Review Truyện Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám - Nhĩ Đông Thố Tử

Thảo luận trong 'Bài Sưu Tầm' bắt đầu bởi behatdau, 13 Tháng bảy 2023.

  1. behatdau

    Bài viết:
    0
    Vào những năm thanh xuân ấy, Lục Hoài Chinh vẫn còn là một chàng trai xốc nổi chưa hiểu sự đời. Anh thường xuyên tụ tập cùng bạn bè, chơi và học cùng nhau, mặc dù thành tích học tập của anh không được xuất sắc. Tuy nhiên, chỉ có hai lĩnh vực anh thực sự nghiêm túc là chơi bóng rổ và theo đuổi tình yêu của mình đối Vu Hảo.

    Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử

    Thể loại: Hiện đại, quân nhân, tình yêu bền bỉ, sạch sủng ngọt, HE.

    Độ dài: 84 chương + 8 ngoại truyện

    Tình trạng: Hoàn edit


    [​IMG]

    Văn án:

    Hồi cấp ba, Vu Hảo và Lục Hoài Chinh từng có quan hệ mập mờ mà mọi người đều biết, người của cả Thập Bát trung đều biết đội trưởng Lục Hoài Chinh của đội bóng rổ trường thích Vu Hảo lớp 5, rất sủng cô, rất nhường cô. Kết quả sau khi Vu Hảo chuyển trường, hai người cắt đứt liên lạc, đến khi gặp lại nhau lần nữa là khi ở trong đơn vị đồn trú của anh, cô vô tình trở thành nhà nghiên cứu tâm lý trong đội bọn họ.

    Cô hỏi có phải tiểu đội trưởng của các anh có phải cũng phụ trách phòng ăn tên Bếp Số Sáu không.

    Anh cười nhạt: "Không thì cô tưởng mình có thể được đặc cách đặc biệt à?"

    Cô phớt lờ, truy hỏi đến cùng: "Vậy vì sao gọi là Bếp Số Sáu?"

    Lúc này, giọng anh càng khó chịu: "Sao cô nói nhảm nhiều thế?"

    Vu Hảo cảm thấy có lẽ anh ghét mình thật, thế là không dám tiếp lời nữa, tránh anh từ xa.

    Cho đến một lần.

    Khắp người dính đầy 'máu, anh bước đến từ đối diện, Vu Hảo kinh hãi đi lên kéo tay anh xem xét, Lục Hoài Chinh đau đớn gập người, tưởng mình đã động đến vết thương của anh nên vội đưa người tới quân y.

    Nhưng lại phát hiện anh ôm cánh tay dựa vào bàn cười không ngừng.

    Vu Hảo chợt cảm thấy bị mắc lừa, tức máu xoay người định đi, nhưng bị anh kéo tay, nói xin lỗi một cách thẳng thắn thoải mái: "Xin lỗi, chỉ vì muốn một mình ở bên em một lúc, nên mới lừa em."

    Người đàn ông như Lục Hoài Chinh, dù ở đâu dù là lúc nào, luôn có sức hút mãnh liệt với Vu Hảo, vì quả thật cô chẳng còn gặp được người đàn ông nào có thể "quân tử háo sắc nhưng không dâm, phong lưu nhưng không hạ lưu" như anh nữa.


    Review truyện:

    Có những mối tình, vẫn không thể quên sau rất nhiều năm.

    Không phải nhớ người ấy, mà là nhớ những khoảnh khắc đã từng có bên người ấy. Không quên, đôi khi không phải là hy vọng, mà chỉ đơn giản là chờ đợi một câu trả lời.

    Lục Hoài Chinh tự nói với bản thân, đợi thêm một năm nữa thôi, chỉ thêm một năm nữa thôi. Nhưng mà, anh đã nghĩ như vậy, 12 năm rồi.

    Vào ngày ấy gặp lại Vu Hảo, Lục Hoài Chinh cảm thấy mình thật không có tiền đồ. Đã rất nhiều năm không hề có tin tức, năm ấy cô chuyển trường cũng không hề nói với anh một tiếng nào. Cứ như vậy, để anh lại với những kỷ niệm và một mối tình chưa kịp gọi tên. Thế mà sau chừng ấy năm gặp lại, mặc dù ngoài mặt anh vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng thật sự đã nổi lửa.

    Mà ở phía bên kia, Vu Hảo cũng không khá gì hơn. Cứ tưởng rằng đã lâu như vậy rồi, khi gặp lại nhau, cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng hoàn toàn không làm được. Có rất nhiều thứ, cho dù có bước qua bao nhiêu năm tháng thì cũng chỉ là một lớp bụi mà thôi, chỉ một làn gió nhẹ nhàng lướt qua, tất cả sẽ lại phô bày ra không sót một thứ gì.

    Vào những năm tháng thanh xuân ấy, Lục Hoài Chinh vẫn là một cậu chàng xốc nổi. Tụ tập với bạn bè, học hành bết bát, chỉ có nghiêm túc trong hai việc, chơi bóng rổ và theo đuổi Vu Hảo.

    Trong mắt các bạn học, đẹp trai lại giỏi giao tiếp như anh sao có thể quan tâm đến cô gái lầm lì ít nói như Vu Hảo được chứ. Cô xinh thì xinh thật đấy, học giỏi thật đấy, nhưng mà quá khó gần. Bình thường cũng chẳng có bạn bè, cũng chẳng chơi cùng ai. Chỉ có một mình Lục Hoài Chinh biết rõ, thái độ của cô dành cho anh, như vậy là đặc biệt lắm rồi.

    Ai cũng nói anh yêu Vu Hảo thật không có tiền đồ. Lục Hoài Chinh không cần tiền đồ, anh chỉ cần Vu Hảo.

    Nội dung của câu chuyện chính là như vậy. Kể về mối tình từ thời trung học của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo, một người nóng một người lạnh, và một quãng thời gian 12 năm ở chính giữa. Nhưng không chỉ có tình yêu nam nữ, mà còn có một thứ tình cảm thiêng liêng hơn được nhắc đến, đó là tình cảm đồng đội, tình yêu đối với lý tưởng và trách nhiệm đối với quốc gia. Bởi vì, lúc này Lục Hoài Chinh đã là một người lính, còn là lính biệt kích không quân.

    Nếu như trước kia, lý do đi lính của anh chỉ là vì nóng đầu, muốn đi là đi, thì 8 năm rèn giũa trong quân ngũ đã khiến anh thay đổi suy nghĩ. Con người sống ở trên đời cần phải có mục đích, và mục đích của anh chính là hoàn thành mỗi một nhiệm vụ được giao, giữ gìn sự bình yên của cuộc sống.

    Vu Hảo rất hiểu điều này, bởi vì cô là một bác sĩ tâm lý. Từ lúc gặp lại anh, biết được những điều anh đã trải qua, hiểu được tình cảm anh dành cho mình từ đầu đến cuối, Vu Hảo cũng không còn ngại ngần nữa. Sự tổn thương từ quá khứ đã từng khiến cho cô không thể tiếp xúc với xã hội, đã từng khiến cô không thể đối mặt với anh, một lời tạm biệt cũng không kịp nói, thì bây giờ cô nguyện ý ở bên cạnh anh. Sẽ khổ cực đấy, sẽ tủi thân đấy, nhưng cô bằng lòng.

    Vì, người đàn ông ấy là Lục Hoài Chinh. Vì là anh, nên Vu Hảo mới cố gắng vượt qua bóng tối của quá khứ để yêu anh. Vì là anh, nên cô mới có đủ dũng khí để làm một hậu phương. Vu Hảo không biết anh sẽ hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, cô cũng không biết lời tạm biệt nào sẽ là lời cuối cùng. Nhưng cô biết, mỗi một phút giây được ở bên anh, chính là hạnh phúc.

    Sâu sắc là vậy, thâm tình là vậy, nhưng thực ra không khí của câu chuyện lại vô cùng nhẹ nhàng. Lục Hoài Chinh khi không huấn luyện thì rất thoải mái, còn có chút lưu manh nữa. Vu Hảo rất ngoan hiền nhưng đứng trước Lục Hoài Chinh thì lại hoạt bát và đáng yêu.

    Tuy rằng những tình tiết về các chiến dịch quân sự và cả những học thuyết tâm lý chưa thực sự lôi cuốn và sâu sắc, nhưng tinh thần nghiêm túc của tác giả đối với những vấn đề này cũng rất đáng trân trọng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...