Bài viết: 24 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 10
[BOOK]Lâm Doãn Hạ đang ngồi xem lại một vài hồ sơ bệnh án, thì đột nhiên có thông báo tất cả các bác sĩ phải tập trung tại sảnh để sẵn sàng tiếp nhận bệnh nhân. Nghe nói có một chiếc xe buýt xảy ra tai nạn, trên xe có hơn hai mươi hành khách.

Tiếng còi cấp cứu vang lên inh ỏi, sau đó là một hàng bệnh nhân được đẩy vào. Trong phút chốc bệnh viện bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn, kẻ vào người ra tấp nập.

"Mau gọi cho bác sĩ Dương đến bệnh viện gấp."

"Vâng."

Không lâu sau đó Tử Hiên cũng có mặt. Anh không nói gì, chỉ thẳng một hướng đi vào phòng phẫu thuật.

"Tình trạng bệnh nhân thế nào?" Tử Hiên vừa thay chiếc áo blouse xanh vào, vừa hỏi các bác sĩ có mặt tại đó.

"Huyết áp ở mức ổn định, đã gây tê gây mê xong."

Tử Hiên ừ nhẹ sau đó tiến lại bệnh nhân, tay cầm con dao phẫu thuật rạch mạnh một đường ở trên ngực.

Dòng máu đỏ thẫm từ vết rạch nhanh chóng chảy ra, in rõ vào đôi mắt của Tử Hiên. Mắt anh nhanh chóng chuyển màu, từ màu đen chuyển dần sang màu xám.

Sau đó các bác sĩ cùng anh tiến hành phẫu thuật.

Ca phẫu thuật đang diễn ra rất suôn sẻ thì đột nhiên lúc này cơ thể anh có chút bất thường. Anh dường như bị hấp dẫn bởi dòng máu đó, răng nanh bắt đầu mọc dài ra, móng tay cũng dần dần chuyển sang màu tối đen.

Cơn khát máu bất chợt ập đến, khiến cho tâm trí anh bị xao nhãng. Nó cứ quấn lấy anh, quyến rũ anh bằng mọi cách phải uống được máu của người đang nằm trước mặt.

Tử Hiên không kiểm soát được cơ thể, tay anh run lên, con dao đang cầm cắt trúng vào một động mạch gần tim. Máu từ lồng ngực cứ thế phun ra, bắn hết lên mặt Tử Hiên.

"Huyết áp bệnh nhân đang giảm mạnh." Một vị bác sĩ đang nhìn các chỉ số trên màn hình, báo cáo lại.

"Bệnh nhân đang mất máu. Bác sĩ Dương.."

Mọi người đều hốt hoảng nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn chăm chăm vào bệnh nhân, vẻ mặt tái nhợt như thiếu máu, bất động.

"Bác sĩ Dương.."

"Bác sĩ Dương.."

Tử Hiên nhìn một màn đầy máu trước mặt, mắt không chớp, chỉ nghe thấy tiếng ù ù bên tai. Từng giọt từng giọt máu rơi xuống, trong phút chốc bản thân anh gần như muốn lao nhanh đến hút cạn chúng.

Ngay lúc này Lâm Doãn Hạ nắm lấy bàn tay anh, hét lớn: "Bác sĩ Dương, anh mau tỉnh táo lại đi!"

Nghe thấy giọng cô, Tử Hiên thoáng bừng tỉnh. Tâm trí anh cũng từ từ thả lỏng, anh dần dần lấy lại được sự kiểm soát. Đôi mắt dần chuyển màu, cả răng và móng tay đều trở về bình thường.

"Huyết áp giảm xuống bao nhiêu rồi?" Tử Hiên bình tĩnh trở lại, hỏi.

"Sáu mươi."

"Kẹp."

Y tá kế bên đưa cho anh, năm phút sau đó tình hình bệnh nhân cũng ổn định trở lại.

* * *

Tử Hiên mệt mỏi tựa lưng vào ghế. Liên tiếp ba ca phẫu thuật cộng thêm việc bị mất kiểm soát lúc nãy khiến tinh thần của anh có chút kiệt quệ. Mọi khi dùng thuốc đều có thể khắc chế hoàn toàn cơn khát, không hiểu sao lần này lại xảy ra sai sót.

Vì quá tập trung vào bệnh nhân nên Tử Hiên cũng không để ý có Doãn Hạ trong này. Lúc nãy chắc cũng phải cảm ơn cô vì đã ngăn anh lại kịp thời. Nếu không chắc lúc đó anh sẽ mất kiểm soát thật sự.

Tử Hiên nhìn nhìn vào đôi bàn tay của mình, rõ ràng anh đã uống thuốc khắc chế, sao lại có thể xảy ra tình huống như này được.

"Lúc nãy anh làm chúng tôi sợ đến phát khóc đấy. Rốt cuộc anh bị sao vậy?" Doãn Hạ tiến lại ngồi cạnh anh. Lúc nãy đúng thật là khiến người khác sợ hãi. Ai cũng xanh mặt vì chưa từng có ai dám nghĩ qua, bác sĩ Dương lại mắc sai lầm khi phẫu thuật.

"Không sao. Chỉ là vết thương ở tay có chút đau."

Doãn Hạ nhìn anh vẻ đăm chiêu. Rõ ràng lúc đó anh như biến thành một con người khác, không chút quan tâm, không chút lo lắng. Vẻ mặt vô cảm của anh khi nhìn bệnh nhân không phải là cái nhìn nên có của một bác sĩ. Ánh mắt lạnh lẽo, quỷ dị khi anh nhìn không giống như đang nhìn một con người, mà giống như đang nhìn một.. con mồi hơn.

Nhớ lại vẻ mặt đó của anh, cô bất giác rùng mình. Vẻ mặt khi đó trông thật đáng sợ. Nếu vết thương có tái phát thì cũng đâu đến mức anh lại có dáng vẻ như thế.

"Tôi về trước đây." Tử Hiên nói.

"Có cần tôi đưa anh về không? Trông anh có vẻ không được ổn." Doãn Hạ nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh, lo lắng hỏi.

"Không cần đâu." Nói rồi anh đi lấy xe, phóng thật nhanh về nhà.

Anh mở cửa phòng Nhược An đi vào, lay lay cậu gọi dạy, "Dậy đi, anh có chuyện."

"Ưm.. chuyện gì?" Nhược An lấy chăn trùm qua đầu mình, lèm bèm nói.

"Thuốc có vấn đề."

Nghe vậy Nhược An ngồi phắt dậy, đi theo anh vào phòng thí nghiệm.

Cậu kiểm tra qua hết mọi thứ, sau đó ngồi đối diện với anh, giọng như đang báo cáo, "Vấn đề không phải là ở thuốc, mà là ở anh." Nhược An đưa cho anh tờ giấy vừa xét nghiệm xong, "Anh xem đi, cơ thể anh đang miễn dịch với thuốc đó."

"Lâu nay vẫn bình thường mà." Tử Hiên nói.

"Thì tại anh dùng lâu quá rồi nên cơ thể anh bị lờn thuốc thôi."

Tử Hiên nhìn vào tờ giấy trên tay, trầm ngâm trong giây lát.

"Tăng liều lượng lên đi." Tử Hiên nói với giọng quả quyết.

"Được thôi." Nhược An đứng lên đi đến một dãy các lọ thí nghiệm, chăm chú ghi lại các chỉ số, đôi tay liến thoắng qua lại giữ những con chữ và những chai lọ.

"Mà em thắc mắc, lúc đó thuốc không có tác dụng thì anh làm sao để ra khỏi phòng phẫu thuật vậy? Hay là lại giống đợt trước?" Nhược An không nhìn anh, chỉ một mực chăm chú vô thứ trước mặt. Làm bằng tay nhưng miệng vẫn còn hoạt động rất tốt.

"Không. Lần này anh cố gắng kiềm chế." Quả thật lần này anh dùng toàn bộ lý trí kiểm soát nó, khiến cơ thể anh mệt nhừ.

"Ồ.."

"Tiếp tục làm đi, anh đi săn đây."

Nói rồi Tử Hiên phóng một nước đến thẳng bìa rừng ở ngoại ô, bỏ mặc ai đó đang la trời oán đất.
[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 24 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 11
[HIDE-THANKS][BOOK]Trời đã vào đông nên tiết trời có hơi se se lạnh. Đêm nay không có trăng, mà chỉ có vài ngôi sao nho nhỏ lóe sáng trên bầu trời. Tử Hiên một mình dạo bước vào cánh rừng đang bị bao trùm bởi bóng tối kia.

Tử Hiên vừa đi vừa quan sát xung quanh. Trong này không hề có loại động vật nào quá nguy hiểm, chỉ có một hai con rắn có độc, còn lại đều rất lành tính.

Đi được vài bước thì lại có một đám nhỏ đom đóm bay lập lờ xung quanh, chiếc bụng nhỏ xíu phát ra ánh đèn vàng trông thật thích mắt.

Xa xa đó là hai chú thỏ đang rục rịch gặm nhấm từng chiếc lá cây.

Tử Hiên đi vào sâu hơn nữa, tìm gặp một mỏm đá rồi thả mình nằm trên đấy. Anh thư thả nhắm mắt, được một lúc thì ngủ hẳn.

Vừa tờ mờ sáng, Tử Hiên mở cửa đi vào thì bắt gặp Nhược An cũng vừa từ phòng thí nghiệm đi ra. Cậu ta nhìn anh, thấy trong tay anh cầm một bình chứa đầy chất lỏng đo đỏ, vẻ mặt không mấy ngạc nhiên, "Về trễ vậy?"

"Ngủ quên."

Nói rồi anh về thẳng phòng, chiết máu vào từng cái lọ nhỏ rồi đi tắm.

Đến khi anh bước ra thì vẫn còn thấy Nhược An đang chăm chăm vào màn hình máy tính.

"Chưa đi ngủ à?" Tử Hiên hỏi.

"Ngủ liền đây." Nhược An trong lòng oán than. Vì ai mà cậu ta phải làm xuyên đêm như vậy chứ.

Đoạn, máy tính vừa tắt, Nhược An chợt quay ra nhìn Tử Hiên, vẻ mặt như có chút nài nỉ: "Anh, mấy thứ đó để mốt em đi mua cho, anh không cần phải đi đâu!"

Tử Hiên nghe xong thì nhướn nhướn mày, cậu nhóc này hôm nay lại bày trò gì nữa đây.

"Lý do?"

"Thì tại.." Nhược An giọng lấp lửng, vẻ mặt cũng có chút lúng túng, "Ông chủ ở đó.. có cô con gái.. rất xinh."

Tử Hiên bật cười với câu nói của cậu ta. Hóa ra là vì con gái à.

"Oáp.. thôi em đi ngủ đây." Nhược An ngáp một hơi dài sau đó đi về phòng ngủ.

* * *

Lâm Doãn Hạ dạo bước chậm rãi trong trung tâm thương mại. Đã lâu lắm rồi cô mới dành thời gian rảnh rỗi để có thể đi mua sắm. Dạo gần đây cô rất bạn, bận đến nỗi không có một bữa ăn tử tế. Được dịp hôm nay cô rủ thêm mấy người bạn cùng tụ tập để xả stress.

Bọn cô hẹn nhau là bảy giờ tại cổng trung tâm, nhưng tại cô muốn đi loanh quanh tìm mua ít đồ nên đến sớm hơn giờ hẹn cả tiếng đồng hồ.

Lâm Doãn Hạ ngắm nghía xung quanh, đi vào một cửa hàng quần áo mà cô thường xuyên lui tới mỗi khi có dịp rảnh.

Cô tiến tới bên dãy treo váy đầm, đôi mắt liếc qua những cái mình nhắm trúng, sau đó cầm lên tỉ mỉ xem xét.

Bất chợt điện thoại đổ một hồi chuông dài, cô lấy ra xem, màn hình hiển thị rõ hai chữ "Thủ khoa".

Cô nhấc máy lên nghe, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trêu chọc.

"Cậu đi mua mắt kính cho bác sĩ Dương đó sao? Wow.. ganh tỵ thật đấy!"

Lâm Doãn Hạ chẳng hiểu lời cậu ta nói, trong lòng đang thầm chửi có phải cậu ta bị úng não rồi hay không.

"Cậu có thể nói tiếng người hay không hả? Tôi đi mua sắm thì liên quan gì đến bác sĩ Dương?"

Đầu dây bên kia có chút ngạc nhiên: "Chẳng phải cậu làm hư mắt kính của bác sĩ Dương sao? Anh ta không bắt cậu đền à?"

"Tôi làm hư khi nào? Cậu điêu vừa thôi."

"Cậu quên thật rồi.."

Sau đó Bạch Tiêu phổ cập lại những gì mà cậu ta đã thấy ở sảnh bệnh viện vào ngày diễn ra cuộc thảo luận phẫu thuật.

Cậu ta nhớ việc đó, bác sĩ Dương chắc chắn cũng nhớ, nhưng tại sao cái người gây ra chuyện đó là cô thì lại không nhớ?

Cậu ta càm ràm bản tính hay quên của Lâm Doãn Hạ một hồi sau mới chịu ngừng nói.

Lâm Doãn Hạ đơ người ra một lúc, nhớ lại diễn biến của ngày hôm ấy. Hóa ra người cô đụng trúng lại là anh. Giờ thì cô đã hiểu câu nói lúc ở cầu thang của anh, thì ra nó mang ý này.

"Cậu gọi chỉ nói nhiêu đó thôi sao?" Cô hỏi.

Bạch Tiêu: "Không. Tôi gọi cậu nhờ mua giùm bộ nồi đất, lựa loại tốt tốt ấy."

"Ừm."

"Thế cảm ơn nhá." Nói đoạn rồi cúp máy.

Lâm Doãn Hạ cầm một xấp quần áo đưa cho nhân viên, sau đó tiến lại kệ đựng mắt kính.

Cô cẩn thận xem qua một lượt, mường tượng hình dáng của anh đeo cái nào sẽ hợp. Cuối cùng cô lấy chiếc mắt kính ngoài cùng bên phải, cũng là chiếc mà cô ưng ý nhất.

Loay hoay một hồi cũng đến giờ hẹn, cô cười nói vui vẻ khoác tay bạn bè đi trải nghiệm thú vui của cuộc sống phàm trần.

Sau khi kết thúc cuộc ăn chơi, cô lái chiếc xe màu đỏ rượu của mình về.

Ngồi vào ghế lái, đột nhiên cô nhớ đến cái lần ngồi ké xe Tử Hiên về nhà. Cái cảm giác lạnh run khi vừa bước vào trong xe anh lúc ấy khiến cô rùng mình. Chỉ nghĩ đến thôi mà cũng đã lạnh hết sống lưng rồi. Cô tự hỏi không hiểu sao anh lại có thể chịu đựng được nhỉ?

Về đến nhà, cô để hết mọi thứ đã mua được lên sofa, còn bản thân thì đang phân vân nên đi tắm hay chỉ thay đồ thôi.

Suy nghĩ một hồi cô quyết định thay đồ, sáng mai dậy rồi tắm sau.

Cô đem những thứ mà mình đã mua lôi ra ngắm lại một lần nữa. Đúng là không uổng cả một buổi cô tốn thời gian vì đống này, thật mãn nguyện.

Cuối cùng cô lôi tiếp ra bộ nồi đã mua cho Bạch Tiêu, sau đó chụp một tấm làm bằng chứng gửi qua cho cậu ta.

Lâm Doãn Hạ: [Tôi mua rồi nhé. Ưng không? ]

Vài giây sau Bạch Tiêu cũng trả lời.

Bạch Tiêu: [GOOD!]

Lâm Doãn Hạ: [Thế thì tự qua lấy.]

Bạch Tiêu: [Để đấy đi, khi nào rảnh tôi qua lấy về. Cảm ơn nhá.]

Cô đọc xong dòng tin nhắn rồi quẳng luôn điện thoại trên sofa, đi vào phòng ngủ thay đồ và bắt đầu lên giường ngủ.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]

Like ủng hộ mình với nhé.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back