Welcome! You have been invited by Nguyễn Thị Linh to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Đệ nhất phù thủy (hết)

Một trăm năm sau, trong một khu rừng nọ có một thiếu nữ mái tóc đen dài ngang hông, thân hình mặc váy công chúa đang ôm một đóng hoa hồng đi vào lâu đài âm u phía trước.

Nếu nhìn kĩ, đây không phải là một cô gái mà là một thiếu niên siêu cấp đẹp trai.

Người này không ai khác chính là Viên Viên nhà cô.

Kể từ khi cô giết chết nam nữ chính thì Viên Viên lúc nào cũng một mực bám vào cô mà đòi học ma pháp.

Tuy biết rất nhanh có thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng cô vẫn cảm thấy lười biếng nuôi dạy con nít một cách dã man.

Cô một tay cầm cá viên chiên, một tay đỡ bó hoa hồng mà hầu như ngầy nào thiếu niên trước mắt này cũng tặng cô.

Sau một trăm năm từ một thằng nhóc gầy gò, ốm yếu mà nó đã phát triển thành một người trưởng thành như thế này làm cho cô có cảm giác thật thành tựu.

- "Sư phụ! Người có thích hoa không?" Viên Viên dùng ánh mắt cún con đáng yêu nhìn cô.

Tuy rằng Viên Viên đã lớn nhưng cậu vẫn rất biết cách làm nũng và nghe lời để lấy lòng cô.

- "Ừm! Về sau Viên Viên không cần hái hoa nữa!" cô đạm mạt trả lời.

Viên Viên nghe cô nói như vậy cũng không giận mà ngược lại còn lấy thêm nhiều cá viên tự tay cậu làm cho cô ăn.

Điều này khiến cô rất hài lòng.

- "Nguyên chủ! Nhiệm vụ nuôi nấng đã hoàn thành! Đừng quên trong vòng hôm nay chúng ta phải rời khỏi đây!" Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.

Đúng, cô đã hoàn thành nhiệm vụ từ một tuần trước nhưng cô vẫn lưu lại đây là vì luyến tiếc cá viên do Viên Viên làm khiến cô cực kì vừa lòng.

- "Viên Viên, con không cần mặc quần áo của thiếu nữ nữa! Hôm nay ta dẫn con đi mua đồ khác được không!" Cô nhẹ nhàng nhìn Viên Viên mà nói.

- "Dạ được, tùy ý sư phụ!" Viên Viên liền vui vẻ đồng ý.

Sau khi cô dẫn Viên Viên cải trang đi dạo lòng vòng trong phố phù thủy. Từ một hình dáng cô gái đẹp trai nay Viên Viên đã trở thành một chàng trai thực thụ.

Mái tóc dài được cắt ngắn đi lộ ra vầng trán thông minh, đôi mắt đen siêu câu hồn, dáng dấp cỡ 1m85 làm không ít người ngoái đầu lại nhìn.

Cô không ngờ thằng nhóc này còn thu hút ánh nhìn hơn cả mình.

Cô dẫn Viên Viên đi dạo một vòng đến hơn nữa đêm rồi đến trước phía bờ hồ nơi không một bóng người mà nói: "Viên Viên! Đã đến lúc phải chia tay rồi!"

Viên Viên ánh mắt không thể tin tưởng nhìn cô mà nói: "Người tính đi đâu! Người tính bỏ con một mình nơi này sao?"

- "Không! Ngươi đã đủ mạnh để tự che chở chính mình!" Cô đạm mạt lên tiếng.

Viên Viên thấy cô như vậy liền nhanh chóng mở miệng giải thích: "Anh không trở nên mạnh hơn để bảo vệ chính mình!"

- "Suỵt!" Cô đưa tay lên miệng ngăn cản lời Viên Viên sắp nói mà nói: "Nhóc con! Ta tin không có ta, mi sẽ vẫn sống tốt, dù gì ta cũng đã hoàn thành nghĩa vụ làm thầy!"

Viên Viên nghe cô nói như vậy liền đột nhiên ôm cô vào lòng mà run rẩy lên tiếng: "Anh không cần sư phụ! Anh chỉ cần em!"

Cô nghe Viên Viên nói như vậy liền nở nụ cười quái gỡ mà nói: "Đừng yêu ta! Kẻ yêu ta không có kết cục tốt đẹp gì đâu!"

- "Sống tốt!" Đó là lời nói cuối cùng cô dành cho Viên Viên.

Nói rồi cô không đợi Viên Viên trả lời mà kêu gọi hệ thống kéo mình ra khỏi thế giới này.

Trong không gian đen tối của hệ thống, trên chiếc màn hình hiển thị hình ảnh thiếu niên điên cuồng đi khắp thế gian thu thập một ngàn con bướm màu đỏ.

Không sai, thiếu niên đó chính là Viên Viên. Bướm mau đỏ là sau khi thoát ly cơ thể nguyên chủ hóa thành một ngàn con bướm.

Đó là hiệu ứng màu mè mà ký chủ nhà nó lựa chon. Thật không hiêu nổi đầu óc kí chủ nhà mình, đúng là bệnh hoạn mà.

Kí chủ nhà nó lúc này nhìn chằm chằm màn hình mà trong đôi mắt không gợi ra một cảm xúc làm nó khó hiểu.

- "Ký chủ! Đừng buồn, đó chỉ là một NPC!" Hệ thống lên tiếng an ủi.

- "Không! Ta cực kỳ muốn ăn cá viên chiên!" Cô lên tiếng khóc ròng.

Mẹ nó, hệ thống im lặng chửi thề. Người ta vì cô thu thập ngàn bướm, còn cô ngồi đây nhung nhớ cá viên chiên. Bị ma cá viên ám à.

- "Tổng hợp thành tích đi!" Cô lạnh mặt chuyển đề tài.

Hệ thống nó chưa thấy ai lật mặt nhanh như ký chủ nhà mình.

[Dinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên]

[Dinh! Tiếng hành đo lường]

Giới tính: Nữ (có thể thay đổi)

Giá trị hoàn thành nhiệm vụ: 1000/10000000

Sức mạnh: ?

Kỹ năng: ?

Thuộc tính: ?

Tài năng: Lật mặt, độc miệng..

Giá trị ác niệm: 1000000000000000

Giá trị may mắn: 1

Khen thưởng nhiệm vụ: Lời nguyền của phù thủy

Kiễm tra đo lường hoàn tất.

- "Theo như ta cảm thấy, hình như giá trị ác độc giảm được hai số không!" Cô ngạc nhiên nói.

- "À! Có lẽ là vì cô nuôi dạy Viên Viên thành công!" Hệ thống lên tiếng đoán mò.

- "Lời nguyền phù thủy là gì?" Cô thắc mắc hỏi.

- "Là năng lực nguyền rủa của nguyên chủ Kinh Thiến tặng cô! Cô có thể sử dụng nó trong các thế giới nhiệm vụ khác!" 9999 nói.

- "Sao nhiệm vụ hoàn thành mà chỉ có 1000 điểm? Biết khi nào mới đủ điểm đây! Thật là lười nha!" Cô càm ràm lên tiếng.

Hệ thống thấy cô như vậy liền lên tiếng giải thích: "Nhiệm vụ cấp thấp thì chỉ được nhiêu đây! Nhiệm vụ càng khó điểm càng cao!"

- "Mệt mõi như vậy! Tiến vào nhiệm vụ tiếp theo đi!" Cô nhàm chán lên tiếng. Thật muốn vào nếm thử món cá viên chiên của thế giới khác.
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Thế giới thứ 2: Vượt ngục (1)

[HIDE-THANKS]_ "Đánh! Đánh chểt con mẹ nó cho ta!" Tiếng la lối om xòm vang lên bên lỗ tai của cô.

Sau câu nói đó là một nhóm giọng nói khác la làng vang lên.

- "Huýt! Các ngươi đang làm gì đó? Khôn hồn thì về phòng hết cho ta!" Âm thanh cảnh cáo vang lên.

- "Con mẹ nó! Coi như lần này bọn mi hên đó!" Âm thanh cáu kỉnh vang lên.

Lúc này, cô mới đau đầu, cố gắn chống chọi sự đau đớn của cơ thể mà mở mắt đứng dậy nhìn xung quanh.

- "Nè! Còn đứng đó làm gì, mau lên! Tên quản ngục mà thấy lại phiền phức lắm!" Âm thanh từ xa của một cô gái phát ra.

Cô mặt lạnh mà nhìn về phía cô gái mà hỏi: "Phòng nào?"

Cô gái nghe cô nói như vậy thì sửng sốt mà nói: "Bị đánh đến ngu luôn rồi à! Phòng 13 kia kìa!"

Cô nghe theo lời cô ta thì nhìn qua tìm số phòng giam mà bước đi. Đứng nhìn trước căn phòng chỉ có 2 mét vuông cấm đầy song sắt mà trong lòng cô cảm thấy nóng lên.

Cô vừa đi vừa chửi rủa hệ thống: "Con mẹ nó, khi không sao ta lại ở tù?"

- "Hì hì! Tình huống bất ngờ như vậy mới hợp khẩu vị của ký chủ chứ!" Hệ thống lên tiếng chọc ghẹo.

- "Khẩu vị ngươi thì có! Mau tiến hành truyền tải cốt truyện đi!" Cô mệt mõi tìm một chỗ trên đất mà ngồi xuống.

Thế giới này lấy bối cảnh hiện đại. Nam chính Minh Trọng là một tổng tài bá đạo, anh tuấn, tài giỏi, gia nghiệp rất lớn có thể ăn được mười kiếp cũng không hết, là một người nam nhân được mọi người mơ ước.

Nhưng cho đến một ngày nam chính nhà ta bị người bạn tốt của mình lừa lộc đến thanh bại danh liệt, đến mức phải ngồi tù mọt gông.

Nhưng yên tâm, đã là nam chính thì sao có thể ngồi tù đến hết cốt truyện được chứ. Cho đến một ngày nữ chính Tuyết Tình xuất hiện, thì cuộc đời của nam nữ chính bước sang bước ngoặc mới.

Thân phận của nữ chính lúc này lại là quảng ngục nữ duy nhất ở nơi chốn tù tội, âm u này. Cô ấy vốn chính là tiểu thư con nhà quyền quý nhưng vì đam mê làm việc với tội phạm nên cô được phân vào chức vị này.

Trong một lần nữ chính thị uy giúp đỡ nam chính thoát khỏi đám đàn anh, đàn chị ở đây thì nam chính cứ một mực bám riết theo nữ chính.

Hai người lâu ngày sinh tình thì nữ chính lấy bối phận cùng quyền lực của mình giúp nam chính thoát khỏi đây. Sau đó với sự trợ giúp của nữ chính thì nam chính một lần nữa gầy dựng lại sự nghiệp của mình và trả thù tên bạn tốt của hắn.

Cả hai đều happy ending.

Thân phận của nguyên chủ thì cũng không được tính đến mức là nữ phụ, mà chỉ là một người qua đường.

Nguyên chủ không có tên vì người sinh ra cô là phạm nhân cửu tộc đã chết trong khi cố gắn sinh ra cô. Nguyên chủ được những người trong tù gọi là số 13.

Sỡ dĩ được gọi là số 13 là vì mẹ của nguyên chủ là con giáp thứ mười ba trong gia đình của người khác.

Bà ta vì tranh đoạt vị trí bà chủ trong một ngôi nhà quyền quý nào đó mà suýt chút nữ hại chết bà chủ kia khiến người đàn ông mà bà ấy tranh giành tức giận đến mức ném bà ấy vào tù rồi sử dụng quyềnn lực của mình khiến bà không thể nào ra tù được nữa,

Đó là những gì nguyên chủ nghe các đàn anh, đàn chị truyền miệng nhau kể lại.

Thế là nguyên chủ từ nhỏ đến lớn đều sống trong môi trường khắc nghiệt này mà tạo ra một tính cách quái gỡ chuyên gây chuyện đánh nhau với những tên tội phạm khác. Trong tù có rất nhiều bang phái chia ra để bảo kê nhau. Trong đó nguyên chủ lại là đàn chị của một ban phái cũng không nhỏ.

Vì thực hiện nguyện vọng duy nhất của bà mẹ mình để lại mà nguyên chủ đã năm lần bảy lượt tụ hội anh em trong đây phá ngục. Tuy nhiên thành công không có mà lại còn bị ăn đòn một cách lợi hại.

Trong một lần nguyên chủ vì trốn ngục chạy ra ngoài mà làm nữ chính bị thương khiến nam chủ tức giận mà trừng trị cô một trận.

Nguyên chủ vì tức tối mà kêu gọi anh em trong tù làm phản nhưng lại thất bại trước sự thiếu hụt vũ khí của mình.
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Vượt ngục (2)

[HIDE-THANKS]
Cô mặt lạnh nhìn căn phòng bốn mét vuông xung quanh này mà suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.

Hiện tại, cô xuyên vào thời điểm là lúc nam chính cũng chỉ mới vào tù. Suy xét cho thấy thì nhiệm vụ này chả dính dáng gì đến nam nữ chính thì cô không khỏi cảm thấy vui vẻ hơn.

Nhưng mà hiện thực làm cho cô dần trở nên nhàm chán vì ở tù cá viên chiên của cô thì làm sao mà ăn đây. Thế giới trước vì có ma pháp phù thủy nên cô tùy tiện trộm nó trong một cửa hàng nào đó mà ăn.

Haiz, cô không khỏi cảm thấy đau lòng vì tình cảm của mình và cá viên chiên đã bị chia cắt bởi cái song sắt này.

Ý niệm muốn đạp nát chiếc song sắt này hiện tại vang lên mãnh liệt trong lòng cô.

Lúc này, xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào hơn hẳn.

Cô gái nhắc nhở phòng giam cho cô lần trước tiến lên mà nói: "13! Đến giờ ăn rồi kìa. Mày còn ngồi ờm ra đó làm gì? Không lẽ bị đánh đến ngu luôn rồi à?"

Cô ngước mắt nhìn cô gái phía trước này nhắc tới chuyện nguyên chủ bị đánh cảm thấy một trận phun tào.

Nguyên chủ sở dĩ bị đánh bầm dập đến mức độ này là do trước đó trong một lần trốn ngục suýt thành công thì cô bị cai ngục bắt lại và hành hạ một trận làm cho cơ thể yếu đi.

Đám người mà nguyên chủ chuyên gia gây thù ăn hiếp trước đó mượn cơ hội này mà trả thù nguyên chủ một trận.

Nhưng may mắn thay, đồng bọn của nguyên chủ bao gồm cô gái trước mặt A Lam này giúp đỡ nên cũng được cho là an ổn.

- "Đói! Đi lẹ lên!" A Lam nhìn cô mà nói.

Cô chỉ 'ừ' nhẹ một tiếng mà im lặng bước theo không khỏi làm cho A Lam phía trước nhíu mày mà suy nghĩ cô không lẽ bị ăn đòn đến thay đổi tính tình.

Cô chậm rạp cùng A Lam bước đến gần nhà ăn mà quan sát xung quanh.

Nhà tù này phân chia ra thành hai ranh giới: Bên phải là nam tù nhân, bên trái là nữ tù nhân. Hai bên được ngăn cách bởi một hàng rào bằng điện nên cũng giữ được một chút trật tự ở đây.

Chỉ khi đến giờ ăn hai bên mới thấy mặt nhau. Lúc này có rất nhiều nam nhân nhìn sang bên phía nữ tù nhân bên này mà huýt sáo, ánh mắt thể hiện sự dâm tà, âm u.

Cô không quan tâm mà bước thẳng đến quầy đồ ăn mà không khỏi nhíu mày lại vì đồ ăn này cũng không tính cho người ăn.

Người phân phát thấy cô không lấy đồ ăn mà đứng im tại chỗ không khỏi quát lên: "Không ăn thì cút! Để cho người khác lên!"

Cô nghe người nọ nói như vậy liền lạnh mặt mà nói: "Tôi muốn cá viên chiên!"

Người nọ nghe cô liền cười khinh một tiếng: "Ha! Tù nhân như mày không có quyền lựa chọn!"

Chợt A Lam cảm nhận không khí xung quanh đột nhiên giảm mạnh. A Lam ngước nhìn cô rão bước đến gần người phát cơm kia mà bóp lấy cỗ người nọ.

- "Lần sau phải có! Hiểu không?" Cô lạnh lùng mà nói.

Người nọ run rẩy thấy cô như vậy liền lắc đầu lia lịa.

Giám ngục dường như thấy có chuyện không hay xảy ra liền chạy lại gần đây mà nói: "Chuyện gì xảy ra?".

Người phát cơm định lên tiếng mách lẽo thì cảm nhận được ánh mắt giết người của cô thì im bặt mà nói: "Không, không có gì!".

Đùa, bà ta không giám chọc giận tù nhân trong đây. Bà ta còn có con phải nuôi, lỡ không may bọn tù nhân xấu xa này trả thù thì bà sẽ chết chắc.

Giám ngục thấy vậy liền bước đi, trước khi đi còn không quên lên tiếng cảnh cáo: "An ổn ở đây mà ăn! Không thì đừng có trách!".

A Lam cầm khay không tính là đồ ăn mà đuổi theo cô mà nói: "Cậu không định ăn à?"

- "Không đói lắm!" Cô trả lời cho có lệ, nhưng thực chất nhìn đồ ăn nơi này cô đã muốn ói chứ đừng nói chi ăn. Kén ăn là bản chất của cô.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Vượt ngục (3)

[HIDE-THANKS]Cô ngước nhìn A Lam phía trước ăn cơm một cách ngon miệng mà không khỏi cảm thán.

Theo như ký ức của nguyên chủ A Lam phía trước mặt nhìn như con nai tơ, ngoan ngoãn, dịu hiền nhưng thật chất là một tội phạm chuyên lừa lọc hack mạng mà nhà nước tốn không biết bao nhiêu tiền để đi bắt cô ta.

- "Ăn để mà sống, chứ không phải sống để mà ăn! Cậu thật sự không ăn à?" A Lam chớp mắt nhìn cô mà nói.

- "Nói nhiều! Ăn đi!" Cô nói.

- "Haiz! Không biết Mạnh Dao làm gì mà lâu dã man!" A Lam thắc mắc mà hỏi.

Lúc này cách đó không xa, gần cái hàng rào găn cách hai bên nam giới và nữ giới có một cô gái tóc tím, thân hình bóc lữa lên tiếng: "Anh đẹp trai! Có muốn qua đây chơi với em không!".

Nam nhân nhìn cô ta bằng ánh mắt thèm thuồn không khỏi duỗi tay định chạm vào cô ta mà quên mất chiếc hàng rào bằng điện này. Hậu quả hắn ta bị điện giật không khỏi có chút buồn cười.

- "Hừ! Ngu ngốc!" Cô gái tóc tím đó lên tiếng.

A Lam nhìn về phía bên đó, rồi lại nhìn về phía cô mà cảm thán: "Con nhỏ đó đúng là rãnh gian! Phát tao suốt ngày!".

- "Mày nói ai phát tao đó!" Cô gái tóc tím mặt mày cau có mà nói.

- "Dạ, dạ! Em đâu có nói chị đâu!" A Lam làm mặt quỷ lên tiếng.

Theo như ký ức của nguyên chủ, cô gái tóc tím trước mặt nhìn chính là Mẫn Dao trong cuộc hội thoại vừa rồi. Cô ta đáng lẽ là một nữ ca sĩ thành đạt, xém chút nữa đã nhận được giải thưởng Thiên Hậu thì bạn trai cô ta quen đột nhiên cắm sừng cô ta.

Vì quá tức tối mà cô ta đã cắt đi cái "ấy" của hắn và tạt a-xít vào cô bạn thân kim người cắm sừng cô ta, nên hiện tại Mẫn Dao đã mất đi toàn bộ và ngồi vào trong tù này.

Sở thích của Mẫn Dao bây giờ là trêu ghẹo đàn ông và hủy hoại bọn họ.

Cô nhìn những người bạn của nguyên chủ này mà không khỏi cảm thấy đau đầu.

- "13! Sao hôm nay mày im lặng vậy? Đang tương tư anh nào à? Tao nói cho mày nghe, đàn ông là thứ không thể tin tưởng!" Mẫn Dao vừa lải nhãi, vừa kéo ghế xuống ngồi kế bên cô.

Cô lạnh nhạt tặng cho cô ta một ánh mắt khinh bỉ mà không thèm trả lời.

A Lam ngồi bên cạnh cô thấy vậy liền không khỏi nói: "Đúng! Không thể tin tưởng! Nếu không sẽ bị cắm sừng như nó!"

Mẫn Dao nghe A Lam nói như vậy liền cáu gắt mà quát: "Tao không có bị cắm sừng! Là tao đá nó mày hiểu không?"

- "Ừm! Là mày đá nó nên giờ mới ở đây ăn cơm giới tao nè!" A Lam chọc ghẹo mà nói.

Chợt một giọng nói xa lạ mà lại tràn đầy ý châm chọc vang lên: "Ôi chu choa, bọn kỹ nữ chúng mày mà kiểu đàn ông nào chả xài mà còn bày đặt chê bai?"

- "Mày nói ai là kỹ nữ?" Mẫn Dao nóng tính lên tiếng phản bác.

- "Tao nói cả ba đứa mày đó thì làm sao?" Người đàn bà chanh chua lên tiếng.

Theo như cô nhớ không lầm thì cách đây người nhân cơ hội đánh nguyên chủ là người con ả Phỉ Phỉ trước mắt này.

Ở trong tù mặc dù không có kính để quan sát nhan sắc của ký chủ nhưng theo như cô đoán mẹ nguyên chủ câu được đại gia thì nhan sắc cũng chả phải là tầm thường.

Hơn nữa Mẫn Dao và A Lam nhan sắc phải gọi là đẹp nhất nhì nơi đây. Nếu như là bộ ba thì chắc chắn nguyên chủ cũng không phải loại hàn xấu.

Con ả trước mắt này chắn chắc là ghen tỵ sắc đẹp của cô nên hay kiếm cớ gây sự.

Hệ thống nếu thấy được suy nghĩ của cô thì chắc chắn sẽ không khỏi la lên rằng chỉ do cô ảo tưởng mà ra.

Nhưng thật chất sự thật đúng là như vậy. Tuy rằng hay bị kiếm cớ gây sự nhưng nguyên chủ cũng chả hiền lành gì mà liền đáp trả.

- "Hừ! Thì tụi tao là kỹ nữ nhưng mà kỹ nữ có nhan sắc! Ai như mày, xấu ma chê quỷ hờn!" A Lam khinh bỉ lên tiếng.

Ả ta nghe như vậy liền lên chỉ mặt từng đứa bọn cô mà mắn: "Bọn kỹ nữ không biết điều! Có cha sinh không có mẹ dạy!".

Cô nghe con ả mắn như vậy liền lạnh mặt, đôi mắt cô lạnh lùng mà sâu không đáy nhìn ả.

Ả ta thấy vậy liền nói: "Nhìn gì mà nhìn! Tin tao chọc mù mắt mày không!".

"Bang" âm thanh vang dội cả phòng ăn. Cô sử dụng khay thức ăn của A Lam đập thẳng vào đầu ả mà nói: "Vậy mày có tin tao đập nát đầu mày không! À.. xin lỗi, lỡ làm thật rồi!"

- "Hahahaha.. không ngờ 13 nay lại hài hước như vậy!" Mẫn Dao ôm bụng cười mà nói.

- "Mẹ kiếp! Sao mày dám! Tụi bây lên xử đẹp bọn nó cho tao!" Ả ta tức giận lên tiếng.

Lúc này Mẫn Dao và A Lam bắt đầu nghiêm túc mà đối phó với đám đồng bọn của cô ả Phỉ Phỉ này.

Còn cô thì khỏi lo, với sức trâu của nguyên chủ kèm theo kỹ năng của cô thì trong vòng chưa đầy năm phúc thì cô đã quật ngã gần hơn phân nữa đồng bọn của ả.

Trong khi bọn cô đánh nhau bên phía cánh đàn ông bên kia cũng không rãnh rõi, bọn họ ra sức cổ vũ cho hai bên, rồi còn cá cược bên nào thắng bên nào thua.

- "Mẹ kiếp! Cô em đứng lên đi, anh sắp thua cược rồi này!" Gã đàn ông nhìn Phỉ Phỉ lên tiếng cổ vũ.

- "Đánh nó đi 13! Tất cả phần ăn tháng này của tao là nhờ mày đấy!" Gã đàn ông thứ hai lên tiếng.

Cô chỉ lạnh lùng liếc nhìn sang bọn họ một cái rồi định đánh tiếp thì âm thanh nguýt sáo của cảnh cáo đột nhiên vang lên.

- "Nè nè, các người đang làm gì đó, mau buông cô ấy ra!" Giọng nói trong trẻo vang lên.

Cô lạnh nhạt ngước nhìn về phía một cô gái trẻ mặt áo giám ngục đang dần dần tiến về phía này.

Theo như cô suy đoán thì đây chắc chắn là nữ chính. Thân hình cô ta tuy mãnh mai nhưng tràn đầy mạnh mẽ, trên đai lưng mang theo một khẩu súng mà một cái roi mây tôn lên vẻ uy nghiêm của cô ta. Mái tóc ngắn đến vai. Nói chung thân hình khá bốc lữa cùng mạnh mẽ. Đây chắc hẳn là vẻ đẹp mà một nữ cường nên có.

A Lam và Mẫn Dao lúc này tuy vẫn chưa vứt được cục tức nhưng vẫn ngoan ngoãn buông tay ra.

- "Nè, cô có nghe tôi nói gì không? Mau buông cô ta ra!" Nữ chính Tuyết Tình nhìn cô lên tiếng.

Cô không thèm trả lời mà ngoan ngoãn buôn đôi tay nắm chặt cô ả Phỉ Phỉ ra. Có đều trước khi buông cô còn cố ý bẻ một cái 'rắc' khiến ả ta đau đến thét chói tay.

Nữ chính thấy cô như vậy không khỏi nhíu mày mà bắt đầu vang vọng cảnh cáo mọi người xung quanh: "Các người không có chuyện gì thì giải tán đi!"

Sau khi cô ta nói xong thì quay sang nhìn cô: "Còn cô mau đi theo tôi!"

Cô không nói gì mà cất bước đi theo nữ chính về bên một phía. Trước khi đi cô còn làm ám hiều khiến cho A Lam cùng Mẫn Dao yên tâm rồi mới bước đi.

Đột nhiên cô cảm thấy có một ánh mắt sắt lạnh quan sát mình thì cô ngước nhìn đối đầu với ánh mắt đó.

Phía bên kia hàng rào sắt một chàng trai thân hình cao ráo, mãnh khảnh như thể chỉ cần một chút sức lực thì có thể bẻ đôi, đôi môi tái nhợt, làn da trắng dã, mái tóc đen dài che cả mắt làm cô chẳng thấy được ánh mắt của hắn.

Cô cũng không quan tâm lắm mà chỉ lạnh nhạt nhìn qua rồi cất bước theo nữ chính.

Đùa, ta có ăn thịt nữ chính của mi đâu mà mi nhìn ta ghê như vậy hả nam chính đại nhân.[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back