Nắng Ba Đình Nguyễn Phan Hách Nắng Ba Đình mùa thu Thắm vàng trên lăng Bác Vẫn trong vắt bầu trời Ngày Tuyên ngôn độc lập Ta đi trên quảng trường Bâng khuâng như vẫn thấy Nắng reo trên lễ đài Có bàn tay Bác vẫy Ấm lòng ta biết mấy Ánh mắt Bác nheo cười Lồng lộng một vòm trời Sau mái đầu của Bác.. Sự kiện lịch sử được gợi ra qua bài thơ là: Bác Hồ đọc bản Tuyên ngôn độc lập tại quảng trường Ba Đình ngày 2.9. 1945 "Trái bưởi kia vàng ngọt với ai Thơm cho ai nữa hỡi hoa nhài Còn đâu bóng Bác đi hôm sớm Quanh mặt hồ in mây trắng bay' (Bác ơi - Tố Hữu) Chủ tịch Hồ Chí Minh, vị cha già kính yêu của dân tộc Việt Nam anh hùng đã ra đi, ra đi mãi. Thế nhưng như Phạm Tiến Duật từng nói:" Người chết chỉ thực sự chết khi người sống quên ta ". Bởi lẽ đó Bác Hồ sống mãi với quê hương, gấm vóc, sống mãi trong tim mọi người và hiện hữu mãi trong áng thơ" Nắng Ba Đình ' của Nguyễn Phan Hách. Ngày 2/9/1969 đó là ngày đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa. Là ngày mà hàng triệu trái tim như ngừng đập trong khoảnh khắc tột cùng khi bác ra đi lúc bấy giờ Bác không chỉ hòa vào cõi bất tử mà còn hòa quyện trong từng giọt lệ của mỗi con người Đất Việt thân yêu: "Bác dạy ta lai vô ảnh, khứ vô hình Đén rất nhẹ và ra đi rất nhẹ Ta lẫn Bác với bầu trời và giọt lệ Với hương mộc trong đêm và lọc nõn trên nhành" Chế Lan Viên Bài thơ "Nắng Ba Đình ' của Nguyễn Phan Hách như một lời tâm sự tha thiết cùng nỗi nhớ khôn nguôi của người con dành cho người cha già vĩ đại của dân tộc. Tuy bài thơ đã khép lại rồi mà dư âm của nó còn vang mãi. Để rồi dưới cờ đỏ phất phới tung bay nơi quảng trường Ba" Đình ta vẫn thấy: ' Có bàn tay Bác vẫy Ấm lòng ta biết mấy Ánh mắt bác nheo cười Lồng lộng một vòm trời Sau mái đầu của Bác"