MUỐN LÀ CƠN GIÓ Muốn là gió để thả mình bay bổng Cho nhân gian là khoảng trống nhẹ nhàng Cho biển cả thôi buồn vì cơn sóng Cho hương hoa tràn ngập khắp muôn nơi. Là cơn gió ta tự do bay bổng Dù tồn tại nhưng không rõ bóng hình, Ta thoải mái đi khắp cùng ngõ phố Chẳng ai nhận ra ta, chỉ ta cảm nhận người. Thổi chiếc lá cho mùa thu thêm sắc Ta vô tư trong ánh nắng ban chiều, Lau nước mắt của sương đêm lạnh lẽo Để ban mai là hơi thở mát lành. Cơn gió là ta! Ta là cơn gió! Ta thích bay cao cùng với cánh diều Ta thích nô đùa cùng với cây lá Ta thích xoa dịu cái nóng mùa hè. Không gian bao la có ta là bạn Luôn luôn dịu nhẹ, luôn luôn bay bổng, là ta! Tác giả: Nguyệt Hàn [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Nguyệt Hàn
ĐÊM THỨC Đêm nay vắng mất giấc ngủ đầy Có người trở dậy ngắm màn đêm Có một mảnh trăng đang thao thức Có một không gian mãi im lìm. Gió rắc lá khô xuống hiên nhà Đêm rắc sương khuya khắp mọi nơi Đời người rắc mãi dòng cảm xúc Kí ức trôi dạt khắp thời gian. Xóm vắng bước chân ngang qua ngõ Đời vắng tiếng cười lúc trẻ thơ Rải rác quanh đây những mảnh vỡ Dĩ vãng đi lạc vào giấc mơ. Có những kiếp người sống nơi đây Họ rải vào nhau những vui buồn, Những tiếng lòng mình trong thổn thức Rồi cố quên đi số phận mình. Đêm nay có người thao thức đêm Nhặt giữ thời gian dĩ vãng mình Giữa tiếng gió lùa trong kẽ lá Giữa tiếng sông trôi lạnh lẽo buồn Tác giả: Nguyệt Hàn .
SẮC HẠ Một nhành hoa phượng nở trên cao Báo tin mùa hạ đã trở về Hương nắng hôm nay thêm nồng nhỉ! Màu áo học trò thêm sáng ra. Đâu đây ve sầu kêu văng vẳng Khiến lòng học trò cảm thấy bâng khuâng. Bạn ơi! Mùa hạ sắp trở về Chúng mình cũng sắp phải xa nhau Ngước mắt nhìn lên nhành hoa phượng Chỉ xin có một điều ước thôi, Hạ ơi, xin đừng quay trở lại Xin đừng rải nắng nồng biệt ly Để nơi rực rỡ màu phượng vĩ Ngàn năm không phai dấu học trò. Tác giả: Nguyệt Hàn
NHỚ HỌC TRÒ Áo trắng ơi! Áo trắng ơi! Níu lại chẳng được một thời xa xăm Hoa phượng nở rực trên cao Nắng chói chang đốt một thời tuổi thơ. Cho con ve kéo khúc nhạc buồn Cho bụi phấn cũng sầu thương chốn này. Bảng đen thơ thẩn một mình Không còn thấy nữa học trò ngày xưa Hiu hiu tiếng gió hỏi trời: "Học trò năm đó bây giờ nơi đâu" Lặng thầm trời chẳng nói năng, Gió đứng buồn bã nhìn về xa xăm Có lẽ áo trắng ngày xưa Đã trao màu áo kí ức giữ rồi! Tác giả: Nguyệt Hàn
TÀN THU Mùa đông lạnh lắm đông có biết? Gió thổi hồn thu đi mất rồi! Lối quen giờ đây đầy xác lá Mùa thu đã chết từ bao giờ? Ai đem màn sương giăng bốn phương? Và ai gọi gió đến nơi này? Gió cuốn từng cơn trong giá lạnh Đau lòng thiếu nữ nhớ thương thu. Ngày xưa còn đó những thu vàng Rộng đôi cánh chim với trời cao Dịu dàng sắc cúc trong hương nắng Vương vấn hơi mây níu chiều tà. Lặng lẽ bước chân người thiếu nữ Buồn bã đôi mắt nhìn xa xăm Tìm làm sao được mùa thu ấm Giữa không gian lạnh một mùi đông. Tác giả: Nguyệt Hàn
XA RỒI TUỔI THƠ Hè về chẳng tiếng ve kêu Chẳng tu hú gọi chẳng nắng gắt trời Vắng tanh lối nhỏ xóm nghèo Vắng tanh tiếng gọi tuổi thơ thuở nào. Cánh diều vẫn ở trên cao Hay cơn gió đã thổi bay cuối trời? Dòng sông lặng lẽ xuôi dòng Tuổi thơ ơi! Biết có về nữa không? Xa rồi một thuở dầm mưa Xa rồi một thuở long nhong trưa hè. Nào đâu gió thoảng đêm ngày Nào đâu mưa nắng giăng đầy tháng năm Thời gian dẫn tuổi thơ đi Để cho lũ trẻ chẳng còn thơ ngây. Lần lượt dứt áo ra đi Lũ trẻ xưa phải bon chen với đời. Còn đâu tiếng gọi trẻ thơ Trò đùa thuở nhỏ chìm vào lãng quên. Van trời trả lại ngày xưa Cho lũ trẻ được tìm về tuổi thơ. Tác giả: Nguyệt Hàn