Truyện Ngắn Máu, Nước Mắt Và Hoa Hồng - Duonghuyhieu

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi duonghuyhieu, 26 Tháng sáu 2023.

  1. duonghuyhieu

    Bài viết:
    6
    Máu, nước mắt và hoa hồng

    Tác giả: Duonghuyhieu

    Thể loại: Truyện ngắn

    Văn án:​

    Miệng Josep trào ra một ngụm máu đen, ánh mắt trân trối nhìn nàng, tay ôm ngực, khó nhọc gằn từng chữ:

    - Mary! Tại sao nàng muốn giết ta?

    Mary nhìn hắn với ánh mắt đầy thù hận, lạnh lùng trả lời:

    - Bởi vì ngươi đã giết Jonathan. Người đàn ông mà ta yêu.

    Hắn không tin vào tai mình khi nghe những lời ấy từ miệng nàng. Hóa ra nàng yêu là Jonathan, người anh trai cùng cha khác mẹ của hắn. Nàng đầu độc hắn cũng vì anh ấy.

    Hắn cười lên điên dại, tiếng cười xen lẫn cả chua xót và hối hận. Hắn sai rồi, sai thật rồi! Hắn không nên vì một người đàn bà mà giết anh trai, để dành lấy vương vị này. Không nên vì lời nói: "Ta muốn trở thành người phụ nữ quyền lực nhất đế quốc này." Của nàng mà tàn nhẫn cướp đi mạng sống của người duy nhất yêu thương hắn thật lòng.

    Hắn ngã khụy xuống đất, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Nó đau lắm, đau vô cùng. Hắn cảm thấy bản thân mình quá thất bại. Một kẻ chiến bại đứng trên ngai vàng. Hắn đứng ở vị trí mà người người kính phục. Nhưng hắn đã mất đi tất cả, mất người thân, mất người mình yêu và mất cả mạng sống của mình. Hắn thật ngu dốt, đánh đổi tất cả chỉ để nhận lấy cái chết.

    Quay lại nhìn về phía chiếc vương miện chưa kịp đội lên đầu nàng kia. Bỗng nhiên hắn muốn phá hủy nó. Muốn bóp nát bằng chính đôi tay của mình.

    Trong lòng hắn dấy lên nỗi căm hận. Hắn hận bản thân mình ngu muội, vì một bóng hồng mà đánh mất lương tri. Hận con đàn bà đã khiến hắn bán linh hồn cho quỷ dữ. Mất đi thứ quý giá của mình. Hắn phải kết liễu ả, để tạ tội với anh trai.

    Josep dồn hết sức lực cuối cùng của bản thân, gồng mình đứng dậy, lê từng bước nặng nề tiến về phía Mary. Miệng hắn không ngừng trách móc:

    - Cũng chỉ bởi vì nàng mà ta trở thành con quỷ máu lạnh, đến người thân cũng giết. Cũng chỉ vì muốn nàng trở thành người phụ nữ quyền lực nhất đế quốc, mà ra phải đi cướp thứ không thuộc về mình. Trở thành bạo quân giết anh trai để đoạt ngôi. Nhưng thật nực cười, hóa ra mọi cố gắng của ta là vô ích. Người mà nàng yêu lại chính là anh trai của ta chứ không phải ta. - Hắn cười lên man rợ ánh mắt trở nên tàn độc, gằn giọng nói:

    - Nếu nàng yêu anh trai ta như thế, hãy cùng ta đến tạ tội với anh ấy đi!

    Nghe thấy lời của Josep nói, Mary sợ hãi lùi lại, miệng lắp bắp nói:

    - Ngươi.. ngươi.. định.. định.. làm gì?

    Hắn hướng đôi mắt lạnh lùng không rõ cảm xúc nhìn nàng thốt ra ba chữ:

    - Nàng đoán xem.

    Đó là những lời cuối cùng mà Josep nói với Mary, khi hắn dùng chính cây kiếm mà nàng tặng để đâm thẳng vào trái tim nàng.

    Mary không kịp kêu tiếng nào, ngã gục xuống đất, máu từ vết thương trào ra ướt đẫm cả tấm thảm. Nàng đã chết chết thật rồi. Người mà hắn yêu hơn tất thảy, và cũng là người mà hắn căm hận tới tận xương tủy.

    Cơ thể Mary vừa gục xuống, hắn cũng ngã nhào xuống đất. Hơi thở gấp gáp, hắn đang cố hít lấy từng ngụm khí, với hy vọng có thể sống thêm một chút nữa. Mắt hắn mờ đi, cơ thể không tài nào kiểm soát được nữa. Trước mắt hắn là anh trai đang mỉm cười dịu dàng hỏi:

    - Em mệt lắm hả?

    Hắn mở miệng nhưng không thốt nên lời, bèn gắng hết sức để gật đầu. Cài gật đầu ấy đã lấy hết sức lực cuối cùng của hắn. Trước mắt hắn là một màu đen vô tận. Hắn mệt quá rồi, phải ngủ đây. Đừng ai đánh thức hắn nữa. Hắn không muốn đối diện với những thứ này. Hắn mệt rồi, buông bỏ tất cả rồi. Vĩnh biệt thế giới này hắn đi đây.

    * * *

    Bỗng bên tai có tiếng trẻ con trong trẻo gọi:

    - Josep! Dậy đi em! Bình minh đã ló rạng rồi!

    Giọng nói này quen thuộc thế! Nhưng hắn không nhớ nổi giọng nói ấy là ai. Hắn cố gắng lục tìm trong ký ức, nhưng vẫn không tài nào nhớ được. Một bàn tay ấm áp chạm vào da thịt, hắn giật mình mở choàng mắt ra. Đó là Jonathan bằng xương bằng thịt đang đứng ở trước mặt anh. Hạnh phúc này anh không thể nào tả được. Anh nhào đến, ôm lấy anh trai của mình, nước mắt trào ra, giọng nghẹn ngào:

    - Anh! Em xin lỗi!

    Jonathan cười hiền xoa đầu em trai nói:

    - Thằng bé này hôm nay lạ vậy?

    Hắn tròn mắt ngước lên hỏi Jonathan:

    - Em lạ ở chỗ nào?

    - Tự nhiên xin lỗi anh.

    - Không được sao?

    Jonathan xoa đầu em trai mỉm cười:

    - Được, được chứ. Em làm cái gì cũng được hết. Nhưng trước hết phải dậy đã, cha muốn gặp em, người đã trở về sau một chuyến đi dài.

    Nét mặt hắn lộ rõ vẻ vui mừng, thốt lên sung sướng:

    - Cha trở về rồi sao? Em phải đến gặp người ngay mới được, xem người đã mang quà gì cho em.

    Nói rồi hắn nhảy khỏi giường, không cần người hầu thay trang phục, chân trần chạy ra khỏi phòng.

    Nhìn bộ dạng hớt hải của em trai, Jonathan gọi với theo:

    - Chạy chậm thôi không ngã bây giờ!

    Hắn vừa chạy vừa ngoái lại nhìn Jonathan mỉm cười trả lời:

    - Anh yên tâm đi. Em lớn rồi, không dễ bị ngã vậy đâu.

    Vừa nói dứt câu, hắn đâm sầm vào cái gì đó, khiến cho hắn ngã vào bụi hồng leo gai hồng cào rách toạc da mặt hắn, một dòng máu đỏ tươi trào ra lăn dài trên má, nhỏ xuống đóa hoa hồng trắng phía dưới, biến cánh hoa thành sắc đỏ rực rỡ.

    Thấy em trai bị thương Jonathan hốt hoảng vội vàng lao tới. Xem xét vết thương, miệng kêu lớn gọi người tới:

    - Có ai không? Mau lại đây! Hoàng tử Josep bị thương rồi!

    Hắn xua tay nói:

    - Em không sao, chỉ là vết xước nhỏ anh đừng bận tâm. Chúng ta mau tới tìm cha đi!

    Nói rồi hắn kéo Jonathan về phía cung điện của hoàng đế. Hai cái bóng nhỏ khuất dần sau rặng hồng đang khoe sắc rực rỡ.

    * * *

    Tại tẩm cung của hoàng đế, một người đàn ông nét mặt nghiêm nghị đang cầm trên tay một xấp công văn. Không biết ngài đang suy nghĩ gì có vẻ đăm chiêu lắm. Bỗng từ đâu hai đứa trẻ bước vào, đó không ai khác chính là Josep và Jonathan.

    Hai người hành lễ với hoàng đế rồi đặt lên tay ngài một nụ hôn. Hoàng đế mỉm cười ôm chúng vào lòng hỏi:

    - Jonathan! Josep! Hai con lớn quá! Ta không nhận ra nữa.

    Josep nhìn cha hỏi:

    - Cha khỏe không? Con rất nhớ cha.

    - Ta khỏe. Ta cũng rất nhớ con rất nhiều.

    Hoàng đế đâu biết rằng, từ nhớ này là sự nhớ nhung mà một đời một kiếp của hắn gom lại. Đến bây giờ, bản thân hắn không thể nào xác nhận được, đây là thực hay ảo. Là những ảo ảnh trước khi chết, hay là những gì hắn đã đã từng trải qua, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Nếu đó ảo ảnh hắn muốn mãi mãi chìm đắm trong đó. Và thầm ước ảo ảnh này mãi mãi không bao giờ biến mất. Nếu là ác mộng, hắn nguyện không bao giờ để nó trở thành sự thật. Nguyện cả đời này hy sinh vì những người mà hắn yêu thương.

    Hắn sẽ làm lại từ đầu..

    Hết
     
    Hạ Quỳnh Lam, Mạnh ThăngLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng sáu 2023
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...