

[COLOR=rgb(0, 0, 179) ]Tên truyện: Lời chia tay muộn[/COLOR]
Tác giả: Đông Tàn
Thể loại: Hiện đại, truyện ngắn
* * *
[COLOR=rgb(0, 0, 179) ]Chương 1: Chị[/COLOR]
Tác giả: Đông Tàn
Thể loại: Hiện đại, truyện ngắn
* * *
[COLOR=rgb(0, 0, 179) ]Chương 1: Chị[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Trái tim tôi như chết lặng, bàn tay tôi nắm chặt trong túi áo lạnh ngắt, tôi lướt ngang qua nhóc, người đã từng đi qua cuộc đời tôi. Nhóc đang vui cười, một nụ cười dịu dàng mà tôi chưa từng thấy. Tay nhóc đang nắm một bàn tay khác rất chặt. Bàn tay đã từng líu ríu, ngại ngùng khi nắm tay tôi. Giờ bàn tay ấy đã trưởng thành hơn đã biết bảo vệ một bàn tay khác.
Tôi nhớ tôi đã gặp nhóc vào một ngày đầu năm hai. Lịch học của tôi dày đặt nên tôi phải ở lại trường cả buổi trưa. Tôi đang ngồi ở một góc cây thả hồn đi lung tung, có một cậu nhóc lóng nga lóng ngóng, đưa mắt nhìn ngó xung quanh tìm kiếm. Nhóc vừa nhìn thấy tôi liền mừng rỡ tiến về phía tôi đang ngồi. Nhìn nhóc tôi nhớ thằng em của tôi. Lúc nào nó cũng bám lấy áo tôi "Hai chơi với em đi", "Hai chỉ em làm bài đi", "Hai chỉ em cái này", "Hai mua cho em cái kia nha".. Ngày tôi quyết định lên Sài Gòn học nó giãy nảy: "Hai đi học chi xa dữ vậy, Hai học cao đẳng ở đây cũng được mà". Tôi đã tức giận nạt nó "Bộ muốn sau này hai chết đói à?". Nó im, lũi thủi đi ra nhà sau. Tôi cũng không muốn xa nó, nhưng nó cần lớn lên nó cần làm chỗ dựa cho người khác chứ không phải mãi dựa vào tôi.
– Bạn cho mình hỏi hội trường C ở đâu vậy?
Tôi giật mình nhìn lên. Nhóc ấy đã đứng trước mặt tôi từ khi nào. Càng nhìn nhóc tôi càng muốn bắt nạt nhóc. Tôi muốn nhóc gọi tôi bằng chị, tính ngang bướng của tôi lại nổi lên.
– Năm nhất phải không?
– Ờ.
– Vậy nhóc nhỏ hơn chị rồi. Chị năm hai gọi bằng chị đi chị chỉ cho – tôi cười nham hiểm.
– Con trai sao lại gọi con gái bằng chị?
– Không gọi không chỉ.
– Nhanh đi trễ giờ tôi rồi – nhóc luống cuốn nhìn đồng hồ rồi nhìn xung quanh. Đa số mọi người đều đã vào lớp. Chỉ có mấy đứa đợi tới tiết như tôi mới lảng vảng ở ngoài sân trường. Hôm nay xui cho nhóc, chẳng có ai ngoài tôi ở đây cả.
– Không gọi chị không chỉ?
– Bắt tui kêu chị bằng sau này hối hận đó.
– Không bao giờ.
Có vẻ như cùng đường bí lối nhóc cố gắng gặng ra một chữ:
– Chị!
Tôi cười đắt ý, rồi đưa tay về hướng hội trường:
– Đi thẳng rẻ phải thấy cái phòng nào bự nhất có ghi Hội Trường C là nó.
– Ồ!
Nhóc "Ồ" lên một tiếng rồi chạy đi. Chạy được được một đoạn nhóc quay lại nhìn tôi cười ranh[/COLOR]
mãnh
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]– Cảm ơn bạn nha.
* * *
Quá trình bắt nhóc gọi tôi bằng chị không quá dài nhưng cũng không dễ dàng gì. Tôi tìm đủ mọi cách đe dọa, dụ dỗ, năn nỉ.. nhưng đều không có tác dụng. Một ngày cuối thu tôi bệnh nằm bẹp ở nhà trọ, vùi mình trong cái mền ngủ miết. Điện thoại reo liên tục mệt rã rời rồi không reo nữa. Tôi không đủ sức để bắt máy xem ai gọi, tôi cũng không muốn nghe máy. Tôi lại ngủ. Khi tôi mở mắt ra thì trời đã tối. Tôi mò mẫm tìm cái điện thoại. Nó đen thui chắc bị tắt nguồn. Tôi nhấn nút mở lại nguồn, pin đầy, tôi nhớ ra hình như tôi đã tắt nó. Hàng loạt những cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của nhóc. Tôi vừa định gọi lại cho nhóc thì nhóc gọi tới.
– Nhi làm gì mà không đi học, không thèm nghe điện thoại còn tắt máy nữa – giọng nhóc gắt gỏng, sốt ruột – giận thì nói chứ đừng có làm như vậy, gọi chị thì gọi chứ có gì đâu.
Tôi chợt nhớ ra hôm trước tôi nói với nhóc: Nếu nhóc không gọi tôi bằng chị tôi sẽ không thèm nói chuyện với nhóc nữa. Ngốc thật, có ai đời vì giận cái chuyện con nít đó mà bỏ học đâu chứ.
– Không, chị bị bệnh – tôi thều thào.
– Bệnh? Ăn gì chưa? – nhóc nói trống không chắc chưa quen gọi tôi bằng chị, tôi cười.
– Chưa.
– Ở đó đi ba mươi phút sau tới.
Tôi chưa kịp nói gì thì nhóc tắt máy. Tôi chỉ biết lắc đầu, chắc lại chém. Tôi lết cái thân mệt lã của mình ra khỏi cái chăn, cố chống lại sức quyến rũ kinh hoàng của cái gối. Tôi lọ mọ xuống cầu thang thì cạch – tiếng đá chân chống xe đạp. Nhóc đứng sừng sững trước mắt tôi, tay cầm túi gì đó.
– Sao lại ở đây?
– Đã bảo ba mươi phút tới là ba mươi phút tới.
Tôi sờ đầu nhóc:
– Đâu có bị sốt.
Nhóc gạt tay tôi ra hét lên:
– Nhi..
Tôi liếc nhóc nhắc nhở:
– Chị.
Nhóc bực mình hét lên:
– Ừ thì chị. Chị làm gì vậy?
– Xem thử hôm nay có bị chập giây nào không sao nhanh giữ vậy, bình thường mất bốn lăm phút đến một tiếng mới qua tới hôm nay chỉ ba mươi phút. Còn mua cái gì nữa đây?
Tôi nhìn vào cái túi trên tay nhóc.
– Cháo – nhóc đưa cái túi cho tôi – ăn đi không nguội. Tại tui sợ chị chờ với lại cháo nguội.
– Hả, gọi chị thì phải xưng em chứ.
– Từ từ người ta sữa. Ai đời con gái mà muốn con trai gọi bằng chị. Không sợ già hả? Sau này đừng có hối hận..
Tôi nắm lấy vành tai của nhóc nhéo mạnh:
– Lầm bầm cái gì đó, bộ ở nhà không có chị gái sao hả?
– Đau!
Nhóc la len, nhảy mạnh ra xa tôi, tay xoa xoa tai:
– Không sao rồi, còn sức nhéo người mà.
Tôi cười rũ rượi. Nhóc cũng cười.[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Đông Tàn[/COLOR]
Chỉnh sửa cuối: