Tiểu Thuyết Ma Thuật Từ Đá: Những Ghi Chép Của Sapphire - Elaine

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Guinevere Elaine, 19 Tháng mười một 2024.

  1. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 50: Lam Tinh Linh Thạch và cô bé nhút nhát (phần 5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đấu trường bao trùm trong sự hồi hộp khi vòng cuối cùng bắt đầu.

    Mười hai thí sinh cuối cùng bước vào khu vực chiến đấu.

    Lần này, không còn những thử thách mê cung hay quái vật. Họ phải đối đầu trực tiếp với nhau, sử dụng tất cả sức mạnh và trí tuệ để giành lấy chiến thắng.

    Lia với viên Lam Tinh Linh Thạch phát sáng trong tay, bước vào giữa đấu trường. Cô không còn vẻ nhút nhát như những vòng đầu. Đôi mắt cô sáng rực, nhưng trong đó có một tia sắc bén mà Sapphire không khỏi lo lắng.

    Tiếng chuông vang lên, báo hiệu trận đấu bắt đầu.

    Các thí sinh nhanh chóng lao vào trận chiến, từng luồng phép thuật rực sáng bắn qua lại. Lia - người từng chật vật với những phép thuật cơ bản, giờ đây lao lên như một cơn sóng dữ.

    Một tấm khiên nước vững chãi chắn mọi đòn tấn công.

    Một luồng sóng cuốn phăng đối thủ ra khỏi khu vực an toàn.

    Những đòn phản công chính xác, lạnh lùng khiến các thí sinh khác không kịp trở tay.

    Chỉ trong vài phút, hai thí sinh đã bị Lia hạ gục, nằm bất tỉnh ở rìa đấu trường.

    Leonard từ ghế giám khảo, nhìn chằm chằm vào Lia. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt sắc bén như đang phân tích từng động tác, từng biểu hiện của cô bé.

    Sapphire thì ngược lại, cau mày. Cô không còn cảm thấy tự hào như trước mà thay vào đó là một cảm giác bất an. Lia đang thể hiện quá mức khả năng của mình. Những đòn tấn công của cô không chỉ chính xác mà còn mang một sự tàn nhẫn không giống với Lia mà Sapphire biết.

    Trong đấu trường, Lia tiếp tục chiến đấu.

    Một thí sinh khác cố gắng dùng ma thuật lửa để đẩy lùi cô, nhưng Lia chỉ cần giơ tay, một cột nước khổng lồ đã dập tắt ngọn lửa và đánh bật đối thủ ra xa.

    Đám đông reo hò, nhưng Sapphire không thể chia sẻ niềm phấn khích ấy. Lia không hề dừng lại, dù đối thủ đã ngã xuống. Cô tiếp tục dùng ma thuật, tạo ra một lưỡi dao nước lao tới.

    Lốc xoáy nước của Lia cuốn lên dữ dội, đe dọa nhấn chìm đối thủ đang nằm bất động.

    Đám đông trên khán đài chuyển từ reo hò sang những tiếng thở dồn dập, đầy căng thẳng.

    Lia đứng giữa đấu trường, tay siết chặt viên Lam Tinh Linh Thạch, đôi mắt sáng rực với niềm tự hào xen lẫn sự hung hãn.

    Nhưng trước khi lốc xoáy kịp chạm tới đối thủ, một luồng ánh sáng mềm mại xuất hiện, xé toạc cơn cuồng phong.

    Sapphire đứng đó, mái tóc màu tím bay nhẹ trong làn nước còn sót lại. Tay cô giơ cao một viên đá khác – phát ra ánh sáng dịu dàng nhưng mạnh mẽ.

    Cả đấu trường im lặng. Lia đầy kinh ngạc, lùi lại một bước.

    "Cô Sapphire?" Lia thốt lên, giọng cô chứa đầy sự bối rối: "Tại sao cô lại làm vậy? Đó là trận đấu của em! Em gần sắp thắng rồi mà."

    Sapphire không đáp ngay. Cô đứng giữa Lia và đối thủ đang bị thương, ánh mắt lạnh lùng như một mặt hồ yên ả nhưng đầy nguy hiểm. Giọng cô vang lên, trầm thấp: "Lia, em nghĩ đây là chiến thắng sao? Tấn công một người đã không còn khả năng chiến đấu? Em thật sự hiểu thế nào là sức mạnh chưa?"

    Lia cảm thấy tim mình thắt lại. Cô ngập ngừng đáp:

    "Nhưng.. em chỉ làm những gì cần thiết để chứng minh mình mạnh mẽ. Nếu em không thắng, cha sẽ thất vọng, và em.. em không thể quay về tay trắng."

    Sapphire lắc đầu, ánh mắt cô sắc lạnh hơn bao giờ hết: "Sức mạnh thật sự không phải là việc em dùng nó để đè bẹp người khác, Lia. Một phù thủy mạnh mẽ phải biết khi nào cần dừng lại. Sự tàn nhẫn không bao giờ dẫn đến vinh quang."

    Lời nói ấy như một lưỡi dao đâm vào lòng Lia. Cô đứng chết lặng, viên Lam Tinh Linh Thạch trên tay như mất đi ánh sáng rực rỡ ban đầu.

    Leonard từ ghế giám khảo, quan sát cảnh tượng ấy với ánh mắt khó lường. Anh khẽ nghiêng đầu, giọng nói đều đều như không chút cảm xúc: "Thú vị thật. Đây không chỉ là bài kiểm tra sức mạnh mà còn là bài kiểm tra tâm hồn. Sapphire, cô luôn có cách nhìn thấu những điều mà kẻ khác bỏ qua."

    Lia nhìn Sapphire, đôi mắt cô bắt đầu ngấn nước:

    "Em.. chỉ muốn chứng minh mình không vô dụng. Em không muốn bị cha coi thường nữa.."

    Sapphire bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lia. Làn nước quanh họ lặng yên, không còn sự dữ dội nào nữa: "Lia, em không cần phải chứng minh điều gì với ai khác. Sức mạnh của em sẽ được thể hiện tốt nhất khi em biết cách bảo vệ, chứ không phải hủy diệt. Đừng để áp lực biến em thành kẻ mà em không muốn trở thành."

    Lia cúi đầu, nước mắt rơi xuống, hòa lẫn với những giọt nước còn sót lại từ cơn lốc xoáy. "Em.. hiểu rồi. Em xin lỗi, thưa cô."

    Đám đông trên khán đài lặng im, dường như cảm nhận được sự căng thẳng và bài học sâu sắc của khoảnh khắc này.

    Leonard nhướng mày, quay sang phu nhân Mirabelle khẽ nói: "Lia có thể yếu về tâm lý, nhưng cô bé có tiềm năng lớn. Với một người hướng dẫn đủ tốt, em ấy có thể vượt xa những gì chúng ta thấy hôm nay."

    Phu nhân Mirabelle gật đầu, đôi mắt ánh lên sự đồng cảm: "Có lẽ Sapphire chính là người hướng dẫn mà cô bé cần."

    Không khí trong đấu trường trở nên nặng nề hơn bao giờ hết khi Lia bất ngờ ra tay. Một luồng nước sắc bén như lưỡi kiếm phóng thẳng về phía Sapphire từ sau lưng.

    Nhưng trước khi nó kịp chạm đến, Sapphire khẽ vung tay. Một bức màn nước trong suốt xuất hiện như một tấm kính, hóa giải hoàn toàn đòn tấn công của Lia. Cô đứng yên, không quay lại, chỉ khẽ thở dài.

    Giọng Sapphire lạnh lùng vang lên, không còn sự dịu dàng như trước: "Em vừa làm gì?"

    Lia bật cười, giọng nói pha lẫn sự kiêu ngạo và bất cần: "Nếu em đánh bại cô, Sapphire, ngay tại đây, chẳng ai dám coi thường em nữa. Không cha, không các giám khảo, và cả đám đông này! Em sẽ là người mạnh nhất!"

    Đám đông sững sờ, mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người. Không ai dám nói một lời. Ngay cả Leonard, người luôn giữ vẻ bình thản, giờ đây cũng nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén.

    Sapphire xoay người lại, ánh mắt cô đối diện với Lia. Không còn sự dịu dàng hay kiên nhẫn, mà thay vào đó là một vẻ lạnh lùng. Cô từ từ rút cây đũa phép ra, tay còn lại nắm lấy viên đá ma thuật của mình – một viên đá tỏa ánh sáng xanh nhạt, yên tĩnh nhưng đầy sức mạnh.

    "Em thực sự muốn điều này sao, Lia?" Sapphire hỏi, giọng cô đều đều nhưng đầy sức nặng: "Em nghĩ rằng đánh bại tôi sẽ chứng minh được sức mạnh của em? Em có hiểu hậu quả của hành động này không?"

    Lia không trả lời. Thay vào đó, cô giơ cao viên Lam Tinh Linh Thạch, ánh sáng từ viên đá chói lóa hơn bao giờ hết. Một dòng nước xoáy khổng lồ bùng lên quanh cô, mạnh mẽ và dữ dội, đe dọa cuốn phăng mọi thứ: "Em không quan tâm đến hậu quả! Đây là cơ hội của em, em sẽ không để nó vụt mất!"

    Lia lao tới, dòng nước xoáy xung quanh cô tạo thành những lưỡi dao sắc bén tấn công liên tiếp về phía Sapphire. Nhưng Sapphire vẫn đứng yên, đôi mắt cô lạnh lẽo, cây đũa phép trong tay phát ra một ánh sáng dịu dàng.

    Sapphire vung tay, từng làn nước của Lia bị chặn lại và tan biến như thể chúng chưa bao giờ tồn tại. Mỗi đòn tấn công của Lia đều bị hóa giải một cách dễ dàng, nhưng Sapphire không hề phản công.

    "Cô chỉ phòng thủ thôi sao, Sapphire?" Lia hét lên, giọng đầy giận dữ: "Cô nghĩ em không đáng để cô nghiêm túc à?"

    Sapphire nhìn Lia, giọng cô vang lên đầy lạnh lùng:

    "Không phải tôi không nghiêm túc, mà là tôi muốn em dừng lại trước khi đi quá xa."

    Lia càng điên cuồng hơn. Cô triệu hồi một cơn bão nước lớn, bao trùm toàn bộ đấu trường. Mọi người trên khán đài bắt đầu lo sợ, nhưng Leonard ra hiệu cho các giám khảo khác không can thiệp.

    "Đây là bài học mà cô bé phải tự mình trải qua" Leonard nói nhỏ, ánh mắt không rời khỏi trận đấu.

    Cơn bão của Lia ập tới Sapphire, nhưng chỉ trong tích tắc, Sapphire giơ cao cây đũa phép.

    Một ánh sáng xanh nhạt bao phủ toàn bộ đấu trường, cơn bão lập tức bị xé toạc. Làn nước rơi xuống như mưa, nhưng Lia không dừng lại.

    Lia hét lớn, giơ viên Lam Tinh Linh Thạch lên, một luồng sáng xanh bùng lên, cho thấy cô đã dồn toàn bộ sức mạnh vào đòn tấn công cuối cùng. Nhưng ngay khi Lia tung ra đòn đó, Sapphire bất ngờ tiến tới, nhanh như một cơn gió.

    Sapphire vung tay, tạo ra một vòng xoáy nước nhỏ nhưng mạnh mẽ, chặn đứng đòn tấn công của Lia và đẩy ngược lại cô bé.

    Lia ngã xuống đất, viên đá trên tay cô rơi ra, ánh sáng từ nó yếu dần đi.

    Sapphire bước tới, cây đũa phép hạ xuống, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh. Lia nằm bất động trên mặt đất, ngước lên nhìn Sapphire, đôi mắt cô đầy sự hoang mang và thất bại.

    "Tại sao.. tại sao cô không đánh trả?" Lia hỏi, giọng cô yếu ớt.

    Sapphire cúi xuống, ánh mắt cô dịu lại một chút: "Bởi vì tôi không cần chứng minh sức mạnh của mình bằng cách tấn công một học trò. Sức mạnh thực sự là biết khi nào nên dừng lại."

    Lia im lặng, nước mắt trào ra. Cô nhận ra rằng mình đã để sự giận dữ và áp lực che mờ lý trí.

    Leonard từ xa khẽ gật đầu, nói nhỏ với một giám khảo khác: "Sapphire không chỉ mạnh, mà còn biết cách kiểm soát tình hình. Cô ấy là người duy nhất có thể đối đầu với Lia mà không phá hủy cô bé."

    Phu nhân Mirabelle đáp lại: "Lia không chỉ cần một bài học về sức mạnh, mà còn về lòng nhân từ. Sapphire đã làm đúng."

    Sapphire đứng dậy, quay lưng lại với Lia, nhưng giọng cô vẫn vang lên: "Tôi hy vọng em hiểu rằng sức mạnh không phải là tất cả, Lia. Nếu em còn muốn trở thành một phù thủy vĩ đại, trước hết hãy học cách làm chủ bản thân mình."

    Lia không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Sapphire, lòng cô tràn ngập cảm xúc khó tả. Đám đông trên khán đài vỡ òa trong những tiếng reo hò, không chỉ vì một trận chiến kịch tính mà còn vì bài học sâu sắc mà họ vừa chứng kiến.

    Hết
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười một 2024
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...