Chương 20:
Trong ký ức tôi... Thứ tôi có thể nhớ được... Chỉ là một tờ giấy trắng không màu.
Thật kỳ lạ thay! Thứ tôi nhận ra được... Trong đôi mắt tôi, dường như... Đã thấy được một người bạn thiên thần từ quá khứ...
Điều đó có phải thật tốt không?
... Nhưng tại sao đối với tôi lại tệ đến vậy?
E rằng... Một điều tồi tệ nhất lúc này... Chính là có thể... Bây giờ, cậu ấy lại đang cố gắng... Biến thành một người xấu.
...
Màu sắc xung quanh một lần nữa chầm chầm mở ra, từng cử chỉ bàn tay của cậu bỗng chốc cử động vài chút, dưới đôi mắt hững hờ mệt nhọc chỉ muốn ngủ thêm, không mong đợi gì đến việc thức dậy. Tuy nhiên, thân thể cậu lại muốn gượng ép bản thân, như đang chống chọi một thứ nào đó vẫn còn ngọt lịm vương vấn trên khuôn môi có thể khiến cậu chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn.
La Thành đành chống hai bàn tay bị trầy xướt chồng chất từng vết thương lớn nhỏ xuống mặt giường, vực dậy giữa những chiếc mền trông có vẻ nặng trĩu đè ép lên con người cậu. Từng giọt mồ hôi cứ thế mà chảy dài trên khuôn mặt cậu nhĩu xuống cằm trong cực nhọc. Mọi cử động đơn thuần đều tác động lên người cậu là một cơn đau buốt, nhức mỏi cả thân người.
"Không cần phải cố gắng như thế, tốt nhất nên nghỉ ngơi đi." Đột ngột, một giọng nói khác bỗng thâm trầm lướt qua, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy lạnh nhạt từ người con gái ngồi sẵn chờ cậu ngay cạnh bên ghế Sofa.
Đó là Nhật Trì, trông hình dáng cô ấy rất khác hẳn với thường ngày, cô khoác lên một bộ áo đen sơ mi đen, hai tay áo xoăn xoắn, trực như trưởng thành thêm nhiều tuổi.
Đôi mắt đen láy âm trầm của cô ấy cũng không đặt ánh nhìn lên người La Thành một giây phút mà hỏi thăm, Nhật Trì chỉ cúi nhẹ người xuống đọc cuốn sách cũ nhỏ trên tay, nên La Thành chỉ biết nghe lấy, vơi vớt giọng điệu, hơi thở dài chán nản của cô vừa cất tiếng là cảm xúc hiện tại.
Cậu nhìn Nhật Trì, có chút nhíu mày với một đôi mắt tò mò nào khác, thản nhiên không ngần ngại mà bước xuống giường, định đi tới cạnh cô thì trọng lực thân thể lại khiến cậu chợt người ngã nhào xuống mặt sàn, chồng chất thêm nỗi đau và cảm giác khó chịu. Thế mà Nhật Trì lại không có cảm xúc nào trên gương mặt cô, cứ vô tư đọc hết trang giấy sách này rồi lật sang trang giấy khác, thầm miệng nói nhỏ:
"Nghỉ ngơi đi. Tại sao lại phải đứng dậy rồi ngã làm gì?"
Đôi mắt La Thành hướng về Nhật Trì không buông, khuôn mặt bỗng đỏ ửng lên một chút, trong cổ họng nghẹn ngào vài chút, khàn khàn không rõ tiếng, cậu chỉ cười một lần hơi đau xong lại cố vững chân đứng dậy.
Lần này, cậu không cần phải tốn quá nhiều thời gian để cử động như lúc nãy, mà động tác lần này, La Thành có vẻ bắt kịp được với thân thể, nắm lấy mọi đồ vật xung quanh, tiến tới Nhật Trì, trên gương mặt lộ rõ nụ cười tươi vui như vừa thành công về một việc gì khác.
Vừa đó, một tiếng đập cửa phá tan đi khoảng không gian quý báu, La Thành giật mình theo tiếng động mà sợ hãi ngã xuống mặt sàn, trong tâm thức có hơi lờ mờ với những ánh nhìn đồ vật của cậu cứ như tách làm hai. Nhật Trì cũng bị cuốn hút tiếng động ấy nhìn lên con người tùy tiện.
"Ngạo Danh?" Giọng nói cô trong ấm áp hơn khi nhắc đến cái tên đó, Nhật Trì liền thấy thế đứng dậy đi đến gần con người ngoài cửa, cách xa bước tiến mà La Thành muốn đến bên cô.
Cạch!
Cậu chỉ nhìn theo đó trông ánh mắt có vẻ cúi xuống, cả dàn mái tóc đầu nấm che mất đi cảm xúc gương mặt cậu hiện tại. Bàn tay La Thành nắm chặt lên thành áo, hơi thở nghe có vẻ đông cứng khi cánh cửa bị đóng ầm ngăn cách và hai con người đứng trước cửa rời đi trong tức khắc. Nụ cười của cậu cũng bị dập tắt theo chiều hướng xấu đi, tâm tình vẫn giữ trong lòng không thế nói.
La Thành chỉ biết đảo mắt nhìn về phía cuốn sách Nhật Trì để lại trên ghế Sofa, cùng một viên kẹo màu đỏ vẫn còn đụng dậy lắc lư dưới sàn nhà.
"Này, cậu làm gì trong phòng thằng rác rưởi này vậy?" Bên ngoài hành lang, đối mặt giữa hai con người khác, Ngạo Danh liền lập tức nói lớn, hai tay cự quậy phủi bớt một ít bụi bẩm trên người Nhật Trì xuống, như không muốn cô bị vấy bẩn trong căn phòng La Thành: "Cậu không được tiếp xúc chung với thằng đó."
Không biết sao, Nhật Trì lại có trong mình một cảm giác bồi hồi khi nghe những lời nói đó. Cô giả vờ tỏ vẻ khuôn mặt không chịu nghe lời, liền cười thầm nhẹ trên đôi môi, giọng nói có một chút mừng rỡ hài hòa cùng cách cư xử lạ lùng với Ngạo Danh, nhẹ nhàng vương cao gương mặt một chút, bước chân sải bước dài hơn một ít đi trước anh.
Ngạo Danh nheo mày, đao nhẵn sang cánh cửa bên cạnh, rồi lắc đầu. Rút ra trong túi mình một chiếc ghim đâm nhỏ để ở trước cửa phòng La Thành, cùng đôi mắt lạnh lùng, sắc đá.
Nhưng suy nghĩ đó chỉ có trong tiềm thức anh một vài giây, Ngạo Danh lại muốn thu hồi chiếc ghim đâm ấy lại. Tiếc là bàn tay anh lại chừng chừ trong việc cầm chiếc đinh đó lên và đặt lại trong túi.
Hiện trong trí nhớ của Ngạo Danh lúc này, qua khe cửa, anh chỉ thấy được một hình bóng người con trai, cùng tất cả những cảm xúc chân thành mà người ấy không bao giờ đối xử với ai, nhưng lại có thể mĩn cười ấm áp lên một người con gái khác. Không hiểu sao ngay lúc đó, bàn tay anh bỗng chạm đến lòng ngực bên phải mình nắm chặt bờ áo, đôi môi ríu chặt, con mắt nheo mày đến lạ.
Dù cho con người Ngạo Danh chú ý đến đã được định sẵn là kẻ anh căm ghét nhất. Cái cảm xúc trong tâm trí Ngạo Danh lại không bao giờ nói dối anh.
Đôi mắt đượm buồn thêm ngàn lần, Ngạo Danh đứng trước cánh cửa đen mực ấy. Quay lưng đi, vứt bỏ chiếc đinh gai nhọn trước cửa La Thành, hất môi. Tiến bước chạy đến hình bóng đợi chờ của Nhật Trì. Tiếp tục hành trình theo một ngày trôi qua của bản thân.
Xót lại nơi tâm tối thì chỉ còn còn mình cậu – La Thành ngồi trong phòng cô đơn, tay ôm đầu gối, da người lạnh buốt thấu xương, trân trọng nâng niu lấy một cuốn sách cũ kĩ cùng viên kẹo đỏ đặt xuống dưới mặt sàn đối diện La Thành.
La Thành cứ như thế, ngồi đến nhiều tiếng sau một cách bất động giết chết thời gian nhìn hai đồ vật Nhật Trì để lại, khe khẽ một đôi mắt đảo ngang nhiều lần muốn chóng mặt, cứ chớp chớp một cách vô hồn. Cho đến khi tiếng chiếc điện thoại la bàn bỗng rung mạnh sôi sục. Mới phá mất sự yên lặng điên cuồng diễn ra trong con người cậu.
La Thành nâng người đứng dậy, thân người có chút chao đảo nghiêng nga khiến cậu chỉ với tới điện thoại là đã vấp ngã ngay, lôi chiếc điện thoại bàn đó xuống đất cùng với thân thể yếu đuối vô dụng của mình lúc này.
Cậu chỉ biết nhíu mày, cấu xướt vết thương nứt trên môi, dòng máu đỏ đắng ngắt chảy xuống, cùng đôi mắt trừng trừng đỏ thẫm, thở mạnh từng đợt run người, xiết chặt chiếc điện thoại bàn trên tay gần như méo mó. La Thành đưa chiếc điện thoại gần sát tai mình, hạ giọng chuyển đổi âm thanh tỏ vờ mình vẫn ổn, nhưng cảm xúc nhăn nhó nghiêm trọng vẫn còn giữ trên gương mặt cậu chưa chút chuyển hướng sang trạng thái khác, lạc hẳn với cách nói chuyện bình tĩnh ôn nhu.
"Xin chào."
"Chào chàng trai trẻ, ta hy vọng mình sẽ không làm phiền cậu nhỉ. Ngạo Thiết!" Ở đầu dây bên kia, đáp lại là một giọng nói tràn đầy hào hứng kiêu ngạo, quen thuộc của người đàn ông - Ngạo Thế cùng với giọng điệu ghê rợn, chẳng mấy an lành: "Nhưng ta là phụ thân của cậu mà.. Ta chỉ muốn nhắc cho cậu biết, theo thỏa thuận ban đầu, ta mong là cậu có thể thực hiện được những lời với chính Ngạo Thiết đây đã khẳng định với ta."
La Thành suy đoán, liếc lấy để ý một khoảng trống không bụi bẩn bám quanh bên góc tường, các tác phẩm mà cậu sưu tầm hay tự miệt mài công sức vẽ lấy đều bị thay thế bằng các bức tranh không màu sắc. Âm thanh tiếng nói của cậu càng hạ giọng trầm hơn:
"Tôi sẽ không quên và sẽ không làm ông thất vọng." La Thành nói dứt trọn vẹn một câu ngắn ngủi, lập tức liền ngắt chiếc điện thoại bàn đặt xuống cạnh giường. Cánh tay cậu vươn lên trong tâm thức bắt lấy màu cọ vẽ màu đen mực, ngón tay khéo léo như một người nghệ sĩ thực sự, nguệch ngoạc một vài đường nét độc đáo trên một tờ giấy trắng tinh.
Trong thâm tâm La Thành cũng chợt đổi nụ cười thành tiếng. Cho đến khi được thỏa mãn mọi thứ, điểm cuối cùng của tác phẩm màu đen mực với những nét đường khó hiểu, cậu đặt một đóa hoa bị héo tàn gắn trên bức tranh màu đen mực của mình, vấy bẩn một chút màu đỏ tươi thắm rực rỡ vào trong tranh. Đôi mắt trừng trừng đỏ thẳm ấy mới từ từ khép lại.
Hình bóng cậu khập khiễng như xác xống bước ra từ cánh cửa, khuôn mặt như được phẩu thuật phẩm mĩ định hình thành một khuôn dạng búp bê. Đầu óc La Thành loạn nhịp quay cuồng xoáy vòng mọi thứ cứ bao trùng lên nỗi sợ hãi.
Mở cánh cửa ra, bước chân đầu tiên rồi đến bước chân thứ hai, cậu dậm thật mạnh lên chiếc ghim đâm, con ngươi đen lóng lánh của La Thành chợt thu nhỏ lại như một hạt đầu. Từng hành động khác thường khiến cậu cử động cứ gập khuôn, máy móc nhìn xuống dưới bàn chân mình toàn là máu chảy ra.
Cơn đau quặn thắt từng chút một xâm hại thân thể, sâu bên trong da thịt toát lên một cơn ớn lạnh cho La Thành.
Cậu đứng đó, khuôn miệng mở to, hai tay vô vọng nắm chặt thành áo, đôi chân run rẩy không muốn nhúc nhích nửa hồi. Từng giọt mồ hôi gai sởn cứ chảy ra khiến thân nhiệt cậu trở nên lạnh lẽo. Cậu cắn đôi môi của mình, bịt chặt miệng không la hét, hai tay ôm chặt đầu mình cúi xuống, bàn chân vô thức dẫm mạnh xuống đất thêm một lần nữa khiến cơn đau, da thịt bị bung toét thêm nghiêm trọng.
Từng ánh nhìn của cậu lại phủ xuống màu đen, thân người cậu lại tự lấy đôi tay cào bản thân mình. Đôi môi bắt đầu hé mở bật cười như một kẻ điên nặng. Từng dấu hiệu trên cơ thể cậu được lộ rõ từng chút.
Hai bàn tay len lỏi của La Thành từ từ sờ xuống chân, rút mạnh chiếc đinh đâm xuyên qua da thịt bàn chân mình. Cả người đều run rẩy đến sợ. Làm cậu hướng cây đinh của mình tới nhiều căn phòng trước mà ép chặt, ánh mắt dưng dưng hướng đến cô em gái của Ngạo Danh đầu tiên, cũng là đối tượng mà cậu nhìn thấy trước, thầm thì một câu nói vô nghĩa như kẻ tâm thần.
...
Tại con xóm nhỏ thô sơ, ở cạnh ngôi nhà bạo lực hoang tàn từng ở của La Thành. Người bố cũ của cậu ngồi trong đám nghèo nàn, giẻ rách, tay cầm một điếu thuốc cần xa, tay còn lại ôm lấy chai rượu to đùng mà tán chuyện với vài người bạn thân thiết nhất- những kẻ xíu dục ông phải bán con của chính mình. Còn lại thì ai cũng tránh xa ông ta bởi khuôn mặt bị hủy hoại tử vi loài da thịt màu đỏ trông ghê rợn.
"Con nhỏ đi xe hơi ấy là ai vậy? Quen được người tốt như thế nên chia sẻ chứ."
"Nếu có cơ hội. Con nhỏ đó ghê lắm mấy ông ạ. Chứ dễ gì." Người đàn ông nheo mày uống một ngụm rượu lắc đầu, hai chân ông ta vô tư giơ lên trước mặt đám bạn mình tựa vào bàn gác thế. Mùi hôi thối bốc lên con người ông ta cứ âm ẩm nặng nề khiến ai cũng khó chịu: "Mình mà đụng đến nó, nó bắt mình uống cái viên thuốc, viên kẹo gì màu xanh như đưa cho thằng con bại dụng đó thì chết."
"Viên kẹo? Ha... Ông nói sao?" Cả đám người bạn của ông ta thắc mắc chợt cười khinh dễ.
"À... Cái viên ấy... Chỉ khiến cho đầu óc gì gì đó.. Như kiểu phát điên. Mà tôi thấy thằng con rách mạt ấy á.. Điên sẵn rồi." Ông ta nói đến đó, hai bàn tay liền xiết chặt bình rượu đập mạnh xuống bàn, các mảnh vụn nước non văng ra từng khúc, ướt hết áo quần ông ta trông ngứa ngáy, khuôn mặt đỏ bửng say mèn càng thêm trông giống một con quái vật hơn: "Thằng cẩu đó. Chính nó... Chính nó đã phá hủy gương mặt của tôi... Đồ điên khùng! Ka ka... Tao sẽ không tha cho mày đâu. Thằng cẩu chết tiệt."
Cùng lúc đó, tiếng bước chân nơi ngỏ hẻm lùi lại một phút chốc, ai đó đã đứng sau vô tình nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của người cha cũ La Thành và đám bạn. Người đó chỉ biết cắn răng, đắn đo đạp mạnh chân quay về chiếc xe hơi màu trắng.
Thật kỳ lạ thay! Thứ tôi nhận ra được... Trong đôi mắt tôi, dường như... Đã thấy được một người bạn thiên thần từ quá khứ...
Điều đó có phải thật tốt không?
... Nhưng tại sao đối với tôi lại tệ đến vậy?
E rằng... Một điều tồi tệ nhất lúc này... Chính là có thể... Bây giờ, cậu ấy lại đang cố gắng... Biến thành một người xấu.
...
Màu sắc xung quanh một lần nữa chầm chầm mở ra, từng cử chỉ bàn tay của cậu bỗng chốc cử động vài chút, dưới đôi mắt hững hờ mệt nhọc chỉ muốn ngủ thêm, không mong đợi gì đến việc thức dậy. Tuy nhiên, thân thể cậu lại muốn gượng ép bản thân, như đang chống chọi một thứ nào đó vẫn còn ngọt lịm vương vấn trên khuôn môi có thể khiến cậu chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn.
La Thành đành chống hai bàn tay bị trầy xướt chồng chất từng vết thương lớn nhỏ xuống mặt giường, vực dậy giữa những chiếc mền trông có vẻ nặng trĩu đè ép lên con người cậu. Từng giọt mồ hôi cứ thế mà chảy dài trên khuôn mặt cậu nhĩu xuống cằm trong cực nhọc. Mọi cử động đơn thuần đều tác động lên người cậu là một cơn đau buốt, nhức mỏi cả thân người.
"Không cần phải cố gắng như thế, tốt nhất nên nghỉ ngơi đi." Đột ngột, một giọng nói khác bỗng thâm trầm lướt qua, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy lạnh nhạt từ người con gái ngồi sẵn chờ cậu ngay cạnh bên ghế Sofa.
Đó là Nhật Trì, trông hình dáng cô ấy rất khác hẳn với thường ngày, cô khoác lên một bộ áo đen sơ mi đen, hai tay áo xoăn xoắn, trực như trưởng thành thêm nhiều tuổi.
Đôi mắt đen láy âm trầm của cô ấy cũng không đặt ánh nhìn lên người La Thành một giây phút mà hỏi thăm, Nhật Trì chỉ cúi nhẹ người xuống đọc cuốn sách cũ nhỏ trên tay, nên La Thành chỉ biết nghe lấy, vơi vớt giọng điệu, hơi thở dài chán nản của cô vừa cất tiếng là cảm xúc hiện tại.
Cậu nhìn Nhật Trì, có chút nhíu mày với một đôi mắt tò mò nào khác, thản nhiên không ngần ngại mà bước xuống giường, định đi tới cạnh cô thì trọng lực thân thể lại khiến cậu chợt người ngã nhào xuống mặt sàn, chồng chất thêm nỗi đau và cảm giác khó chịu. Thế mà Nhật Trì lại không có cảm xúc nào trên gương mặt cô, cứ vô tư đọc hết trang giấy sách này rồi lật sang trang giấy khác, thầm miệng nói nhỏ:
"Nghỉ ngơi đi. Tại sao lại phải đứng dậy rồi ngã làm gì?"
Đôi mắt La Thành hướng về Nhật Trì không buông, khuôn mặt bỗng đỏ ửng lên một chút, trong cổ họng nghẹn ngào vài chút, khàn khàn không rõ tiếng, cậu chỉ cười một lần hơi đau xong lại cố vững chân đứng dậy.
Lần này, cậu không cần phải tốn quá nhiều thời gian để cử động như lúc nãy, mà động tác lần này, La Thành có vẻ bắt kịp được với thân thể, nắm lấy mọi đồ vật xung quanh, tiến tới Nhật Trì, trên gương mặt lộ rõ nụ cười tươi vui như vừa thành công về một việc gì khác.
Vừa đó, một tiếng đập cửa phá tan đi khoảng không gian quý báu, La Thành giật mình theo tiếng động mà sợ hãi ngã xuống mặt sàn, trong tâm thức có hơi lờ mờ với những ánh nhìn đồ vật của cậu cứ như tách làm hai. Nhật Trì cũng bị cuốn hút tiếng động ấy nhìn lên con người tùy tiện.
"Ngạo Danh?" Giọng nói cô trong ấm áp hơn khi nhắc đến cái tên đó, Nhật Trì liền thấy thế đứng dậy đi đến gần con người ngoài cửa, cách xa bước tiến mà La Thành muốn đến bên cô.
Cạch!
Cậu chỉ nhìn theo đó trông ánh mắt có vẻ cúi xuống, cả dàn mái tóc đầu nấm che mất đi cảm xúc gương mặt cậu hiện tại. Bàn tay La Thành nắm chặt lên thành áo, hơi thở nghe có vẻ đông cứng khi cánh cửa bị đóng ầm ngăn cách và hai con người đứng trước cửa rời đi trong tức khắc. Nụ cười của cậu cũng bị dập tắt theo chiều hướng xấu đi, tâm tình vẫn giữ trong lòng không thế nói.
La Thành chỉ biết đảo mắt nhìn về phía cuốn sách Nhật Trì để lại trên ghế Sofa, cùng một viên kẹo màu đỏ vẫn còn đụng dậy lắc lư dưới sàn nhà.
"Này, cậu làm gì trong phòng thằng rác rưởi này vậy?" Bên ngoài hành lang, đối mặt giữa hai con người khác, Ngạo Danh liền lập tức nói lớn, hai tay cự quậy phủi bớt một ít bụi bẩm trên người Nhật Trì xuống, như không muốn cô bị vấy bẩn trong căn phòng La Thành: "Cậu không được tiếp xúc chung với thằng đó."
Không biết sao, Nhật Trì lại có trong mình một cảm giác bồi hồi khi nghe những lời nói đó. Cô giả vờ tỏ vẻ khuôn mặt không chịu nghe lời, liền cười thầm nhẹ trên đôi môi, giọng nói có một chút mừng rỡ hài hòa cùng cách cư xử lạ lùng với Ngạo Danh, nhẹ nhàng vương cao gương mặt một chút, bước chân sải bước dài hơn một ít đi trước anh.
Ngạo Danh nheo mày, đao nhẵn sang cánh cửa bên cạnh, rồi lắc đầu. Rút ra trong túi mình một chiếc ghim đâm nhỏ để ở trước cửa phòng La Thành, cùng đôi mắt lạnh lùng, sắc đá.
Nhưng suy nghĩ đó chỉ có trong tiềm thức anh một vài giây, Ngạo Danh lại muốn thu hồi chiếc ghim đâm ấy lại. Tiếc là bàn tay anh lại chừng chừ trong việc cầm chiếc đinh đó lên và đặt lại trong túi.
Hiện trong trí nhớ của Ngạo Danh lúc này, qua khe cửa, anh chỉ thấy được một hình bóng người con trai, cùng tất cả những cảm xúc chân thành mà người ấy không bao giờ đối xử với ai, nhưng lại có thể mĩn cười ấm áp lên một người con gái khác. Không hiểu sao ngay lúc đó, bàn tay anh bỗng chạm đến lòng ngực bên phải mình nắm chặt bờ áo, đôi môi ríu chặt, con mắt nheo mày đến lạ.
Dù cho con người Ngạo Danh chú ý đến đã được định sẵn là kẻ anh căm ghét nhất. Cái cảm xúc trong tâm trí Ngạo Danh lại không bao giờ nói dối anh.
Đôi mắt đượm buồn thêm ngàn lần, Ngạo Danh đứng trước cánh cửa đen mực ấy. Quay lưng đi, vứt bỏ chiếc đinh gai nhọn trước cửa La Thành, hất môi. Tiến bước chạy đến hình bóng đợi chờ của Nhật Trì. Tiếp tục hành trình theo một ngày trôi qua của bản thân.
Xót lại nơi tâm tối thì chỉ còn còn mình cậu – La Thành ngồi trong phòng cô đơn, tay ôm đầu gối, da người lạnh buốt thấu xương, trân trọng nâng niu lấy một cuốn sách cũ kĩ cùng viên kẹo đỏ đặt xuống dưới mặt sàn đối diện La Thành.
La Thành cứ như thế, ngồi đến nhiều tiếng sau một cách bất động giết chết thời gian nhìn hai đồ vật Nhật Trì để lại, khe khẽ một đôi mắt đảo ngang nhiều lần muốn chóng mặt, cứ chớp chớp một cách vô hồn. Cho đến khi tiếng chiếc điện thoại la bàn bỗng rung mạnh sôi sục. Mới phá mất sự yên lặng điên cuồng diễn ra trong con người cậu.
La Thành nâng người đứng dậy, thân người có chút chao đảo nghiêng nga khiến cậu chỉ với tới điện thoại là đã vấp ngã ngay, lôi chiếc điện thoại bàn đó xuống đất cùng với thân thể yếu đuối vô dụng của mình lúc này.
Cậu chỉ biết nhíu mày, cấu xướt vết thương nứt trên môi, dòng máu đỏ đắng ngắt chảy xuống, cùng đôi mắt trừng trừng đỏ thẫm, thở mạnh từng đợt run người, xiết chặt chiếc điện thoại bàn trên tay gần như méo mó. La Thành đưa chiếc điện thoại gần sát tai mình, hạ giọng chuyển đổi âm thanh tỏ vờ mình vẫn ổn, nhưng cảm xúc nhăn nhó nghiêm trọng vẫn còn giữ trên gương mặt cậu chưa chút chuyển hướng sang trạng thái khác, lạc hẳn với cách nói chuyện bình tĩnh ôn nhu.
"Xin chào."
"Chào chàng trai trẻ, ta hy vọng mình sẽ không làm phiền cậu nhỉ. Ngạo Thiết!" Ở đầu dây bên kia, đáp lại là một giọng nói tràn đầy hào hứng kiêu ngạo, quen thuộc của người đàn ông - Ngạo Thế cùng với giọng điệu ghê rợn, chẳng mấy an lành: "Nhưng ta là phụ thân của cậu mà.. Ta chỉ muốn nhắc cho cậu biết, theo thỏa thuận ban đầu, ta mong là cậu có thể thực hiện được những lời với chính Ngạo Thiết đây đã khẳng định với ta."
La Thành suy đoán, liếc lấy để ý một khoảng trống không bụi bẩn bám quanh bên góc tường, các tác phẩm mà cậu sưu tầm hay tự miệt mài công sức vẽ lấy đều bị thay thế bằng các bức tranh không màu sắc. Âm thanh tiếng nói của cậu càng hạ giọng trầm hơn:
"Tôi sẽ không quên và sẽ không làm ông thất vọng." La Thành nói dứt trọn vẹn một câu ngắn ngủi, lập tức liền ngắt chiếc điện thoại bàn đặt xuống cạnh giường. Cánh tay cậu vươn lên trong tâm thức bắt lấy màu cọ vẽ màu đen mực, ngón tay khéo léo như một người nghệ sĩ thực sự, nguệch ngoạc một vài đường nét độc đáo trên một tờ giấy trắng tinh.
Trong thâm tâm La Thành cũng chợt đổi nụ cười thành tiếng. Cho đến khi được thỏa mãn mọi thứ, điểm cuối cùng của tác phẩm màu đen mực với những nét đường khó hiểu, cậu đặt một đóa hoa bị héo tàn gắn trên bức tranh màu đen mực của mình, vấy bẩn một chút màu đỏ tươi thắm rực rỡ vào trong tranh. Đôi mắt trừng trừng đỏ thẳm ấy mới từ từ khép lại.
Hình bóng cậu khập khiễng như xác xống bước ra từ cánh cửa, khuôn mặt như được phẩu thuật phẩm mĩ định hình thành một khuôn dạng búp bê. Đầu óc La Thành loạn nhịp quay cuồng xoáy vòng mọi thứ cứ bao trùng lên nỗi sợ hãi.
Mở cánh cửa ra, bước chân đầu tiên rồi đến bước chân thứ hai, cậu dậm thật mạnh lên chiếc ghim đâm, con ngươi đen lóng lánh của La Thành chợt thu nhỏ lại như một hạt đầu. Từng hành động khác thường khiến cậu cử động cứ gập khuôn, máy móc nhìn xuống dưới bàn chân mình toàn là máu chảy ra.
