Nguyễn Thị Minh Phương
Ma thuật
Bài viết: 18 

Chương 10: Chắc chắn thế
- Có khi nào bệnh viện phải đóng cửa không chúng mày?
- Ý mày là sao?
Brail đag nói về một tin tức mang tên: Tứ tản độc xuất hiện rải rác ở nhiều bệnh viện chưa rõ nguyên nhân. Tin tức này vừa xuất hiện bốn tiếng trước, Brail chỉ tình cờ lướt qua nhưng bài báo đã nắm bắt sự chú ý của nó, là một đứa cũng thuộc hạng học giỏi nên nó tò mò về tính xác thực của bài báo này. Theo nó biết: Tứ tản độc có nguồn gốc ở tận hành tinh Veresoli, có muốn đem về đây thì cũng không được, người dân ở đây có đầu óc và tâm trạng lên xuống thất thường, nếu như một người có dẻo mồm dẻo miệng đến mức nào đi nữa thì cũng mất cả nửa đời mới thuyết phục được họ. Trường hợp ngoại lệ ư? Chưa chắc có, mà nếu có người bảo có thì đó chỉ là một lời nói nhảm nhí.
- Bố, mẹ mày sẽ làm gì để xử lí đây, Milleina?
Đứa bạn cùng lớp nghe lén thấy một vấn đề hay, mà tên này rất nhiều chuyện. Nó giở giọng chế nhạo và hẳn là thách thức nữa, nhưng Milleina chỉ phán một câu:
- Chưa chắc gì đã không là tin lá cải, mà nếu là thật thì tao cam đoam với mày là họ sẽ có cách giải quyết thôi.
Thằng đó vẫn tiếp tục:
- Họ sẽ làm hay mày chỉ..
- Milleina, nói này xíu.
Milleina chuyển sự chú ý sang Souzi, mặc kệ đứa kia đang cười tự mãn vì một pha châm chọc mà nó xem là hay, nhưng người khác lại thấy vô duyên hết sức:
- Nói gì?
Clara chen vào nói nhỏ, giọng nó có chút bực bội:
- Nó chả nói gì đâu, thấy ngứa mắt quá nên tao bảo Souzi kêu mày thôi. Lớp toàn con nhà quyền thế với tri thức này nọ mà lại có đứa ăn nói nghe muốn đấm cho mấy phát.
Milleina chỉ ậm ừ cho qua, nó quay lại chủ đề của Brail, đưa ra những điều mà nó biết mà liên quan đến bài báo, Teiry cũng lanh chanh đưa ra những dẫn chứng về độ vô lý của bài báo, Jhois đang chăm chú xem những món đồ trên một ứng dụng thuộc cửa hàng bán phụ kiện thời trang nam.
Rezary bỗng sực nhớ ra một điều, nó gọi cả bọn xúm lại rồi nói nhỏ:
- Tao nghĩ là bây giờ mình mới có thể nghĩ thông được, bộ không ai thắc mắc tại sao lại có căn phòng đó à? Ý tao là.. chuyện gì cũng có thể xảy ra nhưng căn phòng ngẫu nhiên bật từ cái chốn nào đó nghe rùng rợn chứ bộ.
- Tí nữa đến nơi thì nói.
Teiry gạt phăng đi, thấy thế thì chúng nó không nói gì nữa, tiếp tục quay về việc mình đang làm.
Hiện tại chúng nó đã đi được một phần ba chặng đường đến địa điểm tổ chức. Theo như trưởng dẫn thì độ cao lúc này là mười hai đoạn đá nhám (*), cảnh vật không có gì ngoài mây và núi, ít nhất mấy đám mây vào mùa này còn đẹp, như bức màn mỏng và gần như trong suốt được đặt dọc và xếp tầng lên nhau theo đường chéo; may mà hôm nay không nắng nên mây không ánh lên tia chói, chứ không thì đừng hòng ngắm cảnh.
- Souzi, này Souzi, đổi chỗ với tao đi.
Brail thò tay từ đằng sau, vỗ vào vai Souzi.
- Làm gì? Tao muốn ngồi đây.
- Thảo luận mấy câu bài tập to tổ chảng tí nữa sẽ vô cùng cần thiết.
Souzi nghe thấy thế thì đồng ý, nó xuống ngồi với Clara, để dành chỗ cho Brail lao vào hỏi Milleina cả loạt câu hỏi.
- Tại sao mày hay hỏi tao vậy? Sách gì mà cũ thế?
- Hỏi mày bởi vì khi nhắc tới mấy chủ đề học tập thì dễ nói với mày hơn, và mày tin hay không thì quan điểm của mày thường giống với tao, hay tao phải nói là lâu lâu có ích hơn quan điểm của tao.
Milleina cho rằng lí do đó là chấp nhận được nên cả đứa không nói gì nhiều mà ngay lập tức bận rộn với chủ đề bài tập. Milleina biết được rằng cái cuốn sách cũ rích đó là tổng hợp toàn bộ kiến thức về cái bài tập mà Brail nhận từ mẹ nó, nó bắt đầu thấy hơi sờ sợ rằng phần trình bày của nó không đủ và chi tiết khi thấy Brail chăm chút cho bài của mình như vậy, Brail sẽ là đứa đứng ra lo cho cả nhóm, và có thể nó cũng phải thế, có trách nhiệm với phần nhiều bài tập của cả nhóm.
Đúng rồi, hỏi ý kiến của Brail.
Brail và nó thật sự có một vài quan điểm chung, nhưng chuyện này chắc chắn có thể xảy ra, bởi vì ai mà chẳng vào thư viện tra sách hay nhờ sự giúp đỡ của mạng.
Trong khi có hai người tốt đang lo lắng cho thành tích của cá nhân và người khác thì ở hàng ghế sau có bọn đang tụm năm.
- Nhìn cặp đôi mọt sách của chúng ta đi kìa.
Teiry nhếch mép, hất đầu về phía trước, bọn con gái thì cười khúc khích, Clara đập vào tay nó.
- Thôi đi mày, tụi nó còn chẳng yêu nhau.
- Tao lại thấy khác đấy.
Teiry nhún vai, nói sao đây.. nó biết là Brail thầm thích Milleina, và nó chắc chắn là mấy đứa kia cũng biết, chỉ là tụi nó giả ngẫn thôi.
Cái cách mà nó nói chuyện với Milleina, việc mà hai đứa hay nói chuyện, Brail cũng thường xuyên nhìn trộm Milleina, hay mỗi khi cô bạn cười vì bất cứ lí do gì thì mặt nó cũng lập tức tươi rói.
Mà vừa nãy nữa, hỏi bài tập ư? "Chàng" chỉ lấy cớ đế an ủi "nàng" thôi. Nãy giờ chưa thấy an ủi câu nào nhưng chắc chắn sẽ có, bởi ngoài mặt thì thế thôi nhưng chắc đang lo lắm.
Quá đủ bằng chứng. Không cần phải hỏi chính chủ!
Brail có thổ lộ hay không thì Teiry sẽ không chen vào, đó không phải là chuyện mà nó nên lo, đến tự nhiên thì tốt hơn.
Chú thích:
(*) Trên 9000 mét.
- Ý mày là sao?
Brail đag nói về một tin tức mang tên: Tứ tản độc xuất hiện rải rác ở nhiều bệnh viện chưa rõ nguyên nhân. Tin tức này vừa xuất hiện bốn tiếng trước, Brail chỉ tình cờ lướt qua nhưng bài báo đã nắm bắt sự chú ý của nó, là một đứa cũng thuộc hạng học giỏi nên nó tò mò về tính xác thực của bài báo này. Theo nó biết: Tứ tản độc có nguồn gốc ở tận hành tinh Veresoli, có muốn đem về đây thì cũng không được, người dân ở đây có đầu óc và tâm trạng lên xuống thất thường, nếu như một người có dẻo mồm dẻo miệng đến mức nào đi nữa thì cũng mất cả nửa đời mới thuyết phục được họ. Trường hợp ngoại lệ ư? Chưa chắc có, mà nếu có người bảo có thì đó chỉ là một lời nói nhảm nhí.
- Bố, mẹ mày sẽ làm gì để xử lí đây, Milleina?
Đứa bạn cùng lớp nghe lén thấy một vấn đề hay, mà tên này rất nhiều chuyện. Nó giở giọng chế nhạo và hẳn là thách thức nữa, nhưng Milleina chỉ phán một câu:
- Chưa chắc gì đã không là tin lá cải, mà nếu là thật thì tao cam đoam với mày là họ sẽ có cách giải quyết thôi.
Thằng đó vẫn tiếp tục:
- Họ sẽ làm hay mày chỉ..
- Milleina, nói này xíu.
Milleina chuyển sự chú ý sang Souzi, mặc kệ đứa kia đang cười tự mãn vì một pha châm chọc mà nó xem là hay, nhưng người khác lại thấy vô duyên hết sức:
- Nói gì?
Clara chen vào nói nhỏ, giọng nó có chút bực bội:
- Nó chả nói gì đâu, thấy ngứa mắt quá nên tao bảo Souzi kêu mày thôi. Lớp toàn con nhà quyền thế với tri thức này nọ mà lại có đứa ăn nói nghe muốn đấm cho mấy phát.
Milleina chỉ ậm ừ cho qua, nó quay lại chủ đề của Brail, đưa ra những điều mà nó biết mà liên quan đến bài báo, Teiry cũng lanh chanh đưa ra những dẫn chứng về độ vô lý của bài báo, Jhois đang chăm chú xem những món đồ trên một ứng dụng thuộc cửa hàng bán phụ kiện thời trang nam.
Rezary bỗng sực nhớ ra một điều, nó gọi cả bọn xúm lại rồi nói nhỏ:
- Tao nghĩ là bây giờ mình mới có thể nghĩ thông được, bộ không ai thắc mắc tại sao lại có căn phòng đó à? Ý tao là.. chuyện gì cũng có thể xảy ra nhưng căn phòng ngẫu nhiên bật từ cái chốn nào đó nghe rùng rợn chứ bộ.
- Tí nữa đến nơi thì nói.
Teiry gạt phăng đi, thấy thế thì chúng nó không nói gì nữa, tiếp tục quay về việc mình đang làm.
Hiện tại chúng nó đã đi được một phần ba chặng đường đến địa điểm tổ chức. Theo như trưởng dẫn thì độ cao lúc này là mười hai đoạn đá nhám (*), cảnh vật không có gì ngoài mây và núi, ít nhất mấy đám mây vào mùa này còn đẹp, như bức màn mỏng và gần như trong suốt được đặt dọc và xếp tầng lên nhau theo đường chéo; may mà hôm nay không nắng nên mây không ánh lên tia chói, chứ không thì đừng hòng ngắm cảnh.
- Souzi, này Souzi, đổi chỗ với tao đi.
Brail thò tay từ đằng sau, vỗ vào vai Souzi.
- Làm gì? Tao muốn ngồi đây.
- Thảo luận mấy câu bài tập to tổ chảng tí nữa sẽ vô cùng cần thiết.
Souzi nghe thấy thế thì đồng ý, nó xuống ngồi với Clara, để dành chỗ cho Brail lao vào hỏi Milleina cả loạt câu hỏi.
- Tại sao mày hay hỏi tao vậy? Sách gì mà cũ thế?
- Hỏi mày bởi vì khi nhắc tới mấy chủ đề học tập thì dễ nói với mày hơn, và mày tin hay không thì quan điểm của mày thường giống với tao, hay tao phải nói là lâu lâu có ích hơn quan điểm của tao.
Milleina cho rằng lí do đó là chấp nhận được nên cả đứa không nói gì nhiều mà ngay lập tức bận rộn với chủ đề bài tập. Milleina biết được rằng cái cuốn sách cũ rích đó là tổng hợp toàn bộ kiến thức về cái bài tập mà Brail nhận từ mẹ nó, nó bắt đầu thấy hơi sờ sợ rằng phần trình bày của nó không đủ và chi tiết khi thấy Brail chăm chút cho bài của mình như vậy, Brail sẽ là đứa đứng ra lo cho cả nhóm, và có thể nó cũng phải thế, có trách nhiệm với phần nhiều bài tập của cả nhóm.
Đúng rồi, hỏi ý kiến của Brail.
Brail và nó thật sự có một vài quan điểm chung, nhưng chuyện này chắc chắn có thể xảy ra, bởi vì ai mà chẳng vào thư viện tra sách hay nhờ sự giúp đỡ của mạng.
Trong khi có hai người tốt đang lo lắng cho thành tích của cá nhân và người khác thì ở hàng ghế sau có bọn đang tụm năm.
- Nhìn cặp đôi mọt sách của chúng ta đi kìa.
Teiry nhếch mép, hất đầu về phía trước, bọn con gái thì cười khúc khích, Clara đập vào tay nó.
- Thôi đi mày, tụi nó còn chẳng yêu nhau.
- Tao lại thấy khác đấy.
Teiry nhún vai, nói sao đây.. nó biết là Brail thầm thích Milleina, và nó chắc chắn là mấy đứa kia cũng biết, chỉ là tụi nó giả ngẫn thôi.
Cái cách mà nó nói chuyện với Milleina, việc mà hai đứa hay nói chuyện, Brail cũng thường xuyên nhìn trộm Milleina, hay mỗi khi cô bạn cười vì bất cứ lí do gì thì mặt nó cũng lập tức tươi rói.
Mà vừa nãy nữa, hỏi bài tập ư? "Chàng" chỉ lấy cớ đế an ủi "nàng" thôi. Nãy giờ chưa thấy an ủi câu nào nhưng chắc chắn sẽ có, bởi ngoài mặt thì thế thôi nhưng chắc đang lo lắm.
Quá đủ bằng chứng. Không cần phải hỏi chính chủ!
Brail có thổ lộ hay không thì Teiry sẽ không chen vào, đó không phải là chuyện mà nó nên lo, đến tự nhiên thì tốt hơn.
Chú thích:
(*) Trên 9000 mét.
Chỉnh sửa cuối: