Chương 1: Kí ức lần đầu gặp em!
[BOOK]Đã hơn năm năm trôi qua! Tôi về lại nơi đây, khu phố này để có thể nhìn thấy em. Cảnh vật nơi đây thật chẳng thay đổi gì nhiều, vẫn là những tòa nhà ấy, những con người mà chúng ta cùng yêu quý ấy, con phố kia cũng vậy chẳng thay đổi gì nhiều. Nhưng.. đã có một thứ thay đổi mãi mãi: Tôi mất em!
Tôi bước đi trên con phố ấy, nhớ những gì chúng ta từng nói với nhau khi đi qua đây, từng con hẻm, từng con đường đều có hình bóng em và tôi khi ấy. Tôi bước đến cửa hàng hoa góc phố, ngắm nhìn nó thật lâu! Nơi đây là nơi tôi và em thường mua hoa, nơi em từng làm và cũng là nơi tôi gặp được em.
Bước vào cửa hàng, tiếng chuông nhỏ reng.. reng.. nơi góc trên bên phải cửa chính báo hiệu đã có người bước vào cửa hàng. Tôi chào hỏi cô gái bán bông ấy và tự tay mình lựa cho em một bó hồng thật xinh và tươi! Bó hoa ấy đẹp như em vậy, em thích hoa hồng, tôi cũng vậy bởi em là hoa hồng của tôi!
Bước khỏi cửa hàng hoa ấy, tôi lại phải ngoảnh đầu lại nhìn một lần nữa để những kí ức về em tràn về trong tim tôi. Tôi ghé qua cửa hàng bia, mua năm bảy lon và đi đến một nơi - nơi em đã từng đợi tôi.
Tôi đi đến cuối con phố đó, bước vào nơi ấy khi xưa em đợi tôi, ngắm nhìn nó rồi lại nốc một hơi, cứ như thế và cứ như thế..
Tôi tiếp tục đứng dậy và bước đi và nhìn thấy em đang cười, em hạnh phúc lắm! Chúc mừng em! Giờ đây em đã có người lo cho em rồi và anh ta đã đối xử không tệ với em. Thật lòng đấy, anh vui giùm em đấy!
Em thoáng liếc nhìn tôi rồi lại quay đi như chưa từng thấy ai và cũng chưa từng biết tôi! Tôi lại đau..
Hai năm trước..
- Ôi.. buổi sáng thật tuyệt vời biết bao, nhìn xem con phố này thật mát mẻ. - Tôi từ ban công nhà nhìn ra và nói.
Đó là buổi sáng yên bình và mát mẻ, tôi - tên Nghĩa đã sống ở đây từ khi còn nhỏ nên ở con phố này, thứ gì tôi cũng biết, ai ở đâu tên gì tôi cũng biết tất. Tôi bước ra khỏi nhà sau đó ba mươi phút, như thường ngày tôi dạo quanh con phố để xem có gì thú vị và hít thở bầu không khí trong lành buổi sáng.
Đôi chân tôi lướt qua những con người, những chiếc ô tô trên đường một cách nhẹ nhàng. Một tay cho vào túi quần, một tay đung đưa liếc nhìn mọi vật trong cơn gió thoảng. Liếc qua, liếc lại, tôi đều nhìn tất cả mọi vật bởi đối với tôi thứ gì cũng đẹp cả, chỉ là thứ đó không biết sử dụng cái đẹp của mình chứng minh cho người khác thấy mà thôi.
Mắt tôi vẫn liếc nhìn mọi thứ xung quanh và..
- A.. a.. a xin lỗi ạ!
Đó là lần đầu anh biết em, em đụng phải anh và ngã xuống đất, chả hiểu sao người đụng lại là anh nhưng em lại là người mở miệng xin lỗi, em thật lạ!
- À.. ừ, em có sao không, tôi cũng xin lỗi. - Tôi đưa tay đỡ cô ấy dậy và nói.
- Tôi không sao ạ, xin lỗi anh thật nhiều. - Cô ấy nhìn tôi nói.
- Tôi là người đụng phải nhưng cô lại xin lỗi, lạ thật đấy. - Tôi nhìn cô ấy cười nói.
Và ngay từ lúc đấy, nụ cười tỏa nắng của em đã hiện lên. Mặt trời còn chưa lên nốt nhưng nụ cười ấy của em lại tỏa nắng sớm hơn cả mặt trời khi ấy.
- Không sao! Mình xin lỗi một chút cũng chẳng mất gì mà. - Cô ấy cười ngượng nhìn tôi.
Ngay từ lúc ấy tôi có cảm giác thật kì lạ, rất quen với em nhưng khi đó tôi còn chưa từng gặp em trước đó nữa. Tôi đang định ấp úng mời cô ấy đi uống một li cafe để đền tội nhưng cô ấy vội nói:
- Nếu không có gì thì tôi đi trước nha, tôi đang có công việc bận lắm ạ! - Cô ấy nói với một gương mặt vội vã như có thứ gì đang ép buộc cô phải tới cho bằng được vậy.
- À.. ừm.. cô đi đi, hẳn cô đang vội lắm nhỉ? Vậy thì tạm biệt nhé! - Tôi nhìn cô ấy nói.
Khi ấy tôi có cả giác hơi buồn bả khi nói với cô ấy, sao thế nhỉ? Tôi và em đã có biết gì nhau đâu nhưng lại phải muốn nếu kéo em ở lại, và ở lại làm gì khi tôi và em chỉ tình cờ đụng trúng nhau và bắt chuyện nói vài câu xin lỗi mà thôi.
Cô ấy chạy đi, và quay lại nhìn tôi mỉm cười nhẹ, cô vén tóc nhìn tôi trong cơn gió sớm. Tôi biết là sẽ lạnh lắm nên tôi đã lại gần và mặc áo vào cho cô ấy.
- Anh làm gì vậy? - Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi hỏi.
- Trời sớm sẽ lạnh, tôi đưa áo cho cô, sợ cô cảm lạnh và cũng như đền tội vì đã đụng trúng cô!
- Không cần phải vậy đâu, tôi làm sao mà biết anh ở đâu để trả áo.
- Không cần phải vội, khi nào có duyên ta sẽ gặp, được chứ.
- Vậy tôi mượn tạm nhé! Cảm ơn anh
Nói rồi cô ấy chạy đi trong làn gió mát, dần xa tôi, dần xa tôi..
Một người con gái anh chả quen nhưng lại quan tâm, anh lạ thế nhỉ, chắc lúc đó anh đã bén duyên với em rồi, Phương ạ!
Thế rồi tôi lại tiếp tục dạo quanh tiếp! Đi đến những cửa hàng hoa để kiếm một bó hồng thật đẹp trưng trong nhà. Chẳng có cửa hàng nà làm tôi ưng ý, thật lạ sao sao ý! Tôi lại liếc nhìn xung quanh và ngạc nhiên thật, một cửa hàng hoa mới mở cuối con phố nhỏ, mở ở đó thì ai mà mua nhỉ? Nhìn cách trang trí cửa hàng cũng chẳng có gì bắt mắt, cũng bình thường như bao cửa hàng khác thậm chí còn không đẹp bằng, nhưng dường như có thứ gì đó muốn tôi bước vào đó và cho tôi xem một thứ mà tôi rất háo hức.
Reng.. reng..
- Xin chào quý khách ạ!
Giọng nói ấy vừa cất lên thì lập tức tôi đã nhận ra đó chính là cô gái đó, người mà tôi vừa gặp cách đây hơn ba mươi phút.
- Ơ, lại là cô à! Chúng ta thật sự có duyên quá nhỉ!
- Chào anh, tôi trả áo cho anh này, cảm ơn anh.
Thật là trùng hợp, gặp nhau nhanh như vậy, và gương mặt ấy thật sự đã làm tôi say đắm rồi, em ngước nhìn tôi, em thật đẹp! Đẹp như bức tranh nàng Mona Lisa, nụ cười mảnh mai tựa nàng Điêu Thuyền - một trong tứ đại mĩ nhân Trung Hoa. Tôi say em mất rồi!
~*~*~
To be continued.[/BOOK]