Tên truyện: Một kiếp yêu Thể loại: Truyện ngắn, đam mỹ Số chương: 2 Tác giả: Quỳnh Lam Thu * * * Văn án: Chúng tôi không hề sai, chúng tôi yêu nhau thật lòng, chỉ trùng hợp là cả hai cùng giới tính, vậy là đáng ghê tởm ư? Nếu được làm lại, tôi vẫn sẽ đưa trả cậu chiếc ô, để rồi bắt đầu lại cuộc tình chúng mình. Chỉ xin cậu, lần này đừng bỏ cuộc sớm như vậy, cả hai cùng kiên trì, được không?
CHƯƠNG 1: Bấm để xem Khi ý thức trôi dần, tôi bắt đầu cảm thấy hối hận. Bỗng nhiên, tôi không còn muốn chết nữa. Vẫn nhớ lúc mua lọ thuốc ngủ, chị bán hàng còn cười bảo tôi: "Em uống vừa phải thôi nhá, uống nhiều một lúc là không ai cứu được đâu đấy!". Lúc đó, tôi cũng cười, vì tôi không muốn sống thật. Giờ khi thuốc thật sự đã ngấm vào cơ thể, làm tê liệt dây thần kinh và ý thức của tôi, tôi lại khao khát sự sống mãnh liệt, tôi thực sự muốn có người đến cứu vớt tôi. Vậy mà bất chợt, tôi lại nhớ đến một câu nói, bảo rằng những người nhảy lầu tự tử, xương tay của họ thường bị gãy. Bởi có lẽ khi đó họ lại hối hận vì quyết định của mình, muốn đưa tay để đỡ lấy cơ thể, nhưng lại không kịp. Giống như tôi lúc này vậy, không thể chờ được chàng kị sĩ của mình kịp tới, và chắc cũng không bao giờ đợi được.. Tôi là con út, phía trên còn có một người anh trai hơn 4 tuổi, gia đình cũng có thể xem là khá giả. Tôi có bố mẹ yêu thương, anh trai nuông chiều, một đường thuận lợi khôn lớn. Đáng lý ra, một người có hoàn cảnh như tôi khi trưởng thành sẽ có tính cách lạc quan, hòa đồng. Nhưng tôi thì ngược lại, tôi bị trầm cảm nhẹ. Cả nhà tôi đều không hiểu tại sao, chỉ càng thêm dốc lòng chăm sóc tôi, mà tôi cũng cố gắng để hòa nhập với thế giới này. Có lẽ chỉ mình tôi biết rằng nguyên nhân của căn bệnh, đó là do tôi thích đàn ông, vậy nên tôi luôn nghĩ mình là một kẻ dị hợm, cũng sợ người khác coi là quái vật. Tôi nghĩ cuộc sống cứ như vậy kéo dài cũng tốt, tôi không muốn tiếp xúc với ai, ít ra còn gia đình bên cạnh bảo vệ, vậy là đủ rồi. Nhưng tất cả sự cân bằng ấy đã bị phá vỡ, kể từ khi tôi gặp cậu. Năm ấy nghỉ hè lớp 12, bố lên thành phố công tác, liền đưa theo tôi đi cùng, coi như du lịch hè. Anh trai cũng đang làm việc ở đây, vậy nên liền tới chỗ anh ở. Suốt một tuần đầu, tôi chỉ ở lì trong nhà, sau khi anh trai biết chuyện liền bắt tôi ngày ngày ra ngoài đi dạo. Nơi anh ở là một tiểu khu yên tĩnh, không nhiều người, nên mỗi buổi chiều tôi ra ngoài đi lung tung một chút. Nhớ hôm ấy là một buổi chiều đẹp trời, tôi đi hơi xa nhà, không ngờ được trời bỗng dưng đổ mưa, tôi không mang theo dù nên chỉ đành trú tạm ở một mái hiên. Một cậu trai đi ngang qua, hỏi tôi có muốn đi nhờ về nhà không, tôi không nói chuyện, chỉ cụp mũ xuống thật thấp bày tỏ sự xa cách. Cậu ấy cũng không đi ngay, mà tới đứng cạnh tôi. Khi tới gần, tôi phát hiện cậu ta rất cao, so với tôi như người khổng lồ vậy. Tôi lại lặng lẽ đứng cách xa cậu một chút. Đột nhiên, cậu ta bật cười, còn cười rất lâu, tôi thấy hơi sợ hãi, nhìn cậu ta như biến thái vậy. Sau đó, cậu thanh niên để chiếc ô cạnh chân tôi rồi chạy ào vào cơn mưa. Mãi hơn một tuần sau tôi mới biết chủ nhân của chiếc ô là hàng xóm của mình, cậu sang nhà anh đưa tặng ít bánh ngọt mà mẹ làm. Tôi dúi cho anh trai chiếc ô, nhờ anh đem trả. Anh trợn mắt nhìn tôi bảo: "Người ta có ăn mất em đâu mà sợ! Làm quen cậu ấy cũng tốt, bằng tuổi em đó." Tôi khá bất ngờ, nhìn chiều cao ấy tôi thấy cậu ta làm cha tôi cũng được rồi. Tuy vậy tôi vẫn nghe lời anh trai, mang sang nhà hàng xóm chút hoa quả mới mua. Người mở cửa là cậu ấy. À đúng rồi, không những cao, cậu ta còn rất đẹp trai, nụ cười cũng rất đẹp. Tôi và Quân - cậu bạn hàng xóm, sau hơn một tháng cũng quen thân hơn, một chút. Chủ yếu là cậu ta có tính cách rất tốt mới chơi được với một đứa như tôi, đó là do anh trai nhận xét. Tôi cảm thấy không phục. Thực ra bệnh của tôi không nặng lắm, chỉ không thích nói chuyện với người lạ và khó thân cận hơn người bình thường mà thôi. Có lẽ là do buồn chán, cũng có thể Quân rất đẹp trai, nên tôi thấy bên cạnh cậu rất thoải mái, lần đầu tiên muốn làm bạn với một người như vậy. Cậu thường ngồi cạnh tôi chơi game, tôi lặng yên đọc sách, thi thoảng sẽ nói chuyện với nhau đôi câu. Tuy bằng tuổi nhưng Quân rất cẩn thận và tinh tế, hơn hẳn một người được nuông chiều như tôi, chăm sóc cho tôi như đứa em trong nhà. Hơn ba tháng ở nhà anh, tôi có một thu hoạch bất ngờ - một cậu bạn thân. Cả nhà tôi đều cảm thấy vui mừng vì cuối cùng tôi cũng có bạn, nhiệt tình mời cậu ấy về nhà chơi. Trùng hợp là, chúng tôi lại cùng học một trường đại học nhưng khác ngành, mẹ tôi liền đề xuất để chúng tôi ở trọ cùng nhau, tiện thể chăm sóc lẫn nhau. Tôi biết mẹ quan tâm tôi, hơn nữa tôi và Quân cũng đã thân thiết hơn nên đồng ý. Nhưng cả tôi và mẹ đều không ngờ được rằng, chính nó là sự bắt đầu cho hết thảy những bi kịch sau này. Mà nếu được quay trở lại, tôi không bao giờ chọn đi lại con đường đó, không chọn gặp lại cậu trai ấy một lần nào nữa.
CHƯƠNG 2: Bấm để xem Thế giới của tôi quá nhỏ bé, với tôi Quân là một người hoàn hảo, vậy nên tôi thích cậu ấy, như một lẽ đương nhiên. Tôi thấy rất bối rối, tôi không nghĩ ai cũng như mình, nhưng vẫn muốn nói cho cậu ấy biết. Vậy nên vào một buổi tối tạm được coi là đẹp trời, sau khi đã nằm trên giường, tôi nói: "Ừm, Quân này, tớ muốn nói chuyện này với cậu." Cậu ấy đang nằm chơi game, nghe vậy liền bỏ điện thoại xuống quay qua hỏi tôi: "Hả, sao vậy, cậu nói đi." Bóng tối làm tôi thấy dũng cảm hơn, bèn ngập ngừng bảo: "Tớ nói, nhưng cậu không được giận đâu đó. Tớ.. tớ thích cậu. Ừm.. nếu cậu thấy khó chịu hoặc chán ghét thì mai tớ sẽ chuyển đi.." Đợi một lúc, tôi vẫn không nghe thấy câu trả lời. Ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại cũng tắt từ khi nào, tôi không thấy được cậu. Tự nhiên tôi thấy sợ, thấy hối hận vì đã nói ra. Bỗng, bên cạnh tôi có thêm một bóng đen, cậu quỳ xuống trước giường, nhẹ nhàng cầm tay tôi: "Không, tớ không giận, tớ vui lắm, sao tớ lại chán ghét cậu được đây. Tớ cũng thích cậu nhiều lắm!" Quân áp mặt vào lòng bàn tay tôi, tôi thấy bàn tay hơi ướt át. Chúng tôi ở bên nhau rồi. Cuộc sống vẫn như mọi khi, nhưng tôi sẽ nằm lên đùi cậu đọc sách, mỗi buổi sáng cậu sẽ cho tôi một nụ hôn chào ngày mới, cuối tuần chúng tôi sẽ ra ngoài hẹn hò. Trong nhà trọ nhỏ ngày ngày tràn ngập không khí ngọt ngào, một chiếc giường cũng lặng lẽ được chuyển đi. Cậu ấy luôn bao dung tôi, chăm sóc tôi. Một người không có bạn bè như tôi ngày càng ỷ lại vào cậu, càng thêm lo sợ sẽ mất đi. Tôi thường hỏi Quân, cậu có chắc chắn là cậu thích tôi không? Cậu ấy nhăn mặt véo má tôi: "Tớ thích cậu lắm lắm luôn đó, từ lúc cậu mới chuyển tới nhà anh trai tớ đã thích cậu rồi, mà cậu chẳng biết gì cả, cứ ở mãi trong nhà như thiếu nữa vậy!". Lúc đó tôi lặng lẽ quay mặt đi rồi mỉm cười, tôi nghĩ mình đã tìm được định mệnh của mình rồi. Thời gian trôi nhanh như chạy trốn ai, vội vàng và nhanh chóng. Chúng tôi tốt nghiệp rồi tìm việc, nhưng vẫn sống chung trong căn nhà trọ nhỏ đó. Cuối tuần, hai đứa ở nhà cùng nhau ăn xong bữa cơm tối rồi ngồi trên sofa xem chương trình giải trí. Tôi gác chân lên đùi Quân, phàn nàn: "Này cậu nhìn cái cô ca sĩ kia cười giả trân chưa kìa!". Không nhận được lời hồi đáp, tôi quay qua nhìn, rồi ngại ngùng phát hiện cậu vừa nhìn tôi vừa tủm tỉm cười. Tôi ngại quá che mắt cậu: "Cậu.. cậu nhìn tôi làm gì.." Quân lại càng cười to hơn rồi bảo: "Tớ ngắm bạn trai của mình mà!" rồi sáp qua hôn lên môi tôi. Tôi đỏ bừng mặt định mằng cậu, bỗng nhiên thấy cậu mở to mắt nhìn về phía sau tôi. Tôi cũng giật mình nhìn lại, cả nhà tôi đã đứng ở cửa ra vào từ bao giờ, bố tôi không dám tin, mắt mẹ hoe đỏ, anh trai nhíu chặt lông mày. Tôi cũng ngây ra. Ngày đó tan rã trong sự tức giận của bố, mẹ cũng nhìn tôi rồi quay đi, anh trai lôi tôi đi nhưng không được, giận giữ mắng tôi rồi lao lên đánh Quân. Tôi vừa ôm anh vừa khóc, cầu xin anh dừng tay. Anh bảo anh thất vọng về tôi quá, sau đó rời đi. Tôi vẫn ngồi trên sofa vừa khóc vừa lẩm bẩm phải làm sao đây, phải làm sao bây giờ. Quân ôm lấy tôi, lau nước mắt cho tôi: "Không sao, cậu còn tớ đây mà, không sao đâu". Sợ hãi, lo lắng bao phủ lấy căn nhà nhỏ của chúng tôi. Không còn ai đến nữa, nhưng tôi vẫn sợ hãi không dám ra khỏi nhà. Nhân lúc Quân đi làm, tôi trùm kín người trở về nhà. Bố mẹ chỉ ngồi im lặng nhìn tôi, tôi cúi gằm mặt bất an. "Chia tay với nó rồi chuyển về nhà, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì!" cuối cùng bố bảo. Tôi nhìn ông, kiên quyết lắc đầu, mặc kệ lời khuyên của mẹ. Tôi run giọng bảo: "Con không xa cậu ấy đâu, cùng lắm là không về nhà nữa!" rồi bật dậy bỏ đi. Tôi nghe tiếng khóc của mẹ, nghe tiếng chửi rủa tức giận của bố. Tôi không nói chuyện này cho Quân, chỉ im lặng coi là mình đã không còn nhà nữa, nhưng may mắn rằng tôi vẫn còn cậu. Mẹ Quân đến tìm tôi. Cô chửi tôi là quái vật, là thứ ghê tởm dụ dỗ con trai cô. Cô bảo cô chỉ có một đứa con trai, cô kì vọng về nó nhiều thế nào, xin tôi buông tha cho Quân. Tôi không hiểu, chúng tôi thật lòng yêu nhau, chỉ không đúng lúc cả hai là người cùng giới tính, vậy là ghê tởm sao? Cô bảo cô sẽ đưa con trai về, giờ đến tôi quỳ xuống cầu xin cô, tôi không thể xa Quân được nữa. Cô nhìn tôi như thứ bẩn thỉu, rồi quay người đi. Tôi khóc, nhưng không ai đến dỗ nữa, cậu ấy không trở về. Tôi vẫn ngây người ngồi trong nhà đợi cậu, 2 ngày cậu không về, tôi cũng không ăn uống gì chỉ ngồi đó. Nhưng, khi đợi được người về, Quân lại không nhìn thẳng vào mắt tôi, chỉ nói: "Mình chia tay đi, thực lòng xin lỗi cậu. Mẹ tôi chỉ còn mình tôi thôi, thực xin lỗi!". Cậu ấy quay đi, tôi không khóc được nữa, chỉ nhẹ bảo: "Nhưng tôi không còn ai cả, tôi không còn ai nữa mà.." Tôi muốn tự tử. Trời đất trong tôi quay cuồng, tôi không nghĩ được gì cả. Chỉ biết rằng không còn ai cần tôi nữa rồi, tôi là một đứa trẻ bất hạnh bị mọi người quay lưng ruồng rẫy. Lọ thuốc ngủ nghẹn đắng trong cổ họng, tôi cố nuốt xuống, vậy là kết thúc một kiếp người. Nhưng tôi không tan biến ngay mà lơ lửng, nhìn thân xác mình ngày càng lạnh cứng tím tái. Tôi thấy mẹ gào khóc, anh trai và bố ngày thường uy nghiêm cũng khóc nghẹn ngào. Tôi muốn tiến lên ôm mọi người, nhưng không thể. Tôi liên tục lặp đi lặp lại lời xin lỗi, nhưng không ai nghe được. Tôi còn chưa báo hiếu được cha mẹ công sinh thành và hơn hai mươi năm nuôi dưỡng! Tôi thấy Quân tới, mẹ tôi tát cậu ấy, cậu ấy chỉ lững thững như người mất hồn quỳ xuống trước di ảnh của tôi. Thân thể tôi dần tan biến, tôi thấy cậu ấy gào tên tôi. Vậy thì hẹn nhau trên thiên đường nhé, tôi nói nhỏ, nhưng mà tôi nghe nói người tự tử sẽ không thể lên thiên đường, chỉ có thể xuống địa ngục. Một con người dơ bẩn như tôi, chỉ có thể xuống địa ngục.. --Hết--