

MUỐN LÀ CƠN GIÓ
Muốn là gió để thả mình bay bổng
Cho nhân gian là khoảng trống nhẹ nhàng
Cho biển cả thôi buồn vì cơn sóng
Cho hương hoa tràn ngập khắp muôn nơi.
Là cơn gió ta tự do bay bổng
Dù tồn tại nhưng không rõ bóng hình,
Ta thoải mái đi khắp cùng ngõ phố
Chẳng ai nhận ra ta, chỉ ta cảm nhận người.
Thổi chiếc lá cho mùa thu thêm sắc
Ta vô tư trong ánh nắng ban chiều,
Lau nước mắt của sương đêm lạnh lẽo
Để ban mai là hơi thở mát lành.
Cơn gió là ta! Ta là cơn gió!
Ta thích bay cao cùng với cánh diều
Ta thích nô đùa cùng với cây lá
Ta thích xoa dịu cái nóng mùa hè.
Không gian bao la có ta là bạn
Luôn luôn dịu nhẹ, luôn luôn bay bổng, là ta!

Tác giả: Nguyệt Hàn
[Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Nguyệt Hàn
Chỉnh sửa cuối: