Chương 1: Ái Nguyệt
[BOOK]Ái Nguyệt năm nay tròn mười tám tuổi, vừa đón sinh nhật xong là sắp đón chờ kì thi đại học quan trọng kia. Ái Nguyệt học lực rất ổn định, vốn chỉ cần cố gắng một chút là ngay lập tức có thể hoàn thành nguyện vọng vào trường đại học mong muốn, nhưng về phía gia đình, cô cũng chả mong mình có thể thuyết vọng ba mẹ cho cô đặt chân lên Thành phố Hồ Chí Minh. Gia đình cô vốn có chút khó khăn.
Từ nhỏ, ai quen cũng biết, Ái Nguyệt luôn để một kiểu tóc duy nhất, cột cao đuôi ngựa rồi tung tăng trong những áo phông rộng. Hôm nay, cũng như vậy, Ái Nguyệt thông thả trong chiếc áo free size thưởng thức cây kem lạnh trước cổng trường.
"Ái Nguyệt!"
Giọng một thiếu niên vang lên từng đám đông nườm nợm trước cổng trường cấp ba, Ái Nguyệt nhìn thấy cậu bèn vẫy vẫy tay đầy phấn khích, hô to: "Hạ Minh, giải quyết xong hết chưa?"
Cậu bạn tên Hạ Minh thở hổn hển trước mặt Ái Nguyệt, cướp chai nước trong ba lô của cô uống một hơi. Mái tóc đen sau khi nghỉ ngơi tầm một phút liền cười tươi với Ái Nguyệt: "Đã làm rõ không phải do tớ làm rồi, thật sự oải."
Ái Nguyệt vỗ vỗ đầu Hạ Minh với khuôn mặt vui vẻ: "Tớ nói mà, cũng may Thiếu Phong đã tìm ra kẻ quăng xác con mèo chết vào phòng thầy hiệu trưởng, không thì oan cho cậu lắm rồi."
Hạ Minh gật đầu đồng ý. Nhưng, cậu cũng không bỏ được suy nghĩ là do thầy hiệu trưởng quá khắt khe, chỉ vì chút hiềm khích với cô chủ nhiệm lớp cậu mà vô lý bắt ép cậu nhận lỗi, còn định phê bình cậu nữa chứ. Không điều tra rõ ràng lại còn không tỏ thái độ nhún nhường khi bắt được thủ phạm, cậu vẫn còn ghim lắm. Tên tiểu tử của 12A7 cũng chỉ quăng xác con mèo, nếu là cậu là quăng trọn bộ xác con chó, con mèo rồi bôi mắt mèo luôn ấy chứ. Mà tốt nhất cậu không thể nói suy nghĩ này cho Ái Nguyệt được, kẻo cô ấy không tha cho cậu đâu.
Hạ Minh sau khi hả hê nghĩ mới chú ý cây kem của Ái Nguyệt: "Cậu không phải đang đau họng sao? Ăn kem, liều mạng vậy."
Ái Nguyệt cười cười, nói: "Không kiềm được!" xong, cô cầm điện thoại gọi điện cho người bạn gái thân nhất của cô - Tuyết Linh, báo tin vui, rằng vụ Hạ Minh đã ổn. Tuyết Linh nghe xong, còn cười khúc khích qua điện thoại làm họ thở phào yên tâm.
Ngoại trừ Hạ Minh trước mặt, Ái Nguyệt còn hai người bạn thân nữa, một là Tuyết Linh đang bận tham gia lớp Cảm Tình Đoàn, người còn lại là Thiếu Phong đang chật vật sắp xếp chút việc ở chi đoàn trường kia. Bốn người họ rất thân nhau, tuy cô và Tuyết Linh quen nhau từ hồi lớp ba, đến tận lớp sáu mới gặp Thiếu Phong và Hạ Minh nhưng lại rất hợp nhau. Ái Nguyệt thật sự đã quên làm cách nào họ quen nhau mất rồi, chỉ là từ trong tâm khảm mặc định họ không thể tách nhau ra.
Ái Nguyệt thở dài khi nhận lấy nón bảo hiểm từ tay Hạ Minh: "Còn hơn ba tháng là thi Đại Học rồi, tớ không vui."
Hạ Minh cũng hiểu phần nào cảm giác của cô bạn nhỏ: "Đừng lo, dù sao chúng ta cũng vẫn là bạn."
Hiếm khi Hạ Minh nói được lời tốt đẹp, Ái Nguyệt cong môi cười tươi, sau đó lên xe của Hạ Minh rồi hòa vào dòng xe cộ, tiến đến quán trà sữa của nhà Tuyết Linh.
Thật ra, họ rất thân nhau, chỉ là không ai biết được, tình bạn của ai giành cho ai đã dần thay đổi. Cao hơn tình bạn, nhưng vẫn chưa đến được ranh giới thứ tình cảm nam nữ kia. Ái Nguyệt tự nhủ là vậy, rất nhiều bạn học đã nói bốn người họ là những cặp tình nhân rất đáng yêu, chỉ tiếc sự thật không như họ mong đợi đâu. Nhìn vào bóng lưng cậu bạn trước mặt, Ái Nguyệt lắc lắc đầu, cô vừa nhận ra một chuyện, Tuyết Linh vốn đã bắt đầu yêu Hạ Minh rồi.
"Ái Nguyệt, cậu định vào trường nào?" Hạ Minh hỏi nhẹ cô.
Ái Nguyệt thoáng nét đau thương, mỉm cười nhạt: "Có lẽ là Cần Thơ, gia đình tớ không cho đi xa nhà."
Hạ Minh im lặng, cậu tin rằng với khả năng của Ái Nguyệt, cô không thể không đi lên thành phố. Nhưng, phía gia đình Ái Nguyệt là một vấn đề lớn đấy.
Thấy không khí bắt đầu gượng gạo, cậu bèn nói: "Cần Thơ có lễ hội ẩm thực rất tuyệt, cậu tha hồ thưởng thức."
Ái Nguyệt vỗ vào lưng Hạ Minh: "Cậu nghĩ tớ là heo hả?"
Hạ Minh lắc đầu phản đối: "Không phải heo, chỉ là thỏa mãn tâm hồn sống để ăn của cậu thôi."
Ái Nguyệt đỏ mặt lên, không ngần ngại nhéo mặt Hạ Minh một cái gắt gao khiến cậu la lên oai oái.
- - o0o --
Trong một quán trà sữa được trang trí sinh động, bên cạnh quầy tính tiền, Tuyết Linh mặc quần tây áo sơ mi lịch sự đứng cầm điện thoại rồi thi thoảng mỉm cười. Cô vừa trở về từ lớp học của Đoàn nên có phần uể oải, chỉ đành lướt Facebook giết thời gian thôi. Tuyết Linh nhớ lại tin Hạ Minh được giải oan liền mỉm cười rất hài lòng, cô lo lắng biết bao nhiêu cho cậu bạn của mình, đây là thời gian nhạy cảm của khối 12 bọn họ, một vết nhơ là hạnh kiểm gặp vấn đề ngay lập tức.
"Tuyết Linh thân yêu!" tiếng Ái Nguyệt ngọt ngào lại lanh lãnh vang lên, nhìn bóng dáng cô gái tóc đuôi ngựa làm Tuyết Linh thở dài, thật sự không có nỗi một nét thục nữ luôn.
"Ái Nguyệt, nhỏ tiếng chút." Tuyết Linh nhắc nhở nhẹ, đoạn nhìn thấy Hạ Minh lù đù phía sau liền khuôn mặt như nở hoa, vẻ điềm đạm thường ngày vơi đi phân nửa.
"Vừa thoát khỏi án tử đây, Tuyết Linh." Hạ Minh cười cười vui tươi, vỗ vỗ vai Tuyết Linh đầy thích thú.
Tuyết Linh lập tức tỉnh táo kéo hai bọn họ vào bàn bốn người quen thuộc, ra hiệu cho ba ly nước cùng một đĩa trái cây đến.
Ái Nguyệt ca cẩm: "Tớ đứng chờ cả buổi ngoài cổng trường mà vừa đói vừa khát, ăn cây kem cũng không đỡ hơn luôn."
Vừa nói xong đã bị Tuyết Linh vỗ má: "Cô ngốc này, đau họng còn bày đặt ăn kem!"
Ái Nguyệt trưng ra khuôn mặt hối lỗi, chu môi nói: "Cậu nói y chang Hạ Minh. Lại còn đánh tớ rõ đau."
Hạ Minh nghe tên mình xuất hiện liền ngước đầu khỏi điện thoại, nhếch mép nhìn Ái Nguyệt: "Đáng đời!"
Tuyết Linh cười khổ, quay mặt đi đã thấy bóng dáng người thiếu niên quen thuộc với bộ dáng như sắp nhập viện. Ái Nguyệt cũng thấy vậy, hốt hoảng đứng dậy chạy về phía Thiếu Phong đang loay hoay day trán. Cô nhìn cậu đăm chiêu rồi nhướn mài: "Cậu mệt rồi sao không về nhà nghỉ ngơi, chạy tới đây làm gì?"
Tuyết Linh cũng đã đến bên cạnh, quan tâm nói: "Ái Nguyệt nói đúng, cậu cần gì nhất thiết đày đọa mình vậy?"
Thiếu Phong nhìn hai cô bạn, chỉ nói: "Tớ ổn, nghỉ chút là được." xong liền nhanh chân đến chỗ Hạ Minh rồi ngã xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Thiếu Phong rất đẹp trai, lại cao và có giọng nói rất trầm ấm, khác với Hạ Minh có phần giống bụi đời. Ngay khi Thiếu Phong vào đã thu hút vài cô gái, cũng nhờ Tuyết Linh và Ái Nguyệt xuất hiện mới ngăn được sự tập kích của họ. Tuyết Linh và Ái Nguyệt từ đầu không phải là quan tâm mà chạy đến chỗ Thiếu Phong đâu, chỉ là tốt tính giúp đỡ cậu bạn khỏi vận đào hoa thôi. Bởi vì, tên Thiếu Phong này ngày nào không mang bộ dạng thiếu sức sống này, Ái Nguyệt chề môi khẳng định.
"Tên 12A7 đó đổ lỗi cho Hạ Minh vì cho rằng Hạ Minh là người xúi giục chuyện đánh em trai cậu ta tháng trước. Mất một lúc tớ mới giải thích rõ, người gây chuyện tháng trước là Hạ Minh của lớp 11A6 không phải Hạ Minh của tụi mình đó." Thiếu Phong ngán ngẩm lẩm bẩm.
Tuyết Linh nhíu mài: "Này này, tên đó có bị điên không vậy, gây chuyện mà không tra hỏi kĩ gì cả."
Thiếu Phong nhún vai: "Có trời mới biết, tớ cũng không quan tâm. Nhưng thầy hiệu trưởng rất giận, xem như cậu ta xui xẻo."
Hạ Minh lầm bầm: "Ông thầy khó chịu.." rồi lại ôm điện thoại tiếp tục nhiệm vụ đang dang dở. Khá tiếc cho cậu bạn 12A7 nhưng cậu cũng lực bất tòng tâm, quan trọng hơn là tên đó suýt hại chết cậu, Hạ Minh vốn cũng không phải thánh nhân mà thương xót.
Ái Nguyệt thở phào ra, cũng tốt, mọi chuyện đều ổn cả, cô biết rõ Hạ Minh đã khó chịu vì thầy hiệu trưởng cố tình làm khó làm dễ, nhưng ông ấy cũng không thể vô cớ kiếm chuyện được. Người không phạm ta, ta cũng không phạm người. Làm theo châm ngôn này là ổn nhất. Nhìn ba người bạn trước mặt, trong lòng liền ấm áp, có bạn bè thật sự rất tốt. Nhưng nghĩ tới sắp xa nhau, có chút không nỡ. Ái Nguyệt tin rằng, đây đúng là quãng thanh xuân đẹp đẽ nhất đời cô, cũng là kỉ niệm khó quên nhất. Rất lâu về sau, Ái Nguyệt cũng thừa nhận điều đó, chỉ là mọi thứ đã có chút khác đi..[/BOOK]