Tiểu Thuyết Loạn Lạc - Thỏ Ngọc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi thongc1808, 21 Tháng sáu 2021.

  1. thongc1808

    Bài viết:
    24
    Loạn Lạc

    Tác giả: Thỏ Ngọc

    Thể loại: Tiểu thuyết - ngôn tình - ma cà rồng - bác sĩ

    [​IMG]

    Văn án:

    "Khi cô là một cô bé đáng yêu thì anh là một cậu nhóc mang dòng máu ma cà rồng.

    Khi anh là bác sĩ tại bệnh viện Weston.. thì cô.. là bác sĩ tại bệnh viện Thụy Ái.

    Anh.. vì cô mà muốn trở thành.. một con người.

    Cô.. vì anh lại muốn hóa thành.. một con quỷ khát máu.

    Hai người gặp nhau.. đã định là.. nghiệt duyên của nhau.

    Trải qua bao thăng trầm.. anh và cô.. trở thành.."

     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng bảy 2021
  2. thongc1808

    Bài viết:
    24
    MỞ ĐẦU

    Tử Hiên bước vào một căn nhà bỏ hoang thì thấy vài ba cái xác nằm rải rác khắp phòng. Anh tiến lại gần những cái xác phát hiện ra họ bị rút sạch máu cho đến chết. Vài giọt máu vẫn còn tươi sót lại trên nền đất lạnh giá. Trên cổ mỗi cái xác đều có hai dấu răng ghim thẳng vào động mạch chủ. Nhìn sơ qua thì có thể biết ngay ai là hung thủ. Cộng với dấu răng còn rất mới và máu vẫn còn rất tươi nên anh chắc chắn rằng hung thủ chỉ vừa mới rời khỏi đây vài phút trước khi anh đến.

    Tử Hiên đuổi theo hung thủ ra ngoài bìa rừng nhưng hắn ta đã biến mất không để lại một chút dấu vết.


    CHƯƠNG 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Hiên bước ra khỏi trạm kiểm soát ở sân bay thì từ xa có một chàng trai trẻ tiến lại phía anh: "Anh, có thu hoạch được gì không?"

    Tử Hiên nhìn chàng trai trẻ trước mặt rồi móc tập hồ sơ ra đưa cho cậu ta: "Cậu về trước đi, anh còn có việc phải đến bệnh viện."

    "Ô kê anh." Chàng trai trẻ cầm tập hồ sơ trong tay với gương mặt vô cùng thích thú rồi cũng nhanh chóng rời khỏi sân bay.

    Tử Hiên một tay cầm đồ một tay cho vào túi quần thong thả đi vào bệnh viện. Anh đi được hơn nửa cái sảnh, chuẩn bị bước lên cầu thang thì từ đâu có một cô gái chạy tới đụng trúng vào vai anh. Đồ đạc anh cầm trên tay tuy là không có rớt nhưng lại rớt ngay cái mắt kính anh đang đeo. Thảm cái là vừa rớt xuống đất một bên tròng kính của anh cũng theo đó mà văng ra. Cái mắt kính hàng hiệu mà anh vừa mới mua cư nhiên lại bị một người xa lạ làm cho hư hại.

    Anh còn chưa kịp bắt đền cô gái kia thì cô ấy đã chạy mất chỉ để vỏn vẹn lại hai chữ "Xin lỗi."

    Vì còn đang mải miết chăm chú vào cái mắt kính nên anh cũng chỉ nhìn thoáng qua được gương mặt của cô. Giờ cô cũng đã chạy mất rồi, cớ gì anh còn phải đứng đây để mà bỏ lỡ công việc của mình. Nghĩ vậy anh đành cầm cái mắt kính lên gắn lại cái tròng bị rớt rồi tiếp tục đeo như không có gì xảy ra.

    Anh đi loanh quanh vài vòng trong bệnh viện thì mãi mới chợt nhớ ra, anh.. không biết phòng họp nằm ở đâu cả.

    Thế là Tử Hiên nhanh chóng tiến lại cô y tá gần đó hỏi chuyện: "Cô y tá, cho hỏi phòng họp của bệnh viện nằm ở đâu?"

    Cô y tá đó nhìn người đàn ông trước mặt mình, hết nhìn từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên. Không biết đã nhìn ra được cái gì mà đôi mắt như biết cười nhìn anh dịu dàng nói: "Mời anh đi theo tôi."

    Cô y tá dẫn Tử Hiên đến trước cửa phòng hội trường rồi cũng xin phép rời đi.

    Tử Hiên mở cửa bước vào, ngồi ngay ngắn ở cái ghế cuối dãy. Anh ngồi im lặng lắng nghe mọi người bàn luận về ca phẫu thuật loại bỏ khối u ở giữa lồng ngực. Một khối u được cho là khá hiếm thấy và cũng khó thực hiện được với cách phẫu thuật thông thường. Bởi vậy mà tất cả các bác sĩ có mặt tại đây đều đang bàn luận đưa ra cách thực hiện làm sao để đảm bảo tính mạng cho bệnh nhân.

    Mọi người vẫn đang bàn luận đưa ra cách thì trên bục phát biểu có một cô gái lên tiếng: "Để đảm bảo tính mạng cho bệnh nhân, tôi đề nghị dùng phương pháp nội soi."

    Vừa dứt lời thì có một vị bác sĩ khác lên tiếng phản đối.

    "Tôi không đồng ý. Tôi muốn dùng phương pháp mổ thông thường để cắt bỏ hoàn toàn khối u đó."

    "Nhưng nếu dùng phương pháp thông thường thì sẽ bệnh nhân có thể sẽ rất nguy hiểm. Với lại khối u đó đã đè lên động mạch của tim nên dùng phương pháp bình thường là bất khả thi."

    Thế là cuộc bàn luận sôi nổi diễn ra giữa hai luồng ý kiến. Một bên thì đồng ý phương pháp bình thường, một bên thì tán đồng phương pháp nội soi. Cả hai bên thi nhau nêu ra ý kiến của bản thân.

    Tử Hiên ngồi phía dưới tai thì lắng nghe nhưng mắt thì lại chăm chú nhìn vào cô gái đang đứng trên kia. Anh cứ cảm thấy mình từng nhìn qua gương mặt này rồi nhưng mà đã thấy ở đâu mới được. Anh ngồi nghĩ mãi mới nhớ ra, à.. thì ra là cô gái đụng trúng anh ở sảnh đây mà. Anh không ngờ cô là một bác sĩ, càng không ngờ cô lại là bác sĩ chính của ca phẫu thuật lần này. Xem ra ca này đã làm khó cho cô rồi.

    Lúc này đây trong hội trường vẫn đang sôi nổi bàn luận về phương pháp mổ như thế nào.

    Một vị bác sĩ ngồi bên dưới đề nghị: "Tôi đề nghị dùng phương pháp nội soi để an toàn hơn cho bệnh nhân."

    Một bác sĩ khác lên tiếng: "Tôi thì không tán thành dùng phương pháp đó. Mặc dù có an toàn nhưng có dám chắc là sẽ hết hoàn toàn hay không? Theo tôi thì nên dùng phương pháp bình thường để lấy toàn bộ khối u ra."

    "Tôi tán thành." Tử Hiên ngồi bên dưới không thể nào chịu nổi cái cảnh bàn luận "sôi nổi" này nữa, đành phải lên tiếng mà tham gia theo.

    Cả căn phòng vẫn đang tích cực thảo luận thì bỗng có một giọng nói nam trầm ấm vang lên ở cuối khán phòng. Mọi người theo giọng nói đó mà quay xuống, bắt gặp một chàng trai có tướng mạo cao ráo, gương mặt ưa nhìn. Toàn thân chàng trai đó tỏa ra một mị lực hút người khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Đôi mắt bị che khuất bởi chiếc mắt kính màu đen kia đã giấu đi phần nào lạnh lùng trong đôi đồng tử vốn có của anh. Có thể nói anh chính là một hình mẫu soái ca mà bao nhiêu cô gái thầm ao ước. Tất cả các bác sĩ có mặt tại đây bỗng chốc trong đầu lại hiện lên một câu hỏi: "Từ khi nào mà bệnh viện chúng ta lại có một.. mỹ nam như vậy. Chẳng lẽ là.." Sự thắc mắc của tất cả mọi người nhanh chóng trở thành một cuộc bàn luận. Người họ nghĩ trong đầu có phải người này hay không?

    Rất nhanh sau đó có người nhận ra được anh là vị bác sĩ vừa được chuyển công tác đến đây. Không ngờ anh lại đến bất chợt như vậy, lại còn tham gia vào cuộc bàn luận khép kín này nữa. Vừa từ nước ngoài về mà tin tức cũng nhanh thật.

    Cô gái đứng trên bục phát biểu kia thấy anh thì có hơi cau mày, lại có thêm một người phản đối cô nữa.

    Không để cô có cơ hội phát biểu, Tử Hiên nhanh chóng nói: "Nếu là người nhà của bệnh nhân thì tôi sẽ chấp nhận phương pháp nội soi để an toàn hơn. Nhưng với cương vị là một bác sĩ, tôi tán thành phương pháp mổ bình thường."

    "Chẳng phải tôi đã nói trước đó rồi hay sao. Khối u đã đè lên động mạch chủ của tim, nếu chẳng may khi mổ cắt trúng động mạch chủ thì chẳng phải bệnh nhân sẽ chết sao?"

    Cô gái kia vẫn đang cố gắng giải thích không chỉ cho Tử Hiên hiểu mà ngay đến những bác sĩ đồng ý phương pháp bình thường cũng phải chịu bỏ cuộc.

    "Cô có chắc dùng phương pháp nội soi sẽ không để lại di chứng gì không? Với lại chưa thử thì làm sao biết có được hay không?"

    "Tôi đã nói rồi, tôi không đồng ý đem tính mạng bệnh nhân ra đặt cược vào phương pháp bình thường. Là bác sĩ chính của ca phẫu thuật lần này tôi sẽ dùng cách của tôi để giúp bệnh nhân."

    Tử Hiên cũng hết kiên nhẫn với cô gái này. Anh đập nhẹ bàn đứng dậy, thì ngay lúc này bỗng một bên tròng kính của anh bị rơi ra. "Keng". Tiếng kêu phát ra nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Khi mà tất cả cùng quay xuống nhìn anh thì ai cũng bị cái tình huống này làm cho bật cười. Tiếng cười dần dần cất lên, tuy là không lớn nhưng nó cũng khiến anh cảm thấy xấu hổ. Đeo kính mà một bên có tròng một bên không há có phải làm trò cười cho người ta hay không?

    Anh dở khóc dở cười với cái tình huống bất đắc dĩ này, oán than cô gái đứng trên kia hại anh ra nông nỗi này. Hại anh thảm như vậy mà cô còn cười được?

    Để không muốn trở thành trò cười cho mọi người nữa, anh nhanh chóng gỡ mắt kính xuống, lấy lại phong độ, đôi mắt ngơ ngẩn lúc nãy cũng đã trở lại sự lạnh lùng vốn có. Thấy được sự thay đổi trong đôi mắt của anh, mọi người cũng dần im lặng. Lúc này Tử Hiên mới cất giọng hướng về cô gái trên kia.

    "Cô dùng cách gì để giúp bệnh nhân? Dựa vào cái phương pháp nội soi đó sao? Không thể." Anh đảo mắt một vòng quanh hội trường rồi lại nhìn thẳng vào cô, giọng có phần nghiêm khắc. "Tôi nói cho cô biết, nếu như nội soi có thể loại bỏ khối u đơn giản như vậy thì chẳng có ai muốn tự làm khó mình, bay sang nước ngoài để làm phẫu thuật. Nếu như mổ bình thường tỉ lệ thành công là 50/50 thì nội soi cũng chỉ có nhiêu đó. 50% tế bào ung thư được loại bỏ, 50% còn lại sẽ để lại di chứng cho bản thân. Vậy tôi hỏi cô, cô sẽ chọn cái nào?"

    Anh vừa dứt lời, tất thảy mọi người đều im lặng như tượng. Không ai ngờ đến cuộc thảo luận lại được đẩy lên cao trào đến mức này. Không khí trong hội trường dường như trở nên ngột ngạt hơn, những người chọn phương pháp nội soi dường như cũng không dám lên tiếng phản bác nữa. Có lẽ họ đã bị anh thuyết phục triệt để.

    Cô gái đứng trên kia gương mặt có vẻ khó xử hơn. Cô vừa muốn lên tiếng lại vừa không muốn nên hành động nhìn có chút chật vật.

    Tử Hiên thoáng nhìn cô, biết mình có hơi quá, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn, "Nói cũng đã nói xong, lựa chọn tùy thuộc vào cô vậy. Hy vọng cô có thể lắng nghe ý kiến của tôi. Xin lỗi đã làm phiền." Anh đứng dậy cúi người chào rồi nhanh chân bước ra khỏi hội trường. Với kinh nghiệm đã từng thực hiện ca phẫu thuật tương tự, anh chỉ là đang đưa ra một lời khuyên dành cho cô, còn việc lựa chọn như thế nào thì phải xem cô có phải là người "hiểu biết" hay không.

    Anh vừa đi vừa nhìn đồng hồ, vậy mà đã trôi qua hai tiếng rồi. Không ngờ cuộc họp lại kéo dài đến vậy. Từng ấy thời gian chắc cũng đủ để tên nhóc kia làm xong rồi chứ?

    "Anh bác sĩ gì đó ơi.. anh chờ một chút."

    Phía sau bỗng vang lên một giọng nói, anh quay lưng lại thì bắt gặp gương mặt vừa lạ mà vừa quen, "Cô có chuyện gì sao?"

    "Anh từng thực hiện cuộc giải phẫu tương tự vậy rồi sao?"

    "Cứ cho là rồi đi, thì sao?"

    "Tôi có thể biết tên anh được không?"

    "Tên tôi?" Tử Hiên nhướng mày, "Sớm muộn gì cũng biết thôi. Vậy tôi xin phép." Nói xong anh quay lung đi thẳng. Đến phía cầu thang anh không quên nói vọng lại với cô gái kia.

    "Này cô bác sĩ, hy vọng lần sau cô sẽ đền cho tôi chiếc mắt kính khác. Đi đường nhớ cẩn thận."

    Cô bác sĩ đó đứng hồi lâu vẫn không biết anh đang nói điều gì.

    Like ủng hộ mình với nhé.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng bảy 2021
  3. thongc1808

    Bài viết:
    24
    CHƯƠNG 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Hiên nhanh chóng cất xe rồi đi vào nhà. Vào đến nhà anh liền ngồi ngay lên sofa tiện tay rót luôn một ly nước.

    "Sao rồi, Nhược An?"

    Anh vừa dứt lời thì có một chàng trai trẻ đã bước đến, tay cầm xấp tài liệu đưa cho anh. "Tài liệu anh đưa cho em em đã nghiên cứu qua. Anh xem đi."

    Tử Hiên cầm xấp giấy lật từng trang, vừa xem vừa uống trà, động tác rất thong thả.

    "Theo như những gì ghi trong đó thì chúng chỉ là lính mới."

    Nghe Nhược An nói xong, Tử Hiên đặt ly trà xuống bàn, đôi mắt liếc đến phần trọng tâm của xấp tài liệu.

    "Cậu có tìm được thêm tư liệu gì về AT-27 nữa không?"

    "Anh à, anh xem cái này đi."

    Nhược An tiến đến bên bàn làm việc mở học tủ, lấy ra một tờ giấy đầy kí hiệu khoa học đưa cho Tử Hiên. "Em vừa mới phát hiện ra con virus AT-27 đã từng xuất hiện khoảng một trăm năm trước."

    "Đã từng xuất hiện?" Tử Hiên ngạc nhiên, trước đây anh chưa từng nghe về điều này. Lịch sử của nhân loại cũng đã từng xuất hiện AT-27?

    Nhược An đưa màn hình vi tính đến trước mắt anh. Trên đó là một bài báo dài nói về thí nghiệm của một tên tiến sĩ. Khoảng một trăm năm trước, hắn ta nghiên cứu ra một loại virus làm tăng hệ miễn dịch cho con người. Hắn dùng chính loại virus đó thí nghiệm trực tiếp lên con trai của mình. Nhưng điều hắn không ngờ tới là, con virus đó làm tăng hệ miễn dịch một cách thần tốc. Tất cả mọi giác quan cũng như tuần hoàn trong cơ thể vượt mức của con người gấp hàng trăm lần.

    Tên bị thí nghiệm nhanh chóng phát cuồng, hắn vào thành phố hút máu người sống để làm dịu cơn khát trong cơ thể. Chính vì vậy mà virus AT-27 lan tràn một cách không thể kiểm soát được.

    Bài báo viết đến đó thì bị cắt ngang, chẳng còn một chút thông tin gì nữa.

    Anh nhìn nhìn Nhược An, sau đó thì sao? Thông tin không thể nào dừng một cách đột ngột như vậy được. Rốt cuộc lượng thông tin còn sót lại là gì, nó là tự mất đi hay đã có ai khác che giấu?

    Tử Hiên nghi hoặc nhìn vào màn hình, với lượng thông tin này anh cũng không thể khẳng định được điều gì. Hiện giờ mọi thứ anh biết còn quá ít.

    Tử Hiên tổng hợp lại tất cả những thông tin nãy giờ đã xem qua. Những người bị nhiễm virus AT-27 chưa biết con số là bao nhiêu. Với lại anh cũng không biết là họ còn sống hay đã chết, mọi thứ cho đến giờ này vẫn còn mơ hồ. Nhưng có một điều anh có thể chắc chắn, trong số những người bị nhiễm có cha mẹ của anh.

    "Cha mẹ của anh có thể cũng trong số đó."

    "Ừ." Tử Hiên uống một ngụm trà, lấy lại tinh thần: "Còn gì nữa không?"

    "Mọi manh mối tìm được đều dẫn đến bệnh viện Thụy Ái. Chắc chắn đằng sau đó còn rất nhiều bí mật."

    "Anh hiểu rồi! Cậu cũng vất vả nhiều, nghỉ ngơi sớm đi."

    Tử Hiên đứng dậy vỗ vai Nhược An rồi xách hành lí đi lên phòng. Vừa xuống máy bay là anh phi ngay đến bệnh viện nên có chút mệt. Đi lên đến phòng thu xếp hết đồ đạc xong anh mới chợt nhớ là sáng giờ tên nhóc kia chưa ăn uống gì. Anh khoác vội chiếc áo rồi bước xuống nhà.

    "Thay đồ đi, anh dẫn cậu đi ăn."

    Nhược An đang cầm xấp tài liệu nghiên cứu, nghe vậy thì bỏ sang một bên, nhanh chóng chạy vào phòng rồi thay một bộ đồ tươm tất, leo lên xe.

    Tử Hiên và Nhược An đi đến một nhà hàng trong thành phố. Hai người chọn bàn gần cửa sổ để dễ dàng ngắm cảnh đêm.

    Cả hai đang cùng ăn cùng nói chuyện thì ngoài cửa có một cặp nam nữ bước vào. Cô gái vừa bước vào đó làm cho Tử Hiên có một cảm giác quen thuộc. Gương mặt đó có phải anh đã từng gặp rất lâu trước đây rồi không?

    "Anh quen hai người đó sao?" Nhược An thấy Tử Hiên cứ nhìn mãi vào hai người vừa bước vào nên có hơi thắc mắc. Anh mới về nước mà, không thể nào có bạn bè gì chứ nhỉ?

    "Là bác sĩ sáng nay anh vừa gặp ở bệnh viện."

    "À.."

    "Anh nói với cậu chưa, cô ta.." Tử Hiên chỉ tay vào cô bác sĩ ngồi xa xa kia, ánh mắt như biết cười: "Là người làm hư mắt kính của anh."

    "Rồi sau đó thì sao?"

    "Sau đó? Thì bắt cô ta đền chứ sao?"

    "Chỉ đơn giản như vậy?"

    "Chỉ đơn giản như vậy."

    Nhược An bất giác cảm thấy có gì đó không đúng. Quái lạ, với tính cách của Tử Hiên, phàm là người mới gặp lần đầu anh sẽ không bao giờ nhớ mặt. Trong trường hợp này anh làm gì có chuyện đơn giản hóa vấn đề như vậy. Có mùi khả nghi, bất ổn ở đây.

    "Anh à.. anh.. không phải có ý đồ gì với cô bác sĩ đó chứ?"

    "Thế cậu nghĩ anh sẽ làm gì?"

    Anh vừa cười vừa nói, nhìn Nhược An.

    Quả đoán không sai mà, cái điệu cười gian manh đó làm sao cho qua dễ dàng như vậy được. Một người thù dai như anh làm gì có chuyện đơn giản như vậy chứ. Ôi con người này.

    "Mau ăn đi, lo chuyện người khác làm gì!"

    "..."

    * * *

    Tử Hiên chuẩn bị mọi thứ đến bệnh viện, hôm nay anh có một cuộc phẫu thuật cần tham dự. Vừa đặt chân ra khỏi cửa, anh đã nói vọng vào: "Anh hết thuốc rồi!". "Vậy để em chuẩn bị thêm!"

    Tử Hiên mở cửa, bước chân vào sảnh bệnh viện. Nhìn xung quanh, nơi này đúng là khác với nơi làm việc trước đây của anh. Cũng đúng thôi, trong nước và ngoài nước thì làm sao giống nhau được. Nhưng không sao, đã đặt chân vào bệnh viện thì dù có là ở đâu cũng vậy thôi.

    "Xin giới thiệu với mọi người, đây là bác sĩ vừa mới chuyển công tác về bệnh viện chúng ta."

    "Chào mọi người, tôi là Dương Tử Hiên được chuyển công tác từ Weston sang đây. Mong mọi người giúp đỡ." Anh vừa nói xong liền cúi đầu chào mọi người trong phòng họp. Thoạt nhìn qua có thể thấy hầu hết bác sĩ trong bệnh viện đều đang có mặt trong đây. Là đang chào mừng anh hay là đang tò mò về vị bác sĩ như anh đây?

    Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên, sau đó là phần giới thiệu từng người một, giữ chức vụ gì, thuộc khoa gì, đại loại là như vậy.

    Tử Hiên ngồi buồn chán trên ghế, thật ra có nghe hay không cũng vậy, anh cũng chẳng nhớ ai với ai. Chỉ có cô bác sĩ hôm qua làm anh thật sự ấn tượng anh mới nhớ. Thì ra cô tên là Lâm Doãn Hạ. Lâm Doãn Hạ? Cái tên khá đẹp.

    "Không biết.. bác sĩ Dương tại sao lại về đây?"

    Trong tất cả các bác sĩ có mặt tại đây, thì có một người lên tiếng hỏi anh. Quả là không phải đến đây chào mừng anh, mà đến đây vì là tò mò a.

    "Vậy thì không biết, ý của bác sĩ đây là sao?" Tử Hiên nhếch môi cười nhìn vị bác sĩ vừa mới hỏi, nụ cười có vẻ khó hiểu.

    Vị bác sĩ đó xua xua tay, nhìn anh vẻ không cố ý: "Bác sĩ Dương đừng hiểu lầm, chỉ là.. Weston là bệnh viện hàng đầu ở Mỹ, có biết bao nhiêu người muốn vào, mà anh thì lại từ bỏ ở đó trở về đây, nên tôi.. có hơi thắc mắc?"

    "Chỉ là ở nước ngoài nhiều quá cũng chán rồi, muốn về nước để thay đổi không khí chút vậy. Với lại ở đây thì sao? Thụy Ái không phải cũng là bệnh viện hàng đầu nước ta sao? Chẳng lẽ tôi không thể ở đây?"

    "Ý.. Ý tôi không phải vậy.."

    Cả căn phòng vì câu nói của Tử hiên mà phút chốc trở nên im lặng. Còn vị bác sĩ kia thì miệng muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì nữa. Chỉ với một câu nói, vô hình trung Tử Hiên đã khiến cho mọi người bị gán mác "đắc tội" với anh.

    "À.. e hèm.. hôm nay là buổi gặp mặt đầu tiên.. mọi người đừng căng thẳng quá. Tử Hiên à, cậu đến đây chúng tôi rất hân hạnh, không có ý gì đâu, cậu đừng bận tâm." Người lên tiếng đây là Viện trưởng của bệnh viện, cũng chính là trưởng khoa thần kinh. Mới lần đầu gặp mặt mà gây thị phi thì không tốt.

    "Không sao, là do tôi quá lỗ mãng rồi, xin lỗi mọi người." Tử Hiên thu lại nụ cười, giọng khiêm tốn: "Viện trưởng ông ngồi xuống đi, không cần khẩn trương."

    Sau một màn im lặng vừa rồi, mọi người cũng không còn quan tâm nữa. Việc bây giờ là chốt phương pháp và định thời gian làm phẫu thuật cho ca bệnh có khối u giữa lồng ngực. Sau một hồi bàn luận đưa ra ý kiến, mọi người nhất trí phương pháp mổ bình thường cho bệnh nhân. Quanh đi quẩn lại, Lâm Doãn Hạ vẫn là bác sĩ chính, còn anh hiển nhiên được làm.. phụ tá, hỗ trợ cô.

    Tử Hiên bước đi trên hành lang bệnh viện, đột nhiên phía trước có người tiến đến anh: "Chào bác sĩ Dương, mời cậu đi theo tôi, phó viện trưởng muốn gặp cậu."

    "Phiền anh chuyển lời lại, hiện giờ tôi không muốn gặp ai."

    "Chuyện này liên quan đến mục đích khiến cậu vào đây. Cậu vẫn nên đi thì hơn. Mời."

    Like ủng hộ mình với nhé.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng bảy 2021
  4. thongc1808

    Bài viết:
    24
    CHƯƠNG 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đó dẫn Tử hiên đến trước một căn phòng rồi quay người bước đi.

    Anh mở cửa đi vào. Trước mắt là một kệ sách được sắp xếp rất ngăn nắp. Nhìn xung quanh thì có lẽ căn phòng này cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài kệ sách có vẻ lạ lẫm kia ra.

    "Cậu đến rồi sao? Mau ngồi đi."

    Tử Hiên nhìn về phía người đàn ông đang ngồi uống trà bên kia. Trông tuổi tác có vẻ cũng không cao cho lắm. Nhưng để bước lên vị trí Phó viện trưởng này coi bộ cũng không đơn giản.

    Anh tiến đến bên ghế, thoải mái ngồi xuống. Người đàn ông đó rót một ly trà đưa đến trước mặt anh: "Nghe danh bác sĩ Dương đã lâu, nay mới có cơ hội gặp mặt, quả là vinh hạnh."

    Tử Hiên cầm ly trà, nhấp một ngụm, ừm.. chẳng có chút mùi vị gì.

    " Không biết nên xưng hô với Phó viện trưởng ngài sao đây?"

    "Tôi tên Đổng Hàn. Cậu cứ gọi bác sĩ Đổng là được."

    "Có vẻ không phải phép cho lắm. Vẫn nên gọi là Phó viện trưởng Đổng thì hay hơn." Anh đặt ly trà xuống bàn, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào người trước mặt: "Không biết" mục đích tôi đến đây "mà ngài nói đến là gì?"

    Đổng Hàn nghe anh hỏi thẳng vậy có chút ngạc nhiên. Có lẽ cuộc nói chuyện này ngắn hơn so với dự kiến của ông.

    "Không phải cậu là người biết rõ nhất sao?"

    "Tôi đương nhiên là biết rõ mục đích mình đến đây để làm gì, nhưng còn Phó viện trưởng Đổng, ngài nghĩ sao?" Tử Hiên vừa nói vừa cầm ấm trà rót đầy ly, đưa đến trước mặt Đổng Hàn. Anh thực sự muốn biết "mục đích" mà ông ta nói đến là mục đích gì. Hay căn bản là chỉ đang thăm dò anh?

    "Tôi nghĩ gì không quan trọng, cậu chỉ cần biết tôi là đồng minh của cậu, có gì cần giúp cậu cứ nói."

    Tử Hiên đứng lên, chỉnh chỉnh cà vạt: "Cảm ơn lòng tốt của Phó viện trưởng ngài đây, nhưng hiện giờ tôi chưa cần đồng minh. Với lại mục đích mà ngài đề cập đến có thể không phải là mục đích của tôi." Anh cúi đầu chào người trước mặt rồi sải bước ra khỏi phòng.

    Cuộc phẫu thuật diễn ra khá suôn sẻ nhưng lại mất rất nhiều thời gian.

    Lâm Doãn Hạ bước ra khỏi phòng phẫu thuật, cởi bỏ đồ phẫu thuật trên người cho vào thùng rác. Cô vươn vai, vỗ vỗ vào lưng. Tiến hành phẫu thuật suốt sáu tiếng liền khiến cho cơ thể cô mệt mỏi.

    Cô tiến lại vòi nước, gạt cần, rửa mặt.

    Khoác chiếc áo blouse vào, cô lại tiếp tục công việc của một bác sĩ, đi từng phòng kiểm tra bệnh nhân.

    "Phẫu thuật xong rồi sao? Ổn chứ?"

    Cô gạt cái tay của ai đó đang khoác trên vai xuống, giọng uể oải: "Bệnh nhân vẫn ổn, nhưng tôi thì không!"

    "Sao? Cô bị gì à? Để tôi xem, bị làm sao, đau ở đâu?" Người đó vừa nói vừa cặn kẽ quan sát cô, xoay phải xoay trái để xem cô có vấn đề gì.

    "Không nghiêm trọng vậy đâu. Chỉ là hôm qua ngủ không được, nay lại phẫu thuật sáu tiếng liền, buồn ngủ quá." Nói xong cô lại ngáp dài một hơi, đúng là mệt mà.

    "Đi, tôi mua cà phê cho cô." Người đó kéo cô đi đến trước máy bán nước tự động.

    Lần đầu tiên cô tiến hành một ca phẫu thuật mà chẳng có chút kinh nghiệm nào bởi vì trước nay cô chưa từng tiến hành qua. Ca phẫu thuật được thành công như vậy cũng phải cám ơn vị bác sĩ Dương đó. Nhờ có anh ta chỉ dẫn cô mới kết thúc suôn sẻ. Nếu không chắc không phải chỉ là năm tiếng mà còn hơn thế nữa. Cô cũng không thể tưởng tượng được nếu ngồi lâu hơn trong phòng phẫu thuật, không biết cô sẽ thành bộ dạng gì.

    Cô nhấp một ngụm cà phê, vị đắng nhanh chóng tràn ngập khoang họng, cảm giác như các dây thần kinh của cô đang giật giật trong não bộ. Cô khẽ nhíu mày, đắng quá.

    "Không có đường sao?" Rõ ràng anh ta biết cô không thích cà phê đen, còn cố tình đưa hẳn một ly không đường không sữa cho cô.

    "Uống như thế mới tỉnh được. Còn không lết cái thân xác đó đi khắp bệnh người ta lại tưởng cô là hồn ma lang thang nào đó."

    Cô liếc mắt lườm người nào đó. Trông bộ dạng cô thảm lắm sao mà nói như vậy. Cô lấy tay vuốt vuốt lại mái tóc, đúng thật là có hơi rối. Nhưng gương mặt chắc cũng không tệ đến như vậy nhỉ?

    Doãn Hạ đưa trả ly cà phê cho anh ta, không giúp được gì chỉ giỏi phiền cô là chính. Không lãng phí thời gian với anh ta nữa, cô còn phải đi kiểm tra với kê thuốc cho bệnh nhân. Cô rất là bận rộn đi.

    Trên hành lang đến phòng bệnh, cô vô tình gặp Tử Hiên. Anh vừa đi vừa chăm chăm vô xấp tài liệu trên tay. Trông anh rất nghiêm túc, khác với vẻ ngạo mạn trước đó. Chỉ mới chuyển công tác qua đây thôi mà đã có nhiều việc đến thế rồi sao?

    Anh đi lướt qua cô, không hề biết cô vừa nói cảm ơn anh. Cứ thế mà cầm xấp giấy trên tay đi qua, không một chút để ý.

    Trong phòng làm việc, anh đang chú tâm tìm kiếm thông tin về bệnh viện Thụy Ái. Nhược An có nói, nơi đây đang ẩn giấu một thứ mà anh đang cần đến. Nhưng tất cả những thông tin tuyệt mật đều cần quyền truy cập, mà chỉ có Viện trưởng hay Phó viện trưởng mới vào được. Nếu muốn biết thì anh phải có quyền từ hai người đó. Nhưng trước tiên anh phải xác định được ai đứng về phía anh đã.

    Tử Hiên chợt nhớ đến lời của Đổng Hàn. Anh chưa thể biết chắc được lời đó có đáng tin hay không. Anh cần phải có thời gian để xác định cụ thể. Chuyện này không thể có bất kì sơ sót nào. Còn không mọi điều anh làm đều trở nên vô nghĩa.

    Vì Tử Hiên mới chuyển công tác đến, nên mọi người trong bệnh viện muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ chào đón anh. Nhưng vì tính đặc thù của công việc làm bác sĩ, mọi người không thể rời đi. Họ chỉ đành lấy căn tin thay cho nhà hàng, lấy nước làm rượu tiếp đãi anh.

    Tử Hiên đau đầu với tình huống này. Vốn anh không thích ồn ào, thế mà lại trở thành nhân vật chính. Anh đang nghi ngờ, có phải họ lấy anh ra làm cái cớ để "mở tiệc" hay không.

    Anh nhìn một bàn đồ ăn trước mặt. Vừa hay hôm nay là ngày anh không ăn được, anh cần một thứ khác. Anh cầm ly nước bên cạnh lên uống một hơi. Đúng là chẳng có chút mùi vị gì.

    "Này bác sĩ Dương, tửu lượng không tồi đấy. Uống một hơi cạn sạch ly rượu mà không có biểu hiện gì." Vị bác sĩ ngồi gần huých vai anh, nhìn anh với vẻ đầy khâm phục.

    Anh nhìn vào chiếc ly rỗng trước mặt. Rượu? Anh còn tưởng đó là nước cơ, ai ngờ được nó sẽ là rượu. Mấy người này, chẳng phải là lấy nước thay rượu sao, sao lại có rượu ở đây. Bác sĩ chẳng lẽ không cần trực đêm nữa sao?

    Trong đây đông người ngột ngạt, anh đứng lên đi ra ngoài. Căn tin được thiết kế nằm ngay bên cạnh vườn cây, chỉ cần bước mấy bước là có thể ra ngoài.

    Không khí bên ngoài vẫn thoải mái hơn trong kia nhiều. Gió thổi qua, làm bay vạt áo blouse trắng của anh. Anh rất cao, đứng đó như một cái cây vững chãi trước gió. Nhìn từ đằng sau, vai anh rất rộng, trông rất có cảm giác an toàn và cả ấm áp.

    Doãn Hạ từ sau đi đến đứng cạnh anh: "Anh không thích sao?"

    Anh nhìn cô, không nói gì. Quá rõ ràng rồi mà, anh không thích náo nhiệt.

    "Cảm ơn anh."

    Anh biết cô đang cảm ơn vì điều gì. Lúc đó với cương vị là một phụ tá đương nhiên anh phải giúp cô rồi. Với lại cô cũng không có kinh nghiệm gì về ca bệnh này, đưa cô làm bác sĩ chính đúng là đã gây khó cho cô.

    "Không cần. Cô đã làm rất tốt."

    Nhận được lời khen từ anh, cô mỉm cười. Cô rất vui, không ngờ một người ngạo mạn như anh mà cũng có thể khen người khác.


    Anh và cô đứng đó, đón nhận từng đợt gió thổi qua. Sắp tới mùa đông rồi, gió cũng lạnh dần. Chắc vài ngày nữa tuyết sẽ rơi thôi.

    Like ủng hộ mình với nhé.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng bảy 2021
  5. thongc1808

    Bài viết:
    24
    CHƯƠNG 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhược An cầm túi rác đi ra ngoài đổ. Trời đã tối thế rồi sao anh Tử Hiên còn chưa về. Hôm nay là ngày hạn cuối, chắc không có chuyện gì đó chứ?

    Nhược An toan lấy điện thoại gọi cho anh, thì cửa nhà đột nhiên mở ra, vừa nhắc tào tháo thì tào tháo xuất hiện rồi.

    "Về trễ vậy em còn tưởng anh lại có chuyện."

    "Ừm. Bệnh viện có mở tiệc ăn uống nên về trễ." Tử Hiên đi qua Nhược An, mở cửa bước vào phòng.

    Vừa bỏ túi xách xuống, cởi vội chiếc áo khoác ngoài anh đã bước nhanh đến chiếc tủ lạnh trong phòng. Anh với tay lấy một chai nước màu đỏ trong số đó. Mở nắp, anh ngửa mặt uống một hơi cạn sạch. Thứ nước màu đỏ đó đi vào khoang miệng, chạy xuống thực quản khô khốc của anh. Nó như một dòng nước ấm áp chảy vào bụng, lan tỏa khắp cơ thể anh. Đôi mắt anh từ màu đen chuyển dần sang màu xám. Cơ thể như có một luồng năng lượng tràn đầy, mọi giác quan của anh đều trở nên nhạy bén hơn. Tất cả động tĩnh xung quanh nhà anh đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng chi tiết.

    Anh thu liễm những thứ đó lại, đồng tử trở về lại màu đen. Anh cầm cái chai rỗng ném vào sọt rác bên cạnh, bật máy lạnh đến số thấp nhất, mở cửa bước vào phòng tắm.

    Tắm xong anh bước ra ngoài, đầu trùm một cái khăn, nước từ trên tóc chảy xuống chiếc áo phông trắng làm ướt một mảng ngay vai. Anh tiến đến bên cạnh Nhược An, vỗ vỗ vai cậu ấy: "Đem thả đống chuột trên kia đi, ồn quá."

    "Thả?" Nhược An cười cười nhìn anh, vẻ ngô ngốc: "Em nuôi cho anh mà."

    "Nhiêu đó không đủ. Cứ thả đi."

    Nhược An ờ một tiếng rồi lết chân đi lên sân thượng đem đống chuột đó xuống. Có lòng tốt nuôi cho ai đó mà người ta lại không cần, cậu đúng là lao động khổ sai trong ngôi nhà này mà.

    Anh tiến đến bàn thí nghiệm của Nhược An, mở tủ lấy hộp thuốc. Sáng trước khi đi làm anh có nói là anh đã hết thuốc, kêu cậu làm thêm.

    Anh mở hộp ra xem, tổng cộng có ba mươi viên, đủ cho anh dùng trong một tháng.

    "Anh dùng nó vẫn tốt chứ? Cơn khát có bị chặn hoàn toàn không?"

    "Vẫn ổn, không có gì cả."

    "Nếu có gì bất thường nhớ báo cho em biết."

    "Ừm." Anh cầm lọ thuốc bước lại vào phòng. Hôm nay là một ngày dài, nghỉ ngơi sớm để còn chuẩn bị mọi thứ cho chu toàn.


    * * *

    "Bác sĩ Dương, có bệnh nhân bị tắc nghẽn tĩnh mạch cần được phẫu thuật gấp."

    Tử Hiên nhanh chóng vào phòng lấy một viên thuốc cho vào miệng. Anh xem xét tình hình bệnh nhân một lượt rồi đưa vào phòng phẫu thuật.

    Các thiết bị y tế đã chuẩn bị sẵn sàng, anh khử trùng tay rồi mặc đồ phẫu thuật bước vào phòng.

    Công đoạn gây tê, gây mê đều đã hoàn tất. Tay anh cầm con dao phẫu thuật rạch một đường trên ngực bệnh nhân. Máu từ vết rạch chảy ra ngoài, lọt vào tầm mắt đen láy của anh. Đôi đồng tử hóa màu xám, giúp anh nhận thấy hết các mạch máu trong cơ thể của người trước mặt.

    Anh nhắm mắt lại, khi mở ra lại trở về bình thường.

    Anh nhấc con dao phẫu thuật sang một bên, đặt xuống khay.

    "Hút."

    Cô y tá đứng bên cạnh cầm dụng cụ hút sạch máu. Bác sĩ phụ tá cũng phối hợp với các thao tác của anh, nhanh chóng bắt kịp tiến độ.

    Cuộc phẫu thuật diễn ra suôn sẻ trong một giờ liền.

    Tử Hiên vừa bước chân ra khỏi phòng phẫu thuật thì một bệnh nhân khác lại được đẩy vào. Anh bước đến rửa vội tay rồi bước vào trở lại.

    Thời gian trôi qua, trời cũng tầm tầm tối, anh mới bước được ra khỏi phòng phẫu thuật. Cả một ngày anh đã liên tục thực hiện năm cuộc phẫu thuật liền. Tất cả đều là bị tắc nghẽn tĩnh mạch.

    Anh bước vào căn tin, lấy một chút thức ăn lót bụng. Đang là thời gian nghỉ nên căn tin rất đông, tiếng ồn ào nói chuyện khắp phòng. Anh tìm một bàn trống, cách xa cuộc "hội nhập" kia mà ngồi xuống.

    Tiếng lá xào xạt va chạm vào nhau. Từng đợt gió lướt qua, kéo theo cái lạnh của mùa đông ập đến. Tử Hiên nhìn ra ngoài cửa, bầu trời xám đen bao trùm cả không gian. Lần này anh về nước, lại đúng vào mùa đông. Lạnh lẽo, cô đơn, đượm buồn, giống hệt với con người anh.

    Bất giác thời gian đã trôi qua được mười năm rồi. Mười năm, một khoảng thời gian đủ dài để con người ta thay đổi, để con người ta trưởng thành. Cũng là một khoảng thời gian để khiến cho một người.. mất đi tất cả.

    Anh từng là một người rất hạnh phúc. Có cha yêu thương, có mẹ nuông chiều, có một gia đình hoàn mỹ. Nhưng trong cùng một đêm, anh lại mất đi mọi thứ. Từ cha mẹ, từ gia đình, và cả chính bản thân anh.

    Anh ngồi đó, bất giác mọi chuyện lại hiện về trong tâm trí anh. Mỗi một chi tiết đều rõ ràng như vừa mới xảy ra.

    "Bác sĩ Dương.."

    Một giọng nói ấm áp, trong trẻo kéo anh trở về thực tại. Anh ngước mắt nhìn người vừa kêu mình. Thì ra là cô.

    "Nghe nói anh vừa thực hiện xong năm ca phẫu thuật, vẫn ổn chứ?"

    Lâm Doãn Hạ bưng khay thức ăn đặt xuống, ngồi đối diện anh. Cô giương mắt nhìn anh, trông anh vẫn chẳng có vẻ gì là mệt mỏi. Cùng là bác sĩ sao cô lại có thể khác xa anh đến như thế?

    "Ừ." Anh ừ cho qua rồi tập trung vào khay thức ăn trên bàn. Con người ta thường có câu "Có thực mới vực được đạo", vì thế anh cũng cần phải bổ sung chút gì đó cho bản thân mặc dù tất cả những thứ anh ăn vào nó đều chẳng có mùi vị gì cả. Nếu nói theo cách của Nhược An thì mùi vị của thức ăn đối với anh chẳng khác nào một cốc nước lọc. Nhạt nhẽo đến vô vị.

    Gió đêm gào riết, không khí đột nhiên lạnh hẳn lên. Tử Hiên bước xuống hầm giữ xe, lên ga rời khỏi bệnh viện. Trên đường về nhà, anh có ghé qua một tiệm thức ăn nhanh, mua đồ ăn đêm cho tên nhóc nào đó. Anh biết tên nhóc đó không chịu ngủ sớm, cứ lo chăm chăm vô mấy tờ giấy khoa học kia. Sợ cậu ta đói nên đành phải mua một phần gà rán. Tuy là trong nhà anh đều có sẵn mì gói, thịt, rau đầy đủ nhưng tên nhóc đó, không nấu là nó cũng không chịu ăn. Cứ qua loa vài bịch bánh bim bim cho xong. Lớn rồi mà năng lực tự chăm sóc bản thân lại không có.

    Anh bước ra ngoài, tay chưa kịp nắm lấy cửa xe thì đột nhiên trong con hẻm gần đó phát ra một loạt tiếng động kì lạ. Tiếng cọ xát vào tường, tiếng rên khe khẽ, rồi sau đó thì im bật. Anh cảm nhận như có chuyện gì đó, nhanh chân tiến thẳng vào con hẻm.

    Càng vào sâu đèn đường càng xa dần, không gian càng tối đi hơn. Đến cuối con hẻm, Tử Hiên thấy một người đàn ông đang đè một cô gái vào tường. Đầu cô gái nghiêng sang một bên, còn đầu tên kia thì ôm sát lấy cổ cô gái. Anh không nhìn lầm, hắn ta đang.. hút máu cô gái đó.

    Tên kia nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn anh. Trong tối nhưng anh vẫn thấy rõ đôi mắt của hắn, là màu xám. Hắn là ma cà rồng.

    Thấy anh đứng đó, hắn thả cô gái trước mặt ra, lao thẳng đến chỗ anh. Hắn di chuyển rất nhanh, mọi thứ chưa đến một giây.

    Hắn ấn mạnh anh vào tường, tay bóp chặt lấy cổ của anh. Móng vuốt sắc dài cọ vào cổ, tạo một vết xước đỏ. Giọng hắn ồm ồm, nhìn anh cười khảy, để lộ hai chiếc răng nanh: "Mày xui thật, gặp đúng lúc tao đang dùng bữa."

    Tử Hiên bình thản nhìn tên đó. Tay anh đặt lên tay của hắn, đang định hất ra thì chợt có một luồng sáng rọi thẳng vào mắt hắn. Vì chói, hắn thả anh ra, rồi vụt biến mất.

    Anh nhìn hướng hắn bỏ đi, đang tính đuổi theo thì tay bị một bàn tay ấm áp nào đó nắm lấy.

    "Bác sĩ Dương, anh không sao chứ? Cũng may tôi đến kịp."

    Lâm Doãn Hạ quan sát anh, cũng hên cô đến kịp lúc, anh không bị thương.

    Anh nhìn vào cô gái trước mặt, gan cũng không nhỏ, vậy mà dám một mình vào đây. Cô gái này không biết có nhận thức được tình huống lúc nãy nguy hiểm đến mức nào không. Nếu không phải tên kia bỏ đi thì có lẽ anh sẽ phải dọn xác cho cô rồi. Xác? Lúc này anh mới chợt nhớ ra, thi thể của cô gái kia vẫn nằm trên mặt đất. Không thể để cho Doãn Hạ thấy được, nếu không sẽ rắc rối to.

    Tầm mắt của cô đang dời vào sau lung anh, hình như trên mặt đất có cái gì đó.

    Cô tò mò quay ra nhìn thì bị hai tay anh cản lại. Anh dùng hai tay ghì lấy mặt cô buộc phải đối diện với mặt anh. Mắt đối mắt, cô có chút ngạc nhiên. Anh đây là đang làm gì vậy?

    Tử Hiên nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nhỏ nhẹ: "Nhìn đi đâu vậy, chẳng phải cô lo cho tôi sao? Đi, đưa tôi đến bệnh viện."

    "Anh bị thương sao?"

    Anh không thèm trả lời câu hỏi của cô, xoay người cô về phía sau, đẩy cô đi thẳng ra ngoài đường. Anh ngoái đầu nhìn ra đằng sau, thi thể của cô gái kia biến mất rồi. Là tên kia đem đi rồi sao?

    Like ủng hộ mình với nhé.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng bảy 2021
  6. thongc1808

    Bài viết:
    24
    CHƯƠNG 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh dẫn cô ra khỏi con hẻm nguy hiểm đó. Cặp mắt nhìn dáo dác xung quanh, tìm kiếm chiếc xe cô đậu chỗ nào.

    Như biết anh đang tìm thứ gì, cô níu níu tay anh, giọng như thú tội: "À.. lúc nãy tôi không đi xe đến đây."

    Anh nhướng mày nhìn cô, không đi xe đến? Vậy thì sao cô có mặt ở đây, theo dõi anh sao?

    "Xe hư nên tôi đi xe buýt đến. Đúng lúc gặp anh đi vào đây, tò mò nên theo vào thôi."

    Tò mò? Cô có biết sự tò mò của cô nguy hiểm đến mức nào không? Chưa kể còn khiến anh mất dấu cái tên đó. Cứ mỗi lần gặp cô là chẳng có chuyện gì yên ổn cả.

    Anh nắm tay cô đi đến xe, mở cửa, nhét cô vào bên trong. Mau mau đem cô gái này về, để cô bớt gây chuyện lung tung.

    Cô ngồi vào trong xe, chợt cảm thấy lạnh đến phát sợ. Bên trong còn lạnh hơn hẳn bên ngoài. Anh đây là đang bật điều hòa xuống cực đại sao?

    "Bác sĩ Dương, xe như này mà anh cũng ngồi được sao? Anh không biết lạnh à?"

    "Không." Anh dứt khoát trả lời nhưng lại nâng nhiệt độ lên cho phù hợp với thân nhiệt của cô. Cơ thể của cô khác anh, không thể nào chịu được nhiệt độ thấp như vậy.

    Xe chạy bon bon trên đường, băng qua hàng cây to lớn, ánh đèn ẩn hiện lúc xe lướt ngang qua. Cô ngồi trên ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Một màu đen ảm đạm, tĩnh mịch khiến cho lòng người cũng thấy hiu quạnh. Đã hơn mười một giờ đêm rồi, những hàng quán ven đường cũng chẳng còn lấy một ai. Chỉ xa xa đâu đó lác đác còn vài người gánh hàng rong đang dọn dẹp chuẩn bị về.

    Gió lạnh ùa qua kéo theo vài chiếc lá bay bay rơi xuống mặt đất. Đáng lẽ hôm nay xe cô đã sớm sửa xong rồi, nhưng không biết sao bên sửa chửa lại bảo phải đến ngày mai cô mới có thể lấy xe. Cứ vậy nên cô buộc phải đón xe buýt về. Nhưng ai ngờ, lúc cô xuống trạm thì lại gặp anh đang từ trong tiệm thức ăn nhanh đi ra. Càng đáng ngờ hơn là anh không lên xe ngay mà lại đi vào con hẻm bên cạnh. Cô nghe nói an ninh nơi đây không được an toàn, thường xuyên xảy ra các vụ cướp giật, giết người.

    Xuất phát từ sự quan tâm đối với anh nên cô cũng theo chân anh đi vào đó. Rốt cuộc thì cũng xảy ra chuyện thật, nhưng cũng may là cô đến kịp thời, anh cũng không có thương tích gì nặng. Điều cô thắc mắc hơn cả là tên kia đã chạy đi đâu được chứ? Cô chỉ vừa mới rọi đèn vào hắn thì hắn đã biến mất như chưa từng xuất hiện vậy. Trong hẻm đó cũng không còn đường ra nào. Nếu muốn đi ra thì phải chạy qua cô mới ra được chứ. Càng nghĩ thì càng khó hiểu. Chẳng lẽ hắn trèo tường sao? Nhưng tường cũng rất cao mà, không thể dễ dàng trèo qua được. Cô đúng thật là không hiểu nổi.

    Thấy anh đi càng ngày càng xa bệnh viện, cô thắc mắc, không phải anh nói anh bị thương sao, cần đi bệnh viện mà.

    "Bác sĩ Dương, không phải anh nói cần đến bệnh viện sao?"

    Anh không nhìn cô mà vẫn tập trung lái xe: "Tôi không bị thương, đến bệnh viện làm gì."

    "Nhưng mà, trên cổ của anh.." Cô vươn tay định sờ vào vết xước trên cổ anh thì bị tay anh ngăn lại: "Đừng đụng.."

    Cô vội vàng rút tay về. Vết xước trên cổ chắc do vật nhọn làm bị thương. Dù gì cũng là bác sĩ, cô chỉ muốn xem qua chút thôi mà.

    Cô vừa kịp rút tay về thì anh đã dùng tay mình quệt ngang qua vết xước: "Cô xem, chỉ là vết máu thôi, tôi không có bị thương."

    Lâm Doãn Hạ nửa tin nửa ngờ nhìn anh. Rõ ràng đó là một vết xước, sao anh chỉ cần lau đi một cái là nó đã không còn rồi. Chẳng lẽ cô nhìn nhầm rồi sao? Chắc là vậy rồi quá. Có thể do tối quá cô không nhìn rõ được nên nhàm lẫn.

    "Phía trước là nhà tôi rồi." Cô lấy tay chỉ chỉ đằng xa xa kia.

    Anh dừng xe trước nhà cô. Nhà cô có một cái sân cũng rộng, kiểu cách thì cũng không khác nhà anh là mấy. Hóa ra cô và anh đều ở cùng một khu. Vậy là về sau anh còn gặp rắc rối dài dài.

    Cô bước xuống xe, cảm ơn anh rồi đi vào nhà. Nhưng mà khoan đã, sao anh biết cô sống ở khu này chứ? Cô cũng chưa hề nói mình muốn đi đâu mà anh đã một mạch chạy đến đây?

    Cô xoay người tính hỏi anh tại sao thì anh đã rồ ga chạy mất. Thôi để sau hỏi anh cũng được.

    Tử Hiên quay đầu xe, chạy về lại con hẻm lúc nãy. Ít nhất thì cũng phải tìm cho ra được chút manh mối nào đó chứ? Với lại cái xác của cô gái đã biến mất đi đâu?

    Anh tiến đến hiện trường lúc nãy, quan sát xung quanh xem còn chút dấu vết nào không. Trên tường ngoài mấy vết cào xước ra thì không còn thứ gì. Đến một vết máu loang lại cũng không có.

    Thân là bác sĩ mà lại để cho bệnh nhân biến mất trước mắt mình, anh đúng là không có năng lực.

    Vừa định xoay người bước ra ngoài thì anh chợt nghe tiếng gió xẹt qua bên tai, một thân hình to lớn áp sát người anh, đẩy mạnh vào tường. Tay hắn siết chặt lấy cổ anh, nâng lên khỏi mặt đất.

    "Gan mày cũng to lắm, còn dám quay lại đây." Giọng hắn ồ ồ vang bên tai anh.

    Thì ra là tên lúc nãy. Anh còn đang tính kiếm hắn, không ngờ lại tự vác xác đến đây, đỡ phải tốn công anh.

    Anh nhìn hắn vẻ bình tĩnh. Đôi mắt chuyển dần sang màu xám, tay anh nắm lấy tay hắn, bóp mạnh. Anh từ thế bị động đổi sang thế chủ động.

    Tên kia thấy đôi mắt của anh thì ngạc nhiên. Chưa kịp lên tiếng thì bị anh làm đau tay, buộc phải thả cơ thể anh ra. Thừa thế đó anh xoay tay hắn ra phía sau, tay kia ép đầu hắn sát tường.

    "Thì ra mày cũng là ma cà rồng. Đã biết là đồng loại rồi thì mau thả tao ra."

    Giọng anh trầm thấp, cường độ đủ một mình hắn nghe: "Tao không phải đồng loại của mày. Đừng đánh đồng tao với cái lũ tàn bạo như tụi mày."

    Tên kia cựa quậy muốn thoát ra khỏi tay anh nhưng bất thành. Lực anh lớn quá so với hắn, hắn không thể làm gì được anh.

    "Cô gái lúc nãy mày đem đi đâu rồi?" Anh hỏi hắn.

    "Đem vứt chứ đi đâu nữa."

    "Mày.." Anh siết chặt tay hơn, lực ấn vào đầu cũng mạnh hơn.

    Tên kia bị đau nên cũng không dám cựa quậy lung tung nữa.

    "Mày muốn cái xác để làm gì? Tao đã hút cạn máu rồi, mày có tìm thấy cũng vô ích." Hắn cười cười, liếc nhìn anh.

    Cái tên này là người nhiễm thứ bao nhiêu đây? Là kẻ còn sống sót sau cơn đại dịch kia hay thế nào? Hàng ngàn câu hỏi xoay quanh lấy anh. Mức độ nghiêm trọng của chuyện này còn hơn anh tưởng tượng. Ma cà rộng vậy mà có thể lộng hành, ngang nhiên đi hút máu con người vậy sao? Rốt cuộc thì còn bao nhiêu tên giống tên này nữa?

    Anh thôi không nghĩ nhiều nữa, móc túi lấy ra một cây kim tiêm, đâm thẳng vào cổ hắn, rút một ống máu.

    Đang lúc anh thiếu cảnh giác, hắn nhanh tay hất mạnh vào tay anh, khiến anh nới lỏng, nhanh chóng tẩu thoát.

    Dựa vào sức hắn căn bản không thể thoát khỏi tay anh. Là anh cố ý muốn để hắn thoát. Giờ có bắt hắn về thì anh cũng không thể giải quyết được gì. Còn phải tốn thời gian tìm nguồn "thức ăn" cho hắn. Mà có giết hắn thì cũng không được, vì hắn cũng chỉ là một nạn nhân của thí nghiệm thất bại kia.

    Anh quay xe về nhà, đem mẫu máu mới lấy được cho Nhược An xét nghiệm. Kết quả là tên này chỉ mới nhiễm AT-27 cách đây hai tháng. Vậy tất nhiên hắn không phải là người sống sót của một trăm năm trước. Điều này khẳng định, hiện giờ có người đang sử dụng lại AT-27 để truyền nhiễm nó cho con người. Và người này ắt hẳn là người của thế kỉ trước. Chỉ cần tìm ra được người này thì sẽ có cách ngăn chặn AT-27 lây lan?

    Anh đứng lên khỏi ghế, tay xoa xoa đầu Nhược An: "Đồ ăn anh mua sẵn trong tủ lạnh hết rồi, tự nấu mà ăn đi. Phải biết lo cho bản thân trước, mấy chuyện này không gấp thì không cần làm nhiều."

    Nhược An nhìn anh cười hì hì, hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà trông vẫn như đứa trẻ lên ba.

    Like ủng hộ mính với nhé.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng bảy 2021
  7. thongc1808

    Bài viết:
    24
    CHƯƠNG 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Doãn Hạ bước chân ra khỏi cửa nhà. Đáng lý ra sáng nay cô phải đến gara lấy xe nhưng mới sáng tinh mơ, chưa kịp tỉnh giấc thì bị điện thoại của bệnh viện réo gọi. Hiện có một bệnh nhân đang chờ để cấp cứu, tình hình xem ra rất nguy kịch. Các bác sĩ hầu hết đều không có mặt ở bệnh viện, nếu có thì cũng bận phải phẫu thuật cho người khác. Đúng là hết nói nổi, cả tuần rồi cô đều ở bệnh viện trực đêm, hôm qua chỉ vừa về nhà mà sáng nay lại phải đi sớm. Còn gì có thể mệt mỏi hơn không?

    Từ nhà cô đến bệnh viện cũng phải mất nửa tiếng, nếu nói xa thì không phải xa mà gần thì cũng không. Giờ mà bắt xe buýt thì xem ra không kịp. Phải làm sao đây?

    Đúng ngay trong lúc cô đang rối nhất, một chiếc xe vừa lạ mà như quen chạy đến. Chẳng phải hôm qua cô còn ngồi trên chiếc xe này về nhà sao?

    Cô quan sát kĩ hơn, đúng là xe của anh rồi. Cứu tinh của cô là đây sao!

    Cô vẫy vẫy tay gọi xe. Dường như anh cũng biết đó là cô nên dừng xe.

    Xe vừa dừng hẳn, cô nhanh chóng mở cửa ngồi vào, vẻ gấp gáp: "Nhanh lên bác sĩ Dương, không kịp rồi."

    Anh không có vẻ gì là ngạc nhiên, đạp ga phóng xe đi đến bệnh viện.

    Anh cũng như cô, mới sáng ra đã bị thúc giục đến mức chưa kịp thay một bộ đồ tử tế. Trên người anh hiện giờ là một chiếc áo phông trắng, quần kaki đen dài. Mái tóc chỉ kịp được vuốt ngược ra sau. Đôi chân khá khẩm hơn, mang được hẳn một đôi giày da. Chưa bao giờ anh cảm thấy mình lôi thôi đến mức như vậy. Phải chăng đêm qua ở lại bệnh viện có tốt hơn không, như thế thì cũng không đến nỗi nào.

    Nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh, hóa ra không chỉ mình anh như vậy, cô cũng chẳng kém anh là bao. Nhìn cô anh còn nghi ngờ rằng không biết cô đã rửa mặt hay chưa? Hôm qua còn nhã nhặn, xinh đẹp vậy mà hôm nay lại bê bết đến mức không thể tả. Cái nghề này đúng là khiến cho con người ta biến hóa khôn lường mà.

    Ngồi được một lúc thì đầu óc cô mới dần tỉnh ngủ. Đầu tóc chưa chải, quần áo không ra làm sao, nhìn chẳng khác nào một kẻ ăn xin. Ai cũng nói bác sĩ là một nghề nghiệp rất cao thượng, như những "thiên thần" ban phúc lành. Nhưng đâu ai biết "thiên thần" mà họ nói là những con người với bộ dạng người ma chẳng ra làm sao. Đúng là mất hình tượng quá mà.

    Trước khi bước lên xe anh, cô cứ nghĩ anh là một con người toàn diện, không thể nào bị nghề nghiệp chi phối được. Nhưng hóa ra là không, cô và anh đều y hệt nhau, đều bị hai chữ "bác sĩ" biến thành bộ dạng như vậy. Nếu như mấy cô gái trong bệnh viện thấy được vẻ lôi thôi này của anh thì hình tượng nam thần trong lòng họ không biết thay đổi như thế nào đây? Đúng là khiến cho cô mở rộng tầm mắt a, bác sĩ Dương cao lãnh như thế mà cũng gặp phải tình cảnh này.

    Không khí trong xe đột nhiên có cảm giác ngượng ngượng. Bộ dạng này của cô vậy mà để anh có cơ hội bắt gặp. Đúng là xấu hổ chết đi được. Cô không biết nên giấu cái mặt này đi đâu nữa.

    Cắt đứt dòng trạng thái ngượng ngùng đó của cô là một hồi chuông reo điện thoại của anh.

    Anh nhấn nút nghe, một giọng nói nam gấp gáp truyền đến: "Bác sĩ Dương nhanh lên, bệnh nhân đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi."

    "Tình trạng bệnh nhân thế nào rồi?"

    "Hiện đã gây tê, các chỉ số đều đang được giữ ở mức bình thường."

    "Chuẩn bị gây mê cho bệnh nhân, hai phút nữa tôi đến."

    Nói xong anh ngắt máy, đạp ga phóng nhanh nhất có thể.

    Đến bệnh viện, anh và cô bước nhanh vào phòng phẫu thuật, mọi thứ đều sẵn sàng chỉ đợi anh có mặt.

    Anh là bác sĩ chính, còn cô là phụ tá. Đây là lần thứ hai cả hai cùng thực hiện một ca phẫu thuật, đã vậy còn là trong tình trạng gấp rút như vậy. Anh sợ cô sẽ không theo kịp tiến độ của anh.

    "Cô chỉ cần làm theo tôi, đừng căng thẳng."

    "Được làm việc cùng bác sĩ Dương là một vinh hạnh, sao tôi lại căng thẳng!" Cô nhìn anh đáp vẻ tự tin. Cô đã nghe nhiều người nói về anh, một con người đầy tài năng, chưa từng thất bại trước cuộc phẫu thuật nào. Nhưng điều họ nói nhiều nhất là theo kịp tốc độ của độ của anh cũng là một loại năng lực. Mà năng lực đó không phải ai cũng làm được.

    Cô nhìn anh, ánh mắt nghiêm nghị. Anh đúng là mẫu hình bác sĩ mà cô luôn theo đuổi. Một con người luôn cống hiến cho người khác, đặt toàn bộ tâm tư vào bệnh nhân, khiến họ được sống lại thêm một lần. Một con người luôn đặt bản thân ra sau tất cả bệnh nhân. Chỉ cần họ cười đối với bác sĩ mà nói đó đã là điều hạnh phúc nhất rồi.

    Hai tiếng trôi qua, cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc. Bệnh nhân nằm trên băng ca được đẩy ra ngoài, tiến thẳng vào phòng hồi sức.

    Đứng suốt hai tiếng liền khiến chân cô có hơi tê. Vừa bước khỏi ra ngoài cô đã ngồi ngay xuống dãy ghế chờ. Hai chân duỗi thẳng, thả lỏng cơ thể, nhắm mắt nghỉ ngơi.

    "Lần đầu hợp tác với vị bác sĩ đó khó khăn đến vậy sao?"

    Bên cạnh cô đột nhiên vang lên tiếng nói của ai đó. Nghe thôi cô đã có thể biết là ai rồi. Tên này coi bộ cũng rảnh, cứ mỗi lần cô thực hiện phẫu thuật xong là lại gặp cậu ta. Tại sao cùng là một khoa mà cậu ta rảnh còn cô thì luôn tất bật như vậy?

    Cô mở mắt, ngồi thẳng dậy, đánh mạnh vào vai cậu ta một cái: "Tôi nói này Bạch Tiêu, cậu rảnh đến mức không có gì làm rồi sao? Cứ thích phiền đến tôi như vậy?"

    "Đau.." Bạch Tiêu ôm một bên vai bị cô đánh, vẻ mặt uất ức: "Nè cái cô kia, dù gì tôi cũng vừa mới thực hiện một ca phẫu thuật xong nhá. Tính chạy qua rủ cô đi ăn sáng, thế lý nào lại bị cô đây bảo ở không. Ông đây giống dạng người đấy lắm à.."

    Cô nhìn nhìn Bạch Tiêu. Cậu không phải giống mà là quá giống.

    "Ừ thì thôi.. cậu bận. Thế đi ăn sáng được chưa. Tôi đói rồi đấy!"

    Cô đứng lên kéo tay Bạch Tiêu đi về hướng căn tin. Hai người lôi lôi kéo kéo thế nào lại đến trước mặt Tử Hiên.

    Anh cũng đúng lúc, vừa đặt chân ra ngoài thì va phải hai con người ấy.

    "Chào bác sĩ Dương."

    "Chào bác sĩ Bạch." Tử Hiên nhìn Bạch Tiêu, gật đầu. Anh cũng có chút ấn tượng với con người này. Lần trước có cùng anh ta thực hiện qua một ca phẫu thuật ghép tim, là một bác sĩ rất có tài. Với lại nếu như anh nhớ không nhầm thì người này, là người mà anh gặp tại nhà hàng cùng Lâm Doãn Hạ vào đêm đó.

    "Chúng tôi định đi ăn sáng, anh có đi cùng không?"

    "Không cần đâu, tôi không đói. Hai người cứ đi đi."

    Nói rồi anh xoay người, vứt chiếc khẩu trang vào sọt rác, bước đi nhanh trên hành lang.

    Doãn Hạ nhìn theo hướng anh đi. Vóc dáng cao ráo, bờ vai to rộng đó chưa bao giờ tỏ vẻ mệt mỏi. Lần trước đã chiêm nghiệm qua một lần nhưng vẫn không thể nào ngờ được. Anh đúng quả là trâu bò, có thể làm việc cả một ngày mà không biết mệt mỏi sao?

    "Có gì mà nhìn chăm chú vậy?"

    "Đẹp thì nhìn thôi."

    "Rồi rồi. Đi ăn sáng thôi."

    Bạch Tiêu nắm tay kéo cô đi.

    Like ủng hộ mình với nhé.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng bảy 2021
  8. thongc1808

    Bài viết:
    24
    CHƯƠNG 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió đêm thổi xào xạc ngoài hiên nhà, từng tán cây va vào nhau tạo nên một thứ âm thanh dễ chịu. Tử Hiên ngồi trên chiếc xích đu trước sân, trên tay cầm một bức tượng gỗ hình chú nai nhỏ nhắn.

    Một cơn gió lớn đột nhiên lướt qua, hất tung con nai gỗ rơi xuống đất. Một bàn tay to lớn từ trong bóng tối hiện ra, túm chặt lấy cổ anh lao thẳng về phía cửa nhà.

    "Rầm". Cú va mạnh khiến cho lưng anh đập thẳng vào cửa, kính vỡ vụn, từng mảnh rơi xuống đất nghe vô cùng chói tai.

    Một thứ ánh sáng chợt lóe lên. Ngay sau đó, một cảm giác đau nhói xuất hiện trước ngực anh. Rồi sau đó, bóng dáng ba mẹ anh vụt qua. Cảm giác đau nhói càng lúc càng rõ ràng. Anh đưa tay chạm lên ngực trái, một thứ nước ấm ấm sệt sệt dính đầy trên bàn tay anh. Chiếc áo trắng nhuộm đầy máu đỏ tươi.

    Tử Hiên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Anh từ từ ngồi dậy điều chỉnh lại tâm trạng. Lòng ngực phập phồng truyền đến cảm giác âm ỉ.

    Mở cửa bước vào phòng tắm, anh tiến thẳng đến trước gương. Trên trán là một tầng mô hôi, đôi mắt hóa màu xám từ lúc nào. Anh kéo cổ áo xuống, ngực bên trái lộ ra một vết sẹo dài. Cảm giác đau nhói đó đến giờ anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng. Nó chân thật đến mức khiến anh lầm tưởng đây không phải là vết thương từ mười năm trước.

    Anh mở tủ lạnh lấy hai lon bia rồi đi thẳng lên sân thượng. Bầu trời về đêm tạo cho anh một cảm giác bình yên đến lạ. Anh không thuộc về ban mai, anh chỉ thuộc về.. khoảng không đêm tối vô định như vậy. Đối với anh màn đêm vừa là thứ đáng sợ nhưng cũng vừa là thứ an tâm nhất.

    "Anh uống bia đó à? Chẳng phải không nếm được vị sao?" Nhược An từ sau đi đến ngồi đối diện với anh. Hai tay cầm lấy bịch bim bim, vừa ăn vừa nói.

    Tử Hiên nhìn lon bia trước mặt cười cười. Anh thật hâm mộ con người, có thể nếm trải được nhiều loại vị khác nhau. Không giống như anh, chỉ có máu mới có thể làm vơi đi cơn thèm khát.

    Anh thật mong mình có thể trở thành một con người, được thử nhiều loại thứ ăn khác nhau, được nếm trải bia có vị như thế nào.

    Nhược An nhìn anh, cậu có thể thấy vẻ đượm buồn trên khuôn mặt anh. Anh không phải con người, anh là một ma cà rồng, một loài sinh vật đáng sợ nhưng anh lại khao khát một cuộc sống bình thường như bất kỳ loài người nào.

    "Rất nhanh thôi, em sẽ tìm ra thuốc giải cho anh."

    Ánh trăng sáng lướt qua trên khuôn mặt rạng rỡ của cậu thanh niên ấy. Năm năm đồng hành cùng nhau, đây là lần đầu tiên anh thấy cậu trưởng thành như vậy. Ánh mắt kiên định đó khiến anh cũng cảm thấy đầy hy vọng. Anh cũng thật mong cậu có thể làm được.

    Tử Hiên chạy xe ngang qua nhà của Doãn Hạ thì bắt gặp cô đang vẫy vẫy tay với anh. Anh giảm ga, tắp vào lề, kéo cửa kính xuống nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"

    Cô nghiêng đầu nhìn vào xe, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Có thể cho tôi đi nhờ xe được không?"

    Anh gật đầu.

    "Cảm ơn."

    Xe rồ ga chạy thẳng đến bệnh viện. Thời tiết vào đông se se lạnh, khiến cho con người có cảm giác lười biếng, chỉ muốn ở mãi trong nhà. Ấy vậy mà hàng quán hai bên đường vẫn tấp nập người ra vào, khói bốc nghi ngút, mùi thơm của đồ ăn chảy dọc cả con phố.

    "Xe cô vẫn chưa sửa xong sao?"

    Anh cất giọng, phá tan bầu không khí yên tĩnh trong xe.

    Dường như giọng nói của anh làm cô có chút bất ngờ. Cô giật mình, quay sang nhìn anh, giọng lấp lửng: "Hả? À.. xe tôi sửa xong rồi. Nhưng hôm qua về trễ quá tôi chưa đi lấy kịp. Lại phiền đến anh nữa rồi!"

    "Không sao." Dừng một lúc anh lại nói tiếp: "Cô thân với bác sĩ Bạch lắm sao?"

    "Ý anh là Bạch Tiêu hả?" Cô chớp chớp mắt: "Tôi và cậu ta là bạn thời đại học. Anh hỏi có chuyện gì sao?"

    "À chỉ có chút tò mò thôi. Trông cậu ta hẳn là một bác sĩ rất giỏi."

    Nghe lời anh nói cô cười cười vẻ tự hào: "Ừm. Cậu ta là thủ khoa khóa học năm đó của trường tôi."

    Cả hai vừa mới bước chân vào sảnh bệnh viện thì đã thấy một đám đông ồn ào đứng trước quầy lễ tân. Anh và cô nhanh chóng tiến lại thì thấy hai vợ chồng đang mâu thuẫn với nhau. Người chồng có vẻ đã say rượu, dáng đứng hơi loạng choạng, liên tục mắng chửi người vợ. Người vợ thì đứng khóc thút thít, khóe miệng rươm rướm máu.

    Mắng chửi không xong, người chồng còn vung tay định đánh người vợ. Tử Hiên đột nhiên lao vào, giữ chặt tay ông ta, giọng bình tĩnh: "Có gì từ từ nói, nơi đây là bệnh viện không được làm ồn."

    "Mày là ai chứ, tránh ra, tao phải giết chết con đàn bà này."

    Nói rồi người chồng lấy trong người ra một con dao, ra sức quơ quào loạn xạ. Con dao hết lên rồi xuống, đột nhiên hướng thẳng về phía Doãn Hạ đang đứng gần đó. Tử Hiên thấy vậy lao nhanh về phía Doãn Hạ. Cánh tay nhanh như chớp bắt lấy cổ tay tên đàn ông đó. Ông ta cũng không chịu yếu thế, Tử Hiên nắm tay này thì ông ta dùng tay kia, chớp nhanh lấy con dao đang giơ trên không trung, rồi chém mạnh vào tay đang khống chế tay ông ta của Tử Hiên.

    Máu từ vết thương tứa ra, chảy dài ướt hết cả ống tay áo. Từng giọt từng giọt rơi xuống sàn, đỏ thẫm.

    Vừa hay ngay lúc này bảo vệ đến, khống chế người chồng rồi lôi ông ta đi chỗ khác.

    Doãn Hạ tiến đến bên anh, vết thương không ngừng chảy máu, cô dùng tay bịt miệng vết thương, nhìn anh: "Vẫn ổn chứ? Tôi đưa anh đi khâu vết thương."

    Doãn Hạ dìu anh vào phòng, để anh nằm trên giường, tiêm một liều thuốc tê vào tay anh. Cô cẩn thận sát trùng rồi khâu vết thương lại.

    "Ông ta có dao mà anh vẫn dám lao vào sao?"

    "Nếu không thì người nằm đây là cô rồi đấy."

    Doãn Hạ bị chặn họng, đột nhiên không biết nên nói gì nữa. Ừ thì là anh đỡ cho tôi, tôi cảm ơn.

    "Vết thương khá sâu, sẽ để lại sẹo đó."

    "Không sao."

    "Các cô y tá trong bệnh viện mà biết tôi để lại sẹo trên người anh, chắc họ sẽ mắng tôi chết."

    Anh không phản ứng với lời cô vừa nói, nhắm mắt nằm im ắng trên giường.

    "Xong rồi. Anh nghĩ ngơi chút đi. Đợi hết thuốc rồi hẵng bước ra khỏi phòng."

    Cô cất dọn dụng cụ vào đúng chỗ rồi quay người bước ra ngoài.

    Cánh cửa vừa khép lại, anh lập tức mở mắt ra, ngồi dậy. Anh tháo miếng gạc trên tay xuống, kéo sợi chỉ ra khỏi miệng vết thương. Sợi chỉ vừa rút ra, miệng vết thương cũng từ từ khép lại. Vết thương lúc này đã biến mất, cánh tay anh trở lại như thường, không chút vết xước.

    Anh lấy miếng gạc băng lại như cũ. Thả lưng xuống giường, nhắm mắt định thần, chờ đến khi "thuốc hết tác dụng".

    Nửa tiếng trôi qua, chắc lúc này thuốc tê cũng hết rồi, anh ngồi dậy bước ra khỏi phòng. Đi đến quầy lễ tân thì đã có người quan tâm hỏi thăm.

    "Bác sĩ Dương, nghe nói anh bị thương ở tay. Anh không sao chứ?"

    "Tôi không sao."

    "À.. bác sĩ Doãn có kê thuốc giảm đau cho anh. Bảo tôi khi nào anh ra khỏi phòng thì đưa." Cô y tá kéo ngăn tủ lấy ra mấy liều thuốc đưa cho anh. "Nhớ uống nha."

    "Cảm ơn cô."

    Anh cầm bịch thuốc cho vào túi áo rồi nhanh chân bước đi. Cũng may hôm nay bệnh viện không có quá nhiều bệnh nhân, anh còn có thể tiếp tục giả bệnh.

    Like ủng hộ mình với nhé.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng bảy 2021
  9. thongc1808

    Bài viết:
    24
    CHƯƠNG 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửa phòng phẫu thuật mở ra, cô cùng Bạch Tiêu bước ra khỏi đó. Cuối cùng cũng xong, ca phẫu thuật cắt khối u ở phổi.

    Cô uể oải vươn vai, thả lỏng mọi cơ quan. Bạch Tiêu tiến lại ngồi kế cô, giọng không có một chút nào là mệt mỏi: "Tại sao không phải là bác sĩ Dương mà lại là cô?"

    "Anh ta bị thương ở tay, vừa mới khâu tám mũi, chưa thể cầm dao ngay được." Nếu có anh ta thì cô cũng đâu cần phải mệt mỏi như vậy.

    Bạch Tiêu nhìn nhìn cô, vẻ khó tin: "Bị thương? Thật không?"

    "Chứ sáng nay cậu không biết gì sao?"

    "Biết gì?" Cậu ta ngu ngơ nhìn cô.

    "Đại khái là chồng cầm dao chém vợ ngay sảnh bệnh viện. Bác sĩ Dương vì chắn cho tôi nên mới bị thương."

    "Anh ta á?"

    Vẻ ngạc nhiên đó là sao? Cô lườm cậu ta: "Sao? Anh ta thì sao? Không thể chắn cho tôi?"

    "Bình thường lại gần anh ta thôi đã khó, huống hồ chi là tiếp xúc. Nay lại còn chắn cho cô? Quả là khó tin."

    Cô nghe lời Bạch Tiêu nói chẳng lọt tai xíu nào. Bác sĩ Dương có như vậy sao? Đâu phải, anh ta với cô rất bình thường mà. Cô còn ngồi xe anh hai ba lần nữa, lấy đâu ra ba chữ "khó tiếp xúc" như cậu ta nói chứ.

    Nhưng mà kể ra thì lần đầu gặp đúng là có khó thật. Lúc đó anh ta còn chẳng thèm để cô vào mắt.

    "Tôi đi xem bệnh nhân." Cô đứng lên rời khỏi chỗ đó. Tính ra thì thời gian cũng trôi qua kha khá rồi, chắc anh ta vẫn còn nghỉ ngơi chứ nhỉ?

    Cô khoác vội chiếc áo blouse vào, bước nhanh vào thang máy, bấm lên tầng bốn.

    Thang máy vừa lên tới tầng ba thì dừng lại. Cửa mở ra, Tử Hiên bước vào.

    Nhìn thấy anh bước vào, cô có chút kinh ngạc. Phòng bệnh là ở tầng hai sao anh lại có mặt ở đây?

    "Anh không nghỉ ngơi thêm sao, sao lại chạy lên đây rồi?"

    "Chỉ là vết thương nhẹ thôi, không sao đâu."

    Vết thương nhẹ? Cô nhìn anh, chẳng dám tin vào điều cô vừa nghe. Khâu tận tám mũi mà anh có thể nói đó là vết thương nhẹ sao? Vậy đối với anh "vết thương nặng" là như thế nào?

    Cô thật không biết mở miệng nên nói với anh cái gì. Anh đây là đang "chê" bản thân mình chưa đủ trâu bò hay sao? Dù là bác sĩ nhưng cũng đâu cần liều mạng làm việc đến như thế.

    "Ting". Cửa thang máy mở ra. Cô cùng anh bước về phòng làm việc. Không biết nên gọi là trùng hợp hay sao, nhà đã cùng một khu nay văn phòng cũng chung nốt. Tính ra thời gian giáp mặt với anh cũng nhiều đấy chứ. Chính vì nhiều như vậy nên có phải hễ gặp chuyện gì anh liền xuất hiện, và cô lại "mắc nợ" anh nhiều hơn?

    Ngồi xuống ghế, anh cởi bỏ chiếc áo blouse trắng, máng vào lưng ghế. Anh mở máy tính, xem qua một lượt các hồ sơ bệnh nhân. Hầu hết các ca bệnh đều liên quan đến tim, chỉ vài ba ca là về phổi và gan.

    "Anh không cần nghỉ ngơi nữa sao bác sĩ Dương, dù gì anh cũng mới bị thương mà."

    Doãn Hạ cầm cốc nước lọc đưa đến trước bàn anh, nhìn anh vẻ đăm chiêu. Đã bị thương mà còn ráng làm việc, công việc quan trọng hơn sức khỏe bản thân sao. Cô thắc mắc không biết cuộc sống thường ngày anh sống như thế nào mà có thể tôi luyện ra một con người "đanh thép" như vậy.

    Biết mình có vẻ "hơi quá" so với người thường, anh tìm cách chống chế, không thể để cô nghi ngờ.

    "Chỉ là ngồi xem tài liệu thôi mà, không sao."

    Anh cầm cốc nước cô rót cho, uống cạn sạch: "Cảm ơn."

    Cô cầm cốc nước trả về chỗ cũ, tiếp tục công việc còn dang dở. Cũng may hôm nay bệnh viện không đông lắm, tối nay cô có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.

    Cả hai đang tập trung làm việc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Người bước vào là Trưởng khoa Khoa tim mạch - bác sĩ Mã.

    "Viện trưởng có chuyện cần gặp hai người."

    Cô và anh nhìn nhau, không rõ có chuyện gì. Từ hồi gặp Viện trưởng tại lễ Chào đón mình, anh chưa có cơ hội gặp riêng ông bao giờ. Nghe nói ông là một người dễ tính nhưng lại rất hiếm khi gặp người khác, chỉ khi có chuyện gì đó quan trọng.

    Anh và cô mở cửa đi vào, đã thấy Viện trưởng ngồi sẵn trên sofa đợi. Nhìn thấy hai người, mặt ông vô cùng hoan hỉ, nụ cười niềm nở: "Ồ, đến rồi sao. Mau, ngồi xuống đi."

    "Không biết Viện trưởng gặp chúng tôi có chuyện gì?"

    "Không gấp. Ngồi uống tách trà thư thả đi đã."

    Được, thư thả thì thư thả. Người ta là Viện trưởng còn không gấp thì anh gấp làm cái gì.

    Anh ngồi tựa lưng vào ghế, tư thế vô cùng thoải mái. Cầm chén trà trên tay, anh nhâm nhi từng ngụm. So với loại trà anh đã từng thử trên phòng Phó Viện trưởng, thì vị trà này cũng không khác là mấy. Dù cho có nếm qua vô số loại khác nhau thì đã sao, với anh nó vẫn là thứ không chút mùi vị.

    Đối với cái thế giới luôn sống bằng mùi vị này, anh như một thứ gì đó bị tách biệt hoàn toàn. Mùi vị là một thứ xa xỉ với một kẻ chỉ biết đến máu như anh.

    Anh ngồi trầm tư một hồi thì bị giọng nói của Viện trưởng kéo về.

    "Ba ngày nữa sẽ có một hội thảo tổ chức ở thành phố X. Hai cô cậu sẽ tham dự với tư cách là đại diện của bệnh viện chúng ta. Sao nào, đồng ý chứ?"

    Tử Hiên cười cười nhìn Viện trưởng. Đã cất công kêu anh lên đây, nói chừng ấy lời, anh có thể không đồng ý sao?

    "Nghe theo Viện trưởng vậy. Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép."

    Anh toan đứng dậy khỏi ghế thì Viện trưởng lại cất giọng: "À bác sĩ Dương này, trong thời gian tham dự hội nghị, cậu có thể giúp tôi trông chừng đứa cháu này không?"

    Ông vừa nói vừa hướng mắt về phía Lâm Doãn Hạ. Cháu gái? Thì ra cô là cháu Viện trưởng sao? Thân phận không nhỏ nhỉ. Ông ta không nói anh cũng không biết cô lại có hậu đài lớn như vậy. Đúng là nhìn không ra mà.

    "Không biết cháu gái ngài còn cần tôi trông chừng cái gì đây?"

    "Thấy vậy chứ con bé này háo thắng lắm. Tôi sợ nó gây thêm phiền phức."

    "Bác.." Cô nhìn ông với vẻ khó xử. Ai đời lại đi nói xấu cháu gái mình với người khác kia chứ.

    "Được thôi."

    Anh để lại một ánh nhìn đầy trông chừng cho cô rồi xin phép bước ra khỏi phòng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng sáu 2021
  10. thongc1808

    Bài viết:
    24
    CHƯƠNG 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Hiên bước nhanh ra khỏi phòng, không lâu sau đó Doãn Hạ cũng nối tiếp phía sau anh.

    Doãn Hạ bước đi ngang hàng với anh, giọng lấp lửng: "À.. khi nãy việc Viện trưởng nói trong đó.. bác sĩ Dương đừng xem là thật."

    Tử Hiên không nhìn cô, chỉ ừ nhẹ một tiếng. Hẳn là anh rất rảnh nên mới được giao cho việc trông chừng cô nhỉ?

    Hai người chẳng nói thêm lời nào nữa, cứ thế bước đi đến phòng bệnh.

    Phải chăng là do hôm nay vì bị thương nên hầu hết các ca phẫu thuật đều do các bác sĩ khác đảm nhận, anh không cần phải đụng tay vào dao mổ nữa. Suốt năm tiếng đồng hồ liền, anh chỉ ra ra vô vô khu chăm sóc bệnh nhân, hết kiểm tra chỉ số rồi lại kê đơn thuốc. Không thì đưa mắt nhìn từng người từng người được đưa vào phòng phẫu thuật.

    Rốt cuộc cũng rảnh tay được một xíu, Tử Hiên đem hồ sơ bệnh án đưa lại cho một y tá, không nhanh không chậm bước ra ngoài khuôn viên bệnh viện.

    Khuôn viên được bao phủ hầu hết bởi các tán cây to bự, nên thành ra trông rất mát mẻ, không hề có cảm giác nắng nóng. Mà như vậy thì lại khá hợp với ý anh. Anh không thích cái nóng, cũng không thích mặt trời. Vì khi đứng dưới mặt trời anh cảm giác bản thân không an toàn, cứ hệt như mọi thứ sâu thẳm nhất trong con người anh đều phô bày ra hết trước nó. Anh thật sự không thích cảm giác đó chút nào.

    Anh ngồi trên chiếc ghế gỗ, hai chân vắt chéo nhau, tay để trước bụng, nhắm mắt cảm nhận từng đợt gió lướt qua.

    Được một lúc thì có người xuất hiện ngồi kế bên anh cách nửa cánh tay. Anh mở mắt nhìn nhìn, ừm.. người hơi quen.

    Bạch Tiêu cũng nhìn anh, cất giọng: "Nghe nói sáng nay anh bị thương, vẫn ổn chứ?"

    "Ừm." Tử Hiên đáp trả không chút quan tâm.

    "Haizz.. nhờ phúc của cái tên nào đó mà chúng tôi phải làm thay bác sĩ Dương rất nhiều thứ đấy." Bạch Tiêu vừa nói vừa hằn học. Không phải là anh đỗ lỗi gì nhưng mà lượng công việc thật sự rất rất nhiều. Toàn thân ê ẩm, mệt mỏi muốn rã rời.

    Tử Hiên giọng vẫn không đổi: "Ừm.. nhờ ơn ai đó mà tôi mới được rảnh rỗi như vậy."

    Quả là con người không có lương tâm, không có chút lương tâm nào, lời vậy mà cũng nói được.

    "Bác sĩ Dương uống cà phê không?" Bạch Tiêu đưa ly cà phê còn nóng hổi đến mặt anh, lịch sự hỏi.

    Tử Hiên vẫn là bộ dạng không quan tâm đến ai kia: "Tôi không uống cà phê."

    Nghe vậy Bạch Tiêu rụt tay về, sau đó là một hồi chuông điện thoại thúc giục Bạch Tiêu về phòng bệnh.

    Tử Hiên ngồi một lát rồi cũng đi vào trong. Được nay rảnh nên sẵn tiện ghé luôn phòng lưu trữ, có khi lại tìm ra được chút ít thông tin gì khác.

    Tử Hiên ngồi trước màn hình máy tính, nhìn dòng chữ đỏ hiện trên đó. "Tài liệu cần quyền truy cập!"

    Đến cả phòng lưu trữ cũng không thể xem được nội dung phần tài liệu này, rốt cuộc trong đây chứa bí mật quỷ quái gì vậy chứ?

    Tử Hiên bước ra khỏi phòng, tiện tay cầm tập tài liệu bệnh án.

    Thang máy vừa mở cửa thì chạm mặt ngay với Doãn Hạ. Cô nhìn anh, xong lại dời mắt xuống cánh tay bị thương đang bị che khuất bởi chiếc áo blouse trắng.

    "Anh có việc cần làm ở đây sao?"

    Tử Hiên không nói, chỉ cầm tập tài liệu đưa đến trước mặt cô.

    Doãn Hạ nhìn thứ trong tay anh, thì ra là đến phòng lưu trữ.

    Cô gật gật đầu, xong lại hỏi tiếp: "Anh.. không định đi ăn trưa sao?" Căn tin ở tầng trệt mà anh lại bấm tầng 4 – phòng làm việc – vào giờ này sao?

    "Ừm."

    Doãn Hạ thấy tâm tình anh không tốt nên mới chắc chắn phán đoán sáng giờ của cô là đúng. Từ lúc bị thương ở tay tâm trạng anh cũng khác đi hẳn.

    Sáng giờ cô đế ý thấy anh cứ hễ có ai bị đưa vào phòng cấp cứu là anh đều chăm chú nhìn theo. Cứ dăm ba phút là lại ngó sang các bác sĩ, quan sát xem họ đang làm gì.

    Cô cứ mãi không hiểu rốt cuộc anh đang dùng đôi mắt như thế nào để quan sát nhỉ. Cho đến khi vừa gặp anh khi nãy, cô mới nhận ra, một con người cuồng công việc như anh thì làm sao chịu nổi cảnh đôi tay rảnh rang như vậy chứ. Đã đến giờ cơm trưa mà anh còn cầm tập bệnh án kia về nghiên cứu mà. Thảo nào người còn trẻ vậy mà đã được danh xưng là bác sĩ top đầu của Mỹ. Quả là khiến người khác phải kinh ngạc.

    * * *

    Tử Hiên mở cửa phòng đi ra, huớng thẳng xuống nhà bếp mở tủ lạnh. Đồ ăn trong tủ lạnh cũng đã vơi bớt, dăm ba ngày nữa trước khi anh đi hội thảo, phải làm đầy cái tủ lạnh này cái đã.

    Tử Hiên với tay lấy hộp sữa rót đầy vào ly rồi đem đến đặt ngay bên cạnh Nhược An.

    "Nào, uống sữa."

    Nhược An cầm ly sữa uống một hơi hết sạch, mắt vẫn dán vào chiếc máy tính trước mặt. "Nghe nói anh sắp đi dự hội thảo hả?"

    "Ừm."

    Tử Hiên ngồi vắt chéo chân trên ghế, mở tivi xem thời sự buổi tối.

    "Nhân dịp này cậu đi đâu đó chơi luôn đi, ở nhà riết sinh bệnh đấy!" Tử Hiên nói.

    "Ừm cũng phải, lâu rồi em không đi đâu chơi. Vậy đợt này em đi hơi lâu nhá?"

    Nhược An quay người ra sau lưng, nhìn nhìn Tử Hiên, biểu cảm "sao hả, đi lâu ngày được chứ."

    Tử Hiên không nhìn cậu, chỉ ném cho cậu hai chữ "Tùy cậu."

    Nhược An hài lòng, tắt máy, đứng lên đi thẳng về phòng mình.

    Lúc này đột nhiên một hồi chuông điện thoại của Tử Hiên reo lên như hối thúc. Anh nhìn màn hình, là số của bệnh viện.

    Tử Hiên chợt có cảm giác, đây chắc chắn là chuyện chẳng lành.

    Anh không do dự nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng gấp gáp.

    "Bác sĩ Dương phiền anh đến bệnh viện một chuyến, tình hình hiện giờ rất phức tạp."

    Like và ủng hộ mình nhé!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...