75
0
- Kiếm tiền
- Hoa Nguyệt Phụng đã kiếm được 750 đ
Lòng Son Gửi Theo Bài Thơ Nhỏ
Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng
Thể loại: Thất ngôn tự do
Bài Dự Thi Nét Bút Tuổi Xanh tuần 32+33+34 - 2025
Chủ đề: Khúc Thụy Du Trên Dòng Sông Kiến Thức
Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng
Thể loại: Thất ngôn tự do
Bài Dự Thi Nét Bút Tuổi Xanh tuần 32+33+34 - 2025
Chủ đề: Khúc Thụy Du Trên Dòng Sông Kiến Thức
Từ ngày rời ghế nhà trường, mỗi dịp lễ tết về, nhất là ngày 20/11, có một cô học trò nhỏ vẫn luôn cố gắng trở về thăm cô giáo cũ tại ngôi trường Tiểu học năm xưa, người đã dạy dỗ, quan tâm và chăm lo cho em suốt những năm tiểu học đầy khó khăn và bỡ ngỡ. Năm nay, vì công tác xa đột xuất, cô học trò đã lỡ hẹn, không thể về thăm cô đúng ngày tri ân Nhà giáo. Trong nỗi nhớ, nỗi biết ơn và chút day dứt không nguôi, em đã viết bài thơ này như món quà nhỏ gửi đến cô, thay lời chúc, lời hỏi thăm và cả lời xin lỗi từ một nơi xa xôi.
Hai mươi tháng mười một đã qua,
Năm nay em lỡ bước phương xa
Không thể về thăm cô đúng hẹn
Xin gửi vần thơ nhỏ thay quà...
Trời trở lạnh vào mùa hanh gió,
Nơi này em khẽ tỏ nhớ thương,
Bóng dáng cô bên trang vở cũ,
Tiếng giảng ngân ấm cả sân trường.
Cánh tay ấy dịu dàng nâng đỡ,
Tấm lòng hiền rộng mở bao la,
Bụi phấn trắng điểm lên tóc bạc,
Thời gian trôi, thương mãi chẳng nhòa.
Theo năm tháng, mỗi người một ngả
Mỗi học trò mỗi nẻo đường xa.
Nhưng ân tình cô trao năm ấy,
Trong tim em lấp lánh như hoa.
Nơi phương xa, em nay đã lớn,
Những nhọc nhằn đủ gợn nắng mưa,
Bàn tay cô dắt em thủa nhỏ
Vẫn là khi ấm áp có thừa.
Hương ngày cũ đưa về da diết,
Ngỡ còn nguyên thuở nhỏ lớp xưa
Ước một lần quay về góc bảng,
Nghe bên tai lời giảng nhẹ nhàng
Xa cách quá mong cô thứ lỗi,
Ngày tri ân chẳng kịp ghé thăm,
Lòng son gửi theo bài thơ nhỏ,
Nguyện cầu cô an lạc tháng năm...
Năm nay em lỡ bước phương xa
Không thể về thăm cô đúng hẹn
Xin gửi vần thơ nhỏ thay quà...
Trời trở lạnh vào mùa hanh gió,
Nơi này em khẽ tỏ nhớ thương,
Bóng dáng cô bên trang vở cũ,
Tiếng giảng ngân ấm cả sân trường.
Cánh tay ấy dịu dàng nâng đỡ,
Tấm lòng hiền rộng mở bao la,
Bụi phấn trắng điểm lên tóc bạc,
Thời gian trôi, thương mãi chẳng nhòa.
Theo năm tháng, mỗi người một ngả
Mỗi học trò mỗi nẻo đường xa.
Nhưng ân tình cô trao năm ấy,
Trong tim em lấp lánh như hoa.
Nơi phương xa, em nay đã lớn,
Những nhọc nhằn đủ gợn nắng mưa,
Bàn tay cô dắt em thủa nhỏ
Vẫn là khi ấm áp có thừa.
Hương ngày cũ đưa về da diết,
Ngỡ còn nguyên thuở nhỏ lớp xưa
Ước một lần quay về góc bảng,
Nghe bên tai lời giảng nhẹ nhàng
Xa cách quá mong cô thứ lỗi,
Ngày tri ân chẳng kịp ghé thăm,
Lòng son gửi theo bài thơ nhỏ,
Nguyện cầu cô an lạc tháng năm...
Qua bài thơ này, trước tiên, em muốn gửi đến cô lời chúc sức khỏe, bình an và hạnh phúc. Dù cuộc sống bây giờ có đưa đẩy em đến những miền đất xa xôi lạ lẫm, trong tim em vẫn luôn dành chỗ để nhớ về cô, người đã gieo chữ, gieo tình thương và dạy em nên người từ những ngày tháng còn non nớt nhất. Không thể trở về đúng ngày lễ tri ân khiến em áy náy vô cùng nhưng đối với em, ngày nào cũng là ngày để nhớ về cô, người đã nắm tay giúp em viết nên những nét chữ đầu tiên. Em mãi tự hào khi được làm học trò của cô, người mà em luôn coi là người mẹ thứ hai trong cuộc đời mình.
Hoa Nguyệt Phụng
Chỉnh sửa cuối:


