Em nằm mắc võng ở khoảng không anh chưa từng chạm đến. Em là cơn gió lộng thổi mát cõi lòng anh. Mọi thứ bớt chệnh choạng khi nụ cười em vừa hé. Muốn quẳng gánh lo đi, chặng đường dài ta cứ bước cớ chi lại ngập ngừng. Có mấy khi giây phút bình yên được nở rộ, nhưng với em, anh chẳng thể được yên bình.
Sài Gòn Làm Sao Tránh Được Những Cơn Mưa
Sài Gòn Làm Sao Tránh Được Những Cơn Mưa
Chỉnh sửa cuối: