Chương 1:
Trong một ngôi nhà gỗ nhỏ ở thành phố nọ, một người phụ nữ đang bận rộn loay hoay với chiếc rổ chứa đầy bánh quy và sữa. Bà đang chuẩn bị để con trai bà đem đi thăm người mẹ bị ốm của mình.
Bà lấy nắp đậy lại chiếc rổ, ngẩng mặt lên đối cầu thang bên kia hô:
"Bảo bối, con đâu rồi."
"Dạ, con xuống luôn đây ạ." Từ trên gác một giọng thiếu niên vang lên.
Sau đó là những tiếng 'bụm bụm' từ cầu thang vọng xuống, chỉ chốc lát sau đó một cậu bé mười năm mười sáu tuổi từ trên lầu xuống dưới phòng khách, tiếp nhận chiếc rổ từ tay mẹ cậu.
Cậu bé có mái tóc đen nhánh, làn da trắng mịn hiển nhiên là được chăm sóc rất tốt. Mặc trên người chiếc áo len trắng và quần bó đen tôn lên sự đơn thuần trắng sáng của cậu. Ngũ quan tinh sảo, môi hồng răng trắng, đôi mắt đen láy trong suốt, khiến người khác nhìn vào thập phần yêu mến.
Mẹ cậu nhìn nhìn con trai, tiện tay lấy chiếc áo ấm và khăn quàng vắt trên ghế đưa cho cậu, "Bà ngoại con bị ốm, mẹ lại bận rộn không có thời gian rút ra để đi thăm bà được, bảo bối, con phải thay mẹ đi chăm sóc bà có thể sao?"
"Tuân lệnh trưởng quan, con sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, con sẽ ở với bà đến khi bà khỏe mới thôi." Cậu bé cười hì hì giơ tay lên trán làm động tác chào tiêu chuẩn với mẹ mình, sau đó xách rổ chạy ra ngoài, với tiếng dạn dò của mẹ đằng sau, "Nhớ đi đường cẩn thận đó."
"Vâng!" Cũng không quay đầu lại, cậu to giọng đáp lại. Ở trong nhà có điều hòa nên cũng không thấy làm sao nhưng vừa ra khỏi nhà thì cái lạnh nó đập thẳng vào mặt, chẳng mấy chốc khuôn mặt cậu đỏ bừng, hà hơi mấy cái, cậu lấy sức chạy một lát mới cảm thấy ấm áp lên.
Sắp đến tết, trường học được nghỉ, mọi người từ khắp nơi tràn về, dòng người đi đường đông đúc, đường xá rộng lớn bỗng chốc trở nên chật hẹp. Thân hình cậu bé nhỏ gầy thoát ẩn thoát hiện trong đường phố trông rất linh hoạt, đến ngã tư đường, mọi người dừng lại.
Hầu hết con người ai cũng cầm chiếc điện thoại trong tay cám cúi đầu nhìn vào nó, không ai chú ý tới, một người đàn ông đang rất cẩn thận mò vào túi xách của một quý bà, ông ta cũng chẳng coi ai ra gì, rất thích ý tự nhiên cầm trên tay chiếc ví vừa mò ra khỏ túi, mở ra nhìn ngó những tờ tiền có giá trị lớn trong đó chậc chậc lấy làm cảm khái, hôm nay lại kiếm to rồi.
Bỗng có một giọng nói vang lên, "Có ăn trộm!"
Theo lời cậu bé, mọi người bỗng chốc như tỉnh lại, nhìn theo hướng tay cậu chỉ, thấy người đàn ông trên tay vẫn cầm chiếc ví, người phụ nữ đằng trước ông ta hét lên, "Ví tiền của tôi!" Đã chứng thực cho lời cậu bé.
Ông ta hiển nhiên không còn đường chối cãi, lập tức nhanh chân bỏ chạy, nhưng dòng đường đông đúc là lợi thế cũng là thế hại của ông ta hôm nay, chẳng mấy chốc ông ta đã bị tóm gọn, bị mấy người thanh niên hợp lại đánh cho mặt tên trôm kia sưng húp, rồi mới đưa đến đồn cảnh sát, trước khi khuất bóng, ông ta quay đầu lại nhìn kỹ cậu bé..
Nhà bà ngoại cách nhà cậu bé cũng không xa, vòng qua một ngọn núi nhỏ, đi khoảng hai mươi phút là đến nơi.
* * *
Bởi vì bệnh tình của bà cũng không nặng, cùng với có cháu làm bạn, tâm tình tốt bệnh nó cũng nhanh đi, cậu bé chỉ ở lại chăm sóc bà mình một tuần là đi trở về.
Sáng sớm, trong không khí vẫn còn quanh quẩn sương mù nhè nhẹ, cậu bé sốc lên cổ áo để tránh cho hơi lạnh tràn vào tròng. Vì muốn tiết kiệm thời gian, cậu đi đường tắt cạnh bìa rừng, con đường vắng bóng người nhưng cậu cũng chẳng hề sợ hãi, cái con đường này cậu đã đi biết bao nhiêu lần.
Đi đi, cũng không biết lúc nào đầu bên kia xuất hiện người đàn ông hơi quen mắt, cậu bé cũng không lưu ý nhiều lắm, bởi vì con đường này cũng có rất nhiều người biết, những ông thợ săn thường hay đi con đường này vào rừng để đi săn nên cậu cũng không để ý.
Nhưng khi đi ngang qua người đàn ông kia, ông ta bỗng nhiên bắt lấy cánh tay cậu, "Bắt được mày rồi, thành nhóc."
Cậu bé nhìn lại, thấy mặt người đàn ông xanh xanh tím tím, giống như nhớ ra cái gì, cảm giác sợ hãi lan tràn toàn thân cậu. Bảo sao cậu thấy ông ta nhìn quen mắt, hóa ra là tên trộm tuần trước bị cậu chỉ ra trên đường, ông ta muốn làm gì, tại sao lại ở đây, chẳng phải ông ta còn bị giam ở đồn cảnh sát sao, tại sao ông ta được thả ra. Chỉ một chốc rất nhiều ý nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu cậu, cậu lấy hết sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi tay ông ta, cậu run giọng hỏi, "Ông, ông muốn làm gì?"
Người đàn ông khà khà cười, "Mày còn hỏi tao muốn làm gì à, nếu không phải mày chỉ ra tao cũng không bị đánh, cũng không phải ngồi nhà giam suốt một tuần, đều là mày, đều tại mày!" Ông ta vung tay, 'chát' một tiếng, trên mặt cậu bé hiện lên năm dấu tay đỏ lừ.
Cậu bé kêu lên một tiếng đau đớn, nước mắt rưng rưng, "Là do ông ăn cắp mà!"
"Chát" lại là một cái tát trời dáng, phía trước cậu bé gần như biến thành màu đen.
"Mày còn dám cãi lại à hả, tao cho mày cãi! Hừ, khà khà, nhưng giờ mới thấy, khuôn mặt mày cũng được quá chứ nhở, là da này, vóc dáng này, chờ khi nào tao chơi đủ tao sẽ đem mày bán đi."
Người đàn ông dùng sức đẩy một cái, cậu bé ngã trên mặt đất, ông ta lập tức đè lên người cậu. Cậu bé dùng hết sức lực vùng vẫy đánh đập nhưng không làm gì được ông ta, ông ta lôi kéo áo khoác của cậu, dùng khuôn mặt râu ria xồm xoàm cắn lên xương quai xanh cậu.
Cậu bé kêu lên đau đớn, lập tức thông minh dùng sức lực cắn một nhát lên mặt ông ta, hầu như muốn kéo ra cả một miếng thịt. Theo quán tính người đàn ông buông tay ra ôm lấy khuôn mặt, cậu bé nhân cơ hội đẩy ông ta ra chạy về phía khu rừng.
Người đàn ông tức giận đuổi theo, trong miệng còn vừa đi vừa liên hoàn mắng ra những câu chửi bới thô tục.
Cậu bé biết nêu không chạy thoát khỏi tên đàn ông kia thì đây chính là ngày tàn của mình, cho nên cậu bất kể nhìn đường, một mạch đâm đầu chạy sâu vào trong rừng.
Không biết chạy bao lâu, đằng sau cũng không còn tiếng chửi rủa của người đàn ông nữa, cậu bé cũng như mất hết sức lực, vấp phải rễ cây to, ngã xuống mặt đất. Cậu há to miệng hết sức hít thở không khí, lập tức tràn vào trong miệng đầy đất. Cậu ngẩng đầu lên phi phi ra tiếng nhổ ra bùn đất trong miệng.
Khi hòa hoãn lại, cậu nhìn lại, nơi đây tựa hồ đã cách đường về nhà rất xa.
Sâu nữa trong rừng cây vang lên những tiếng gầm rú..
* * *
Tích cực bình loạn vận may sẽ tới ạ, hì hì.