ của người đàn ông xấu số kia. Vừa nhìn thấy ả, góa phụ trẻ này đã liền xông tới dùng hết sức đạp đá vào thân xác đang nằm lăn dưới đất. Tỏ vẻ cảm thông với nỗi đau mất chồng, con nhỏ nheo nhóc, cả Khánh đặt tay lên vai góa phụ an ủi.

    - Tôi cứ nghĩ cô út nhà mình bị oan. Nhưng không ngờ hôm qua cô ta còn định giết tôi may mà tôi học được chút phép phòng thân mới bắt được ả khiến ả hiện nguyên hình. Không ngờ bấy lâu nay nhà mình đã nuôi ong tay áo.

    Cả Khánh đứng dậy, vẩy tay ra hiệu cho gia nô đem đến một bát nước đỏ sì. Hắn ta uống một ngụm sau đó phun lên mặt ả yêu nữ. Nước ấy chạm vào da thịt ả liền kêu lên "xèo xèo" như bốc cháy. Từng đường nét khuôn mặt không còn là đường nét khuôn mặt của Quỳnh Hoa nữa mà chính là đường nét khuôn mặt của yêu nữ. Mái tóc dài mượt bỗng chốc biến thành những con rắn nhỏ khiến người góa phụ đang ẵm con kia giật mình nảy ra sau. Dân chúng vây quanh ai cũng đều sợ hãi lùi lại vài bước chân. Giương đôi mắt căm phẫn nhìn Khánh, xem ra ả vẫn chưa biết sợ chết là gì.

    - Tôi nghĩ phải đem con yêu nữ này ra thiêu sống mới có thể trừ hại được cho dân.

    Nghe đến đây, yêu nữ chỉ thấy thật buồn cười. Hóa ra không phải mình ả bị lừa mà còn rất nhiều người ở đây bị lừa, tin lời cả Khánh. Hắn chính là một tên gian xảo. Nãy giờ Trần Văn bị đám gia nô kia giữ chặt khi nhìn thấy khuôn mặt thật của yêu nữ liền cố vùng vẫy thoát khỏi. Mặt anh ta đỏ rực lên ra sức gào thét. Người mà đang bị dân chúng gọi là yêu nữ đó hóa ra là chị gái Văn.

    - Không! Không được thiêu!

    Anh ta gào thật lớn, vừa gào vừa khóc. Yêu nữ đã biết Văn là em mình từ lâu nhưng chỉ là không muốn anh ta thất vọng về mình nên đã giấu giếm. Thấy đưa em mình gào khóc có người chị nào mà không thương? Dù sức rất yếu ớt, ả vẫn cố gượng dậy an ủi Văn:

    - Đừng khóc nữa! Đừng khóc!

    Những kí ức lúc còn nhỏ, rồi cả đêm hôm ấy khi phát hiện ra Quỳnh Hoa là yêu nữ cứ thế ùa về trong đầu Văn. Người chị tảo tần mà bấy lâu Văn ngỡ như đã chết cuối cùng cũng được gặp lại. Có điều thật không ngờ là gặp lại trong cảnh éo le này. Sự gào thét của Văn đã gây ra sự chú ý với tất cả mọi người. Cười nhếch lên một cái rồi nhanh chóng giấu đi bằng một vẻ mặt đau khổ, Khánh run run chỉ tay về phía hai sư thầy Tĩnh Hiện.

    - Chính.. họ.. Chính họ là người đã tiếp tay cho yêu nữ này.

    Rồi hắn lại tiếp tục bịa ra một câu chuyện nữa để lừa tất cả mọi người.

    - Cha tôi tưởng hai người này là thầy trong chùa đến giúp trừ yêu nhưng không ngờ chính vị sư thầy Tĩnh Hiện này đây lại chính là người tình cũ của ả yêu nữ. Chúng gặp lại nhau, câu kết với nhau hại cả nhà tôi!

    Tin vào những lời cả Khánh vừa nói, người dân trong làng lại dùng những thứ cầm trong tay hay có sẵn trong giỏ ném về phía hai sư thầy nhà họ. Có người còn nhặt đá, sỏi lên ném đến nỗi máu chảy trên mặt của hai thầy trò. Kích động được người dân thì hắn đắc ý lắm, càng cố trưng ra bộ mặt đáng thương hơn nữa mong nhận được sự đồng cảm. Rồi một trong số đám đông lên tiếng:

    - Thiêu chết chúng đi! Thiêu chết chúng đi!
     
  9. Lương Khánh Ly

    Bài viết:
    26
    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thiêu chết chúng đi! Thiêu chết chúng đi!

    Không được! Ả bị thiêu đến tan hồn phách cũng không sao nhưng hai thầy trò Tĩnh Hiện thì không được. Họ chẳng có lỗi lầm gì cả, là bị Khánh đổ oan thôi. Cười một cách man rợ lộ ra hai chiếc răng nanh, yêu nữ mắt long lên sòng sọc. Nếu nhìn kĩ, có thể thấy dòng nước trong đáy mắt ả.

    - Không được thiêu! Bọn họ không có lỗi gì cả. Tất cả là tôi làm!

    Rồi ả giương đôi mắt cương quyết hằn sâu oán hận nhìn cả Khánh như một lời cảnh báo. Nhất định ả sẽ không để hai sư thầy Tĩnh Hiện chết oan vì những lời lẽ bịa đặt của hắn. Như bị chột dạ, Khánh lúng túng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, vội vàng ra lệnh cho gia nô ôm theo củi khô đến.

    - Phải thiêu chết chúng mới có thể trừ họa!

    Hất cằm một cái ra hiệu, ngay lập tức đám gia nô đẩy hai sư thầy Tĩnh Hiện ngã xuống cùng với yêu nữ. Dồn họ lại, xếp củi khô xung quanh chuẩn bị châm lửa. Nét mặt sư thầy không thay đổi, có lẽ từ lâu ông đã xem việc sống chết không còn quan trọng. Hôm nay chết hay mai chết không có gì khác. Thế nhưng với yêu nữ thì khác, Tĩnh Hiện và Trần Văn phải sống thật lâu! Trước sự phẫn nộ căm ghét của dân làng, trước những lời hô hoán hưởng ứng theo cả Khánh, ả trở nên thật nhỏ bé. Pha một chút cầu xin trong giọng, ả lên tiếng mong rằng sẽ cứu vãn tình thế.

    - Khoan đã. Các người không muốn biết vì sao tôi lại giết lão già Bá Vĩnh, giết cả người đàn ông kia à?

    Tất cả đều lặng im, tính tò mò của từng người một nổi lên. Cả Khánh vì thế càng bấn loạn hơn, hắn không biết câu chuyện ả định kể ra là gì nhưng hắn biết chắc chắn không có lợi cho mình. Kí ức xưa cũ ùa về vui có buồn có, đau khổ cũng có. Trùng giọng xuống, ả bắt đầu kể lể.

    - Hai mươi năm về trước, khi tôi còn là một thiếu nữ đôi mươi. Tôi và sư thầy Tĩnh Hiện đây, chúng tôi có tình cảm với nhau.

    Cười như được mùa, Khánh chỉ tay về phía yêu nữ. Sự nóng lòng không giấu nổi hiện lên trên cả khuôn mặt, hắn trở nên kích động cắt ngang lời ả.

    - Đấy, chính ả cũng thừa nhận rồi đấy! Còn chờ gì nữa mau thiêu chết chúng đi!

    Nhưng mà lời hắn nói ra bây giờ không còn được ai hưởng ứng, tất cả mọi người đều im lặng. Ai nấy cũng đều đang chú tâm muốn lắng nghe câu chuyện.

    - Mọi người nếu ai sống ở đây lâu, chắc cũng biết đến hai chị em nhà Trần Loan và Trần Văn. Trần Văn là cậu thanh niên trẻ này, còn Trần Loan không ai khác chính là tôi.

    Đám đông bắt đầu có những tiếng bàn tán to nhỏ, có người lắc đầu, có người gật đầu. Vài người đứng tuổi trong làng bỗng cũng nhớ lại hai mươi năm về trước, đúng là trong làng có hai chị em tên Trần Loan, Trần Văn. Quay qua nhìn đôi mắt đã nhòe đi của Văn, Trần Loan thật muốn giúp anh ta lau đi nhưng lại không thể. Cái tội hay khóc nhè của Văn lớn rồi vẫn không chịu thay đổi chút nào.

    Ngày Văn còn nhỏ, cha mẹ đã qua đời. Việc lớn việc nhỏ do người chị gái Trần Loan gánh vác mà lúc đó Loan chỉ mới mười lăm. Rồi ngày qua ngày, dẫu nghèo khổ nhưng Loan chưa từng để Văn bị đói dù chỉ một ngày. Để làm được điều đó, Loan đã phải làm thuê cuốc mướn, rồi đi ở cho một thầy đồ trong làng. Được cái, sau này lớn lên tầm năm, sáu tuổi Văn cũng hiểu biết gia cảnh nên rất ngoan ngoãn, yêu thương chị gái. Nhỏ tuổi làm việc nhỏ, đỡ đần được gì cho chị cậu bé này đều làm hết.

    Một ngày nọ, nhà thầy đồ có người đến xin học. Người này tên Đỗ Trọng không ai khác chính là sư thầy Tĩnh Hiện bây giờ. Ngay từ lần đầu gặp, Loan đã phải lòng Trọng. Một nam thanh tuấn tú, chăm chỉ. Hằng ngày hắn theo thầy đồ mùi mẫn đèn sách chuẩn bị lên kinh thành ứng thí. Và cũng giống với Loan, lần đầu gặp gỡ Trọng đã lọt vào lướt tình. Hai người họ đã phải lòng nhau như vậy!

    Gia cảnh của Đỗ Trọng cũng không phải khá giả, chỉ có một căn nhà mái lá đơn sơ. Cha mẹ cũng đã về với đất cả rồi, chỉ còn mỗi hắn bơ vơ một mình. Gặp được hai chị em nhà Loan, Trọng bỗng muốn cưu mang đưa họ về nhà. Ban đầu, Loan có chút do dự nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Chưa thể cho Loan một danh phận đàng hoàng nhưng trong lòng Trọng đã ngầm hiểu, cô là vợ hắn. Còn đối với Văn, Trọng cũng thương như em mình. Hắn định bụng sẽ thật chăm chỉ để có thể đậu trạng nguyên đem vinh hoa về sau đó hỏi cưới Loan.

    Ngày hắn lên kinh, trời đổ mưa rào, tưởng như chỉ là một cơn mưa rào bình thường nhưng ai nào đâu hay đó là mở ra những tháng ngày tối tăm, đau khổ. Lúc đấy trong vùng nhà Bá Vĩnh là giàu có nhất, cho đến tận bây giờ vẫn rất giàu có. Nhưng khổ điều, một hôm mẹ Bá đi xem bói, ông thầy đồng phán rằng cần phải cưới về một cô vợ lẻ cho Bá Vĩnh có sinh ngày 7 âm, tháng 7 âm mới có thể duy trì được sự giàu có này. Bằng không nhà Bá không sớm thì muộn cũng suy kiệt. Thế là từ đó, nhà Bá dùng uy quyền của mình quyết tìm cho ra một cô con dâu có ngày tháng sinh âm như ông thầy đã nói cưới về cho Bá. Cô con dâu xấu số đó không ai khác chính là Trần Loan.

    Dù đã một mực từ chối nhưng Loan vẫn bị họ ép đi, bỏ lại đứa em nhỏ nheo nhóc chạy theo phía sau. Chúng dọa nếu cô không theo về làm lẻ cho nhà Bá sẽ đánh chết em cô, rồi còn cả Đỗ Trọng thi trên kinh nữa, chúng cũng sẽ không tha. Không còn cách khác, cô đành ngậm ngùi nuốt nước mắt cam đựng. Nhưng nào có phải đâu cứ được gả vào nhà giàu, giúp họ giữ cơ nghiệp là họ sẽ trân trọng, yêu thương. Từ ngày Loan về đây, không khác gì một con ở đã thế còn bị vợ cả của Bá Vĩnh ghen tuông. Ả ta hết lần này lần khác gây khó cho Loan, kiếm cớ mắng chửi, đánh đập cô, mặc dù cô chẳng làm gì nên tội. Cơ mà thế thì vẫn chưa kể hết được những gì tủi nhục mà Loan phải cam chịu, thân xác ngọc ngà của cô, mà cô nghĩ là cả đời này giữ gìn cho Trọng đã bị Bá Vĩnh cướp mất trong một lần Bá say xỉn. Chán chường rồi Bá cũng coi khinh cô rồi ức hiếp cô, muốn dồn vào chỗ chết. Đúng như ý họ muốn, khi không còn chịu đựng được những tủi nhục, Trần Loan đã treo cổ tự sát. Lần đó Loan chết, người trong làng cũng được một phen đồn đại, họ nói nhà Bá ăn ở ác đức hại chết con dâu. Đến nỗi Loan chết không nhắm mắt, trước lúc trút hơi thở cuối cùng cô đã nguyền rủa sẽ quay về làm ma giết cả dòng nhà họ.

    Và đến ngày Đỗ Trọng từ kinh thành trở về, áo mũ xông xênh, được khiêng lều võng, đã không còn thấy Trần Loan đâu. Hỏi ra thì biết Loan bị ép gả vào nhà Bá oan ức đến nỗi treo cổ tự tử, còn Trần Văn thì lang thang ăn xin đầu đường xó chợ. Vốn, Trọng muốn mang vinh hiển về chỉ để cưới Loan, lo cho nàng một cuộc sống xung túc giờ thì chẳng còn nàng nữa, vinh hiển này hắn có cần làm chi. Duyên tình đứt gánh, Trọng không còn lưu luyến với hồng trần nữa, muốn một lòng hướng Phật, xuống tóc đi tu. Nhưng vì cái tình lúc trước với Loan, Đỗ Trọng đã đi tìm Trần Văn, cưu mang nuôi nấng nhận Văn làm đệ tử. Cậu bé này do còn quá nhỏ lại gặp nhiều biến cố có rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ, thế cũng tốt, bỏ đi tuổi thơ đầy bất hạnh này.

    Nghe đến đây, mọi người dân đều thấy thương cảm cho Trần Loan. Còn riêng mỗi Khánh thì không, hắn sợ lỡ chuyện nên đã nhanh chóng giành lấy ngọn đuốc đang cháy trên tay gia nô châm lửa thiêu rụi đám người Tĩnh Hiện.

    - Mọi người đừng để bị ả lừa, ả giết người trong làng còn giết cả cha tôi, nhiều người trong dòng họ tôi, có gì ả không làm được.

    Lời Khánh vừa buông ngay lập tức đã nhận lại ánh mắt đầy căm phẫn của Loan.

    - Đúng, tôi giết người trong họ nhà cậu. Nhưng bọn chúng đáng chết! Đáng lí ra tôi đã định dừng lại có điều lão Bá lại tìm thầy đến định giết chết tôi nên tôi không còn cách nào khác.

    Rồi gia nô thân cận đứng bên cả Khánh bỗng dưng ngứa miệng, anh ta lỡ nói ra điều không nên nói:

    - Người đó là cậu cả mời về chứ không phải ông Bá đâu.

    Lời vừa dứt, anh ta ngay lập tức đã ăn một cái bạt tai của cậu cả. Mặt mũi đỏ ửng lên, biết mình lỡ lời nên đành ngậm miệng, đầu không dám ngẩng. Tức quá mất khôn, cả Khánh quát:

    - Mày đừng có ăn nói lung tung, thứ ăn cháo đá bát ngu xuẩn.

    - Haha, cuối cùng thì bộ mặt của cậu cũng lộ ra rồi. _Yêu nữ cười cợt khinh bỉ.

    Ngọn lửa cháy bập bùng, ngày càng lớn. Cả ba người họ cảm nhận ngày một rõ cái nóng của lửa, mồ hôi chảy nhễ nhại, khó thở vô cùng. Như bị người khác nhập, khuôn mặt Trần Loan bỗng lại chuyển thành khuôn mặt của cô út Quỳnh Hoa, khàn khàn kêu cứu:

    - Anh cả, mau cứu em. Nóng! Nóng!

    Đây là âm mưu của Khánh thì làm gì có chuyện hắn sẽ cứu Quỳnh Hoa chứ. Đến bây giờ không ngờ cô vẫn còn ngốc như thế. Hắn nghe tiếng Hoa nhưng không trả lời, càng không dập lửa cứu người. Nhân cơ hội tiếp tục lừa dân chúng.

    - Yêu nữ này còn định giả dạng cô út lừa tôi cứu nó. Mọi người nhìn kĩ bộ mặt gian xảo của nó đi. Cứ cho là nó giết chết nhà tôi là có lí do đi nhưng còn người trong làng ta thì sao?

    Quỳnh Hoa vẫn cố giải thích, sợ anh cả không nhận ra mình thật. Vừa nói vừa cựa quậy, cố gắng làm đứt dây thừng, thoát khỏi đống lửa, thế nên vô vọng.

    - Anh cả là em Quỳnh Hoa đây. Nóng lắm mau cứu em ra ngoài!

    - Mày câm miệng!

    Khánh quát lớn, sai người châm thêm củi. Lòng hắn chỉ mong lửa cháy to thêm, to thêm nữa cho bọn chúng chết hết đi. Ngọn lửa bùng lên ngày càng mạnh, vàng vàng mờ ảo, khuôn mặt Quỳnh Hoa lại chuyển thành khuôn mặt của Trần Loan. Hắn ta điên thật rồi, em mình cũng muốn dồn vài chỗ chết.

    - Tôi là yêu ma cũng không tàn nhẫn như cậu cả, không giết em mình. Còn người trong làng là do tôi giết, tôi giết hắn vì nghĩ hắn là người xấu, nửa đêm còn ra ngoài tìm thú vui.

    Rồi giọng ả trùng xuống, nghẹn ngào.

    - Nhưng tôi biết mình giết nhầm người khi nhìn thấy người góa phụ trẻ này đang khó khăn chờ bà đỡ đến.. Tôi xin lỗi.
     
  10. Lương Khánh Ly

    Bài viết:
    26
    Chương 19 - Kết:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rồi giọng ả trùng xuống, nghẹn ngào.

    - Nhưng tôi biết mình giết nhầm người khi nhìn thấy người góa phụ trẻ này đang khó khăn chờ bà đỡ đến.. Tôi xin lỗi.

    Đôi mắt Loan ngập tràn hối lỗi nhìn sang góa phụ trẻ đang chất chứa đầy giận dữ kia. Hẳn là cô ta hận ả lắm, cô ta cũng giống cả Khánh, chỉ muốn giết chết Loan để trả thù cho chồng. Dù bị trói thật chặt, Trần Loan vẫn cố cựa quậy để quỳ gối xuống trước dân làng, giọng khẩn thiết cầu xin.

    - Xin mọi người hãy cứu lấy sư thầy cùng với Văn, bọn họ vô tội!

    Nhưng mà lòng người dửng dưng, ả cầu xin không một ai đáp lại. Họ chần chừ, nửa muốn cứu nửa lại không, sợ giống như cả Khánh đã nói rằng yêu nữ chỉ đang cố lừa gạt mọi người. Không nỡ nhìn thấy chị gái mình phải quỳ gối cầu xin bất cứ ai, Văn xót xa lên tiếng:

    - Chị, đừng cầu xin nữa. Bọn họ sẽ không thay đổi ý định đâu, chị!

    Để ngoài tai những lời Trần Văn, Loan vẫn cứ cố chấp cầu xin. Một người là người ả hết lòng yêu, một lại là em trai, làm sao mà để họ chết được. Đám đông lộn xộn, tiếng khóc xin pha lẫn tiếng bàn tán, cùng những lời thúc giục đám cháy mạnh nữa, to nữa của Khánh. Xen trong đó cũng có một sự im lặng não nề, không ai khác chính là Tĩnh Hiện. Từ đâu cho đến cuối ông không nói một lời nào, không than vãn càng không cầu xin. Nhưng lòng sư thầy không giống như vẻ ngoài, trong đấy chất chứa một mớ hỗn độn. Mồ hôi chảy dọc từ trán đổ xuống, chạm vào đôi môi khô khốc của ông, một mùi mặn mặn. Hóa ra bấy lâu nay cái mà ông gọi là "hồng trần" vẫn chưa thực sự buông bỏ được. Thương cho Loan, cuối cùng ông cũng lên tiếng:

    - Mọi chuyện là do một mình tôi làm ra, không liên quan đến Trần Loan hay Trần Văn. Tôi theo Phật mà không giữ trọn đạo xin mọi người hãy tha cho họ. Lỗi lầm gì tôi nhận hết!

    Ông nói mà chỉ cúi đầu, sợ rằng bắt gặp những ánh mắt khiến mình khó xử. Đặc biệt là Trần Loan. Đúng như những gì sư thầy lo sợ, lời vừa dứt hàng chục ánh mắt đã đổ dồn về phía ông. Kể cả Loan, cô không giấu nỗi sự xúc động lại sợ mọi người hiểu lầm mà đổ hết cho Tĩnh Hiện liền lên tiếng thanh minh.

    - Không! Là do tôi làm cả, mọi người đừng đổ lỗi cho người tốt. Hãy để họ được sống tiếp.

    Nhìn đám người Tĩnh Hiện thay nhau nhận lỗi, cả Khánh càng nóng lòng không chịu được. Ruột gan hắn cứ lộn lên, chỉ muốn sao cho bọn chúng thành tro ngay tức khắc.

    - Chúng bay đừng có ở đó mà diễn tuồng nữa, chết đến nơi rồi. Người đâu lấy thêm củi!

    Đám lửa được châm thêm củi cháy ngày càng to, thoáng đã bén đến tà áo của Trần Văn. Anh ta cảm nhận rõ rệt cái nóng đang lan dần cơ mà không muốn cầu xin. Anh ta, sư thầy và cả Trần Loan nữa, không mội ai có lỗi cả. Nếu trách là trách đám người nhà họ Bá dồn họ đến đường cùng. Văn không kêu than nhưng Loan lại khác, nhìn đám lửa đang cháy rực sát chân em mình, ả không chịu được. Cũng từng mất đi người nhà, Loan biết mình có lỗi nhưng vẫn muốn thử cầu xin góa phụ, hy vọng nỗi đau mất người thân sẽ được cô thấu hiểu.

    - Xin cô, xin cô cứu lấy em tôi. Em tôi không có tội lỗi gì cả, là do tôi hết. Chỉ cần cứu em tôi và sư thầy vô tội này tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cô kiếp sau thậm chí muốn tôi tan nát hồn phách cũng được nữa! Xin cô!

    Góa phụ trẻ quay đi chỗ khác, ánh mắt do dự. Có cái mạng của đám người này thì cũng đâu thể khiến chồng cô sống lại cơ chứ, nỗi đau mất người thân ai đền được đây?

    - Chị, em không sao cả đừng xin họ nữa! - Văn lên tiếng.

    Nhưng mà nhìn cảnh chị em nhà Loan thương nhau như vậy, góa phụ lại không nỡ. Chồng cô ta chết rồi không thể sống lại được nữa, đám người này thì khác, họ vẫn còn cơ hội sống. Nhìn ngọn lửa đang bén vào người Trần Văn, cùng sự cắn răng chịu nóng rát của anh ta. Chợt cô thấy động lòng. Góa phụ trẻ thay đổi ý định,

    Nhanh chóng với lấy thau nước gần đó hất vào người Trần Văn.

    - Mau dập lửa! Dập lửa đi! Đừng giết thêm người vô tội!

    Góa phụ hô hoán mọi người, rồi đám đông ai nấy cũng đều cảm động mỗi người một tay dập lửa. Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt, khói xì xèo, ướt một vùng đất. Đám người Tĩnh Hiện được tưới mát, xem như thoát chết một phen. Ơn nghĩa này của góa phụ trẻ cả đời này họ sẽ không quên. Quỳ dập đầu xuống đất, Trần Loan không biết phải nói gì cả, chỉ biết quỳ xuống mà cám ơn cũng là để tạ tội.

    Rưng rưng nước mắt, người góa phụ trẻ cứu họ không có nghĩa là đã tha thứ chỉ là không muốn có người chết oan uổng. Cô ta vẫn lạnh giọng nhưng có vẻ đã nhẹ nhàng hơn.

    - Đừng tưởng ta đã tha thứ cho ngươi, ta chỉ là cứu người vô tội.

    Ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt khắc khổ, Loan rơi lệ:

    - Cảm tạ cô, ơn này tôi xin ghi nhớ!

    Đám lửa dập xong, người cũng cứu được, dân làng không còn chuyện gì để bàn tán nên tản dần. Chỉ có vài ba người hiếu kì vẫn ở lại, thỉnh thoảng đưa tay chỉ chỏ. Họ không chỉ chỉ đám người Tĩnh Hiện mà chỉ cả Khánh nữa. Mọi người tin lời của Loan nhiều hơn, họ bắt đầu quay sang nghi ngờ Khánh, mọi chuyện là do hắn sắp đặt, chính hắn mới là người tự hại chết cha mình.

    Nghe những lời của đám người ở lại hướng về mình, Khánh loạn não đến phát điên lên được. Tia máu trong đáy mắt hắn đỏ lên, nghiến răng ken két, tay vớ một cây gỗ không kiềm được cảm xúc nóng giận đập thẳng vào đầu yêu nữ. Phải giết chết ả, nhất định giết ả hắn mới có thể yên thân sống tiếp.

    - Aaaaa

    Hắn hét lên lấy khí thế, rồi buông thõng khúc gỗ xuống, lăn lóc dưới đất. Khánh đập không trúng rồi, người hắn vừa đập trúng là Tĩnh Hiện. Ông đã đỡ cho Loan thêm một mạng nữa! Lần này thì sư thầy mãn nguyện rồi, ông không đau đớn chút nào ngược lại còn thấy rất hạnh phúc. Tĩnh Hiện đã nợ Trần Loan nhiều quá rồi. Thay Loan đỡ bao nhiêu mạng cũng không đủ.

    Ngỡ ngàng trước những gì vừa xảy ra, Loan đứng ngơ một lúc mới kịp hiểu mọi chuyện. Vội vàng đỡ lấy sư thầy, dựa người ông vào vai mình, Loan chỉ biết khóc thôi. Nước mắt ả rơi lã chã trên khuôn mặt, loạn lên rối rít:

    - Trọng ơi Trọng!

    - Ta xin lỗi..

    Sư thầy cố gắng vươn bàn tay đã nhăn nheo vì tuổi già chạm vào má Loan, lau đi giọt nước mắt. Ông mỉm cười nhưng rồi đôi tay ấy chưa kịp chạm đến đã buông xuôi xuống đất. Sư thầy ngất đi trong tiếng gào khóc của Trần Loan. Đứng một góc nhìn thảm cảnh này, Văn cũng không khác gì Loan, anh ta không khóc nhưng suy sụp ngồi xổm xuống một góc. Thương tiếng gọi:

    - Thầy ơi!

    Với Loan, Tĩnh Hiện là người mà ả yêu nhất thì với Văn, Tĩnh Hiện cũng giống như người cha. Từ nhỏ ngoài Trần Loan ra chỉ có thầy là đối tốt với anh ta. Nhưng rồi mọi chuyện sao lại tệ thế này cơ chứ? Sao thầy lại ra đi?

    Giơ bàn tay chỉ về phía đám người kia, Khánh cười lên sung sướng. Không, là cười một cách điên rồ. Hắn dường như không còn kiểm soát được mình nữa, hết cười lại lẩm bẩm. Bước chân lủi thủi lang thang trên đường. Hắn điên thật rồi!

    - Giết bọn chúng! Giết hết, giết hết..

    Giờ thì chẳng ai để ý đến kẻ điên như Khánh nữa, họ để ý đến Tĩnh Hiện nhiều hơn. Vài người ở lại hiếu kì lại tập trung một chỗ, bàn tán nhỏ to. Họ thấy hơi thương hại cho Trần Loan cũng như Trần Văn.

    - Trọng ơi! Chàng mau tỉnh lại đi!

    Loan ôm chặt lấy thân xác Tĩnh Hiện, ôm chặt không buông. Nước mắt ướt đẫm vai áo, làm sao có thể thế này được. Họ mới chỉ vừa mới gặp lại nhau sau bao sóng gió. Sao lại phải chia ly? Trong khoảnh khắc đau đớn đến tận xương tủy ấy, Loan cảm nhận được hơi thở, nhịp tim sư thầy, dường như chúng vẫn đập. Hơi ngưng lại, ả nhìn xuống sư thầy đang mấp máy môi như muốn nói gì đó. Ả vui mừng vô cùng, Tĩnh Hiện vẫn còn sống. Không cần biết ông định nói gì, chỉ cần ông còn sống là được!

    Sóng gió trôi qua, trời yên biển lặng, họ trở lại nhà Bá Vĩnh. Quỳnh Hoa được Loan trả lại thân xác, cũng đồng thời trở thành chủ nhân của căn nhà này, thay cả Khánh nắm giữ hết tài sản. Trên dưới bây giờ đều nghe theo lời cô, không ai còn gây khó dễ cho hai thầy nữa. Họ muốn ở thì ở, muốn đi thì đi.

    Còn Khánh bây giờ thì trở nên điên loạn, hắn suốt ngày ru rú trong phòng nói là trừ ma trừ tà gì đó. Thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài ôm đầu sợ hãi, nói là bị ma rượt. Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ hắn cũng không còn bình thường như trước, không gây hại cho ai được.

    Việc của Tĩnh Hiện và Trần Văn xem như xong, bây giờ họ có thể rời đi rồi. Trước khi đi, sư thầy có đến nhà thờ tổ của nhà Bá, ông muốn thay Loan thắp cho mỗi người một nén nhang xem như tạ lại tội lỗi mà Loan đã gây ra với họ rồi mới rời đi. Giờ đây trên hành trình của ông không chỉ có mỗi đệ tử Trần Văn nữa mà còn có cả Trần Loan. Cầm theo cây đàn gáo của Loan lúc còn sống, hồn phách của ả đã nhập vào đây, từ nay họ không xa rời nữa!

    - Tôi xin lỗi!

    Cô út Quỳnh Hoa đứng lấp ló ở cánh cổng chính không dám ngẩng đầu nhìn Văn. Nếu cô không đồng ý giúp anh cả có lẽ đã không đẩy họ thậm chí đẩy cả bản thân vào nguy hiểm. Đúng là thật ngu ngốc! Chính cô tự thấy mình có lỗi. Nhưng mà Văn nào có trách cô, anh ta cười dịu dàng như nắng mai, gãi gãi đầu.

    - Tôi không trách cô đâu!

    - Văn, mau đi thôi.

    Sư thầy đứng ở một đoạn cách xa cổng nhà Bá gọi lại. Đến lúc họ phải tiếp tục hành trình rồi, Văn không thể không đi. Nhớ lần đầu đặt chân đến anh ta đã muốn rời đi ngay không hiểu sao giờ lại không nỡ. Đúng là buồn cười thật đấy. Ánh mắt còn nhiều nuối tiếc, Văn chua xót nói:

    - Cô út ở lại mạnh khỏe, tôi đi đây!

    Biết là không thể níu chân Văn lại, cô út đành gật nhẹ chỉ biết nhìn theo bóng lưng Văn đang rời đi. Hình như cô đã có tình cảm với anh ta rồi. Lòng thì cố gắng kìm nén nhưng đôi chân dường như không còn nghe lời, cô chạy thật nhanh theo, dúi vào tay Văn nửa chiếc vòng ngọc bị đập vỡ như một tín vật, cô một nửa, anh ta một nửa.

    - Mong rằng sau này thầy sẽ quay lại.

    Cầm nửa chiếc vòng, Văn nhìn vào đôi mắt Hoa với một vẻ chắc chắn.

    - Nhất định tôi sẽ quay lại!

    - The end_
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...