Xuyên Không Mau Xuyên: Kí Chủ, Xin Ngừng Độc Miệng! - Tieuacba

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tieuacba, 17 Tháng sáu 2020.

  1. Tieuacba

    Bài viết:
    2
    Tên truyện: Mau xuyên, ký chủ xin ngừng độc miệng!

    Tác giả: Tieuacba

    Thể loại: Mau xuyên, nữ phụ, hài hước

    [​IMG]

    Văn án:​

    Câu chuyện xuyên qua thời không để hoàn thành tâm nguyện của chị nữ chính nhà chúng ta.

    Vì đây là truyện tự sáng tác nên hy vọng mọi người ném đá nhẹ thôi ạ! ><

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Tieuacba
     
    Karine thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng sáu 2020
  2. Tieuacba

    Bài viết:
    2
    Gặp gỡ hệ thống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - "Ding! Tiến hành rà xét thành công."

    - "Ding! Tiến hành lựa chọn kí chủ thành công."

    - "Ding! Tiến hành đánh thức kí chủ."

    Một loạt âm thanh của máy móc vang lên trong không gian u tối.

    Lúc này trong không trung đột nhiên xuất hiện một cơ thể hay chính xác hơn là linh hồn của một cô gái. Cô gái đó có một mái tóc đen dài, thân hình cao chừng một mét bảy, làn da trắng nõn thanh tú, trong cô khoảng chừng chỉ hai mươi lăm tuổi. Nhưng khi cô mở mắt ra, trong mắt cô chỉ toàn là một màu đen sâu không đáy. Nó làm cho trở nên âm trầm và đáng sợ.

    - "Ta đang ở đâu đây?" Cô lên tiếng tự hỏi mà quang sát xung quanh.

    Đột nhiên trong không gian u mịch cách cô không xa có một chiếc TV màn hình phẳng hiện lên. Cô tò mò bước tới gần thì trong màn hình hiện lên một icon hình mặt cười.

    - "Ting! Hệ thống 9999 kính xin chào ký chủ." Âm thanh lạnh lẽo của máy móc vang lên. Nó âm trầm và lạnh lẽo hơn hẳng so với cái mặt cười mà nó hiện lên trên TV.

    - "Hệ thống? Ngươi là thứ gì? Tại sao ta lại ở đây? Trả lời nhanh đi ta còn nhiều câu hỏi khác lắm?" Cô mất kiên nhẫn lên tiếng.

    Hệ thống đột nhiên tĩnh mịch vì hành động của cô. Đáng lẽ ra cô nên tỏ vẽ sợ hãi một chút như người thường chứ, nhưng sao cô lại bình tĩnh như thế này Không hổ là người mà nó nhặt đại.

    - "E hèm! Kí chủ hiện tại đã chết.. còn lí do vì sao người chết thì không thể tiết lộ!" Hệ thống lên tiếng.

    - "Chết! Vậy đây là âm phủ ư? Diêm dương đâu, ba cái trò mê tín dị đoan này ta không nghĩ là có thật đấy!" Cô ngạc nhiên lên tiếng.

    - "Khụ! Linh hồn của kí chủ không được đưa xuống địa phủ là có lí dó!" Hệ thống nhanh nhẹn lên tiếng.

    - "Lí do lí trấu gì nữa! Nhanh cho ta nhìn thử nhung nhan của diêm vương đi!" Cô tò mò mà mất kiên nhẫn lên tiếng.

    Hệ thống im lặng mà than trời. Tại sao có người lại không sợ chết mà đòi gặp diêm vương gia gia vậy nè. Ông ta cũng đâu đẹp trai lắm đâu.

    - "E hèm! Kí chủ, cô có muốn sống lại không? Chỉ cần cô kí khế ước với tôi mà hoàn thành nhiệm vụ thì cô có thể quay lại cuộc sống của cô!" Hệ thống lên tiếng, nó không tin là cô sẽ từ chối lời mời hấp dẫn như vậy được.

    Nhưng tiếc thay ông trời không theo ý nó.

    - "Sống lại! Làm gì?" Cô cau mày hỏi.

    Hệ thống thất thần hồi lâu mà lên tiếng; "Cô không yêu quý ba mẹ, ông bà anh chị em nhà cô sao. Cô không nhớ người yêu cô sao? Cô không muốn sống nữa à?"

    Tuy rằng âm thanh của nó lạnh lẽo nhưng nếu bạn nghe kỹ sẽ thấy sự kích động trong đó.

    - "Huhm! Lý do chả thuyết phục gì cả! Ai rồi cũng phải nói lời chia tay mà!" Cô bình thãn mà lên tiếng.

    - "Vậy! Ước muốn của cô thì sao?" Hệ thống ãm đạm lên tiếng.

    Nó tự nói với bản thân mình bà cô này mà còn từ chối mình nữa là sẽ thẳng tay cho bã ngắm nhìn nhung nhan của diêm vương gia gia.

    Cô gái im lặng hồi lâu mà lên tiếng: "Được! Ta đồng ý.."

    - "Tít, Tít, tít.. xác nhận kí hiệp ước.. tít, tít, tít.. ký hiệp ước thành công.. tiến hành kiểm tra đo lường.." Âm thanh của 9999 vang lên.

    Tên: Tinh Nguyệt

    Giới tính: Nữ (có thể thay đổi)

    Giá trị hoàn thành nhiệm vụ: 0/10000000

    Sức mạnh: ?

    Kỹ năng: ?

    Thuộc tính: ?

    Tài năng: Lật mặt, độc miệng..

    Giá trị ác niệm: 1000000000000000000

    Giá trị may mắn: 0

    Kiễm tra đo lường hoàn tất.

    Ôi trời ơi! Nó nhặt lộn cực phẩm rồi. Ước mơ trở thành đệ nhất hệ thống của nó bay xa rồi. Hệ thống khóc ròng trong im lặng.

    - "WOW! Đây là thuộc tính của ta ư? Mà tên mi là gì ta quên rồi?" Cô lên tiếng hỏi

    - "9999 thưa kí chủ, ngươi có thể gọi ta như vậy!" Hệt thống lên tiếng trả lời.

    - "Tại sao lại là 9999? À hiểu rồi, vàng bốn số 9 phải không? Không ngờ hệ thống mi có sở thích kì lạ thật!" Cô nghiêm mặt mà nói.

    Thui nó mệt rồi, không muốn chấp nhặt với cô nữa.

    - "Mà nhiệm vụ của ta là gì?" Cô thắc mắc hỏi.

    - "À suýt nữa thì quên! Nhiệm vụ của cô là xuyên qua các thế giới tiểu thuyết và hoàn thành tâm nguyện của nữ phụ! Khi giá trị hoàn thành nhiệm vụ đầy cô có thể thực hiện được điều ước của mình, còn ta hahaha sẽ trở thành đệ nhất hệ thống!" Hệ thốn giải thích rồi lại chìm trong ảo tưởng của mình.

    - "Xuyên qua!.." Cô nhỏ tiếng mà nói thầm với bản thân mình.

    Ở một góc độ mà hệ thống không thấy, đôi mắt của cô trở nên thị huyết, tràn đầy sự ma mãnh trong đó.
     
    Karine thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng tám 2020
  3. Tieuacba

    Bài viết:
    2
    Thế giới thứ nhất: Đệ nhất phù thủy (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế giới của quyển tiểu thuyết này lấy bối cảnh thế giới pháp thuật, nơi con người được gọi là phù thủy. Nữ chính tên Lâm Á Nghiên, một học sinh của học viện phù thủy Hoa Đạt. Với ước muốn trở thành đại phù thủy đầy nguyền năng, cô ta đã cố gắn nghiên cứu học tập. Tuy nhiên, là nữ chính nên số phận luôn luôn được tác giả đặt ra là 'cực trước sướng sau' nên cô ta luôn luôn đứng ở hạn chót của bản xếp hạn cấp bậc phù thủy. Điều này khiến các phù thủy nhỏ khác luôn khinh thường cô ta.

    Thân phận lần này cô sẽ nhập vai giúp đỡ là Khinh Thiến, một đại phù thủy hắc ám. Đúng, sỡ dĩ cô được gọi là phù thủy hắc ám là bởi vì những pháp thuật và thần chú cô nghiên cứu ra luôn luôn có sức phá hoại nghiêm trọng đối với thế giới.

    Cuộc sống của nữ chủ Lâm Á Nghiên và nguyên chủ lẽ ra chẳng dính dáng gì đến nhau. Nguyên chủ cũng sẽ chẳng trở thành nữ phụ nếu như mạch truyện không được tác giả liên kết. Tuy nhiên, khi nguyên chủ bị chính thần chú của mình nghiên cứu ra nguyền rủa chính mình ngủ say ba tháng. Trong khoản thời gian đó, tòa nhà cấm của nguyên chủ bị người khác đột nhập. Gậy phép thuật gia tăng sức mạnh mà cô chế tạo ra cũng bị kẻ đó mang đi. Sau khi thức giậy và biết gậy phép do mình mêt mõi mà sáng tạo ra đã mất tích, nguyên chủ bỏ ra không ít thời gian truy tìm tung tích của nó. Và cuối cùng nó đã nằm trong tay của nữ chính.

    Nhờ có gậy phép gia tăng sức mạnh của nguyên chủ mà nữ chính Lâm Á Nghiên từ một học sinh ngu dốt biến thành phù thủy đầy tài năng. Nguyên chủ vì quá bực bội do đồ vật của mình bị người khác ăn cấp và sử dụng nên cô đã âm thầm đi tìm nữ chính mà đòi lại đồ vật của mình.

    Lúc này, nữ chính không chịu trả lại gậy phép cho cô nên nguyên chủ đã tức tối mà nguyền rủa nữ chính bằng câu thần chú chỉ có chính nguyên chủ mới có cách phá giải. Sau khi bị nguyền rủa nữ chính bị mất đi đôi mắt và cứ mỗi ngày cô ta phải chịu dày vò thống khổ bởi những cơn đau thể xác.

    Tuy nhiên, lúc này đây nguyên chủ tưởng chừng gậy phép của mình đã được thu hồi thì nó lại lập tức biến mất do nó đã kí khế ước với nữ chính. Nguyên chủ bị một lần nữa bực bội mà đi tìm nữ chính với ý niệm muốn phá hủy cả cây gậy phép thuật.

    Ngờ đâu nguyên chủ lại sặp vào bẫy của nam chính Đinh Mặc, kẻ thù truyền kiếp của nguyên chủ, một đại phù thủy cũng lại là lão sư của nữ chính. Hai người họ kêt hợp lại ép cô giải lời nguyền cho nữ chủ. Sau đó kết cục của nguyên chủ là đi đời nhà ma mà nam nữ chính thì happy ending.

    Sau khi đọc xong tóm tắc nhiệm vụ Tinh Nguyệt nghĩ thế giới truyện này thật cẩu huyết. Đường đường là một hắc phù thủy nhưng chỉ vì cây gậy mà dẫn đến cái chết. Nhưng chẳng phải nhờ vậy nên cô có một vé du lịch đi chơi sau. Nghĩ đễn thêm điều gì đó cô băt đầu nở một nụ cười quái gỡ.

    Nếu mà hệ thống biết trước những điều mà cô nghĩ bây giờ chắc nó cũng sẽ học máu mà chết mất.

    - "Ký chủ cô đã chuẩn bị chưa?" Hệ thống lên tiếng hỏi.

    - "Ừ!" Cô đạm mạc trả lời.

    Nhìn cô như vậy nên hệ thống tưởng cô đang lo lắng nên nó mở lời an ủi: "Đừng lo! Trong suốt quá trình nhiệm vụ ta sẽ luôn luôn hỗ trợ ký chủ trong những tình huống nguy cấp."

    - "Nếu nhiệm vụ thất bại?" cô hỏi.

    - "Trực tiếp đếm vào số lần nhiệm vụ thất bại! Nếu cô thất bại nhiệm vụ quá ba lần thì linh hồn cô sẽ trực tiếp tan biến vĩnh viễn." Hệ thống lên tiếng giải thích.

    - "Ồ! Thú vị! Bắt đầu nhiệm vụ đi!" Cô lại một lần nữa nở vào nụ cười quái gỡ.

    Hệ thống không biết những lần giải thích này đã giúp cô có thêm niềm tin vào hủy hoại nhiều thứ trong tương lai.
     
    Karine thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng sáu 2020
  4. Tieuacba

    Bài viết:
    2
    Đệ nhất phù thủy (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô đau đầu mà mở mắt ra nhìn xung quanh. Hiện tại cơ thể của cô, chính xác hơn là cơ thể của nguyên chủ đang nằm xấp dưới đất. Cô thật không thể hiểu nổi, không ai ngu đến mức tự mình dính lời nguyền do mình tạo ra mà ngất đi.

    Cô đau đớn mà đứng dậy. Do cơ thể nguyên chủ đã hơn ba tháng không được hoạt động mà hiện giờ khó có thể di chuyển một cách bình thường được. Lúc này, cô đang ở trong một căn phòng được lấp đầy bởi sách và những thứ dụng cụ kì lạ của phù thủy.

    Cô bước gần đến chiếc gương gần đó và trông thấy hình hài của một cô gái cao khoảng 1m7, toàn thân cô ta được bao phủ bởi chiếc áo choàng màu đen, làn da trắng bệch như bị bệnh. Cô gái có được một bộ mái tóc ngắn màu đỏ, con ngươi cũng màu đỏ. Trên đầu cô ta đội một chiếc nón dành riêng cho phù thủy. Vì cơ thể này được cô ký túc nên khí thế của cơ thể này lại trở nên âm trầm mà ma mị mặc dù cơ thể này chí ích cũng gần 200 tuổi. Phù thủy ở thế giới này càng có quyền năng cao thì tuổi thọ của cơ thể có thể kéo dài đến hơn ngàn tuổi.

    - "Ký chủ! Cô ổn chứ. Chúng ta nên bắt đầu thi hành nhiệm vụ thôi!" Hệ thống nhí nhãnh lên tiếng.

    - "Mi xác nhận là chúng ta chứ không phải mình ta à!" Cô châm chọc lên tiếng.

    Hệ thống bị lời nói của cô làm cho câm lặng. Nói chính xác hơn là nó cảm thấy kí chủ của nó bị tâm thần phân liệt. Lúc thì cô nói chuyện hài hòa, lúc thì ma mị, lúc thì âm trầm. Nó nghi ngờ cô có nhiều điều che dấu nó nhưng nó không thể nào hỏi cô được.

    - "Ký chủ chúng ta nên nhanh chóng đi tìm nữ chính để phá hủy gậy phép, như vậy chúng ta có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất rồi!" Hệ thống bỏ qua sự nghi ngờ của mình mà bắt đầu tập trung vào nhiệm vụ.

    - "Thời hạn để hoàn thành nhiệm vụ là bao lâu?" Cô lên tiếng hỏi.

    - "Thời gian là vô hạn. Nhưng càng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta mới mau chóng đạt được mục đích của mình mà phải không!" Hệ thống lên tiếng khuyến khích cô.

    - "Ồ!" Cô đạm mạc lên tiếng.

    - "Ký chủ nếu người cứ chậm chạp như vậy thì nữ chính sẽ càng mạnh lên và khó đối phó hơn đó!" Hệ thống bất mãn lên tiếng.

    - "Ồ! Càng mạnh thêm sao?" Cô nở một nụ cười quái gỡ.

    Không đợi hệ thống trả lời cô lại nói tiếp: "Cô ta càng ở trên đỉnh cao.. thì không biết cái cảm giác càng cao té càng đau sẽ ra sao đây nhở!.. Thú vị!.. Ta thích những con mồi mạnh mẽ vì vậy khi đi săn sẽ càng có cảm giác hưng phấn hơn."

    Hệ thống bị chính câu nói của cô làm cho đứng hình. Nó không ngờ bản chất của cô lại biến thái như vậy. Nó mệt mõi rồi cần phải đi nạp nắng lượng thêm đây.

    - "Ký chủ! Nếu cô có việc cần giúp đỡ thì hãy gọi tên ta, ta sẽ xuất hiện ngay. Bây giờ ta phải đi đây. Tạm biệt." Nói rồi hệ thống cứ như vậy mà biến mất.

    Cô cũng không quan tâm đến nó nữa mà tập trung suy nghĩ mình nên làm gì tiếp. Một hồi lâu cô nghĩ mình nên đi khám phá thế giới xung quanh đây cho đỡ nhàm chán. Sau đó cô vận dụng trí óc mà cố chủ để lại mà niệm thần chú cưỡi chỗi thần bay lên cao.

    Bay trên không trung cô mới phát hiện căn nhà nhỏ của nguyên chủ được đặt ở nơi sâu trong khu rừng cây đã chết chóc. Bay khoảng chừng một tiếng thì cô mới thấy thành phố. Do bây giờ là ban đêm nên có rất ít phù thủy cưỡi chổi bay ra ngoài. Nói họ là phù thủy nhưng thật chất con người vẫn hoạt động như bình thường. Cô nhàm chán đáp xuống một quán ăn lề đường nhỏ mà mua cá viên chiên, món ăn ưa thích từ tận linh hồn của cô.

    - "Cô gái, cô nên cẩn thận dạo này bọn hắc phù thủy hay trộm cắp và bắt cóc hay hoành hằng khắp nơi. Với pháp thuật yếu ớt của cô thì tốt nhất nên về nhà sớm đi!" Chủ quán cá viên chiên lên tiếng nhắc nhở cô.

    Cô không trả lời mà suy nghĩ bộ trong mình yếu ớt như vậy sao.

    Sau một hồi lòng vòng thành phố và tra ra học viện của nữ chính cô cũng không tiến thêm bước nữa mà trở về vì hiện tại cô không có hứng thú với việc này.

    - "Quác, quác.. quác!" Tiếng kêu của quạ vang lên.

    Từ bên ngoài cửa sỗ một con quạ đen ngậm một lá thư bay vào phòng của cô. Khi nó nhìn thấy cô thì chỉ thả thư ra rồi bay đi. Cô ghét bỏ lá thư dơ do nước miếng của con quạ mà niệm thần chú lau sạch đi.

    Nếu nguyên chủ của thân thể này mà thấy cô sử dụng pháp thuật của mình phung phí như vậy thì chắc cũng sẽ tức chết mất.

    Cô cầm lấy lá thư lên thì phát hiện đó là vé mời vào chợ đen, nơi hàng loạt vụ mua bán hàng cấm, con người, lời nguyền.. trái phép được diễn ra. Cuối lá thư còn viết 'Thứ bạn muốn có thì chúng tôi đã có'. Xì, dăm ba câu quảng cáo cô chả hề hứng thú.

    Chợt hệ thống lên tiếng: "Ký chủ! Cô nên tới nơi này. Theo như cốt truyện thì nữ chính đi đâu chơi không biết bị bán vào chợ đen. Lúc này nam chính đang phái người tìm kiếm cô ta khác nơi.

    Nghe hệ thống nói đến đây cô liền nghĩ ở không nhàm chán cũng buồn, thôi thì ta đi thúc đẩy làm cho nam nữ chính mạnh lên như vậy cô có thể đạp bọn họ xuống địa ngục nhanh hơn đi.

    -" Hệ thống! Xem ra mi cũng có một phần hữu ích."Cô nở nụ cười ma mị mà khen hệ thống. Nhưng nếu nhìn kỹ trong mắt cô chỉ là một mãng lạnh lẽo sâu không đáy.
     
    Karine thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng sáu 2020
  5. Tieuacba

    Bài viết:
    2
    Đệ nhất phù thủy (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi cô bắt đầu xé bức thư đi, một ấn đồ ma pháp lập tức xuất hiện bên dưới chân cô và dịch chuyển cô thẳng đến chợ đen.

    Nhìn kỹ xung quanh đây chỉ toàn là một mãnh hắc ám, cô có thể cảm nhận được những hơi thở âm u của mọi phù thủy ở nơi đây.

    Xung quanh những rạp hàng buôn bán được dựng lên từ nô lệ, thú cưng, chú ngữ ma pháp, thuốc độc.. tất cả đều có đầy đủ ở nơi đây.

    - "Nè nè cô gái!" Chợt có một giọng nói vang lên ngay phía sau cô.

    Cô quay lại nhìn người đó rồi hỏi: "Có việc?"

    - "Thấy cô đứng đây hồi lâu mà chưa có mua gì! Cô có muốn mua một lọ thuốc trường sinh không!" Người đó chào hàng.

    Cô suy nghĩ với tuổi thọ của nguyên chủ kèm theo sức mạnh của cô, cơ thể này có thể trường tồn hơn hai trăm năm.

    - "Không mua!" Cô lạnh nhạc trả lời rồi bước đi.

    Đi dạo một vòng mà cô chả thấy bóng dáng nam nữ chính ở đâu, điều này dần làm cho cô chán nãn và lười biếng.

    - "Hệ thống! Ngươi có biết nữ chính hiện tại ở chỗ nào không?" Cô lên tiếng hỏi.

    - "Kính thưa ký chủ! Xa tận chân chời gần ngay trước mắt. Người mà ký chủ muốn tìm kiếm ắc hẵn sắp xuất hiện!" Hệ thống trả lời rồi biếng mất.

    Cô vạch đen đầy đầu. Nói giúp đỡ đâu, nói bên cô giúp cô khó khăn. Mẹ, lời nói của một cái máy không đáng tin.

    "Dinh! Hệ thống phát hiện nam chính xuất hiện cách kí chủ một mét" Chợt âm thanh hệ thống vang lên.

    Cô liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy bóng dáng một chàng trai cao chừng 1m8, hơi thở xung quanh người đó tràn đầy lạnh lẽo, người đó cũng sử dụng khăn choàng đen che khuất thân phận như bao người khác. Tên đó ắc hẵn là nam chính Đinh Mặc.

    Trong trí nhớ của nguyên chủ hắn đã phá chú ngữ khi sắp hoàn thành của cô ta không biết bao nhiêu lần làm cho nguyên chủ một thân chật vật hao tổn ma pháp.

    Lúc này, trong khi quan sát hắn ta, dường như hắn cảm nhận có ánh mắt nhìn mình chằm chằm thì hắn đột ngột quay lại nhìn cô.

    Cô không hoảng sợ mà nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, cô có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên và bực bội trong ánh mắt của hắn.

    Đột nhiên một âm thanh thì thầm vào tai cô: "Cút đi! Đừng làm hỏng chuyện của ta."

    Không sai nam chính nào đó đang cảnh cáo cô bằng ma thuật truyền âm.

    Cô cũng không thèm chấp nhất với nam chính mà mỉm cười nhìn hắn ta một cách đầy lạnh lẽo.

    Hắn ta không đợi cô trả lời mà cùng bọn thuộc hạ xung quanh tiến vào cánh cữa ma pháp dẫn đến không gian tiếp theo của chợ đen.

    Cô bước tới gần khu vực đó và định bước vào thì tên phù thủy đầy xấu xí và hung dữ ngăng bảo vệ khu vực đó ngăn cô lại

    - "Một trăm viên ma pháp để bướt qua đây!" Tên phù thủy lên tiếng đòi vật phẩm.

    Theo như lời hệ thống viên ma pháp tượng trưng cho tiền tệ ở nơi này. Nhưng mà nguyên chủ ngèo rách túi như vậy thì làm gì có tiền.

    Chợt cô ma mãnh nở nụ cười và đọc thầm một câu thần chú vào tên phù thủy nọ, một thần chú cấp cao mà huyễn hoặc mọi chuyện lên do nguyên chủ tạo ra.

    Tưởng chừng dễ như ăn bánh, ngờ đâu tên đó không bị ảnh hưởng. Không hổ là phù thủy của khu chợ đen.

    Hắn ta cũng không tức tối mà lập lại lần hai: "Một trăm viên ma pháp để bước qua! Lần hai tấn công sẽ bị tống cổ ra khỏi đây!"

    Cô cảm thấy nguyên chủ thân là phù thủy hắc ám mà cũng thật phế. Chỉ là một tên bảo tiêu mà dùng phép thuật lên hắn cũng không xong.

    Thôi thì đành dùng sức mình vậy.

    Nghĩ đến đây cô chợt đi đến gần tên bảo tiêu mà mĩm cười. Cô bỏ tay túi đồ của cô.

    Tên phù thủy xấu xí đó tưởng chừng cô chuẩn bị lấy viên ma pháp ra thì 'Đùng' một tiếng. Tên phù thủy chợt nằm lăn ra đất mà ngất đi.

    Nếu không thể thắng bằng ma pháp ta đành sử dụng cơ bắp vậy.

    - "Ký chủ! Như vậy là ăn giang! Sao cô lại sử dụng súng chứ! Chết phù thủy rồi!" 9999 bất mãng lên tiếng.

    - "Ta chỉ sử dụng súng gây mê thôi, đừng có lo lắng!" Cô đạm mạc trả lời.

    - "Ừm! Thuốc gây mê, khoan đã, cô lấy đâu ra mấy thứ đó! Thế giới này làm gì có thứ đó, hơn nữa cô làm sao có thể lấy ra nhanh như vậy!" Hệ thống ngạc nhiên mà nói.

    - "Hừm! Chúng ta nương tựa lẫn nhau mà hoàn thành nhiệm vụ. Nếu một kẻ đã vô dụng thì kẻ còn lại mà cũng vô dụng. Như vậy sẽ game over đó!" Cô bất mãn lên tiếng.

    Hệ thống lúc này im lặng mà không trả lời. Nó không ngờ cô là người thù dai như vậy. Chỉ vì nó không giúp cô tra vị trí của nữ chính.. Haiz. Nó đi nạp năng lượng đây.

    Sau khi hệ thống biến mất. Vì để phòng ngừa tên phù thủy xấu xí tỉnh dậy, cô liền một lần nữa phù phép mất trí nhớ tạm thời cho hắn.

    Làm xong tất cả cô liền tiến vào cánh cổng không gian.

    Lúc này trong không gian mà cô tiến vào lại là một khu chuyên bán nô lệ. Hầu hết những nô lệ này đều là một số phù thủy có phép thuật tương đối cao. Vì vậy, nếu mua được họ về thì hầu hết phép thuật của bọn họ sẽ bị hút cạn cho đến khi cơ thể bị khô héo mà tan biến đi, mà người hút được sức mạnh đó sẽ trở nên mạnh hơn.

    Xung quanh còn có trẻ con, hầu hết khi mua về bọn chúng được sử dụng như công cụ thí nghiệm chú ngữ phù thủy.

    Những kẻ bị reo bán đều được nhốt trong lồng sắt, bọn chúng nhìn những người mua bằng ánh mắt tuyệt vọng và câm hận.

    - "A, a, a tôi không muốn, các người thả tôi ra.. A, a, a" Giọng nói cầu cứu la lên trong một góc nhỏ.

    Cô nhìn cảnh một cô gái nhỏ bị một bà cô phù thủy già hấp thu toàn bộ phép thuật mà từ từ khô héo đi.

    Cô cũng không quan tâm lắm chuyện của người khác, bởi vì cô đã nhìn cá lớn nuốt cá bé vô số kể. Vì vậy mà cô bước đi tiếp. Chỉ là khi cô bước đi được vài bước thì bị chặn lại bởi một người.

    - "A! Đây chẳng phải là Khinh đại lão sao! Lâu rồi mới gặp cô!" Người đàn bà lên tiếng.

    Ngước nhìn người phụ nữ trước mắt này, thoáng tìm trong kí ức của kí chủ. Cô chợt nhận ra rằng đây là Á Hân, chuyên gia mua bán những nguyên liệu quý hiếm mà nguyên chủ hay giao dịch để thực nghiệm.

    - "Mau mau qua đây! Sàn đấu giá sắp bắt đầu rồi!" Bà ta hào hứng lôi kéo cô.

    Quan hệ của nguyên chủ và Á Hân cũng không tệ. Chỉ là cô không thích bà ta đụng chạm vào cô, vì vậy cô hoàn toàn đẩy bà ta ra.

    Người phụ nữ kia cũng không ngạc nhiên lắm mà chỉ lối cho cô.

    - "Đấu giá? Lần này có gì hiếm sao?" Cô lên tiếng hỏi cho có lệ.

    - "Đương nhiên! Lần này có cốt rồng ngàn năm nha, độc hồng hoan!" Á Hân hào hứng mà trả lời.

    - "Người thì sao?" Cô hỏi.

    - "Nghe nói lần này là cực phẩm phù thủy ma pháp và đứa trẻ bị nguyền rủa!" Á Hân lên tiếng trả lời.

    Nghe tới đây cô cũng không hỏi nữa mà bước đi theo sau Á Hân đến hàng ghế thứ 10 mà ngồi. Nhìn từ đây cô có thể thấy bóng nam chính đang mất kiên nhẫn cứu người ngồi ở hàng thứ nhất.

    Lúc này trên đài, một tràn tiếc mục biểu diễn ma pháp được mở ra. Ánh sáng ma pháp chiếu rọi khắp khán đài. Bầu không khí dần trở nên hấp dẫn.

    Trên sân khấu đột nhiên xuất hiện một pháp trận ma pháp, một người đàn ông cầm cây quyền trượng đứng ở trên đó tuyên bố: "Bắt đầu!"
     
    Karine thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng sáu 2020
  6. Tieuacba

    Bài viết:
    2
    Đệ nhất phù thủy (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ma pháp trận biến mất, một loạt vật phẩm được đưa lên sàn đấu giá. Không khí xung quanh bắt đầu trở nên náo nhiệt.

    - "Mười ngàn viên ma pháp, hai mươi ngàn..".

    Cô ngồi nhàm chán mà ngáp ngủ. Liếc sang người bên cạnh là Á Hân đang hào hứng mà ôm cốt rồng giá trị hơn một tỷ viên ma pháp.

    Cô không hiểu nhà cô ta đào mỏ ở đâu mà có nhiều viên ma pháp như vậy.

    Ngước nhìn lên hàng ghế phía trước thì thấy không khí xung quanh nam chủ rất là âm trầm. Có lẽ như hắn ta đang mất kiên nhẫn mà chờ đợi chân ái của hắn xuất hiện.

    Đột nhiên Á Hân bên cạnh lên tiếng: "Thứ tôi muốn đã có rồi vì vậy nên tôi phải đi đây nếu không ở đây lâu dài sẽ gây họa! Nếu có hàng mới tôi sẽ báo cho cô một tiếng!"

    Cô lười biếng 'ừ' một tiếng. Hầu như sau khi mọi người có thứ mình muốn mà mọi người khác đều mong muốn thì phải lập tức bay đi ngay nếu không thì nơi hắc ám như thế này sẽ bị tấn công mà cướp bóc một cách thê thãm.

    Á Hân thấy cô không có ý nói chuyện nữa bèn niệm ma pháp mà biến mất.

    Cô chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ rồi thời cơ cũng đã đến. Trên sân khấu lúc này được bày lên hơn mười lòng sắt mà bên trong cất chứa ác ma có, người có, nô lệ có, con nít có. Mà đương nhiên nữ chính cũng có.

    Cô ta tên gì nhỉ, cô quên mất rồi, mà thôi nhìn cũng được, tóc tím đen, da trắng hồng, đôi mắt đen láy tội nghiệp mà nhìn nam chủ cầu cứu. Haiz đáng tiếc nhìn như thế nào cô cũng cảm thấy nữ chính gì gì đó không được đẹp bằng cô.

    Hệ thống nếu mà biết cô nghĩ như vậy chắc sẽ lập tức ói mất, à không hư mất vì máy móc đâu thể ăn vô mà ói được.

    Lúc này MC phù thủy lên tiếng: "Sau đây là mười nô lệ được đặt cấp là giá trị ma thuật siêu cao, nếu người nào sở hữu một trong những người này thì cấp độ phù thủy có thể tăng thêm ba bậc!"

    Sau tiếng nói của phù thủy MC là một tràn tiếng động hô hoán. Đùa, một cấp là đã tốn hết mười năm để tăng lên. Huống chi đây là ba cấp. Hầu hết mọi người đều động tâm tư bất chính.

    Lúc này đột nhiên cô chú ý vào chiếc lồng sắt bên cạnh nữ chính. Hình như là một đứa bé khoảng chừng mười mười tuổi, mái tóc đen mượt siêu dài, làn da trắng bệch có nhiều vết roi. Điều khiến cô thu hút nhất là ánh mắt của nó không tiêu cự, lạnh giá một cách vô thần.

    Nhìn đến đây cô đột nhiên nở nụ cười thích thú nhưng cũng chả quan tâm bé gái đó nữa mà tập trung vào công kích nam chính.

    - "Hai tỷ viên ma thạch.." Nam chính Đinh Mặc lên tiếng mua nữ chính.

    Hừ! Đột nhiên cô cảm giác mình thật nghèo, nghèo đến nỗi chỉ đủ tiền mua cá viên chiên.

    Tài sản của nguyên chủ cũng không đến hai mươi ngàn viên tinh thạch. Nếu không nhờ vào tài năng sử dụng ma pháp dọa người thì có lẽ sẽ không mua được thứ gì. Nói trắng ra chính là cướp.

    Mà cô theo chủ nghĩa lười biếng thì cũng chả muốn săn viên ma thạch. Có gì xài đó vậy. Cô không thích làm ba trò mèo nâng giá cho bỏ ghét như người khác.

    Hệ thống im lặng nãy giờ đột nhiên nghĩ sao kí chủ nhà mình đi sai theo lẽ thường như vậy liền đột nhiên hỏi: "Ký chủ cô tính làm gì?"

    - "Ừm! Có lẽ ngồi đợi xem nam chính cứu nữ chính!" Cô lên tiếng trả lời.

    - "Sau đó?" Hệ thống bất mãn hỏi tiếp.

    - "Ừm! Có lẽ là mở party! Ngươi thấy thế nào?" Cô vui vẻ nói.

    Hệ thống lúc này hoàn toàn im lặng mà âm thầm chửi thề. Mẹ nó, kí chủ người ta là lên giá cướp nữ chủ sau đó vã mặt cho nam chủ vài phát. Ký chủ nhà nó muốn mở party. Cô điên rồi à.

    - "Chúc mừng người ở ghế lô số một nhận được nô lệ thứ 8." MC phù thủy lên tiếng.

    Hắn ta tiếp tục nói: "Xin mười quý khách ở ghế số một vận chuyển viên ma pháp vào vòng ma pháp trước mặt!"

    Nam chủ Đinh Mặc trầm mặt giận dữ mà bỏ ra hơn hai mươi tỷ viên ma pháp vào vòng tròn ma thuật trước mắt. Đường đường là một phù thủy có tiếng tăm như hắn nhưng nay lại phải nhịn nhục đám người trước mặt này mà cứu người. Hắn ta mệt mõi mà nhanh nhẹn cầm chiếc chìa khóa lên tiếng về chiếc lòng của nữ chủ mà cứu người.

    - "Nghiên nhi, không sao rồi! Có ta ở đây rồi." Nam chủ thắm thiết ôm nữ chính và bắt đầu vận chuyển đọc chú để di dời.

    Lúc này cô đột nhiên lên tiếng: "9999! Lets party!"

    Hệ thống đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn ký chủ.

    Lúc này vốn dĩ nam chính đã mang chân ái của mình đi xa thì chú ngữ đột nhiên mất hiệu lực.

    Xung quanh khán đài lúc này tràn đầy những chú ngữ hình thù kì quái. Tất cả các phù thủy ở đây bắt đầu cảnh giác vì bọn họ hoàn toàn không hiểu những chú ngữ ở này.

    Lúc này nam chính đột nhiên lên tiếng: "Khinh Thiến! Ngươi mau ra đây mà xóa bỏ chú ngữ này! Nếu không đừng trách ta độc ác."

    Lúc này không khí xung quanh khán đài đều trở nên xôn xao khi nghe cái tên này. Đừng đùa tên điên Khinh Thiến này luôn tạo ra những chú ngữ chết người. Lúc trước cô ta gần như làm một cánh rừng biến mất.

    - "Ồ! Có giỏi thì nhào vô!" Cô khiêu khích lên tiếng.

    - "Đại tỷ à! Có gì từ từ nói! Ngươi mau bình tĩnh giải chú ngữ này đi." Mọi người xung quanh lên tiếng nài nĩ.

    - "Cái này là một phần quà cho người bạn nhỏ của ta!" Cô nở nụ cười lên tiếng.

    Sau nụ cười của cô là một trận nổ vang lên, những chiếc lòng sắt gần đó bị nổ tanh bành. Nhưng vụ nổ này chỉ khiến một chú ngữ biến mất, trong khi còn lại hơn hai mươi cái.

    Thấy như vậy sắc mặt các phù thủy xung quanh đều trở nên âm trầm.

    - "Khinh Thiến! Đừng ăn hiếp người khác quá đáng!" Nam chủ Đinh Mặc lần nữa lên tiếng.

    Hắn không phải không đánh lại cô. Hắn chỉ e ngại làm Nghiên nhi và mọi người xung quanh bị thương. Đùa hắn cũng không muốn hủy hoại thanh danh của mình nếu mà bị lộ mặt ở đây.

    - "Khinh người! Ồ cảm ơn đã nhắc nhở nhiệm vụ của ta!" Cô mặt dày trả lời.

    Không đợi phản ứng của hắn cô liền nói tiếp: "Nếu như các ngươi muốn thoát khỏi đây thì đơn giản lắm! Chỉ cần mọi người đều đánh đôi nam nữ kia đủ hạ xuống một bậc phù thủy thì chú ngữ tự nhiên sẽ biến mất!"

    Cô nở nụ cười khiêu khích mà nhìn nam nữ chính rồi niệm chú mà biến mất.

    Lúc này ở hội trường chỉ còn hơn ngàn người cùng nam nữ chính mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Ngay sau đó một trận hào quang bắt đầu thi chuyển.

    Hệ thống nhìn cảnh này âm thầm đốt ba cây nhan cho nam nữ chính. Nó không ngờ kí chủ nó mở party lớn như vậy. Mà quan trọng hơn là kí chủ mặc dù tiếp thu cơ thể cùng ký ức của nguyên chủ nhưng sao lại nhanh học hỏi như vậy.

    Không đợi hệ thống hỏi thì nó liền câm lặng nhìn một màn trước mắt mình.

    Ký chủ tâm tâm thần phân liệt của nó đang bóp chặt cánh tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của cô.

    Không sai thì đó chính là đứa bé mà nguyên chủ đã nhìn chăm chú trên khán đài.
     
  7. Tieuacba

    Bài viết:
    2
    Đệ nhất phù thủy (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô chăm chú nhìn đứa bé một cách dữ dằn. Trên người đứa bé có không ít vết thương đang chảy ra máu.

    - "Buông!" Cô lên tiếng.

    Đứa bé tuy đang cuối gầm đầu xuống đất nhưng vẫn nghe lời cô mà buông ra.

    Thấy nó đã buông mình ra thì cô lập tức bước đi. Nhưng khi cô đi chưa được vài bước thì góc áo của cô lại bị đứa bé kéo lại.

    Ngay lập tức trong mắt cô nổi lên một tia khó chịu. Tuy muốn động thủ nhưng hệ thống lại lên tiếng nhắc nhở: "Ký chủ! Ngài nên nhớ chúng ta còn một nhiệm vụ là tìm kiếm người kế thừa."

    Sau khi nghe hệ thống nói như vậy cô liền một mặt suy nghĩ và tóm lại một câu 'không thích con nít'.

    Nhưng khi nhìn vào đứa bé cô lại trầm mặt mà lên tiếng: "Bé con, nếu như muốn đi theo ta thì phải nghe lời! Hiểu không?"

    Đứa bé chỉ gật đầu mà không nói tiếng nào.

    Cô thấy nó như vậy cũng không để ý nhiều mà bắt đầu sử dụng chú ngữ làm cho vết thương biến mất.

    Ánh mắt đứa bé nhìn thấy cô niêm chú ngữ liền trở nên sáng hơn một chút. Có lẽ nó có hứng thú học pháp thuật.

    - "Từ giờ ngươi sẽ là đệ tử của ta! Không chịu cũng phải chịu!" Cô ép buộc đứa bé.

    Sau khi nghe cô nói như vậy ánh mắt của đứa bé nhìn cô lại càng trở nên sáng long lanh hơn.

    - "Bé con tên gì?" Cô tò mò hỏi.

    - "Không.. không có tên!" Đứa trẻ mềm yếu trả lời.

    - "Vậy thì từ bây giờ gọi ngươi là Viên Viên đi!" Cô hứng thú mà nói.

    Hệ thống im lặng nghe cái tên cô đặt cho đứa bé mà đầu đầy hắc tuyến. Cô không phải vì quá thích cá viên chiên mà đặt tên như vậy đi. Thật là mệt tâm.

    Sau khi nghe cô nói vậy đứa bé liền 'dạ' một tiếng rồi ngoan ngoãn theo cô bước đi.

    Lúc này tại phòng đấu giá trận đấu giữa nam nữ chính và những phù thủy khác đã diễn ra gần một tiếng đồng hồ. Đinh Mặc và Lâm Á Nghiên chật vật không chịu nổi.

    Tuy bọn họ mạnh nhưng bọn họ không thể cùng lúc chiến đấu với nhiều người như vậy được. Tuy nhiên vì hào quang của nam nữ chính nên cũng không chết được.

    Chú ngữ của được bày xung quanh phòng bắt đầu phát sáng dữ dội như lúc nó sắp nổ.

    Mọi người xung quanh nhìn thấy vậy liền xanh mặt mà bắt đầu chiến đấu hăn hái hơn để giữ mạng sống của mình.

    Lúc này áo choang của nam chính đã bị xé tan tành và lộ ra khuôn mặt của hắn làm mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.

    Đột nhiên chú ngữ sáng lóe lên khắp phòng làm mọi người ở nơi đây sẽ chết. Mọi người đều ngắm nghiền mắt mà chờ đợi cái chết.

    Tuy nhiên chú ngữ chỉ lóe lên rồi biến mất. Mọi người đều cảm thấy may mắn. Riêng chỉ có nam chủ Đinh Mặc nghiến răng nghiến lợi mà nguyền rủa Khinh Thiến.

    Hắn ta là bị bẫy. Hắn ta cảm thấy mình mà không trả thù thì không còn mang họ Đinh nữa.

    Hệ thống chứng kiến cảnh này không khỏi vỗ tay hoan hô mà ban cho kí chủ nhà mình danh hiều vua lừa bịp.

    Trong khi bản thân mình bị chửi xối xả mà không biết, cô đang dẫn Viên Viên về nhà mà bắt bé thay đổi bộ quần áo rách rưới sang bộ đồ khác.

    Ừm, không tệ, bộ váy công chúa cô biến ra cho bé hoàn toàn làm cho bé nhìn thêm mềm yếu và manh manh.

    Viên Viên nhìn quần áo mà cô biến ra cho mình mà trầm mặt lên tiếng: "Sư, sư phụ.. Viên Viên là bé trai!"

    Cô ngạc nhiên nhìn bé mà nở nụ cười thích thú: "Trai, gái không quan trọng! Quan trọng là ta cảm thấy manh là được."

    Hệ thống cảm thấy kí chủ nhà mình thật sự là một người biến thái cuồng ngược người khác.

    Viên Viên nhìn thấy cô vui vẻ thì cũng vui vẻ mà ôm cô nói: "Sư phụ thích là được!"

    Hừm, hoạt động một ngày làm cô cảm thấy thật sự đói bụng và buồn ngủ. Nghĩ đến đứa bé cũng chưa ăn gì cô liền từ không gian lấy ra một đóng cá viên chiên và một phần mì xào cho bé.

    Viên Viên nhìn thấy đồ ăn thì liền sáng mắt mà cầm một cây cá viên lên thì cô liền nhìn chằm chằm bé bằng một đôi mắt âm u.

    Bé thấy vậy liền bỏ xuống rồi liếc nhìn sang cô thì thấy âm quang đó đã biến mất.

    Bé cảm giác cá viên dường như là món ăn ưa thích của cô, vì vậy bé chỉ im lặng mà ăn phần mì xào của mình.

    Sau khi ăn uống no nê cô liền dẫn Viên Viên vào phòng mà trãi một chiếc nệm bên phía dưới giường của cô cho nó.

    Sau khi cô làm xong liền tắt đèn mà lên giường đi ngủ, bỏ mặt một mình Viên Viên nằm phía dưới.

    Hơn nữa đêm cô liền cảm thấy ai đó đến gần giường mình. Theo bản năng cô liền bóp cổ kẻ đó khiến hắn ho sặc sụa.

    Tĩnh táo lại một chút cô liền thấy gương mặt quen thuộc đó là Viên Viên liền lạnh mặt buông bé ra mà cảnh cáo: "Không được đến gần ta lúc ta ngủ nghe chưa!"

    Viên Viên mắt ươn ướt nhìn cô mà nói: "Viên Viên không thích bóng tối!"

    - "Hử! Không thích bóng tối mà cả gan đi theo phù thủy hắc ám sao?" Cô nói.

    Môi bé mấp máy không dám trả lời mà liền rời khỏi giường cô đi xuông chăn đệm dành cho mình.

    Cô nhìn bé nằm xuống phía dưới cuộn tròn trong chiếc mền mà nói: "Nếu không tập làm quen với bóng tối thì chỉ có thể lẫn quẩn trong sự mềm yếu!"

    Nói xong cô liền nằm xuống mà không biết trong lòng đứa bé ở phía dưới đang chóm nở một thứ gì đó rất là mạnh mẽ.
     
  8. Tieuacba

    Bài viết:
    2
    Đệ nhất phù thủy (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi cô đang ngủ ngon lành thì đột nhiên tiếng la hét của Viên Viên lập tức đánh thức cô dậy.

    Cô chậm chạp xoa diệu cơn nhức đầu vì mất ngủ của mình rồi mới nhìn xuống phía dưới.

    Lúc này Viên Viên đang co ro ôm mình thành một cục mà xung quanh thằng bé xuất hiện những mãng hắc vụ kì lạ.

    - "Hệ thống! Đây là chuyện gì xảy ra?" Cô lên tiếng gọi 9999.

    - "Thằng bé này vẫn còn bị chú pháp ếm lên người nô lệ hành hạ! Một khi tên nô lệ nào chạy thoát sẽ bị trừng phạt như nó đến khi chết mới thôi! Luật lệ là vậy." Hệ thống giải đáp.

    "Phiền phức" cô kêu thầm hai tiếng rồi bước xuống phía dưới ôm thằng bé lên mà chữa trị cho nó.

    Nếu nói về ám chú thì nguyên chủ có thừa sức để giải lời nguyền này. Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau thằng bé rốt cuộc cũng ngừng ầm ĩ kêu đau mà chìm vào giấc ngủ.

    Còn cô sau khi bị đánh thức cũng không tài nào ngủ được. Không phải do cơ thể nguyên chủ ảnh hưởng, mà là do chứng mất ngủ bẩm sinh ăn sâu vào linh hồn cô. Vì vậy, cô liền lấy một cây cá viên chiên ra ăn cho đỡ mệt mõi.

    Viên Viên mệt mõi mở mắt ra nhìn xung quanh thì chợt nhớ bản thân mình đã thoát khỏi chỗ âm u đó, vì vậy bé liền nhanh nhiên bật dậy.

    Theo quán tính nhìn lên chiếc giường kế bên người thì cảm thấy hụt hẫng vì người nó muốn nhìn thấy không ở đó.

    Bé vội vàng thay vào chiếc váy mà cô tạo ra cho nó, mặc dù bản thân không thích nhưng nếu cô cảm thấy đáng yêu thì nó sẽ mặc mãi.

    Sau khi đã hoàn thành xong tất cả bé liền bước đến cữa chuẩn bị ra khỏi phòng.

    Chợt bé nhìn lên chữ ghi chú bằng phép thuật trên đó mà cô viết cho nó 'Ăn no rồi thì đọc và ghi nhớ tất cả sách trong thư viện này cho ta.'

    Ánh mắt bé trở nên sáng hơn nhưng vẫn có phần buồn bã ở bên trong vì cô không muốn nó đi theo cô.

    Lúc này ở phía trước trường học của nam nữ chính chúng ta có một con chim bồ câu mắt đỏ thẫm chợt 'hắc xì' một cái do được ai đó nhớ thương mà trở nên lười biếng.

    - "Ký chủ! Cô đang làm gì vậy? Tại sao phải biến thành chim?" Trong đầu hệ thống lúc này có hàng triệu câu hỏi được kích hoạt.

    - "Không phải ta đang cố gắng làm nhiệm vụ hay sao?" Cô đáp.

    - "Nhiệm vụ? Cô không phải nói thích chờ đợi nam nữ chính mạnh hơn mới có cảm giác thú vị sao? Tại sao bây giờ lại thay đổi?" Hệ thống kinh ngạc mà nói.

    - "Ừm! Lần đầu tiên làm nhiệm vụ nên nói cho ngầu xí thôi! Chứ mi có thấy ai đợi kẻ thù mạnh hơn rồi xử lí không? Ta đẹp chứ đâu có ngu!" Cô khinh bỉ IQ hệ thống mà nói.

    Sau khi nghe cô nói xong câu này trong đầu hệ thống có hàng vạn câu chửi thề chạy ra. Ngầu lòi đâu? Hình tượng biến thái đâu? Thái độ kí chủ thay đổi đến chóng mặt làm nó không kịp trở cả bánh trán. Nó bây giờ đã tin rằng đầu óc kí chủ nhà mình có vấn đề nhưng nó đành im lặng mà chịu đựng.

    - "Vàng số chín à! Định vị vị trí của nam nữ chính!" Cô lên tiếng ra lệnh.

    - "Nữ chính đang ở trong kí túc xá, nam chính tạm thời không ở trong thành phố này!" Hệ thống chậm rãi trả lời và cố gắn kiềm chế cảm xúc của mình khi kí chủ gọi mình như vậy.

    - "Ngon!" Cô hưng phấn nói.

    Ngon cái gì mà ngon, kí chủ nhà nó đúng là bị bệnh mà.

    Sau khi cô lên tiếng cảm thán thì lập tức sử dụng cánh chim mà bay đi trên không trung. Những bẫy rạp ma pháp an ninh ở trường học không làm khó được cô.

    Vì vậy cảnh tràn hiện giờ mà hệ thống nhìn thấy là:

    - "Nè, nè cô gái! Cô có thích cá viên chiên không?" Cô hưng phấn nhìn nữ chính mà hỏi.

    Nữ chính Lâm Á Nghiên lúc này mặt đầy hắc tuyến mà nhìn cô một cách đầy cảnh giác mà nói: "Một hắc phù thủy cư nhiên dám xông vào nơi đây?"

    - "Nè, cô chưa trả lời tôi mà?" Cô mất kiên nhẫn mà nói.

    Trong đầu Lâm Á Nghiên lúc này tràn đầy vẻ khó hiểu và mất kiên nhẫn trả lời: "Đồ bệnh hoạn! Cá viên gì chứ, có tin ta báo cho người nơi đây biết không?"

    Ấn tượng của cô ta đối với cô gái này ngay từ lần đầu đã không tốt tí nào, cô gái này là kẻ thù của Mặc, cô ta đã làm hại cô và Mặc mất hết mặt mũi trong trường rồi. Hơn nữa cô có vẽ mạnh hơn cô ta rất nhiều.

    Đúng vậy, chuyện của cô ta và Đinh Mặc xuất hiện trong chợ đen không biết bị ai tung tin ra làm cho cả trường học biết đường đường là một học sinh ưu tú như cô ta lại bị bắt.

    Quan trọng hơn là chuyện tình của cô ta và Đinh Mặc bị lộ ra ánh sáng làm nhiều người nghĩ cô ta là cóc ghẽ đòi ăn thịt thiên nga, chỉ mới lộ ra hào quang một chút là đã tưởng mình là thần tiên.

    Điều này làm hình tượng cô ta cố gắn gầy dựng từ học sinh ngu dốt sang giỏi giang dần dần sụp đỗ.

    Cô cảm thấy ánh mắt của nữ chính nhìn mình càng lúc càng cháy bổng thì chợt rùng mình mà hỏi hệ thống: "Nữ chính nhìn ta mãnh liệt như vậy! Có phải đã yêu ta rồi không?"

    Hệ thống nỗ lực kiềm chế phun tào vì sự ảo tưởng của cô thì chợt nghe cô nói tiếp: "Nhan sắc xinh đẹp đúng thật là khiến nhiều người mơ ước mà!"

    Hệ thống hoàn toàn hạn hán lời mà không thèm để ý đến cô.

    - "Nè, rốt cuộc cô có thích cá viên không?" Cô lại nhây với nữ chính.

    Mặt nữ chính lúc này liền mất kiên nhẫn mà nói: "Thích cái đầu ngươi a! Mau chịu trối đi!"

    Sau khi cô ta nói xong thì một trận quang ma pháp hiện lên dưới chân cô ta. Lúc này hàng loạt chú ngữ ánh sáng ma pháp bay lên không trung đánh về phía cô.

    Cô liền nhanh nhẹn vừa tránh thoát vừa nói: "Tốt!"

    Hệ thống thấy cô không đầu không đuôi mà nói tốt liền hỏi: "Cái gì tốt?"

    - "Có lí do đánh người khác thì tốt thôi!" Cô nói.

    - "Lí do gì?" Hệ thống không hiểu mà hỏi tiếp.

    - "Lí do để đánh người chứ gì nữa! Đánh người cần có lí do mới văn minh! Cô ta nói không thích cá viên chính là trực tiếp chê ta không có khẩu vị tốt!" Cô bất mãn mà nói.

    Hệ thống cảm thấy đây là câu dài nhất mà kí chủ nhà mình nói. Tuy rằng nó rất ư là ngu ngốc, đã đánh người mà cần văn minh sao.

    Hệ thống đỡ trán mà nói: "Vậy nếu cô ta nói thích thì sao? Như vậy còn gì lí do để đánh?"

    - "Đánh nhiều hơn là đằng khác! Dám tranh dành cá viên với ta!" Cô nghiêm túc mà trả lời.

    Hệ thống đành im lặng mà offline. Nó không ngờ chấp niệm của kí chủ nhà mình với cá viên chiên lại lơn như vậy.
     
  9. Tieuacba

    Bài viết:
    2
    Đệ nhất phù thủy (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô liên tục tránh né những chú ngữ ma pháp của nữ chính mà không thèm phản công.

    Nữ chính thấy cô như vậy lại càng trở nên tức tối vì cô ta có cảm giác cô khinh thường cô ta mà không thèm sử dụng pháp thuật.

    Ngây lập tức cô ta triệu hồi một cây gậy phép thuật làm gia tăng sức mạnh mà niệm chú về phía cô.

    Đột nhiên hệ thống la lên: "Là nó, phá hủy nó coi như là hoàn thành một nữa nhiệm vụ!"

    Nghe hệ thống nói như vậy cô cũng không lập tức trả lời mà lo niệm chú tạo ra một bức tường ma pháp cản những chú ngữ dường như được cường hóa lên bay về phía cô.

    Đột nhiên cô nói: "Dùng đồ của người khác cảm thấy như thế nào!"

    - "Đồ người khác? Ý ngươi là gì?" Nữ chính ánh mắt ác liệt nhìn cô một cách đầy khó hiểu.

    À cô quên mất, theo đúng như cốt truyện thì cây gậy này được nam chính tặng cho cô ta mà bản thân nữ chính không biết đồ vật này được trộm ra mà có.

    Nam chính cũng đủ mạnh mẽ vì hắn có thể thoát ra trong hàng chục cái bãy ma pháp của nguyên chủ.

    Nhưng cô thì không, vì cô đã cải biến bẫy ma pháp lên một tầm cao mới để xác nhân Viên Viên ở nhà an toàn.

    - "Ta thích cây gậy đó! Tặng cho ta được không?" Cô nở nụ cười thân thiện nhìn nữ chủ.

    Ánh mắt nữ chính nhìn cô một cách khó hiểu mà không thèm trả lời. Cô ta có ngu mới đưa cho cô. Vì vậy lần này cô ta lại tiếp tục sử dụng một loạt công kích mới tấn công về phía cô.

    Cô nhận ra nguy hiểm cũng không mua vui với nữ chính nữa mà trực tiếp niệm một loạt chú ngữ tạo ra những mãnh hắc ám đánh về phía nữ chính.

    Cô ta nhanh nhẹn tránh thoát nhưng cũng không tránh khỏi một chút xơ xác nhẹ, vì vậy cô ta nhanh chóng bay ra khỏi cửa sổ mà báo cho các phù thủy nơi đây biết mà đối phó với cô.

    Tuy nhiên, cô ta chưa kịp làm ra những hành động báo nguy mà đã bị cô ngăn cản mà đạp thẳng xuống vòng tròn không gian rồi cả hai cùng biến mất.

    - "Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Nữ chính phẩn nộ nhìn cô mà nói.

    - "Làm gì là làm gì! Không có ăn thịt ngươi đâu mà lo!" Cô khinh bỉ mà nói.

    Lúc này, nữ chính đã bị chú định ma pháp của cô trói chặt làm cho cô ta có niệm ma chú cũng không sử dụng được.

    - "Giao gậy ma pháp ra!" Cô ra lệnh.

    - "Ta không có!" Nữ chính phẫn nộ trả lời.

    - "Ngươi không có! Chứ ngươi lấy cái gì mà cố gắn ám sát ta hồi nãy!" Cô mất kiên nhẫn lên tiếng.

    Cô không thèm đợi nữ chính tự thân vận động mà bắt đầu động thủ. Cô sử dụng thuật thôi miên của phù thủy làm cô ta triệu hồi ra cây gậy phép thuật.

    Tưởng chừng phá hủy nó rất khó. Ai dè cô chỉ dùng sức bẻ đôi mà nó cũng tự tan biến.

    "Mẹ" cô thầm chửi thề, quyển sách này đúng là máu chó, gậy ma pháp cũng máu chó như vậy.

    Dường như do gậy ma pháp bị phá hủy mà ấn kí khế ước trên tay nữ chính dần biến mất.

    - "Chúc mừng kí chủ phá hủy gậy phép, thuận lợi hoàn thành một nữa nhiệm vụ!" Hệ thống lên tiếng chúc mừng.

    - "Nhàm chán như vậy! Thật muốn sang chỗ khác chơi!" Cô vừa ngáp vừa nói.

    Hệ thống âm thầm phun tào, đây không phải là công viên trò chơi có được không.

    - "Vậy thì mau giết nam nữ chính rồi chúng ta qua thế giới khác chơi được không!" Hệ thống lên tiếng dỗ ngọt cô.

    Nó sợ bà cô thần kinh này lại lên cơn nên nhanh chóng động viên cô mau hoàn thành nhiệm vụ. Người được lời đương nhiên là nó chứ ai.

    - "Chứ không phải mau cày cấy nộp lương cho nhà ngươi à!" Cô khinh bỉ hệ thống mà nói.

    Hệ thống âm thầm lấy khăn mà chùi nước mắt. Nó thật muốn đổi kí chủ.

    Cô không kịp khinh bỉ thêm hệ thống vài câu thì cảnh báo do bẩy ma pháp mà cô đặt đã vang lên cảnh báo.

    Điều này có nghĩa là Viên Viên đang gặp nguy hiểm.

    Cô không ngờ dù đã duy chuyển vị trí ngôi nhà của nguyên chủ và che chắn nó bằng ma pháp tàn hình mà vẫn có người đào ra.

    - "Kí chủ! Xác nhận nam chính và một nhóm người có lẽ rất là mạnh đang vay quanh nhà cô!" Hệ thống tốt bụng thông báo.

    - "Hừ! Vậy cũng tốt! Đỡ mất công đi tìm!" Cô nói.

    - "Cô không lo lắng cho cá viên, à không, Viên Viên à!" Hệ thống kinh ngạc mà nói.

    - "Mất đứa này tìm đứa khác, lo gì!" Cô không hề lo lắng mà nói.

    Hệ thống âm thầm cầu nguyện cho bé Viên Viên dễ thương. Nó nhìn kí chủ nhà mình có khuôn mặt và lời nói nhẹ nhàng, tự nhiên như vậy, nhưng thật ra nó biết tim cô đã đóng băng từ lâu.

    Sau khi cô nói như vậy liền từ từ đá nữ chính lăn vào vòng tròn dịch chuyển để quay về chỗ ở.
     
  10. Tieuacba

    Bài viết:
    2
    Đệ nhất phù thủy (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    _ "Đập! Phá hủy hết nơi này cho ta!" Một người đàn ông lên tiếng chỉ huy đội phù thủy xung quanh phá hủy nơi an cư của cô.

    Sau khi nghe lệnh của người đàn ông kia, tất cả các phù thủy đều tập trung đọc chú ngữ một cách nghiêm túc.

    Hàng loạt ánh sáng đầy đủ sắc màu của phóng về phía căn nhà và 'Đùng' tất cả mọi thứ đều bị thổi bay.

    - "Khai mau! Ngươi là gì của mụ đàn bà độc ác đó!" Người đàn ông hỏi.

    Viên Viên thành thật bị trói ngồi ở đó mà nhìn nam chính, đúng chính là người đàn ông đã đập phá nhà cô một cách âm u mà không thèm trả lời.

    Đinh Mặc thấy vậy cũng không tức giận mà bắt đầu nói: "Đừng lo! Ta biết chắc ngươi cũng không tình nguyện đi theo ả ta! Chỉ cần ngươi nói cho ta trận đồ này nằm ở đâu, ta sẽ thay thế ngươi trừng trị mụ đàn bà ác độc đó!"

    Viên Viên sau khi nghe hắn nói vậy liền trừng mắt nhìn hắn một cách đầy giận dữ mà nói: "Ngươi mới ác độc! Cả nhà ngươi mới ác độc! Sư phụ ta là người tốt nhất trên đời này!"

    Đinh Mặc sau khi nghe Viên Viên nói vậy liền mặt lạnh mà nói: "Hay cho một tên nhóc nhà ngươi dám nhận ả làm sư phụ! Ngươi có biết ả ta là người như thế nào không mà nhận loạn như vậy!"

    - "Sư phụ là người tốt nhất!" Viên Viên hừ lạnh trả lời.

    Trốn trong một góc nào đó không xa, cô cảm thấy không uổn công mình nhặt nó về nuôi.

    Tuy cô không cảm thấy mình là người tốt, nhưng có người khen mình như vậy làm cho cô cảm giác có một chút vui vẻ.

    Hệ thống nhìn kí chủ nhà mình lén lén lút lút mà tự sướng như vậy thì âm thầm đỡ trán.

    - "Ta thấy nó nói ta tốt có gì là sai!" Cô đột ngột xuất hiện sau nam chính làm cho hắn dựt mình một phát rồi xách Viên Viên bay về phía bên kia thật xa.

    - "Cuối cùng ngươi cũng chịu ló mặt ra!" Nam chính nhìn cô mà nói.

    - "Tìm ta có việc gì? Lâu ngày không gặp nên nhớ ta sao?" Cô nở nụ cười tràn đầy kinh tởm mà nói.

    - "Nhớ! Đúng, ta nhớ chính là cái mạng của nhà ngươi!" Đinh Mặc cười lạnh.

    - "Eo ơi! Nhiều người thương nhớ mạng ta như vậy, thật là phấn khích á nha! Ta không ngờ mình lại được nổi tiếng như vậy!" Cô hưng phấn mà nói.

    Không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn khiến tất cả phù thủy ở đây đều cảm thấy rợn người.

    Nam chính đột ngột nói: "Mau giao đồ ra đây, nếu không tên nhóc này cũng không sống được!"

    - "Đồ gì? Ta không biết!" Cô thắc mắc hỏi.

    - "Hừ! Đừng giả bộ nữa, mau giao trận đồ ra đây! Đừng nhiều lời, ta không nghĩ mình sẽ không làm thằng nhóc này bị thương!" Nam chính lạnh lùng nhìn cô mà nói.

    - "Ký chủ! Trận đồ mà hắn nói ở đây chính là truyền tống trận! Nơi có thể giao lưu giữa hai thế giới người chết và người sống mà chỉ có hắc ám phù thủy nguyên chủ mới mở ra được!" Hệ thống lên tiếng giải đáp.

    - "Gì! Nguyên chủ cũng trâu bò như vậy! Vì sao ngươi không nói cho ta biết sớm hơn?" Âm thanh cô trở nên lạnh lẽo.

    - "Quên nói!" Hệ thống nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

    - "Quên! Mi sạc điện có quên không! Nhắc nhở ta làm nhiệm vụ có quên không! Mai mốt ta phải cho mi ăn thật nhiều bí đỏ mới được!" Cô bực bội lên tiếng.

    Bí đỏ tốt cho trí nhớ~mọi người nhớ ăn nhiều zô nhen. Còn bản thân tác giả thì méo biết trí nhớ là gì~

    Thấy cô hồi lâu không trả lời nam chính liền đánh lên mặt Viên Viên một cái coi như cảnh cáo cô những gì mình nói là đang đe dọa.

    Cô nhìn hắn ta làm như vậy con ngươi lại trở nên âm trầm chỉ trong chốc lát rồi cô lại nở nụ cười khinh miệt mà nói: "Ta sẽ không giao ra! Ngươi có đánh chết nó cũng vậy! Ta không cần thứ vô dụng!"

    Nam chính nghe thấy cô như vậy liền sững sôt mà dừng hành động của mình lại mà nhìn cô.

    Còn Viên Viên sau khi nghe cô nói như vậy con ngươi liền trở nên lạnh lẽo. Nó cảm thấy tim mình trở nên đau thắt.

    Đúng vậy cô là người cứu mình, cho mình hy vọng trong bóng tối, thì chính cô cũng có quyền đẩy nó về vị trí ban đầu. Nó, không hận.. nhưng sau nó lại cảm thấy khó chịu như thấy này.

    Nam chính chưa kịp nói chuyện thì cô đã lên tiếng nói tiếp: "Tuy nhiên! Nếu kẻ vô dụng đó chết thì ta cũng không bảo đảm Lâm Á Ngiên sẽ sống!"

    Nam chính nghe cô nói vậy liền trừng to mắt mà nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô mà nói: "Ngươi đã làm gì Nghiên nhi? Nếu ngươi đến động đến cô ấy ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"

    - "Không có làm gì cả! Chỉ là ta đang học gói bánh chưng nên dùng cô ta làm thực nghiệm à!" Cô mĩm cười mà nói.

    Đinh Mặc trừng mắt nhìn cô lấy Lâm Á Nghiên ra từ không gian, cơ thể của Lâm Á Nghiên hiện giờ đang bị trói chặt y chang như cái bánh chưng làm cho màu da trắng sáng của cô ta trở nên đỏ lét đầy máu bầm.

    - "Đẹp không?" Cô nở một nụ cười đểu cáng mà nói.

    - "Ngươi muốn làm cái gì để thả cô ấy ra!" Nam chính cố gắn kiềm chế cảm xúc muốn giết người của mình mà nói.

    - "Mặc! Cứu em!" Nữ chính giọng khều khàn lên tiếng.

    - "Ngươi nói ta muốn như thế nào! Người phá hoại thí nghiệm trăm triệu lần cua ta là ngươi! Người trộm đồ của ta cũng là ngươi! Mà người phá nhà của ta cũng là ngươi!.. Chi bằng!" Cô vừa cười vừa nói làm mọi người xung quanh không đoán được cảm xúc của mình.

    - "Chi bằng chỉ cần ngươi tự làm bản thân mình có vết thương một cái thì ta sẽ cởi trói cho cô ta một dây!" Cô hưng phấn mà nói.

    Nam chính nghe vậy đôi mắt liền trở nên âm trầm: "Ngươi đừng có mà quá đáng! Đừng quên tên đồ đệ của ngươi đang còn ở trong tay ta!"

    - "Ồ! Ngươi không cần người yêu bé nhỏ của mình nữa sau?" Cô ngạc nhiên mà nói.

    - "Lên! Lên hết cho ta! Tiêu diệt mụ đàn bà này cho ta!" Nam chính ra lệnh cho thuộc hạ của mình.

    Cô nhìn thấy hàng loạt chú ngữ bay về phía mình liền nhanh nhẹn mà tránh thoát, lâu lâu cô còn lấy nữ chính ra làm lá chắn làm cho cô ta bị thương đến nổi hộc máu.

    Sau đó cô liền sử dụng cấm ngữ mà tạo ra hàng loạt dây leo đầy gai quấn lấy bọn phù thủy kia.

    Chỉ trong vòng chưa đầy một phút đồng hồ, tất cả các thuộc hạ của nam chính đều bị hút khô cạn chỉ còn lại bộ xương.

    Nam chính thấy tình hình không ổn liền tự thân mình bay lên niệm chứ ngữ đánh về phía cô.

    Hắn ta không hổ là nam chính làm cho cô tốn khá nhiều thời gian để đối phó hắn.

    - "Hệ thống! Vì sao nam chủ lại hận nguyên chủ như vậy! Ta nhớ nguyên chủ hận hắn vì hắn phá hủy thí nghiệm của cô! Còn hắn hận nguyên chủ là vì sao!" Cô vừa đối phó nam chính vừa giao lưu với hệ thống.

    - "Ừm! Vì khi nam chủ còn nhỏ, gia đình hắn ta có đầy đủ người thân nhưng chỉ vì thí nghiệm của nguyên chủ quá dữ dội mà phá hủy cả một cánh rừng! Lúc đó ba mẹ của nam chính đang ở đó!.. cô hiểu đó!" Hệ thống tốt bụng kể cho cô nghe.

    Sau khi cô nghe hệ thống nói như vậy liền phun tào mà cảm thán mức độ phá hoại của nguyên chủ. Nhưng ba mẹ của nam chín khi không đi vào rừng làm gì.

    Đúng là sống chết có số.

    Nam chính thấy cô mất tập trung như vậy liền nhanh nhẹn hoán thân đến gần cứu nữ chính.

    Còn cô thấy như vậy cũng không ngăn cản mà lập tức phi thân đến ôm Viên Viên lên.

    Cô nhìn Viên Viên cuộn tròn trong ngực mình mà không nói gì cũng không quan tâm lắm mà nhìn về phía nam nữ chính nói: "Chuẩn bị chưa?"

    Nam nữ chính khó hiểu nhìn về phía cô trong chốc lát rồi lại hợp sức nhau đánh về phía cô.

    - "Người xấu! Mau chết đi!" Nam nữ chính cùng nói.

    Nếu như theo như kịch bản của truyện thì có lẽ cô cảm thấy đến đây là phải chia tay nhân vật Khinh Thiến này rồi.

    Nhưng không may cho nam nữ chính, người mà đang đứng đây lại là cô.

    - "Hồi sinh trận ta có thể cho bọn ngươi!" Cô mĩm cười nhìn bọn họ.

    Cô cũng không đợi xem phản ứng của nam nữ chính là nói: "Tuy nhiên vật hiến tế cho nó.. chỉ có thể là mạng của bọn ngươi!"

    Bọn nam nữ chính sau khi nghe cô nói như vậy liền trở nên cảnh giác mà bắt đầu hung bạo tấn công cô.

    Tuy nhiên, một trận đồ ma pháp cực lớn xuất hiện xung quanh bọn họ và nhốt họ lại.

    Cô một tay thả Viên Viên đứng xuống đất, sau đó lại chấp hai tay lại niệm một chú ngữ gì đó.

    Nam nữ chính trong trận đồ lúc này trở nên hồ đồ mơ dại, nếu mà nhìn rõ thì có thể thấy được da thịt bọn họ đang từ từ biến mất.

    Âm thanh thét chói tai của bọn họ vang lên trong không trung. Sau tất cả mọi thứ trở nên vắng lăng.

    - "Dinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính thứ nhất!" âm thanh hệ thống vang lên.

    Cô cũng không để ý lắm mà nhìn xuống Viên Viên đứng sững người bên cạnh cô mà nói: "Đẹp không?"

    Hệ thống nghe kí chủ nói như vậy liền muốn xách dép quăng cho kí chủ một cái cho chừa cái tội cho con nít xem những thứ người lớn.

    Viên Viên không trả lời mà chỉ ôm chặt cô.

    - "Sợ sao?" Cô lại hỏi lần nữa.

    - "Sợ! Sợ sư phụ không cần ta nữa!" Viên Viên mếu máo đưa đôi mắt to tròn ngập nước nhìn cô mà lên án.

    Cô sững người nhìn Viên Viên một cách chăm chú, nhưng chỉ sau vài giây cô liền nói: "Không cần người vô dụng!"

    - "Viên Viên sẽ trở nên mạnh mẽ để không cản đường sư phụ!" Viên Viên ôm chạt cô mà nói.

    Trong lòng nó còn bổ sung thêm một câu mà cô không biết 'trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ người'.

    - "Tốt!" Cô đáp.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...