Cơn đau quặn thắt từng chút một xâm hại thân thể, sâu bên trong da thịt toát lên một cơn ớn lạnh cho La Thành.
Cậu đứng đó, khuôn miệng mở to, hai tay vô vọng nắm chặt thành áo, đôi chân run rẩy không muốn nhúc nhích nửa hồi. Từng giọt mồ hôi gai sởn cứ chảy ra khiến thân nhiệt cậu trở nên lạnh lẽo. Cậu cắn đôi môi của mình, bịt chặt miệng không la hét, hai tay ôm chặt đầu mình cúi xuống, bàn chân vô thức dẫm mạnh xuống đất thêm một lần nữa khiến cơn đau, da thịt bị bung toét thêm nghiêm trọng.
Từng ánh nhìn của cậu lại phủ xuống màu đen, thân người cậu lại tự lấy đôi tay cào bản thân mình. Đôi môi bắt đầu hé mở bật cười như một kẻ điên nặng. Từng dấu hiệu trên cơ thể cậu được lộ rõ từng chút.
Hai bàn tay len lỏi của La Thành từ từ sờ xuống chân, rút mạnh chiếc đinh đâm xuyên qua da thịt bàn chân mình. Cả người đều run rẩy đến sợ. Làm cậu hướng cây đinh của mình tới nhiều căn phòng trước mà ép chặt, ánh mắt dưng dưng hướng đến cô em gái của Ngạo Danh đầu tiên, cũng là đối tượng mà cậu nhìn thấy trước, thầm thì một câu nói vô nghĩa như kẻ tâm thần.
...
Tại con xóm nhỏ thô sơ, ở cạnh ngôi nhà bạo lực hoang tàn từng ở của La Thành. Người bố cũ của cậu ngồi trong đám nghèo nàn, giẻ rách, tay cầm một điếu thuốc cần xa, tay còn lại ôm lấy chai rượu to đùng mà tán chuyện với vài người bạn thân thiết nhất- những kẻ xíu dục ông phải bán con của chính mình. Còn lại thì ai cũng tránh xa ông ta bởi khuôn mặt bị hủy hoại tử vi loài da thịt màu đỏ trông ghê rợn.
"Con nhỏ đi xe hơi ấy là ai vậy? Quen được người tốt như thế nên chia sẻ chứ."
"Nếu có cơ hội. Con nhỏ đó ghê lắm mấy ông ạ. Chứ dễ gì." Người đàn ông nheo mày uống một ngụm rượu lắc đầu, hai chân ông ta vô tư giơ lên trước mặt đám bạn mình tựa vào bàn gác thế. Mùi hôi thối bốc lên con người ông ta cứ âm ẩm nặng nề khiến ai cũng khó chịu: "Mình mà đụng đến nó, nó bắt mình uống cái viên thuốc, viên kẹo gì màu xanh như đưa cho thằng con bại dụng đó thì chết."
"Viên kẹo? Ha... Ông nói sao?" Cả đám người bạn của ông ta thắc mắc chợt cười khinh dễ.
"À... Cái viên ấy... Chỉ khiến cho đầu óc gì gì đó.. Như kiểu phát điên. Mà tôi thấy thằng con rách mạt ấy á.. Điên sẵn rồi." Ông ta nói đến đó, hai bàn tay liền xiết chặt bình rượu đập mạnh xuống bàn, các mảnh vụn nước non văng ra từng khúc, ướt hết áo quần ông ta trông ngứa ngáy, khuôn mặt đỏ bửng say mèn càng thêm trông giống một con quái vật hơn: "Thằng cẩu đó. Chính nó... Chính nó đã phá hủy gương mặt của tôi... Đồ điên khùng! Ka ka... Tao sẽ không tha cho mày đâu. Thằng cẩu chết tiệt."
Cùng lúc đó, tiếng bước chân nơi ngỏ hẻm lùi lại một phút chốc, ai đó đã đứng sau vô tình nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của người cha cũ La Thành và đám bạn. Người đó chỉ biết cắn răng, đắn đo đạp mạnh chân quay về chiếc xe hơi màu trắng.
Last edited by a moderator: