


Luật nhân quả
Tác giả: Alissa
Số chương: 2
Chương 1:
Ông Thành, một người đàn ông trung niên, tuổi tầm 45, đầu tóc hoa râm điểm trắng, nét mặt đen già nua nhìn có vẻ hung dữ, người to con nhưng lại hiền lành như nước, ông có một đứa con trai tên Lượm. Nó không phải là con ruột của ông. Như cái tên của nó - Lượm đã nói lên nguồn gốc của nó, Lượm được lượm về trong một đêm mưa gió bão bùng, tôi không rõ chỉ nghe bà ngoại bảo thế bởi lúc đó tôi còn quá bé.
Hắn năm nay tròn 25, người gầy ốm, đen sì, học hết cấp 2 rồi nghỉ đi làm phụ hồ ở tận Hải Dương, có lần Lượm bị bắt vào khám vì tội chơi gà chọi ăn tiền, ông phải chuộc nó ra. Rồi nó lại ra đi, lâu lâu mới về quẳng cho người cha già không máu mủ vài trăm nghìn lẻ rồi biệt vô âm tính, đến tận Tết năm trước hắn về còn dắt theo một em trông ngon cơm lắm rồi bảo với người cha già yếu của mình:
- Số tiền tôi gửi ông cất giữ đấy, ông trả lại cho tôi, tôi còn phải cưới Nhàn. - Rồi hắn chìa đôi bàn tay trước mặt ông.
Hôm ấy là một buổi chiều cuối đông, cái rét câm của miền Bắc cùng với ít mưa lất phất ghim vào da thịt. Ông Thành trong manh áo mỏng manh, rách vài chỗ được khâu vụng về, ông ngồi trên chiếc ghế gỗ bên chiếc bàn nhựa đã gãy một bên chân, ngồi cắt một ít thuốc nam dại do ông tìm được quanh nhà, thời tiết trở trời bệnh ho rồi xương khớp tái phát trầm trọng, có hôm ông đau như chết đi sống lại. Ông không có vợ, duy nhất chỉ có thằng con trai nuôi, thế mà cũng chẳng nhờ được vào đâu, chỉ biết hành thân già này thêm.
- Lượm, con chờ thêm ít năm nữa cha bán vài con nghé, nó mới sinh được vài hôm, chí ít cũng để nó lớn lên được giá rồi bán.
Anh con trai cười cay nghiệt:
- Thế số tiền tôi đưa cha vào dạo trước đâu. Ấy.. Hay là ông tiêu rồi, tiền tôi làm mồ hôi nước mắt, ông thế mà lại tiêu mất của tôi.
Anh ta tức giận đạp đổ chiếc bàn, lá thuốc vừa cắt xong theo đà rơi xuống đất, chiếc bàn ngã trúng vào ông Thành, ông Thành ngã xuống, tay ông chống xuống đất rồi trẹo qua một cái. Ông ôm tay, cắn răng nuốt nước bọt, vẫn giọng nhỏ nhẹ với anh:
- Dạo trước cha bị sốt xuất huyết phải nhập viện, nên..
Lượm ngắt lời ông bằng ngụm nước bọt.
- Tôi không cần biết ông làm cách gì đào lại số tiền đó cho tôi, vài ngày nữa tôi sẽ trở lại lấy. Ông không chịu chạy tiền thì tôi bán nhà, xem ông ở đâu cho biết mặt. Hừ..
Rồi anh dắt cô bồ nóng bỏng đi mất hút sau rặng tre. Người cha già với đôi tay trật khớp vẫn dõi mắt trông theo đứa con. Mặt trời đã lặn rồi, miền đất sỏi đá nay cũng hoang tàn hẳn, bóng tối lại cứ tuần hoàn mà đến, ngày qua ngày, năm tháng cứ một chỗ, một xó góc hoang lạnh, mùa đông cũng sắp qua mà sao cái lạnh vẫn dai dẳng đeo bám những mảnh đời bất hạnh.
* * *
Hôm sau vẫn là một ngày không thấy ánh mặt trời, âm u, và tĩnh lặng, chìm ngấm trong giá lạnh. Tôi và bà ngoại đang ngồi khâu lại mấy chiếc áo bị bung cúc, chợt ẩn ẩn hiện hiện trước ngõ nhà dáng hình một người đàn ông đang loay hoay, muốn vào nhưng lại sợ phiền hà người khác, bước chân muốn rời đi mà lòng còn vướng bận nỗi muộn phiền. Tôi nói khẽ vào tai bà:
- Ngoại ơi, hình như ngoài cổng là ông Tư ạ?
Bà ngoại đưa mắt ra nhìn rồi cười dịu hiền:
- Ông Tư đấy, con ra mở cửa cho ông đi.
- Vâng ạ.
Tôi đeo đôi dép lê, kéo chân chạy vụt ra cổng, đập vào mắt tôi là người đàn ông đang đứng thất thần cúi mặt, trên mặt ông là nỗi buồn miên man, ánh mắt nhìn xa xăm không bến bờ, tôi thấy thế lên tiếng chào hỏi:
- Con chào ông Tư.
Ông lúc đấy mới nhìn tôi ông cười hiền lành.
- Cái Tú đó à, có ngoại con ở nhà không?
- Có ạ, mời ông vào nhà dùng nước với ngoại con ạ.
Tôi mở cổng, thân thiện kéo tay ông vào nhà.
Đến sân trước đã nghe tiếng ngoại nói vọng ra.
- Cậu Tư đấy hả, cậu vào nhà đi, trời lạnh thế này cậu qua đây có chuyện chi không?
Ông Thành buông chiếc nón cối xuống bàn kéo ghế ngồi rồi mới kể với ngoại tôi về Lượm, về cái tiệc cưới không đủ tiền tổ chức. Ngoại tức giận, đập tay mạnh xuống bàn, làm cái tách con keo lên lạch cạch như phẩn nộ cùng bà.
- Thằng Lượm nó vậy mà lại là cái đứa mất dạy, cậu không việc gì phải chìu nó, cứ bỏ mặc nó muốn làm gì thì làm. Tháng trước cậu bị sốt xuất huyết chút nữa là đi đời, thế mà chẳng thấy mặt mũi nó đâu. Có mấy trăm nghìn không đủ viện phí, chị phải thêm vào người ta mới cứu cậu đấy. Thế nó còn bảo cho tiền cậu nhiều ấy không bằng?
- Em cảm ơn chị, dạo đó không có chị giúp giờ này em có lẽ gặp ông bà rồi. Nhưng chị có thể cho em vay ít tiền không, dẫu sao em làm cha cũng muốn cho nó ít tiền làm đám cưới, cho mà có mặt có mũi với người ta.
Bà ngoại biết, ông thương con dù là không ruột thịt cũng dành đủ tình thương mà người cha muốn dành cho con trai mình. Bà lắc đầu chua chát thay ông. Rồi cũng mềm lòng trước người đàn ông đáng thương này, bà lấy ba triệu đưa cho ông, rồi dặn dò:
- Cậu cứ giữ, làm không hết thì để lại mà sài, cứ ăn uống kham khổ, sống sao nổi. Không cần trả gấp cho chị, mà tay cậu đỡ chưa, nhà chị có ít thuốc về xương khớp cậu cầm về mà uống, không hết thì đi gặp bác sĩ, kẻo về sau có di chứng thì khổ thân.
Ông Thành nói cảm ơn rồi lúi cúi thân già đi về giữa trời mưa đang nổi lên dông bão.
Chỉnh sửa cuối: