Tên bài hát: Phụ tử tình thâm Dân ca nghệ tĩnh: Lời cổ Thể hiện: Hồng Lựu Bài hát: "Phủ tử tình thâm" là một bài hát được viết trên nền nhạc dân ca ví dặm Nghệ tĩnh, Bài hát được lưu truyền trong dân gian qua rất nhiều thế hệ người dân Nghệ Tĩnh, sau đó được sưu tầm và in trong tập "Vè Nghệ Tĩnh", Trải qua hàng trăm năm và được rất nhiều thế hệ nghệ sỹ biểu diễn. Người dân ở xứ Nghệ chắc hẳn không quên được hình ảnh ông già mù với chiếc nón rách đi ăn xin, kéo đàn Nhị và hát bài "phụ tử tình thâm" để xin người qua đường mấy đồng bạc lẻ kiếm sống qua ngày. Giọng hát của ông buồn thắt ruột thắt gan người nghe, tuy nhiên ai cũng muốn nghe vì ẩn chứa trong đó là triết lý, là giải bày công lao biển trời của cha, của mẹ, là triết lý của đạo làm con. Để rồi nghe xong những người còn cha còn mẹ sẽ phải hiểu thuận hơn, những người không còn cha mẹ lại ngậm ngùi khóc vì nhớ cha mẹ, ân hận vì có những lúc không phải với cha mẹ để giờ nhận ra thì đã quá muộn màng. Bài hát có sức lan tỏa về công lao cha mẹ, về lòng hiếu thảo rất lớn. Một trong số các Nghệ sỹ hát bài này hay có Nghệ sỹ nhân dân Hồng Lựu ở đoàn dân ca Nghệ An, tiếng hát của cô cất lên như tiếng một người mẹ hát ru con. Hơn ai hết mỗi người chúng ta nên thử nghe một lần để cảm nhận hết ý nghĩa truyền tải trong bài hát. Lời bài hát À.. À.. ời.. à.. à ơi.. Công cha như núi Thái Sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra Một lòng thờ mẹ, kính cha Lo tròn chữ hiếu mới là đạo ơ.. ơ con Phụ tử tình thâm Công thầy, rồi nghĩa mẹ Đừng tiếng tăm, nặng lời Đừng cả tiếng, dài hơi Nói mẹ cha sao nên Cãi mẹ thầy sao phải Ơ.. Ơ Đêm nằm nghĩ lại Nhớ đến cội thung uyên Công cù lao ai đền Nghĩa sinh thành ngày trước Khi lưng cơm, rồi bát nước Ước phụ tử tình thâm Thầy đói rách nợ nần Mẹ cũng đói rách nợ nần Cũng vì con thơ ấu Dừ phụ tại trắc mậu Rồi trắc tại vô thân Con ở có thủy có chung Đứa phụ từ tự hiếu Mà đứa phụ từ tự hiếu Dăm ba cành đào liễu Sáu bảy quả nam nhi Thấy chưa được nhờ chi Mẹ cũng chưa được nhờ chi Đền công ơn cho đáng Công mẹ thầy cho đáng Rồi mười ngày chín tháng Mẹ cúc dục nên thai Con nên một nên hai Thầy ấp iu bồng bế Mẹ ấp iu bồng bế Con nên ba, nên bốn Con tríu mẹ chưa rời Đứa sáu, bảy ăn chơi Con chín, mười khôn nầy Mà đứa chín, mười khôn nậy Ơ.. Ơ Dừ thầy chưa được cậy Mẹ cũng chưa được nhờ Dừ mẹ đang phải lo Đứa manh khăn, tấm áo Đứa mảnh quần, tấm yếm Con mười lăm, mười bảy Con ăn học dùi mài Đứa mười chín, đôi mươi Lo thất gia dựng hộ Mà lo cửa nhà dựng hộ Khi hoa cười, ngọc nở Chốn đào liều sum vầy Thầy mơ ước đêm ngày Ước dâu hiền, thầy ước rể hiền Ước dâu hiền, mẹ ước rể thảo Ơ.. Ơ.. Thánh hiền là đạo Rồi khuất bóng từ bi Con có lỗi điều chi Xin mẹ thầy xá quá Con đừng ở cậy thượng, rồi áp hạ Ở giát dạ khinh thường Con đừng đứa ghét, đứa thương Cũng nhất giai chi tử Mà cũng gia bằng chi tử Dừ trong sách có chữ Con mới phải trông vào Thầy một tuổi một cao Mẹ một tuổi một già Con đừng bấc chì mà nặng nhẹ Chớ có bấc chì mà nặng nhẹ Con ở gần thầy, mẹ Phải xây đắp, vun trồng Khi vợ dại thì có chồng Phải vào ra thăm viếng Phải đi về thăm viếng Khi đồng quà, trữ bánh Khi bún sốt, lòng tươi Ta nâng giấc cho người Kẻo mai rồi tạ thế Mai sau rồi tạ thế Ơ.. Ơ.. Rồi một mai bách tuế Ra cây úa, lá vàng Lá rụng cội đại ngàn Con tìm mô được nữa Mà con muốn tìm mô được nữa Khi cúng hương, cúng lửa Khi vào bái, ra quỳ Dừ đặt mâm lên thì Nỏ thấy thầy, mẹ ăn chi Chỉ thấy ruồi với ruồi Chỉ thấy ruồi với kiến Chiêm bao tưởng đến Dù than vắn, thở dài Thầy không đoái, không hoài Mẹ cũng nỏ đoái, nỏ hoài Thật là phụ từ tự hiếu.. Ai ơi.. Làm con trọn đạo Nhắc người ghi lòng.. À À ơi.. À À ơi i i i ơi!