Bài viết: 9 

Chương 10: Loạn thế giang hồ (9)
Cảnh Hoành nhìn Lý Duyệt Chi, trong mắt như có ám quang lưu chuyển.
"Bắt đầu đi."
Thùng.
Ngay khi tiếng trống báo hiệu vang lên thì Cảnh Hoành bắt đầu cảnh giác nhìn Lý Duyệt Chi.
Lý Duyệt Chi thì hoàn toàn ngược lại, ông lão rút cây mía đang giắt sau lưng ra, trong ánh mắt chăm chú của Cảnh Hoành mà đứng ăn.
"Xin chỉ giáo." Cảnh Hoành hít sâu một hơi nói.
Lý Duyệt Chi không nói gì mà chỉ đứng yên nhìn Cảnh Hoành rồi lại tiếp tục cắn cây mía.
Cảnh Hoành đợi mãi không thấy ông ta xuất chiêu chỉ có thể xuất chiêu trước.
Thanh kiếm xé gió lao tới, nhằm thẳng vào giữa lồng ngực của Lý Duyệt Chi.
Chỉ thấy ông ta hơi xoay chuyển một chút, cây mía trong tay xoay chuyển chuẩn xác chặn lưỡi kiếm lại mà hất ra.
Lý Duyệt Chi liên tiếp ra đòn, từng đòn từng đòn nện xuống dưới chân của Cảnh Hoành.
Cảnh Hoành chật vật né tránh những đòn tấn công của Lý Duyệt Chi.
"Vô Ảnh Phá Kiếm Côn Pháp." Một ông lão ngồi ở vị trí của phái Tích Nguyệt khẽ nói, trong giọng nói đầy kinh ngạc.
"Sư phụ, người vừa nói gì vậy?" Thiếu niên ngồi bên cạnh kinh ngạc nói.
"Không.. Không có gì. Có lẽ ta nhìn nhầm." Ông lão kia lắc đầu phủ nhận lại lời nói của mình.
"Vô Ảnh Phá Kiếm Côn Pháp sao? Thú vị." Liên Âm bên này cũng đột nhiên nói một câu.
"Có gì thú vị?"
"Một bang phái đã sớm biến mất, một bộ môn võ học đã sớm thất truyền bây giờ lại tự nhiên xuất hiện, ngươi không hiếu kỳ về lý do sao?"
"Hiếu kỳ thì được cái gì? Hiếu kỳ thì sẽ giải đáp được thắc mắc sao?" Vô Song không chút hứng thú nói.
"..."
Cũng có đạo lý!
"Bất quá, trên đời này không có gì là tự nhiên mà tất cả đều là đương nhiên." Mẹ nó đều là kịch bản! Đều là một đám hố!
Cái loại tác giả này! Trừ lương!
"Vậy ngươi tìm tới ta cũng là đương nhiên sao?"
"Chỉ cần ta ở đây thì sẽ đi tìm ngươi." Còn không phải do cái hệ thống chó chết kia chắc!
[..] Tôi làm gì sai à! Ký chủ, cô còn như vậy thì sẽ mất tôi đó!
Lúc này thì Cảnh Hoành ở trên đài đã bị chèn ép đến sít sao.
Vô Song nhìn những đường côn mà Lý Duyệt Chi thi triển mà bất giác nhíu mày.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy thấy chúng rất quen thuộc.
Không phải là cô mà là tâm trí của thân thể này.
-
"Dao Dao, con đã nhớ hết chưa?" Nam nhân thu côn lại mỉm cười nhìn về phía một tiểu nữ hài.
"Con không nhớ được!" Tiểu nữ hài bĩu môi, xoay xoay cây côn nhỏ trong tay.
"Được rồi, không vội, không vội." Nam nhân thở dài cưng chiều xoa xoa đầu tiểu nữ hài.
"Cha, Dao Dao đói bụng! Dao Dao muốn ăn gà nướng!" Tiểu nữ hài lắc lắc tay của nam nhân kia mà làm nũng.
"Được, ta đi bắt gà về nướng cho con." Nam nhân ôm tiểu nữ hài lên, sau đó bóng dáng của cả hai đi xa dần rồi biến mất.
Sau đó thì khung cảnh xoay chuyển, khắp nơi đều là máu cùng với xác chết.
"Cha!"
"Mẹ!"
"Cha mẹ đâu rồi!"
"Dao Dao sợ lắm!"
* * *
"Dao Dao! Mau tỉnh lại đi! Dao Dao!"
"Tiểu sư muội!"
Vô Song choàng mở mắt ra, đầu của cô lúc này đau như búa bổ, khắp người đều là mồ hôi nhớp nháp.
Cô vừa mở mắt ra thì thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một cây đỏ chói mắt.
"..."
Cho dù hắn đẹp nhưng mà thế này cũng quá cay mắt rồi!
Vô Song chống người ngồi dậy.
"Ta làm sao vậy?"
"Ngươi đột nhiên ngất đi. Không sao chứ?" Liên Âm nhíu mày nói.
"Ta không sao." Vô Song lắc đầu nói.
Những hình ảnh mà cô vừa nhìn thấy không có trong ký ức trước đó mà hệ thống cho cô.
Nguyên chủ từng bị mất trí à!
"Thật sự là không sao?" Liên Âm đưa tay tới xoa xoa đỉnh đầu của cô.
"Đã nói là không sao rồi mà! Ngươi xem ta là con cún sao!" Vô Song mạnh mẽ hất tay của hắn ra.
"Ngươi đừng nói như vậy. Con cún nào vô tình nghe thấy thì nó sẽ bị ám ảnh tâm lý." Liên Âm nhìn cô đầy nghiêm túc nói.
"Bởi vì nhìn thấy một con cún xinh đẹp nhất trần đời này là ta?" Tầm này rồi thì còn liêm sĩ gì nữa!
Liên Âm "..."
"Không biết xấu hổ."
"Xấu hổ vì ta có sắc đẹp trên người à?"
"..."
Ngươi thắng!
"Khụ khụ, Tiêu cô nương." Lý Duyệt Chi khẽ ho một tiếng.
"Ông ở đây lúc nào vậy? Ồ, còn mấy người nữa?" Vô Song mở to mắt bày ra bộ dáng vô cùng kinh ngạc nhìn bọn họ.
Lý Duyệt Chi "..."
Năm huynh đệ kia "..."
Bọn ta là ở trong phòng ngay từ đầu rồi có được không!
"Cô thật sự không sao rồi chứ?" Lý Duyệt Chi đánh giá cô từ trên xuống dưới.
"Trận đấu thế nào?" Vô Song không trả lời câu hỏi của ông ta mà hỏi sang vấn đề khác.
"Tiêu cô nương yên tâm, ta không làm cô nương thất vọng."
"Vậy thì tốt rồi." Giải quyết được một phần rồi.
Lý Duyệt Chi dường như còn muốn nói gì nữa nhưng rồi lại yên lặng không nói gì.
Một lúc sau thì bang chủ bang Thanh Hải cũng tới đây thăm hỏi nói vài lời khách sáo với cô.
Dù sao thì thân phận của cô hiện tại cũng là con gái của bang Thiên Lang, mà cô lại bị ngất ngay trong sân nhà của người ta, người ta khách sáo vài câu cũng phải thôi.
Lý Duyệt Chi thì ngay chiều hôm đó đã vội vàng rời đi, ông ta nói một đám thứ với Vô Song. Mà trọng điển chính là hẹn ngày tái ngộ.
Vô Song "..."
Đi thì cứ đi, nói một đám lời khách khí với ta làm gì!
Lũ người giang hồ này đều có loại bệnh nói nhiều à?
"Bắt đầu đi."
Thùng.
Ngay khi tiếng trống báo hiệu vang lên thì Cảnh Hoành bắt đầu cảnh giác nhìn Lý Duyệt Chi.
Lý Duyệt Chi thì hoàn toàn ngược lại, ông lão rút cây mía đang giắt sau lưng ra, trong ánh mắt chăm chú của Cảnh Hoành mà đứng ăn.
"Xin chỉ giáo." Cảnh Hoành hít sâu một hơi nói.
Lý Duyệt Chi không nói gì mà chỉ đứng yên nhìn Cảnh Hoành rồi lại tiếp tục cắn cây mía.
Cảnh Hoành đợi mãi không thấy ông ta xuất chiêu chỉ có thể xuất chiêu trước.
Thanh kiếm xé gió lao tới, nhằm thẳng vào giữa lồng ngực của Lý Duyệt Chi.
Chỉ thấy ông ta hơi xoay chuyển một chút, cây mía trong tay xoay chuyển chuẩn xác chặn lưỡi kiếm lại mà hất ra.
Lý Duyệt Chi liên tiếp ra đòn, từng đòn từng đòn nện xuống dưới chân của Cảnh Hoành.
Cảnh Hoành chật vật né tránh những đòn tấn công của Lý Duyệt Chi.
"Vô Ảnh Phá Kiếm Côn Pháp." Một ông lão ngồi ở vị trí của phái Tích Nguyệt khẽ nói, trong giọng nói đầy kinh ngạc.
"Sư phụ, người vừa nói gì vậy?" Thiếu niên ngồi bên cạnh kinh ngạc nói.
"Không.. Không có gì. Có lẽ ta nhìn nhầm." Ông lão kia lắc đầu phủ nhận lại lời nói của mình.
"Vô Ảnh Phá Kiếm Côn Pháp sao? Thú vị." Liên Âm bên này cũng đột nhiên nói một câu.
"Có gì thú vị?"
"Một bang phái đã sớm biến mất, một bộ môn võ học đã sớm thất truyền bây giờ lại tự nhiên xuất hiện, ngươi không hiếu kỳ về lý do sao?"
"Hiếu kỳ thì được cái gì? Hiếu kỳ thì sẽ giải đáp được thắc mắc sao?" Vô Song không chút hứng thú nói.
"..."
Cũng có đạo lý!
"Bất quá, trên đời này không có gì là tự nhiên mà tất cả đều là đương nhiên." Mẹ nó đều là kịch bản! Đều là một đám hố!
Cái loại tác giả này! Trừ lương!
"Vậy ngươi tìm tới ta cũng là đương nhiên sao?"
"Chỉ cần ta ở đây thì sẽ đi tìm ngươi." Còn không phải do cái hệ thống chó chết kia chắc!
[..] Tôi làm gì sai à! Ký chủ, cô còn như vậy thì sẽ mất tôi đó!
Lúc này thì Cảnh Hoành ở trên đài đã bị chèn ép đến sít sao.
Vô Song nhìn những đường côn mà Lý Duyệt Chi thi triển mà bất giác nhíu mày.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy thấy chúng rất quen thuộc.
Không phải là cô mà là tâm trí của thân thể này.
-
"Dao Dao, con đã nhớ hết chưa?" Nam nhân thu côn lại mỉm cười nhìn về phía một tiểu nữ hài.
"Con không nhớ được!" Tiểu nữ hài bĩu môi, xoay xoay cây côn nhỏ trong tay.
"Được rồi, không vội, không vội." Nam nhân thở dài cưng chiều xoa xoa đầu tiểu nữ hài.
"Cha, Dao Dao đói bụng! Dao Dao muốn ăn gà nướng!" Tiểu nữ hài lắc lắc tay của nam nhân kia mà làm nũng.
"Được, ta đi bắt gà về nướng cho con." Nam nhân ôm tiểu nữ hài lên, sau đó bóng dáng của cả hai đi xa dần rồi biến mất.
Sau đó thì khung cảnh xoay chuyển, khắp nơi đều là máu cùng với xác chết.
"Cha!"
"Mẹ!"
"Cha mẹ đâu rồi!"
"Dao Dao sợ lắm!"
* * *
"Dao Dao! Mau tỉnh lại đi! Dao Dao!"
"Tiểu sư muội!"
Vô Song choàng mở mắt ra, đầu của cô lúc này đau như búa bổ, khắp người đều là mồ hôi nhớp nháp.
Cô vừa mở mắt ra thì thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một cây đỏ chói mắt.
"..."
Cho dù hắn đẹp nhưng mà thế này cũng quá cay mắt rồi!
Vô Song chống người ngồi dậy.
"Ta làm sao vậy?"
"Ngươi đột nhiên ngất đi. Không sao chứ?" Liên Âm nhíu mày nói.
"Ta không sao." Vô Song lắc đầu nói.
Những hình ảnh mà cô vừa nhìn thấy không có trong ký ức trước đó mà hệ thống cho cô.
Nguyên chủ từng bị mất trí à!
"Thật sự là không sao?" Liên Âm đưa tay tới xoa xoa đỉnh đầu của cô.
"Đã nói là không sao rồi mà! Ngươi xem ta là con cún sao!" Vô Song mạnh mẽ hất tay của hắn ra.
"Ngươi đừng nói như vậy. Con cún nào vô tình nghe thấy thì nó sẽ bị ám ảnh tâm lý." Liên Âm nhìn cô đầy nghiêm túc nói.
"Bởi vì nhìn thấy một con cún xinh đẹp nhất trần đời này là ta?" Tầm này rồi thì còn liêm sĩ gì nữa!
Liên Âm "..."
"Không biết xấu hổ."
"Xấu hổ vì ta có sắc đẹp trên người à?"
"..."
Ngươi thắng!
"Khụ khụ, Tiêu cô nương." Lý Duyệt Chi khẽ ho một tiếng.
"Ông ở đây lúc nào vậy? Ồ, còn mấy người nữa?" Vô Song mở to mắt bày ra bộ dáng vô cùng kinh ngạc nhìn bọn họ.
Lý Duyệt Chi "..."
Năm huynh đệ kia "..."
Bọn ta là ở trong phòng ngay từ đầu rồi có được không!
"Cô thật sự không sao rồi chứ?" Lý Duyệt Chi đánh giá cô từ trên xuống dưới.
"Trận đấu thế nào?" Vô Song không trả lời câu hỏi của ông ta mà hỏi sang vấn đề khác.
"Tiêu cô nương yên tâm, ta không làm cô nương thất vọng."
"Vậy thì tốt rồi." Giải quyết được một phần rồi.
Lý Duyệt Chi dường như còn muốn nói gì nữa nhưng rồi lại yên lặng không nói gì.
Một lúc sau thì bang chủ bang Thanh Hải cũng tới đây thăm hỏi nói vài lời khách sáo với cô.
Dù sao thì thân phận của cô hiện tại cũng là con gái của bang Thiên Lang, mà cô lại bị ngất ngay trong sân nhà của người ta, người ta khách sáo vài câu cũng phải thôi.
Lý Duyệt Chi thì ngay chiều hôm đó đã vội vàng rời đi, ông ta nói một đám thứ với Vô Song. Mà trọng điển chính là hẹn ngày tái ngộ.
Vô Song "..."
Đi thì cứ đi, nói một đám lời khách khí với ta làm gì!
Lũ người giang hồ này đều có loại bệnh nói nhiều à?