Review Truyện Mặc Mạch - Mộc Canh Mộc Canh

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Chiên Min's, 2 Tháng bảy 2022.

  1. Chiên Min's I purple you!

    Bài viết:
    555
    Tên truyện: Mặc Mạch

    Tác giả: Mộc Canh Mộc Canh

    Thể loại: Đam mỹ - điền văn - sủng

    Số chương: 81 - Hoàn

    Văn án truyện: Link

    Reviewer: @Chiên Min's

    [​IMG]

    Mặc Mạch - bộ truyện mang hơi thở thanh xuân vườn trường dạt dào trong một thế giới đặc biệt, một môi trường đặc biệt, câu chuyện của những con người đặc biệt. Không chỉ có tình yêu đôi lứa mà con có tình người, tình thân và tình bạn.

    Lâm Mộc và Lâm Triều là hai chị em song sinh. Trong khi Lâm Mộ hoạt bát, rực rỡ như ánh mặt trời thì Lâm Triều lại lặng lẽ, tĩnh lặng như ánh trăng. Lâm Triều bị khuyết tật bẩm sinh, tai không nghe được, miệng không nói được nên cô luôn là trung tâm sự chú ý của cả nhà, là quả trứng được cả nhà họ Lâm nâng niu. Lâm Triệu là một cô gái mạnh mẽ, trưởng thành, dám đối mặt với cuộc đời, quyết tâm chứng minh bản thân mình. Đặc biệt cô còn rất yêu thương em trai, sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn mà bản thân mình kiếm được để mua giày tặng em. Lâm Mộ lớn lên khỏe mạnh, hiểu chuyện. Cậu rất quan tâm chị mình, nên không hề vì việc bố mẹ quan tâm chị gái nhiều hơn mà cảm thấy tủi thân hay trách móc họ. Dù không có sự quan tâm nhiều của bố mẹ nhưng thành tích của cậu luôn đúng top 1. Bởi vì chị gái của mình nên cậu đối với những người khiếm khuyết cũng rất tự nhiên giống như những người bình thường. Cậu đã thể hiện được sự quan tâm, yêu thương đối với những người khuyết tật chứ không phải là thương hại.

    Lục Nhung - tiểu công đáng thương mất đi cả bố và mẹ trong một vụ tai nạn. Từ năm mười tuổi đã phải gánh vác lấy cuộc đời của chính mình, không chỉ như vậy trên lưng cậu còn cõng theo một người bà mắc bệnh Alzheimer - Mỹ Mỹ, một người già mang tâm hồn thiếu nữ 13-14 tuổi. Tuy điều kiện gia đình ở mức khá giả nhưng bởi vì bà mắc bệnh, 24/24 đều cần có người chăm sóc nên thời niên thiếu của Lục Nhung đã chẳng thể giống như những người bạn cùng lứa. Cũng chính vì điều này mà cậu tách biệt hẳn với mọi người, bị bạn bè xa lánh cô lập. Lục Nhung có từng oán trách không? Có hận không? Có khó chịu, mệt mỏi không? Câu trả lời là có! Thử hỏi một đứa trẻ đang học cấp 2, cái tuổi mà đáng lẽ ra cậu phải đang được nổi loạn, đang được cùng bạn bè chơi đùa mà chẳng phải nghĩ suy. Vậy mà chỉ vì một cuộc tai nạn đã cướp đi hai người cậu yêu thương, bắt ép cậu phải hiểu chuyện, phải trưởng thành.


    [​IMG]

    Lục Nhung có từng nghĩ đến cái chết không? Có! Chết rồi bà cậu sẽ không còn bị bệnh tật giày vò, chết rồi cậu cũng không còn phải gắng gượng mệt mỏi nữa. Nhưng rồi cậu nhìn bản thân mình đang đứng giữa đường hầm đen nghịt. Bỗng một ngày, khi cậu nhìn về phía cuối con đường, một vầng ánh sáng mang tên Lâm Mộ xuất hiện thôi thúc cậu bước tiếp, cậu muốn tiến về phía trước, muốn được bắt lấy vầng sáng ấy.

    Như đã nói Mặc Mạch không chỉ có tình thân, tình yêu mà còn có tình bạn. Đó là tình bạn đẹp đẽ, những con người sống trong môi trường đặc biệt, mang trái tim mạnh mẽ tiến về tương lai phía trước.

    Mạc Hiểu Hiểu - cô gái xinh xắn vì một vụ tai nạn mà mất một chân. Trong vụ tai nạn đó, để bảo vệ cho cô mà bố của cô đã phải hy sinh cả tính mạng của mình, vậy nên bản thân cô dù có mất đi một chân cũng rất quý trọng sinh mệnh của mình. Tuy nhiên, khi cô lên cấp ba, thay đổi môi trường sống vẫn luôn có những ánh mắt tò mò mà nhìn ngó đôi chân giả của cô. Việc này đó với một cô nhóc chỉ mới vào lớp mình vẫn cảm thấy rất lạc lõng không dám mặc váy đến trường. Nhưng vì bên cạnh vẫn luôn có những người bạn, những đàn anh đàn chị hết lòng ủng hộ cô cũng dần trở nên tự tin và mạnh mẽ hơn.

    Tào Trạm với IQ 69, trí lực kém hơn người bình thường. Cậu chậm hiểu hơn những người khác, lại thường mất tập chung cũng vì vậy mà việc học tập không tốt nhưng lại có bàn tay rất khéo léo, vui vẻ vì mình được cống hiến, được tiếp tục đi học. Cậu vẫn luôn có những người bạn đồng hành, đồng viên và giúp đỡ cậu để biết rằng so với một người bình thường có IQ 70 thì cậu chỉ kém họ 1 điểm, nhưng cậu có 69 điểm, và tất cả nó đều là của cậu.

    Bên cạnh đó còn có một Hứa Nhất Lộ thị lực khiếm khuyết cấp 2-3, chỉ có thể nhìn thấy thế giới lờ mờ. Một An Cẩm Thanh cao quý tựa núi thái sơn, sẵn sàng vì người mình yêu mà học thủ ngữ, tìm hiểu cách chơi cờ vây. Một Lý Tử hết lòng vì bạn bè, một Tôn Hải - một Tưởng Thiên Hà "thay da - đổi thịt" từ những kẻ bắt nạt, trở thành bạn bè, bảo vệ bạn bè. Không chỉ có các bạn học mà còn có các thầy cô ở trường Khôn Kiền, Sở Lâm gánh trụ một mình để trường Khôn Kiền có một lớp học đặc biệt dành cho các học sinh bị khuyết tật. Thầy hiệu trưởng Trung Hòa với "đam mê" dùng thành tích của học sinh để tuyên truyền cho trường, sẵn sàng bỏ tiền để đưa thành tích của học sinh lên báo nhưng cũng không ngại đấm thẳng một cú vào mặt nhà đầu tư có ý đồ xấu với học sinh của mình.

    Thế giới của Mặc Mạch là như thế, nhẹ nhàng mà ấm áp với những con người có hoàn cảnh đặc biệt. Một thế giới thực ẩn dưới những con chữ, không có cao trào, không có kịch liệt bất quá nó bình yên và cũng có một chút gì đó vấn vương, man mác buồn đủ để chúng ta chậm rãi đắm chìm vào nó.

    * * *

    Những câu nói hay trong truyện "Mặc Mạch" - Mộc Canh Mộc Canh
     
    THG Nguyen, Gill, Quán Lười8 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng sáu 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Chiên Min's I purple you!

    Bài viết:
    555
    Văn án truyện

    Lâm là rừng, Mộ tức đêm tối.

    Tên hắn chính là khu rừng ban đêm.

    Còn Lục Nhung mỗi lần dùng tay ra dấu đều bị sai, từ đó thành tên gọi "Tiểu Lộc",

    Thật lâu về sau, Lâm Triều dùng ngón tay vẽ thủ ngữ, nhìn hai người mỉm cười.

    Cô "nói" : Chú nai nhỏ ngủ quên trong khu rừng lúc nửa đêm.

    * * *

    Một đám người đặc biệt..

    Lớn lên trong cuộc sống đặc biệt..

    Cùng những yêu thương đặc biệt.

    * * *

    Ta im lặng không nói

    Người dõi mắt tình nồng,

    Thế giới ơi!

    Xin hãy dịu dàng hơn với chúng ta..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...