"Tiểu tỷ tỷ, ta.. Ta chỉ muốn.. Cài đóa hoa này lên cho tỷ.." Nói xong thì Liên Âm cũng ô ô mà khóc nấc lên.
Vô Song "..."
Là lỗi của cô sao!
Là lỗi của cô sao!
Làm sao lão tử biết được là tên nhóc này có muốn làm cái khỉ gì không cơ chứ!
Làm sao!
Làm sao bây giờ!
Hay là đánh ngất nó đi?
[Ký chủ, cô có còn tình người không? Dù sao thì Liên Âm lúc này cũng chỉ là một đứa trẻ thôi đó!] Cô còn có nhân tính không vậy?
Vô Song "..."
Hít thở!
Hít thở!
"Nín đi!" Cô buông tay nó ra, nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Liên Âm ấm ức nhìn cô, khóc không ra tiếng, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống. Bộ dạng đáng thương đến ai cũng phải đau lòng.
Vô Song "..."
"
Nhóc nín khóc thì ta sẽ cho nhóc một xâu kẹo hồ lô."
"..."
"Hai xâu."
"..."
"Ba xâu. Giá chót rồi!" Còn không nín nữa là ông không thèm quan tâm luôn đó!
"Tiểu tỷ tỷ không thích A Âm sao?" Liên Âm quệt quệt nước mắt nói.
"..."
Đây là cái vấn đề chó má gì?
Liên Âm thấy cô không nói gì thì lại tiếp tục rưng rưng nước mắt.
"Không có. Rất thích. A Âm đáng yêu như vậy ta đương nhiên rất thích rồi!" Khóc khóc khóc!
Chỉ biết khóc!
"Vậy tại sao lại không cho A Âm cài hoa cho tiểu tỷ tỷ?"
"..."
Vì ta tưởng là ngươi cắm đao lên người ta đó!
"Ta có hơi căng thẳng."
"Tại sao tiểu tỷ tỷ lại căng thẳng?"
"Vì đây là lần đầu hai chúng ta gặp nhau."
"Vì sao tiểu tỷ tỷ lại căng thẳng khi gặp A Âm?"
"Ai lần đầu chả vậy."
Ngươi định viết bộ 1001 câu hỏi vì sao à!
"Vì tiểu tỷ tỷ không thích A Âm sao?"
"..."
Sao lại quay lại câu hỏi lúc đầu rồi!
Lúc Thư Tuyết tới hoa viên thì nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ngồi trong đình viện.
Liên Âm thì đỏ hoe mắt ngồi một bên.
Còn Vô Song thì bộ dạng không còn thiết sống ngồi bên cạnh.
Thư Tuyết "..."
Trong lúc nàng ta không có ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Tiêu tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?" Thư Tuyết dè dặt hỏi.
Nàng ta cứ có cảm giác vị Tiêu tiểu thư này sắp chém người là thế nào?
"Không sao." Vô Song tặng cho Thư Tuyết một nụ cười thật tươi.
Không sao cái rắm ấy!
Vô Song bị Liên Âm hỏi cho sắp muốn chém người luôn rồi.
Tại sao tên nhóc này lại nói nhiều vậy chứ!
Là ai lại đặt ra loại thiết lập như vậy!
Trừ lương!
[..] Cũng không phải tác giả của cô, cô trừ lương cái gì!
Thư Tuyết cũng không có tâm trạng để ý tới cô nữa mà quay dang dỗ dành Liên Âm.
Chưa tới năm phút sau thì Liên Âm đã bị dỗ cho vui vẻ trở lại, lanh lợi bay nhảy khắp nơi trong vườn hoa mà hái hoa.
Vô Song chống cằm nhìn Giáo chủ đang vui vẻ hái hoa.
Cô không tin là lại dễ dàng tiếp cận Liên Âm như vậy!
Hoặc là Liên Âm thật sự ngu ngốc, hoặc là cô có tác dụng gì đó!
Nhất định là do cô có tác dụng gì đó, dù sao thì cô cũng đang là nữ chính.
Mẹ nó chứ!
Kịch bản này có độc!
Là tên biên tập nào lại đi nhận loại kịch bản này!
Trừ lương!
Trừ luôn tiền thưởng năm nay!
[..] Lộng quyền!
Mi thì biết cái gì!
Trang mạng nhà ta đã lũng đoạn lắm rồi!
Toàn một lũ chạy theo thời thế, ta đây là đang làm theo châm ngôn chất lượng hơn số lượng!
[Mặc kệ cô.]
"Tiểu tỷ tỷ, tặng cho tỷ." Liên Âm ôm một bó hoa sen trắng muốt tới trước mặt cô.
"Cám ơn." Vô Song vui vẻ nhận lấy bó hoa rồi ngắm nghía bó hoa mãi.
Bó hoa này được bó rất đẹp, bên ngoài được bó bằng lá sen, những đóa hoa cúc màu đỏ như tôn những đóa sen trắng như ngọc lên, đài sen màu xanh thẳm xếp thành hình trái tim ở trung tâm bó hoa.
Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ Vô Song vì bó hoa xinh đẹp mà ngắm mãi không rời mắt.
[..] Vì quá xinh đẹp mà ngắm mãi không rời cái rắm ấy!
Cháo hạt sen, chè hạt sen, gỏi ngó sen, xôi hạt sen, chả cốm lá sen, cơm hải sản hấp lá sen.. Vân vân và mây mây.
[..] Ký chủ nhà ta lại là một kẻ tham ăn.
Nhưng mà cô cần gì phải chia sẻ mấy cái suy nghĩ đó cho ta hả!
"Tiểu tỷ tỷ, tỷ có thích không?" Liên Âm chớp chớp mắt, đầy chờ mong mà hỏi.
"Thích lắm!" Vô Song gật đầu, vô cùng vui vẻ nói.
"Vậy sau này A Âm sẽ hái thật nhiều cho tỷ tỷ." Liên Âm cười tít mắt nói.
"Những đóa hoa màu đỏ này từ đâu ra vậy?" Ở đây không phải toàn hoa trắng sao?
"Trong hoa viên có mà."
"Có?" Không lẽ cô mù màu rồi!
Sau đó thì Vô Song mới biết cái hoa viên này nó lớn đến mức nào.
Mà mỗi loại hoa lại có một khu riêng biệt, chia ra làm nhiều khu khác nhau.
Các màu gần giống nhau sẽ phân trong một khu xếp từ nhạt tới đậm.
Cái loại hoa viên này.. Bệnh nặng lắm rồi nha!
Lúc này thì Vô Song mới để ý tới y phục của Liên Âm, thuần một màu trắng, chỉ có một số họa tiết màu bạc.
Mà các giáo chúng lúc nãy trong đại điện cũng vậy, cả Ma giáo đều vậy.
Màu gì ra màu ấy!
Bệnh nặng lắm rồi!
"Giáo chủ, đến giờ đi ngủ trưa rồi." Thư Tuyết từ bên ngoài thướt tha bước vào.
Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy bó hoa trên tay của Vô Song thì biểu tình liền trở nên khó chịu. Hai bàn tay để bên người cũng vô thức siết chặt.
Vô Song "..."
Vậy nàng ta chính là người có bệnh à?
Rối loạn ám ảnh cưỡng chế à?
Cô nhanh chóng cất bó hoa vào một góc mà Thư Tuyết không thể nhìn thấy.
"Đa tạ Tiêu tiểu thư." Thư Tuyết như là thở phào nói.
"Không có gì."
Liên Âm nắm lấy tay của Thư Tuyết, vui vẻ vẫy vẫy tay với Vô Song.
"Tiểu tỷ tỷ, đợi ta ngủ dậy sẽ lại chơi với tỷ nha. Không được chạy đâu đó. Nếu không, tỷ sẽ không muốn bị ta bắt lại đâu." Càng nói về sau thì nụ cười của Liên Âm lại càng âm trầm đáng sợ hơn.
Trong ánh mắt là sự chiếm hữu nồng đậm.
Vì vậy cho nên Ma giáo này là ổ bệnh về tâm lý à?
Một lũ thần kinh!
Thần kinh!
Thần kinh!
Thần kinh!
Sau khi hai người họ rời đi thì một cô gái tới dẫn Vô Song tới trang viện được chuẩn bị cho cô.
Trang viện này tất cả đều có màu đỏ.
Đồ đạc trong phòng ở đây đều được sắp xếp chỉnh tề và đương nhiên đều là màu đỏ.
"..."
Đáng sợ quá!
Ở đây không điên thì cũng thành điên!