

Ngày Mai Tôi Không Còn Chờ
(Lời tự tỉnh về hiện tại bị bỏ quên)
Tác giả: Chì Đen
Thể loại: Tự do
Bài dự thi Nét Bút Tuổi Xanh - Tuần thứ 15 + 16 - 2025
Chủ đề: Nếu như ngày mai không đến
(Lời tự tỉnh về hiện tại bị bỏ quên)
Tác giả: Chì Đen
Thể loại: Tự do
Bài dự thi Nét Bút Tuổi Xanh - Tuần thứ 15 + 16 - 2025
Chủ đề: Nếu như ngày mai không đến

Chúng ta thường trì hoãn yêu thương, trì hoãn ước mơ... chỉ vì nghĩ rằng ngày mai vẫn còn đó. Nhưng nếu ngày mai không tới thì sao? Bài thơ này là một lời tỉnh thức về những điều đã lỡ, những người đã mất, và hiện tại đang trôi đi từng giây. Tôi viết bài thơ này như một cách để tự nhắc mình... sống trọn vẹn ngay lúc này.
* * *
Tôi đã có bao nhiêu ngày mai không bao giờ tới?
Bao nhiêu điều dang dở vĩnh viễn không thành?
Một câu nói chậm trễ chẳng còn ai để nghe,
Một cái ôm lỡ hẹn chẳng còn lần gặp lại.
Tôi từng giấu khát vọng trong cuốn sổ nhỏ,
Rồi gấp lại để ước mơ ngủ quên dưới lớp bụi đời.
Tôi từng ôm giận hờn, chờ đến lúc thứ tha
Nhưng khi dịu lòng... người chẳng cần nghe nữa.
Có những sáng chủ nhật trống trải hơn một cái ôm.
Tôi lướt qua cha mẹ như chiếc ghế cũ nơi góc nhà
Vẫn ở đó, im lặng, âm thầm, chẳng ai dám vứt đi.
Hứa sẽ ngồi lại... vào một ngày không bao giờ đến.
Tôi từng nói: "Ngày mai mình sẽ làm."
Tự dỗ dành: "Còn rất nhiều thời gian."
Nhưng chẳng có ngày mai nào đủ rộng
Để chứa hết những điều tôi đã bỏ lại hôm nay.
Tôi giết từng ngày mai, bằng cách ngồi im lặng,
Ngồi như thể thời gian chẳng bao giờ cạn.
Tôi đã tiễn một ngày mai vào cõi chết,
Cùng những điều chẳng thể lấy lại bao giờ.
Tôi đã mất... người thương tôi mãi mãi
Cũng đánh rơi những ước mơ dở dang.
Có những điều mãi mãi không thể làm lại,
Người ra đi... chẳng biết họ từng quan trọng thế nào?
Tôi cần gì một ngày mai không đến?
Hiện tại này là thật nhất trên đời.
Chỉ cần giữ khoảnh khắc đang sống trọn,
Là đã đủ cho những điều không còn.
Tôi đã sống như thể còn vô vàn ngày mai,
Cho đến khi nhận ra hôm nay đang dần tàn.
Không mong đợi, cũng chẳng còn hứa hẹn
Tôi đứng dậy và bắt đầu, như thể chẳng còn gì để chờ.
***
Chì Đen
Tôi đã có bao nhiêu ngày mai không bao giờ tới?
Bao nhiêu điều dang dở vĩnh viễn không thành?
Một câu nói chậm trễ chẳng còn ai để nghe,
Một cái ôm lỡ hẹn chẳng còn lần gặp lại.
Tôi từng giấu khát vọng trong cuốn sổ nhỏ,
Rồi gấp lại để ước mơ ngủ quên dưới lớp bụi đời.
Tôi từng ôm giận hờn, chờ đến lúc thứ tha
Nhưng khi dịu lòng... người chẳng cần nghe nữa.
Có những sáng chủ nhật trống trải hơn một cái ôm.
Tôi lướt qua cha mẹ như chiếc ghế cũ nơi góc nhà
Vẫn ở đó, im lặng, âm thầm, chẳng ai dám vứt đi.
Hứa sẽ ngồi lại... vào một ngày không bao giờ đến.
Tôi từng nói: "Ngày mai mình sẽ làm."
Tự dỗ dành: "Còn rất nhiều thời gian."
Nhưng chẳng có ngày mai nào đủ rộng
Để chứa hết những điều tôi đã bỏ lại hôm nay.
Tôi giết từng ngày mai, bằng cách ngồi im lặng,
Ngồi như thể thời gian chẳng bao giờ cạn.
Tôi đã tiễn một ngày mai vào cõi chết,
Cùng những điều chẳng thể lấy lại bao giờ.
Tôi đã mất... người thương tôi mãi mãi
Cũng đánh rơi những ước mơ dở dang.
Có những điều mãi mãi không thể làm lại,
Người ra đi... chẳng biết họ từng quan trọng thế nào?
Tôi cần gì một ngày mai không đến?
Hiện tại này là thật nhất trên đời.
Chỉ cần giữ khoảnh khắc đang sống trọn,
Là đã đủ cho những điều không còn.
Tôi đã sống như thể còn vô vàn ngày mai,
Cho đến khi nhận ra hôm nay đang dần tàn.
Không mong đợi, cũng chẳng còn hứa hẹn
Tôi đứng dậy và bắt đầu, như thể chẳng còn gì để chờ.
***
Chì Đen
Chỉnh sửa cuối: