Bài viết: 1 

Chương 20:
Mặc kệ người ta có nhìn mình và nổi lên nghi vấn 'tại sao một chiếc xe ba gác nhỏ xíu lại có thể chứa được nhiều hàng hóa hơn mấy chiếc xe tải' hay không, Lý Văn Khôi vẫn rất tích cực cho công cuộc xài tiền như nước của mình. Anh không muốn và cũng không rảnh quan tâm người ta nghĩ gì, trước mắt anh chỉ cần có nhiều hàng hóa và chắc chắn có thể sống trong mạt thế một cách thoải mái và đầy đủ vật tư nhất có thể. Mạt thế đã đến cũng có nghĩa tiền sẽ không còn giá trị, anh lại chẳng giữa lại nhiều tiền làm gì.
Khi đang kéo chiếc xe chở hàng hóa ra xe ba gác thì Văn Khôi nhìn thấy một người, một người mà cho dù trong mơ anh cũng không nghĩ sẽ gặp mặt sớm đến vậy. Người đó là Liêu Nghị - chủ của căn cứ Nhất Nghị nơi Lý Văn Khôi từng sống một thời gian trong mạt thế.
Lý Văn Khôi không biết tại sao Liêu Nghị có mặt ở đây, khả năng cao là đi nhập hàng đi. Lý văn Khôi có suy nghĩ này cũng bởi thời gian ở căn cứ Nhất Nghị, anh từng nghe nói Liêu Nghị vốn là người kinh doanh buôn bán, Liêu Nghị có năm hay sáu cửa hàng tạp hóa lớn có quy mô và thiết kế các gian hàng gần giống với một siêu thị mini; còn chị của hắn Liêu Nhất Hoa là chủ của một chuỗi các phòng trọ. Căn cứ Nhất Nghị ban đầu có địa bàn là chuỗi phòng trọ của Liêu Nhất Hoa sau đó mới dùng vũ lực mở rộng ra bên ngoài cũng như xây tường cao.. để phòng ngừa tang thi. Vật tư ban đầu của Nhất Nghị là từ các cửa hàng của Liêu Nghị đưa tới.
Nếu kiếp trước cùng kiếp này không có cái gì phát sinh thì có lẽ Liêu Nghị đang đi mua hàng hóa, nhập hàng cho mấy cửa hàng tạp hóa của hắn ta.
Lý Văn Khôi tuy biết Liêu Nghị ở kiếp trước nhưng dẫu sao họ cũng chưa từng nói quá vài câu, cũng chỉ dừng ở sự quen biết sơ sơ mà sự thật chẳng phải đã chứng minh rằng cho dù không biết mạt thế đến thì chị em Liêu Nhất Hoa và Liêu Nghị vẫn trở thành cường giả hay sao, đã vậy thì anh không cần nhắc nhở họ. Mà cho dù anh có nhắc hở họ đi chăng nữa thì chắc gì họ đã tin, không khéo họ lại đưa anh vào bệnh viện tâm thần thì lại khổ.
Tính tổng thời gian Lý Văn Khôi nhìn thấy, nhận ra và quyết định dời ánh mắt ra khỏi người của Liêu nghị tốn vẻn vẹn hai giây. Anh cho rằng với thời gian ngắn như vậy thì tuyệt đối không thể khiến cho Liêu Nghị chú ý đến mình nhưng sự thật luôn luôn phũ phàng. Lý Văn Khôi vừa bước đi được vài bước thì đã trông thấy Liêu Nghị đứng chắn trước mặt mình, Lý Văn Khôi ngửng mặt lên, cười xòa
- Anh bạn, anh có thể nhường đường không?
Không phải là anh không nghĩ đến chuyện tự mình tránh đi nhưng con đường này không chỉ có một mình anh đi và cũng không phải có mình anh chuyển hàng.
- Nhìn anh không giống như tiểu thương lắm.
Văn Khôi cười cười: "Tôi vốn đâu phải tiểu thương, tôi muốn mua chút hàng hóa để mở tiệm chứ nông sản mấy năm gần đây rớt giá kinh quá"
Vừa nói xong, Lý Văn Khôi lại thở dài một hơi chán nản. Lời anh nói cũng không sai, nông sản mấy năm gần đây có giá ngày càng thấp. Càng nghĩ đến lại càng nản lòng.
Lý Văn Khôi lại chợt nghĩ tại sao giữa bao nhiêu người mà Liêu Nghị không chặn đường mà lại chặn đường anh, hỏi ai không hỏi lại hỏi anh. Lý Văn Khôi dâng đôi mắt nghi hoặc nhìn tới Liêu Nghị: "Anh là ai?"
Liêu Nghị lúc này mới à một cái, nói: "Tôi là Liêu Nghị, là một tiểu thương đang đi nhập hàng."
Nói xong, Liêu Nghị bước tới gần Lý Văn Khôi, lại gần tai anh nhỏ giọng nói: "Nhìn anh khắc khổ, tôi nhắc nhở anh một chút. Anh nên mua nhiều hàng hóa nhất có thể vì tôi nghe nói khoảng vài tuần nữa giá cả các mặt hàng sẽ tăng cao đấy, mua sớm sẽ kiếm được lời nhiều hơn."
Lý Văn Khôi nghe xong lời nhắc nhở này có chút ngây người, chờ anh phản ứng lại thì Liêu Nghị đã đi ra một nơi khác và khuất tầm mắt của anh, cho dù anh có nhìn xung quanh cũng không thấy người kia. Thời gian Văn Khôi ngây người cũng không quá một giây nhưng Liêu Nghị lại có thể trong một giây biến mất trước mặt anh nhanh như vậy, Lý Văn Khôi không khỏi nghĩ đến khả năng Liêu Nghị cũng đã có dị năng và lời nhắc nhở kia.. vài tuần nữa chẳng phải trùng với thời gian mạt thế chính thức bùng nổ ở kiếp trước sao? Liêu Nghị có hay không cũng đã trọng sinh?
Lý Văn Khôi không thân thiết với Liêu Nghị nhưng thông qua các cuộc trò chuyện của những người khác, anh cũng biết sơ sơ Liêu Nghị không phải là kiểu người bạch liên hoa, càng không phải kiểu người thánh mẫu thừa lòng bao dung. Liêu Nghị sẽ không tốt đến mức nhắc nhở một người xa lạ để người ta tồn trữ vật tư khiến cho việc thu thập vật tư của mình sẽ kém một chút. À mà không đúng, chợ đầu mối lớn như vậy, mấy cửa hàng tạp hóa của hắn lớn thì có lớn thật cũng không có khả năng có thể nhập lượng hàng lớn khủng khiếp như vậy được. Còn khả năng Liêu Nghị là thánh mẫu bạch liên hoa thì có vẻ không khả quan lắm bởi nó mâu thuẫn với Liêu Nghị mà anh từng nghe nói đến trong căn cứ nhưng đây lại là khả năng lớn nhất mà anh có thể nghĩ đến.
Khi đang kéo chiếc xe chở hàng hóa ra xe ba gác thì Văn Khôi nhìn thấy một người, một người mà cho dù trong mơ anh cũng không nghĩ sẽ gặp mặt sớm đến vậy. Người đó là Liêu Nghị - chủ của căn cứ Nhất Nghị nơi Lý Văn Khôi từng sống một thời gian trong mạt thế.
Lý Văn Khôi không biết tại sao Liêu Nghị có mặt ở đây, khả năng cao là đi nhập hàng đi. Lý văn Khôi có suy nghĩ này cũng bởi thời gian ở căn cứ Nhất Nghị, anh từng nghe nói Liêu Nghị vốn là người kinh doanh buôn bán, Liêu Nghị có năm hay sáu cửa hàng tạp hóa lớn có quy mô và thiết kế các gian hàng gần giống với một siêu thị mini; còn chị của hắn Liêu Nhất Hoa là chủ của một chuỗi các phòng trọ. Căn cứ Nhất Nghị ban đầu có địa bàn là chuỗi phòng trọ của Liêu Nhất Hoa sau đó mới dùng vũ lực mở rộng ra bên ngoài cũng như xây tường cao.. để phòng ngừa tang thi. Vật tư ban đầu của Nhất Nghị là từ các cửa hàng của Liêu Nghị đưa tới.
Nếu kiếp trước cùng kiếp này không có cái gì phát sinh thì có lẽ Liêu Nghị đang đi mua hàng hóa, nhập hàng cho mấy cửa hàng tạp hóa của hắn ta.
Lý Văn Khôi tuy biết Liêu Nghị ở kiếp trước nhưng dẫu sao họ cũng chưa từng nói quá vài câu, cũng chỉ dừng ở sự quen biết sơ sơ mà sự thật chẳng phải đã chứng minh rằng cho dù không biết mạt thế đến thì chị em Liêu Nhất Hoa và Liêu Nghị vẫn trở thành cường giả hay sao, đã vậy thì anh không cần nhắc nhở họ. Mà cho dù anh có nhắc hở họ đi chăng nữa thì chắc gì họ đã tin, không khéo họ lại đưa anh vào bệnh viện tâm thần thì lại khổ.
Tính tổng thời gian Lý Văn Khôi nhìn thấy, nhận ra và quyết định dời ánh mắt ra khỏi người của Liêu nghị tốn vẻn vẹn hai giây. Anh cho rằng với thời gian ngắn như vậy thì tuyệt đối không thể khiến cho Liêu Nghị chú ý đến mình nhưng sự thật luôn luôn phũ phàng. Lý Văn Khôi vừa bước đi được vài bước thì đã trông thấy Liêu Nghị đứng chắn trước mặt mình, Lý Văn Khôi ngửng mặt lên, cười xòa
- Anh bạn, anh có thể nhường đường không?
Không phải là anh không nghĩ đến chuyện tự mình tránh đi nhưng con đường này không chỉ có một mình anh đi và cũng không phải có mình anh chuyển hàng.
- Nhìn anh không giống như tiểu thương lắm.
Văn Khôi cười cười: "Tôi vốn đâu phải tiểu thương, tôi muốn mua chút hàng hóa để mở tiệm chứ nông sản mấy năm gần đây rớt giá kinh quá"
Vừa nói xong, Lý Văn Khôi lại thở dài một hơi chán nản. Lời anh nói cũng không sai, nông sản mấy năm gần đây có giá ngày càng thấp. Càng nghĩ đến lại càng nản lòng.
Lý Văn Khôi lại chợt nghĩ tại sao giữa bao nhiêu người mà Liêu Nghị không chặn đường mà lại chặn đường anh, hỏi ai không hỏi lại hỏi anh. Lý Văn Khôi dâng đôi mắt nghi hoặc nhìn tới Liêu Nghị: "Anh là ai?"
Liêu Nghị lúc này mới à một cái, nói: "Tôi là Liêu Nghị, là một tiểu thương đang đi nhập hàng."
Nói xong, Liêu Nghị bước tới gần Lý Văn Khôi, lại gần tai anh nhỏ giọng nói: "Nhìn anh khắc khổ, tôi nhắc nhở anh một chút. Anh nên mua nhiều hàng hóa nhất có thể vì tôi nghe nói khoảng vài tuần nữa giá cả các mặt hàng sẽ tăng cao đấy, mua sớm sẽ kiếm được lời nhiều hơn."
Lý Văn Khôi nghe xong lời nhắc nhở này có chút ngây người, chờ anh phản ứng lại thì Liêu Nghị đã đi ra một nơi khác và khuất tầm mắt của anh, cho dù anh có nhìn xung quanh cũng không thấy người kia. Thời gian Văn Khôi ngây người cũng không quá một giây nhưng Liêu Nghị lại có thể trong một giây biến mất trước mặt anh nhanh như vậy, Lý Văn Khôi không khỏi nghĩ đến khả năng Liêu Nghị cũng đã có dị năng và lời nhắc nhở kia.. vài tuần nữa chẳng phải trùng với thời gian mạt thế chính thức bùng nổ ở kiếp trước sao? Liêu Nghị có hay không cũng đã trọng sinh?
Lý Văn Khôi không thân thiết với Liêu Nghị nhưng thông qua các cuộc trò chuyện của những người khác, anh cũng biết sơ sơ Liêu Nghị không phải là kiểu người bạch liên hoa, càng không phải kiểu người thánh mẫu thừa lòng bao dung. Liêu Nghị sẽ không tốt đến mức nhắc nhở một người xa lạ để người ta tồn trữ vật tư khiến cho việc thu thập vật tư của mình sẽ kém một chút. À mà không đúng, chợ đầu mối lớn như vậy, mấy cửa hàng tạp hóa của hắn lớn thì có lớn thật cũng không có khả năng có thể nhập lượng hàng lớn khủng khiếp như vậy được. Còn khả năng Liêu Nghị là thánh mẫu bạch liên hoa thì có vẻ không khả quan lắm bởi nó mâu thuẫn với Liêu Nghị mà anh từng nghe nói đến trong căn cứ nhưng đây lại là khả năng lớn nhất mà anh có thể nghĩ đến.