- Xu
- 768,136,177


Về nguồn với chiến khu xưa
Lại cùng mắc võng đung đưa giữ rừng
Võng chao cây động ngập ngừng
Sương nhòa mắt lá rưng rưng mái đầu
Võng nghiêng về phía khe sâu
Nhớ ai đẵn gỗ bắc cầu trong mưa
Võng nghiêng về phía rừng thưa
Nhớ triền rẫy chín hương mùa thoảng bay
Võng nghiêng về phía rừng dày
Bếp Hoàng Cầm tỏa ấm ngày khao quân
Võng chao cho dạ bần thần
Thương hoài mắt mẹ trong lần tiễn đưa
Nghiêng rừng cơn sốt mùa mưa
Bạn hy sinh để võng thừa chông chênh
Có đêm thức giấc giật mình
Lệnh truyền bỏ võng kíp hành quân ngay
Quân đi dưới tán rừng dày
Lần theo dấu võng dấu tay bạn bè
Bom rơi đạn nổ tứ bề
Cây rừng gẫy đổ võng che chở người
Bây giờ đưa võng thảnh thơi
Tiếng rừng man mác như lời mẹ ru
Bạn nằm kể chuyện chiến khu
Võng chao nghiêng cả rừng thu bồi hồi
Đỗ Minh Dương
Nguồn: Đồng dao cho mình, NXB Trẻ, 2013
Bài thơ "Nằm Võng Giữa Rừng Chiến Khu" của Đỗ Minh Dương là một khúc hồi tưởng đầy xúc cảm về những năm tháng chiến tranh gian khổ nhưng chan chứa tình người nơi chiến khu. Hình ảnh chiếc võng – vật dụng quen thuộc của người lính – được nhà thơ khắc họa như một nhân chứng lặng lẽ, gắn liền với bao kỷ niệm: từ những đêm mắc võng giữa rừng, nghe tiếng mưa rơi, hơi sương thấm lạnh, đến những phút giây bồi hồi nhớ mẹ, nhớ đồng đội, nhớ những hy sinh không thể nào quên.
Chiếc võng trong thơ không chỉ đơn thuần là nơi nghỉ ngơi mà còn mang ý nghĩa biểu tượng, chao nghiêng theo nhịp nhớ thương, theo từng nỗi niềm về bạn bè, quê hương, và cả sự sống – cái chết trong chiến tranh. Qua nhịp điệu êm đềm, sâu lắng, tác giả đã tái hiện một không gian chiến khu vừa khốc liệt vừa giàu tình người, nơi tình đồng đội, tình mẫu tử và tình yêu đất nước quyện hòa, nâng đỡ con người vượt qua gian khổ.
Bài thơ không chỉ gợi lại ký ức hào hùng mà còn để lại dư âm man mác, khiến người đọc cảm nhận rõ ràng sự tri ân và lòng tự hào với thế hệ đã sống, chiến đấu và hy sinh cho Tổ quốc.
Lại cùng mắc võng đung đưa giữ rừng
Võng chao cây động ngập ngừng
Sương nhòa mắt lá rưng rưng mái đầu
Võng nghiêng về phía khe sâu
Nhớ ai đẵn gỗ bắc cầu trong mưa
Võng nghiêng về phía rừng thưa
Nhớ triền rẫy chín hương mùa thoảng bay
Võng nghiêng về phía rừng dày
Bếp Hoàng Cầm tỏa ấm ngày khao quân
Võng chao cho dạ bần thần
Thương hoài mắt mẹ trong lần tiễn đưa
Nghiêng rừng cơn sốt mùa mưa
Bạn hy sinh để võng thừa chông chênh
Có đêm thức giấc giật mình
Lệnh truyền bỏ võng kíp hành quân ngay
Quân đi dưới tán rừng dày
Lần theo dấu võng dấu tay bạn bè
Bom rơi đạn nổ tứ bề
Cây rừng gẫy đổ võng che chở người
Bây giờ đưa võng thảnh thơi
Tiếng rừng man mác như lời mẹ ru
Bạn nằm kể chuyện chiến khu
Võng chao nghiêng cả rừng thu bồi hồi
Đỗ Minh Dương
Nguồn: Đồng dao cho mình, NXB Trẻ, 2013

Bài thơ "Nằm Võng Giữa Rừng Chiến Khu" của Đỗ Minh Dương là một khúc hồi tưởng đầy xúc cảm về những năm tháng chiến tranh gian khổ nhưng chan chứa tình người nơi chiến khu. Hình ảnh chiếc võng – vật dụng quen thuộc của người lính – được nhà thơ khắc họa như một nhân chứng lặng lẽ, gắn liền với bao kỷ niệm: từ những đêm mắc võng giữa rừng, nghe tiếng mưa rơi, hơi sương thấm lạnh, đến những phút giây bồi hồi nhớ mẹ, nhớ đồng đội, nhớ những hy sinh không thể nào quên.
Chiếc võng trong thơ không chỉ đơn thuần là nơi nghỉ ngơi mà còn mang ý nghĩa biểu tượng, chao nghiêng theo nhịp nhớ thương, theo từng nỗi niềm về bạn bè, quê hương, và cả sự sống – cái chết trong chiến tranh. Qua nhịp điệu êm đềm, sâu lắng, tác giả đã tái hiện một không gian chiến khu vừa khốc liệt vừa giàu tình người, nơi tình đồng đội, tình mẫu tử và tình yêu đất nước quyện hòa, nâng đỡ con người vượt qua gian khổ.
Bài thơ không chỉ gợi lại ký ức hào hùng mà còn để lại dư âm man mác, khiến người đọc cảm nhận rõ ràng sự tri ân và lòng tự hào với thế hệ đã sống, chiến đấu và hy sinh cho Tổ quốc.
Chỉnh sửa cuối: