Đừng than thở nữa
Đời vốn là bể khổ
Muốn qua thì
Ăn một trái khổ qua
Đừng than mãi
Giờ toàn dùng bếp gas
Ai mà cần than nữa..
Cảm thấy bản thân mình là một tập hợp vô cùng mâu thuẫn.
Đôi khi quần quật điên cuồng lao đầu vào việc, lại đôi khi lười chảy thây nằm dài không muốn nhúc nhích, thậm chí cả chớp mắt cũng thấy vất vả.
Đôi khi nghĩ rất nhiều, đôi khi lại chẳng quan tâm điều gì cả.
Đôi khi hờ hững nhìn đời, đôi khi lại không ngừng so sánh với người khác.
Đôi khi, tưởng chính mình đã rất cố gắng, đôi khi lại thấy mình cực kỳ vô dụng, chẳng là cái thá gì hết.
Đôi khi thấy mình sống rất tốt, đôi khi lại không hài lòng về những gì mình có chút nào.
Dường như bi kịch bắt nguồn từ sự so sánh. Nhưng chính mình lại ngu ngốc không ngừng so sánh nên mới sinh ra ức chế.
Có câu nói rằng, mỗi người sẽ tỏa sáng theo cách của riêng mình. Nên hãy vững lòng tiến về phía trước, đừng áp đặt bản thân phải thành công giống như người khác. Đừng ảo tưởng rằng khi mình có những thứ người khác có thì cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Sống tốt không có nghĩa là phải có mọi thứ.
Gần đây gặp một người, không có tiền tích lũy, không có nguồn thu nhập ổn định, không có rất nhiều thứ. Nhưng bà nấu ăn rất ngon, nhà cửa vun vén gọn gàng, sạch đẹp, khoảng sân nhỏ trồng rau và hoa tươi tốt, tính tình còn vui vẻ, rộng rãi. Tự nhiên bản thân cũng sinh ra ngưỡng mộ. Vì chính mình nấu ăn không ngon, còn lười dọn dẹp, duy trì nơi ở trông giống dành cho người thôi đã thấy mệt.
Còn có môt chị, thu mua ve chai. Chị không xinh đẹp, làm công việc vất vả, nhưng khỏe mạnh nhanh nhẹn, để đống phế liệu cồng kềnh lên xe ràng dây rồi chở về một cách dễ dàng. Trong khi bản thân nhấc một thùng nước cũng ì ạch.
Lại nói về những khó khăn bi kịch trong cuộc sống.
Cuối năm mà đột ngột đi viện cả tuần, rất nhiều chuyện bị ảnh hưởng, cảm thấy mình thật thảm, nhưng nhìn lại xung quanh mình xem. Con gái của chú bán đồ điện gia dụng gần nhà đi học về bị tai nạn tử vong. Bé ấy còn chưa đến hai mươi tuổi. Họ sẽ cảm thấy thế nào?
Rồi con của chị chủ quán cà phê đối diện, nhớ năm ngoái còn hý hoáy ngồi vẽ chữ thư pháp trang trí lên quả dưa và dừa cho hàng xóm xung quanh, năm nay lại nằm liệt giường đối mặt với căn bệnh không chữa được. Bác sĩ cũng đã bó tay thì gia đình họ phải làm sao? Cảm giác bất lực và không cam lòng ấy cuối cùng cũng phải chấp nhận ư?
Nhìn rồi cảm thấy khó khăn của chính mình cũng chẳng là gì.
Có thể ngày mai cuốc sống cũng chưa tốt lên, nhưng ít nhất còn có ngày mai.