Bài viết: 1746 Tìm chủ đề
Chương 100: Mới gặp.

[HIDE-THANKS]
Linh Nhiên trải qua ba mươi sáu giờ lang thang, lượn lờ khắp trung tâm tinh cầu. Nàng không kêu réo làm phiền hệ thống, cũng chẳng có điểm đích xác định, đi qua đi lại, đi tới đi lui, hệ thống khá hiếu kỳ nàng đang làm cái quái gì nhưng mà làm kiêu không chủ động hỏi.

Khi thời gian vô hình cạn kiệt, nàng đang ở một con hẻm vắng người, không ai biết nàng đột ngột xuất hiện. Nàng biến ảo một chiếc mũ có mạng che mặt, hệ thống vừa thấy tạo hình của nàng thì cười như điên.

"Ngươi muốn che khuất ánh mắt thì đeo mắt kính ấy, đội cái nón quái đản này chẳng phải sẽ khiến người khác để ý sao?"

"Cái này gọi là đấu lạp, ta dùng nó để che mặt, gì mà cái nón quái đản chứ? Ngươi không biết thứ này sao?"

Màu mắt? Linh Nhiên nhíu mày, hệ thống nói nàng mới để ý, người nơi này có màu mắt khác với nàng. Sơ suất! Khác biệt sẽ bị trở thành dị tộc đối đãi, ở đây nàng thân cô thế cô, nếu bất cẩn bại lộ sợ rằng không thể tự bảo vệ mình.

Biến ảo ra cái kính, đội thêm đấu lạp chắc là ổn.

"Sao ngươi cứ phải đội thứ này?"

"Ta thích."

"Ngoan cố cứng đầu, người đeo kính nơi này chỉ có một số lượng nhỏ. Ngươi đeo kính đã rơi vào thành phần thiểu số rồi, còn bày đặt vẽ vời khác người làm chi?"

"Ngươi biết gì chứ, dung mạo của nữ tử sao có thể để lộ ra được."

Hệ thống muốn nắm hai vai Linh Nhiên rít gào. Chuyện này còn cần nó dạy sao, ai di chuyển đến nơi khác mà không học tập hòa nhập vào lối sống của người bản xứ.

"Nhập gia tùy tục, quý tiểu thư ạ."

Linh Nhiên ngập ngừng một hồi lâu. Nàng không quen lộ mặt ở chốn đông người, nữ tử ra đường che mặt được xem như là phép tắc lịch sự. Đột nhiên yêu cầu nàng thay đổi, nàng cảm thấy không thoải mái.

Đành vậy, trước lạ sau quen.

Giữ mạng trước, lễ nghĩa liêm sỉ gì tính sau đi.

"Nhưng mà khoan đã, hình ảnh của ta đã từng bị phát tán, thao tác xóa bỏ của ngươi có chắc ăn không? Ta lại chẳng thể biến ảo khuôn mặt, giờ thò đầu cũng đâu an toàn."

"Ngươi nói cũng có lý."

Hệ thống gật gù. Phen này căng, giấu giếm cũng chết mà lộ ra cũng chết. Vấn đề là chết ngay hay chết từ từ.

"Thôi, ngươi làm sao thì làm, bản hệ thống không có phương án tối ưu khác."

"Hừ, ý kiến tới lui cuối cùng cho ra cái kết luận vô thưởng vô phạt. Ta càng ngày càng nghi ngờ năng lực của ngươi."

Hệ thống tự ái quá, câm miệng giả vờ offline, Linh Nhiên đành đơn độc thích ứng hoàn cảnh mới. Cũng may nàng là người có tâm lý cứng cỏi, nàng cảm giác bản thân chẳng hề xa lạ gì với việc phải hành động độc lập.

"Tâm tính bấp bênh, rốt cuộc trong quá khứ ta là người như thế nào?"

Linh Nhiên lẩm bẩm. Nàng lấy làm khó hiểu, đôi lúc cảm thấy bản thân chắc là một nữ nhân máu lạnh lý trí, nhưng nàng cũng ngờ ngợ rằng mình hẳn là một cô nương xuất thân khuê các, đoan trang, hiền thục.

Nếu không sao nàng lại cảm thấy, nữ tử nên che lấp dung mạo của mình trước người lạ chứ?

Đồng thời nàng lại thấy người khác nghĩ cái gì, chẳng liên quan xíu xiu nào đến nàng cả.

Rõ ràng là hai quan điểm trái chiều, nàng lại thấy điều nào cũng hợp lý.

Thật khó lý giải.

Đều là nàng, rồi lại không phải nàng.

Thôi, không rối rắm, giải quyết vấn đề trước mắt đã, nàng có linh cảm chẳng phải vô duyên vô cớ mà nàng lại xuất hiện ở chốn này.

Bí mật về thân thế, ẩn số đằng sau hình dáng mơ hồ vừa quen vừa lạ cứ chập chờn trong tâm thức của nàng.

"Ôi, thật xin lỗi, các hạ không sao chứ?"

Mải mê vừa suy nghĩ vừa đi đường cho nên nàng va chạm với một người khác. Người kia hẳn cũng đang chăm chú làm việc riêng gì đó cho nên tránh không kịp.

"Thất lễ, mong ngài không lấy làm phiền lòng."

"Là ta đi đường không chú ý, các hạ chớ tự trách. Chuyện này mong ngài bỏ qua cho, ta đang hơi vội một chút, ta xin phép đi trước."

Tròng mắt của người nọ chớp lóe, chẳng mấy chốc liền có một vật thể lạ lùng xuất hiện trước mặt hắn. Cánh cửa bật mở, hắn bước vào trong và vật lạ đó lao đi vun vút.

Công cụ đi đường sao? Thật mới lạ. Nàng đứng nhìn theo, khá tò mò.

"Cái này hẳn là phi hành khí. Ta cũng muốn có một chiếc bay thử xem sao."

"Các hạ quan tâm xin mời ghé cửa hàng của chúng tôi."

Nàng lẩm bẩm một mình thế mà lại có người nghe được. Hắn chủ động bắt chuyện thì Linh Nhiên mới phát hiện, mình đang đứng ở trước một cửa tiệm nhỏ.

"Xin lỗi, ta không cố ý chắn đường."

"Không sao, các hạ muốn đứng bao lâu cũng được. Ngài cũng có thể ghé vào cửa hàng của chúng tôi tham quan thăm thú thỏa thích."

Nhìn thái độ lưỡng lự của nàng, người nọ càng ra sức lôi kéo mời mọc. Hắn quan sát một hồi thấy vị khách hàng tiềm năng này dõi theo xe bay của ông chủ đầy hứng thú, khả năng bán được hàng không thấp.

"Xin mời ngài, cứ ghé vào xem hàng, thích hợp thì mua còn không thì chỉ xem thôi cũng được ạ."

Linh Nhiên lắc đầu từ chối, trong túi nàng chẳng có một xu, mua sắm tiêu pha gì chứ. Nàng vừa định đi luôn thì cửa tiệm chợt mở, có một người đi ra.

"Chuyện gì xảy ra vậy, có khách hàng, sao không mời các hạ ghé vào tiệm?"

"Vâng, tiên sinh. Tôi đang ngỏ lời ạ."

Người vừa tới nhìn nàng mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt màu bạc sáng lấp lánh, nhìn thoáng qua khá ôn hòa. Dù vậy không khó để Linh Nhiên nhận ra hắn cười rất giả tạo. Cả hai người bọn họ đều như thế.

"Cảm tạ ngài, ta không có nhu cầu mua hàng hay tham quan gì cả."

"Không sao, chúc các hạ một ngày tốt lành."

Linh Nhiên quay đầu rời đi. Nàng không biết có một người ở sau đang nhìn bóng lưng mình. Ánh mắt sắt đá kia chợt lóe sắc thái kỳ lạ, không còn mỗi một màu bạc lạnh băng vô cảm nữa.

"Cho người theo sát vị kia, cẩn thận chút đừng để bị phát hiện."

"Vâng, thưa ngài."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1746 Tìm chủ đề
Chương 101: Tín đồ đầu tiên.

[HIDE-THANKS]
Linh Nhiên đi bộ dọc đường lớn, có kha khá người ngoái đầu nhìn nàng với ánh mắt tò mò nhưng không hơn. Dự đoán của nàng và hệ thống không hề xảy ra khiến nàng nhẹ nhõm hẳn.

Thời trang là vấn đề cá nhân, ăn mặc ra sao là quyền riêng tư. Ai đó lo lắng bị người khác làm phiền hay gây hấn, chỉ vì sở thích trang phục khác biệt hiếm khi xảy ra trong xã hội tinh tế.

Nàng dừng chân trước quảng trường trung tâm. Màn hình đa chiều đang truyền phát một thiên thần đang ca hát, đông đảo người đang xem. Phần đông mọi người không có phản ứng gì, chỉ một số ít cảm thấy hưởng thụ buổi biểu diễn này.

Nàng hiểu cầm, sáo, ca hát, vũ khúc, trình độ còn không thấp. Trong mắt nàng buổi diễn tấu này vừa dở vừa chán, chẳng trách không khiến khán giả hưởng ứng. Chỉ là tố chất của người xem thật tốt, chẳng ai bỏ đi giữa chừng. Điều này không dễ dàng gì, có lẽ diễn tấu giả có mị lực nào đó mà nàng chưa cảm thụ được.

Văn hóa khác biệt cần thời gian để tiêu trừ, nàng nhận đồng quan điểm này.

"Hầy, quá đáng tiếc, tôi vẫn chưa dao động. Không biết phải chờ đến năm nào tháng nào nữa, thật là một viễn cảnh tuyệt vọng."

"Đồng tuyệt vọng, tôi quá thảm."

"..."

Chương trình kết thúc, lúc này mọi người mới phát biểu ý kiến. Đều là những lời than vãn bi ai nhưng được nói với chất giọng lạnh băng và khuôn mặt bình thản.

Các vị thật biết đùa, Linh Nhiên nghĩ thầm. Muốn tỏ vẻ mình sầu thảm, bi thương ít nhất cũng phải tỏ vẻ một chút đi. Diễn xuất kém như vậy còn nỗ lực không ngừng, một người mặt than là bình thường, một rừng người ai cũng mặt than tụ tập lại, không hề đơn giản chút nào, nàng phục.

"Tiên sinh đã phải chờ bao nhiêu lâu? Đã từng may mắn lần nào chưa?"

Một người đứng gần đấy tiến lại phía nàng và bắt chuyện. Nàng khẽ lắc đầu, dù sao không hiểu hắn đang nói cái gì.

"Chưa từng sao? Thật đáng thương, vận khí của ngài cũng kém cỏi như tôi. Mà tiên sinh đã có dịp tham dự lễ ban ân trực tiếp nào chưa? Tôi từng có cơ hội góp mặt cả chục lần, mà vẫn chả ăn thua. Trong đó thậm chí còn có một buổi là do siêu thiên thần chủ trì nữa cơ đấy."

"Siêu thiên thần?"

Nàng nhắc lại với giọng điệu nghi ngờ.

"Ồ.. ngài.. ngài.."

Hắn ngập ngừng rồi nhìn quanh quẩn. Thái độ khác lạ của hắn khiến Linh Nhiên thấy khó hiểu.

"Có vấn đề gì sao?"

"Ngài.."

Hắn lại nhìn trái ngó phải, sau đó hạ giọng nói thầm.

"Ngài.. hộ.. hộ vệ của.. của.. ngài ở đâu?"

Âm điệu của hắn đột nhiên trở nên run rẩy một cách khó hiểu. Gã này vừa rồi đứng ở bên kia than thân trách phận, ra sức biểu diễn hăng say nói nhiều nhất. Lúc này tự dưng lại trở thành kẻ nói lắp, sao biến tấu nhanh vậy?

Huynh đệ, vì sự nghiệp diễn xuất, huynh quá nỗ lực rồi. Nàng quả nhiên có mắt không tròng, vội vàng đánh giá tác phong nghề nghiệp của vị này, quả thật là thất lễ.

"Ngài không sao chứ?"

Linh Nhiên cũng nhỏ giọng hỏi lại.

Nàng nói chuyện, hắn lại càng lạ lùng, nhìn dáng vẻ dường như đang rất kích động. Lạ nhỉ? Kích động vì cớ gì? Có cái gì khủng bố xung quanh đây sao? Nàng cũng bắt chước hắn, quan sát một vòng, chả thấy gì đặc biệt.

Đám đông vẫn khá nhộn nhịp, toàn người là người, tốp năm tốp ba tụ tập lại tán gẫu cùng nhau. Một số lớn đã rời đi ngay từ khi buổi biểu diễn kết thúc.

"Các.. các hạ."

Hắn đột nhiên gập người cúi chào vô cùng trang trọng khiến nàng giật mình. Hành động này là vì sao?

Thao tác này của hắn khiến nhiều người chung quanh đổ dồn ánh mắt về phía bọn họ. Nàng im lặng, quyết định không phụng bồi hắn chơi nữa. Chốn đông người, giữa thanh thiên bạch nhật, người này làm cái quái quỷ gì thế không biết?

Thấy hắn không đứng thắng người dậy, nàng cũng chẳng thèm nhắc nhở, xoay người rời đi luôn. Đi được vài bước liền thấy hắn nhanh chân đuổi kịp. Đám đông thấy hai người đã đi xa cũng không chú ý nữa, tiếp tục câu chuyện của mình.

Những ai đã ở nơi này vào thời điểm ấy, những kẻ đã quay đầu lại tò mò hành động của người này, tương lai đều đấm ngực tức tối, hối hận đến mức cào trọc đầu vì bỏ lỡ một ân huệ vạn vạn năm khó gặp.

Thời tới rồi, lại không biết nắm bắt lấy thì chỉ có nước tiếc nuối suốt kiếp nhân sinh thôi.

Linh Nhiên đi khá xa mà vẫn bị người lạ mặt đeo bám, nàng cảm thấy hơi bị mạo phạm. Không thân chẳng quen, hắn đi theo nàng làm gì?

"Ngươi đứng lại, vì sao lại đi theo ta?"

Không thèm dùng tôn xưng kính trọng gì nữa, người gì đâu mà quái lạ vậy chứ? Nàng đã cố tình tăng tốc rồi, hắn rõ ràng là đang truy tung nàng, chả phải tình cờ đi chung đường.

"Các hạ.."

Linh Nhiên nghiêm mặt nhìn hắn chằm chằm, dù qua một lớp mạng che mặt cũng không thể che dấu được khí thế nghiêm túc của nàng.

"Ngài thứ lỗi, ta quá.. quá kích động."

"Hừ!"

"Các hạ thứ tội! Ngài không nên xuất hiện trước đám đông như vậy, làm thế vô cùng nguy hiểm. Đoàn hộ vệ của ngài đâu? Đội ngũ tháp tùng nữa, bọn họ đều đi đâu cả rồi?"

Tĩnh Thuyên lần đầu tiên thấy giận dữ. Chỉ là hắn quá lo lắng cho an nguy của người đang đứng trước mặt, cho nên chưa nhận ra cảm xúc của mình đột nhiên phong phú hơn hẳn.

"Thật là vô trách nhiệm, ngài đừng phiền lòng, tôi sẽ không để cho bọn họ yên. Những kẻ bỏ bê nhiệm vụ như vậy, nhất định phải kiện bọn họ ra tòa án binh tối cao."

Các thiên thần đều là bảo bối trong bảo bối, là đối tượng toàn thể tinh dân muốn cung phụng, muốn bảo hộ. Sao lại có kẻ nhận được trọng trách vinh quang này, còn dám lơ đãng bỏ bê nhiệm vụ được nhỉ? Tội lỗi này không thể nào khoan thứ, phải trừng trị thật nghiêm khắc.

"Các hạ! Xin ngài hãy báo cho tôi biết danh tính những kẻ tháp tùng và hộ vệ xấc xược kia. Tôi sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt vì sai phạm chết người này."

Tĩnh Thuyên nhìn nàng đầy thành khẩn. Nếu hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt của chính mình lúc này, hắn nhất định sẽ bị biểu cảm sinh động của bản thân dọa hết hồn.

Mặt than vô biểu cảm mới là nhận tri thường thức của tinh dân khắp Liên Minh Tinh Tế. Huống hồ, Tĩnh Thuyên còn thuốc tuýp người vô cảm, cực kỳ lý trí. Từ lúc sinh ra đến giờ, gương mặt hắn cả ngày lẫn đêm, mọi lúc mọi nơi, luôn là nghiêm túc và nghiêm túc. Nét mặt đầy căm phẫn này rốt cuộc học ở đâu ra? Không thầy dạy cũng hiểu sao? Quả nhiên lợi hại!

Đáng tiếc lúc này Linh Nhiên chưa biết, người nơi này ai cũng quái đản như vậy. Nàng chỉ âm thầm cảm thán, người trước mặt biến sắc mặt nhanh như lật sách. Còn mặt than đâu? Nàng đã lầm to!

"Chuyện này không liên quan gì đến ngươi. Dừng ở đây, đừng đi theo ta."

"Các hạ! Ngài không thể lưu lạc đơn độc như vậy, quá nguy hiểm. Xin cho phép tôi theo hầu."

"Ai nói với ngươi, ta chỉ có một mình?"

Linh Nhiên nheo nheo mắt, đổi giọng lạnh lùng hơn. Dù nàng "thân cô thế cô" vẫn phải tỏ ra khí thế bừng bừng, thua gì chứ không thể thua mặt mũi được.

"Ngài thứ lỗi nếu tôi nói lời chân thật. Đám hộ vệ của ngài là kẻ vô dụng, một người lạ như tôi, xuất hiện tiếp xúc gần với ngài nãy giờ, mà chả có một ai nhảy ra chặn lại tra xét. Chuyện này là trái với quy tắc an toàn cấp độ báo động đỏ rồi. Ngài đừng nói đỡ cho bọn họ, lơ là bỏ bê nhiệm vụ, tội này không có đường nào chối cãi cả."

Tên này có nhầm lẫn nàng với ai không vậy? Hộ vệ với lại đoàn tùy tùng, kẻ nào mà có thân phận oai phong, xuất môn bên ngoài phải phô trương rầm rộ thế? Chẳng bù cho nàng nửa xu cắc bạc cũng chả có, nghèo nàn sắp đói chết đến nơi rồi.

"Không cần xen vào chuyện của ta."

Nàng quay lưng đi tiếp, Tĩnh Thuyên không chút suy nghĩ bám theo ngay lập tức. Hộ vệ của các hạ chẳng ra gì, với tư cách một tinh dân danh dự luôn tôn kính và ngưỡng mộ các thiên thần, hắn sao có thể để ngài mạo hiểm bên ngoài được chứ?
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1746 Tìm chủ đề
Chương 102: Ăn cơm ké!

[HIDE-THANKS]
Linh Nhiên thấy người đó kiên quyết bám theo thì cũng mặc kệ hắn, đáy lòng đang ấp ủ cái gì thì chỉ có nàng biết. Hệ thống lúc này không giả vờ offline nữa, sống dậy cười cợt nàng xảo trá.

"Ta biết tỏng nhà ngươi dự tính âm mưu gì rồi. Mặt mũi sáng sủa vậy mà cũng chả phải dạng vừa đâu nhỉ? Ngươi không sợ bị lừa à? Coi trừng" lật thuyền trong mương "đấy, các hạ."

"Ngươi biết gì mà nói, còn không phải tại ngươi ăn hại, vô dụng, vô tích sự."

Linh Nhiên đảo mắt, ra sức chê bai hệ thống. Nàng đâu dễ dàng gì, hành sự phải linh hoạt tùy theo hoàn cảnh chứ, nàng đâu phải người cứng nhắc.

"Các hạ, ngài cần gì sao?"

Tĩnh Thuyên thấy thiên thần các hạ đi bộ một quãng liền đứng lại thì vội tiến lên cung kính hỏi.

Linh Nhiên không trả lời, nàng nhìn trái ngó phải rồi nhìn chằm chằm một tiệm ăn hoa lệ. Tĩnh Thuyên vỗ trán, ảo não mời mọc.

"Xin lỗi ngài, đều do tôi bất cẩn. Thời gian này ngài hẳn là nên dùng bữa trưa, quanh đây không có tiệm ăn nào khác, ngài ghé vào đây dùng tạm, được chứ?"

Các hạ nhìn biển hiệu quảng bá trước nhà hàng một lát, dường như đang cân nhắc có nên tiến vào hay không, hắn đành phải khuyên nhủ thêm.

"Bữa trưa ngài tạm chấp nhận đi ạ, còn bữa tối, tôi sẽ nhanh chóng tìm đầu bếp chuẩn bị theo khẩu vị của ngài."

Linh Nhiên nghe thế liền khẽ gật đầu, thái độ trịnh thượng, ra vẻ ban ân cứ như đúng rồi. Ấy vậy mà Tĩnh Thuyên vẫn không thấy kỳ quái.

Thiên thần các hạ sao? Vị nào chẳng như thế.

Họ quen được nuông chiều và cung phụng rồi, khối người theo đuổi quỳ cầu một vị trí theo hầu còn chẳng được kia kìa. Người nào may mắn chiếm được một suất, đều trở thành đối tượng khiến người khác trầm trồ, xoi mói. Tư cách thần hầu còn liên tục khảo sát, kiểm duyệt, làm không tốt sẽ bị xóa luôn danh ngạch.

Vị các hạ này xuất môn bên ngoài mà không có một vị tùy tùng, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

"Mời ngài vào."

Nhân viên nhà hàng đón chào cả hai bằng gương mặt băng giá. Linh Nhiên hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ lại, có lẽ người nơi này ưa chuộng phong cách mặt than cao lãnh.

Là vấn đề thời thượng! Văn hóa sai biệt, nàng hiểu mà.

"Chúng tôi không ngồi ở sảnh, hãy cung cấp phòng hạng nhất."

"Vâng, thưa quý khách. Xin mời theo tôi."

Linh Nhiên im lặng suốt, toàn Tĩnh Thuyên ứng phó rồi yêu cầu này nọ.

"Mời các vị lui cho, chúng tôi tự phục vụ."

Tĩnh Thuyên cho nhân viên phục vụ tại chỗ đi ra ngoài hết. Sợ các hạ phật ý, hắn thận trọng giải thích.

"Ngài thứ lỗi, xuất môn bên ngoài tôi phải cẩn trọng một chút. Nếu để mọi người biết thiên thần các hạ xuất hiện ở đây, sợ rằng sẽ bị fan cuồng vây quanh."

Linh Nhiên im lặng không phát biểu ý kiến gì, nhiều lời nhiều sai. Nếu người đương thời truy phủng phong cách cao ngạo ít lời thì quá dễ dàng cho nàng rồi, cái này nàng chuyên nghiệp.

Trong lúc chờ đợi thức ăn mang lên, nàng phát hiện ánh mắt người ngồi đối diện hiện lên hoa văn, nó còn có thể lay động.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

"Các hạ thứ lỗi, thời kỳ đặc thù tôi không thể không tự mình quyết định vài thứ. Hiện tại tình huống của ngài khá gay go, ngài cần có đoàn hộ vệ và tùy tùng đáng tin cậy. Tôi mạn phép đề cử một vài người, trước khi ngài tìm được tân đoàn đội, hãy để cho chúng tôi theo hầu ngài."

Tĩnh Thuyên nhanh chóng triệu tập khẩn cẩn một đám tinh anh mà hắn đánh giá cao và tin tưởng. Cơ hội được hầu cận thiên thần tốt như vậy, hắn phải tranh thủ biểu hiện thật tốt. May mắn thân phận hắn không thấp, hắn điều động lâm thời một đám người là nằm trong thẩm quyền.

"Mong ngài không lấy làm phiền lòng."

Hắn đứng dậy cúi gập người tạ lỗi.

"Miễn lễ."

"Đa tạ ngài."

Tĩnh Thuyên đứng thắng người nhìn nàng trịnh trọng tự giới thiệu.

"Tinh dân Tĩnh Thuyên, tân tổng hành chính quan tinh cầu Phong Đô hân hạnh ra mắt ngài. Lần đầu gặp mặt, tôi lấy làm vinh dự được phục vụ thiên thần các hạ."

"Tinh cầu Phong Đô?"

Linh Nhiên vô thức lặp lại, tên này có vẻ quen quen.

"Vâng thưa ngài, tôi chỉ đến nơi này nghỉ phép, được gặp các hạ ở đây thật là may mắn. Chẳng hay tôi có vinh hạnh được biết tôn danh của ngài chăng?"

Nàng chỉ ngập ngừng giây lát, hắn liền nhanh trí tự trách vì sự đường đột của bản thân, nói nàng không cần trả lời nếu bất tiện. Linh Nhiên âm thầm tán thưởng người này, quả nhiên là thông minh lại lõi đời. Giao tiếp với người như vậy thật là thoải mái.

"Nơi này điều kiện không tốt lắm, lại được các hạ lại đích thân đến ban ân, quả là vô cùng phúc phận. Tôi lần nữa cảm thấy bản thân quá là may mắn, nếu không đã chẳng có cơ hội được diện kiến ngài."

Linh Nhiên thoáng nhíu mày. Ban ân?

Ban ân cái quỷ gì cơ?

"Ngươi nhầm."

Nàng phủ định lời suy đoán của hắn không chút lưỡng lự. Có trời biết tên này não bổ điều gì, lại ngộ nhận nàng thành ai. Không thân cũng chẳng quen, vốn định lân la làm thân một người dân bản xứ ăn ké bữa cơm, ở nhờ vài ngày thôi. Giao lưu xâu xa hơn thì thôi miễn đi. Phiền hà!

Tĩnh Thuyên đang định nói gì thì có người gõ cửa phòng, hẳn là thức ăn đã chuẩn bị xong.

"Xin mời vào."

Từ lúc gặp mặt Linh Nhiên vẫn chưa vén mạng che mặt, chờ đến khi nhân viên nhà hàng bày biện trên bàn đầy ắp đồ ăn xong xuôi, nàng mới phát hiện tình huống có chút bối rối.

Ăn cơm còn đội mũ có màng che, người bình thường làm thế chắc không nhiều lắm đâu nhỉ?

Đuổi hắn ra ngoài rồi ăn một mình được chứ?

Lỡ mà hắn bực mình đi luôn thì ai trả tiền bữa này đây?

Nan giải ghê!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1746 Tìm chủ đề
Chương 103: Lại gặp mặt.

[HIDE-THANKS]
Linh Nhiên lấn cấn trong giây lát, cuối cùng không có dũng khí đuổi người. Nếu làm thế thì vô sỉ quá, da mặt nàng chưa đủ dày, vẫn còn biết xấu hổ.

Huống chi, hắn chưa chắc đã nằm trong đám người từng xem qua hình ảnh của nàng.

Linh Nhiên gỡ mũ che mặt xuống, mắt kính thì vẫn giữ lại.

"Hóa ra các hạ còn dùng mắt kính, tôi có một người bạn thân kinh doanh mặt hàng này, nếu được mong ngài dành cho hắn vinh hạnh được hiến cho ngài vài mẫu hàng mới."

"Không cần."

Tĩnh Thuyên khẽ gật đầu, không huyên thuyên vô nghĩa nữa mà mời nàng dùng bữa. Linh Nhiên chăm chú ăn nên không phát hiện người đối diện tay khẽ run rẩy, cầm đũa cũng không chắc.

Hắn cúi đầu giấu giếm sự xúc động của mình.

Hóa ra đây chính là cảm xúc trong truyền thuyết, thật là một kỳ sự cám dỗ khó cưỡng.

"Các hạ, ngài cần nhiều người bảo hộ hơn. Ngài.."

Hắn ngập ngừng.

Linh Nhiên bớt chút thời gian nhìn hắn một cái, ý bảo có cao kiến gì thì phát biểu nhanh đi. Nàng ăn xong sẽ trả lời.

Thấy hắn ấp úng mãi không nói thêm được chữ nào, nàng mặc kệ luôn. Thích thì nói, không nói thì thôi.

Đến tận khi nàng ăn xong bữa, hắn vẫn chưa động đũa miếng nào. Nàng cũng không hỏi lý do vì sao, chỉ ngả người dựa vào lưng ghế nhìn hắn chằm chằm.

"Ngươi quỳ làm gì? Đứng lên!"

Từ lúc gặp đến giờ, tên này hành xử đều không quá bình thường. Hai người ngồi chung bàn ăn, đang yên đang lành, hắn tự dưng đứng dậy sau đó quỳ gối ở đó.

Rốt cuộc đây là kiểu cách lễ nghi quái dị của quốc gia nào?

"Các hạ, thẩm quyền của tôi chỉ có thể điều động được một số lượng nhỏ quân đội tiến đến hộ giá ngài. Các hạ cần nhiều người bảo hộ hơn, xin ngài di giá tinh cầu trung tâm, nơi này không đủ an toàn."

"Quên đi! Bớt vẽ chuyện, nếu không đừng trách ta."

Tên này quá lằng nhằng, sớm chút đá rớt hắn. Hừ!

Tiếng gõ cửa vang lên, nàng vươn tay lấy nón đội lên che mặt.

Tĩnh Thuyên thấy vậy liền biết các hạ không thích bị lộ dung nhan, hắn chờ ngài sửa sang lại trang dung hoàn chỉnh mới đáp lời người ở ngoài.

Người đến là tổng trợ lý của hắn.

"Hai vị tiên sinh, buổi chiều an lành."

Long trợ lý đảo mắt rà quét thật nhanh vị khách đang ngồi cạnh đại nhân. Người lạ, dù khuôn mặt bị che chắn nhưng hắn có thể khẳng định mình chưa gặp qua vị này bao giờ.

"Đại nhân, tôi đã tập hợp đầy đủ nhân sự theo như ngài yêu cầu. Hiện tại mọi người đều chờ ở bên ngoài đợi lệnh."

"Làm tốt lắm, vị các hạ này sẽ là đối tượng mọi người cần bảo hộ."

Tĩnh Thuyên đứng lên nghiêm túc tuyên bố nhiệm vụ. Mệnh lệnh được gửi thẳng đến quang não của mỗi cá nhân nằm trong danh sách đã định sẵn.

Long trợ lý cung kính quỳ một gối hành lễ trước Linh Nhiên. Hắn là người thông minh, nhìn thái độ của đại nhân là đoán ra ngay thân phận vị này không đơn giản.

Vị này có khả năng rất cao là thiên thần các hạ.

Nếu là người thường, đại nhân sẽ điều động nhân sự đông đảo như vậy sao? Hơn nữa nơi này là tinh cầu Hiến Đô, không phải tổng hành dinh Phong Đô.

Đại nhân vận khí thật tốt, ra cửa du lịch còn có thể gặp được thiên thần vừa mới kích phát. Rốt cuộc cũng có ngày bản thân trở thành thần hầu, thời tới rồi cản không được. Tuy hiện tại chỉ mới là vị trí lâm thời, nhưng đội ngũ đầu tiên tháp tùng tân thiên thần có khả năng chuyển chính thức khá cao. Chỉ cần biểu hiện xuất sắc, ứng cử viên đến sau muốn thế chân bọn họ sẽ không dễ dàng.

"Tinh dân Long Vụ An, phó tổng hành chính quan tinh cầu Phong Đô, hân hạnh diện kiến các hạ. Nguyện ngài hỷ lạc vĩnh tồn."

Linh Nhiên cụp mắt, nghĩ ngợi giây lát mới trả lời. Tình huống ngày càng gay go thì phải, lại thêm một người nữa nhầm tưởng nàng với một nhân vật phong vân nào đó. Phóng lao thì phải theo lao, ăn "cơm chùa" không dễ tý nào. Hệ thống miệng quá "nhọ nồi", không khéo nàng "lật thuyền trong mương" thật chứ chả đùa đâu.

"Miễn lễ!"

Nàng thẳng lưng khí thế bước ra cửa, trong lòng rối rắm nhưng trên mặt bình tĩnh, mà dù có chột dạ cũng chả ai nhìn thấy, che kín mít còn gì.

Tĩnh Thuyên và Long Vụ An đi theo phía sau, khoảng cách chậm hơn một bước chân. Lúc này ngoài đại sảnh và cửa trước của nhà hàng tụ tập khá đông người. Bọn họ đều là người Tĩnh Thuyên điều động tiến đến tháp tùng.

Số lượng này nếu so sánh với các thiên thần khác thì chẳng thấm vào đâu. Mỗi thiên thần ra cửa đều có đội ngũ hộ tống hộ giá chuẩn mực, tùy hầu chỉ có thể nhiều hơn con số quy định chứ không thể kém hơn. Điều này được quy định thành văn bản pháp luật, không dựa theo ý thích cá nhân của thiên thần mà thay đổi.

Ở một góc độ nào đó, các thiên thần được hưởng phúc lợi hàng đầu, nhưng đồng thời phải chịu chi phối bởi nhiều quy tắc luật lệ khắt khe không kém.

"Các hạ, ngài có thể truyền lịch trình dự định hôm nay của ngài vào quang não của tôi không?"

Long trợ lý rất chuyên nghiệp, chủ động thu thập thông tin để dàn xếp hành trình. Bất quá câu trả lời của Linh Nhiên chẳng có chút giá trị tham khảo nào.

"Không có!"

Tĩnh Thuyên nghe vậy liền đề nghị.

"Nếu ngài không có nhiệm vụ ở Hiến Đô, ngài có thể xuy xét ban ân Phong Đô tinh cầu chăng? Cư dân Phong Đô đã thật lâu không được tiếp giá thiên thần."

Lại thiên thần? Thiên thần là cái giống gì?

Chẳng lẽ họ nghĩ nàng là thiên thần nên mới khách khí như vậy?

Bực cái hệ thống vô dụng ghê, thông tin về cái gọi là "thiên thần" chả có nửa chữ, hại nàng hai mắt "tối hù" ngu ngơ, nghe cái gì cũng chẳng hiểu.

Đã thế còn dám bốc phét, thứ nó cung cấp là tài liệu hướng dẫn hòa nhập xã hội tinh tế nữa chứ.

"Tĩnh Thuyên đại nhân quá sốt sắng rồi, tinh cầu Hiến Đô của chúng tôi còn chưa kịp tiếp kiến các hạ. Ngài" thọc gậy bánh xe "hẳn không phải là một hành động văn minh cho lắm."

Linh Nhiên chưa kịp hồi đáp lời đề nghị của Tĩnh Thuyên thì có một thanh âm lạnh lùng xen ngang. Ba người bọn họ đều quay đầu nhìn về phía kẻ mới tới.

Người này còn không phải là vị tiên sinh thứ hai mời nàng ghé cửa tiệm phi hành khí hồi sáng sao?

Lại gặp mặt.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1746 Tìm chủ đề
Chương 104: Hiệt Vỹ đại nhân.

[HIDE-THANKS]
Tĩnh Thuyên gật đầu, lịch thiệp chào hỏi. Hắn biết vị này, tổng hành chính quan Hiến Đô tinh cầu.

"Hiệt Vỹ đại nhân, đã lâu không gặp, phong thái của ngài vẫn không giảm so với năm đó, thật khiến người khác ngưỡng mộ."

Hiệt Vỹ liếc Tĩnh Thuyên một cái rồi ngó lơ, hắn trịnh trọng cúi gập người, trịnh trọng hành lễ với Linh Nhiên.

"Các hạ giá lâm Hiến Đô, tha thứ cho chúng tôi tiếp đón không chu toàn."

"Ngài khách khí."

Linh Nhiên khẽ đáp, giọng điệu không chút phập phồng dù trong lòng hơi hoảng hốt. Tới luôn đi! Thiên thần chứ gì? Nàng chính là, không phải cũng thành phải.

"Tôi là tổng hành chính quan, Hiệt Vỹ. Tôi lấy làm vinh hạnh được mời ngài ghé Hiến Đô phủ, tạm tá túc trong thời gian ngài du lãm nơi này. Không biết ý ngài ra sao?"

Hành lễ xong, hắn đứng thẳng, chân thành mời và đầy hy vọng chờ đợi lời hồi đáp. Xém tý nữa thì bị "hớt tay trên", tên Tĩnh Thuyên này nham hiểm, xảo trá thật. Tay với quá dài, nơi này là Hiến Đô không phải Phong Đô, hắn nghĩ hắn là ai?

"Tạm thời không cần."

"Vậy xin các hạ cho phép Hiến Đô quân đội được theo hầu. Tinh dân nơi đây rất văn minh, hiền hòa nhưng an toàn của ngài vẫn nên được ưu tiên hàng đầu, mong ngài đồng ý."

Dù tên này đề nghị nhẹ bẫng nhưng Linh Nhiên không cho rằng, hắn sẽ tùy ý nàng tự do làm theo ý mình.

Cái gọi là thiên thần, có lẽ là một thân phận phải bị trông coi nghiêm ngặt nhưng không phải là bài xích mà là bảo hộ. Thái độ của đám người này đều rất cung kính và tôn trọng, ít nhất có thể khẳng định, thiên thần không bị liệt vào hàng ngũ nguy hiểm, cần diệt trừ ngay từ đầu.

"Được."

"Đa tạ ngài."

Linh Nhiên vừa đồng ý, Hiệt Vỹ đã hất tay ra hiệu cho người của hắn tiến vào chiếm vị trí cận hầu. Người của Tĩnh Thuyên bị đẩy khỏi vị trí ban đầu nhưng chẳng thể nói gì. Nơi này ai mới là "trùm cuối", chuyện này còn cần phải hỏi sao? Ít nhất bọn họ vẫn nằm trong hàng ngũ đoàn hộ vệ, chưa bị đuổi đi luôn là may lắm rồi.

Hiệt Vỹ không gạt phắt Tĩnh Thuyên và Long Văn Tu ra khỏi vị trí tùy hầu cận thân. Hắn dự đoán, làm như vậy các hạ có thể sẽ phản đối. Huống chi, hai vị này cũng chả phải tiểu nhân vật vô quyền vô thế, nói đuổi là đuổi không dễ dàng gì.

Tân kích phát thiên thần không sớm thì muộn đều phải tập hợp về tinh cầu trung tâm. Mỗi khi có nhiệm vụ, các thiên thần mới rời thủ đô đến tinh cầu chỉ định thực hiện lễ ban ân. Liên Minh Tinh Tế Đa Vũ Trụ có vô số tinh cầu lớn nhỏ khác nhau, chờ thiên thân giá lâm phải xếp hàng dài cổ, chẳng biết phải chờ đến năm nào tháng nào.

Rốt cuộc chờ đến có thiên thần kích phát ở Hiến Đô, phúc lợi cuối cùng đến, quả là một tin tức tốt.

"Các hạ, từ thời khắc này ngài cần gì xin cứ chỉ thị trực tiếp cho tôi. Trước khi người phát ngôn của ngài được bổ nhiệm chính thức, tôi sẽ tạm thay quyền này. Mong ngài chấp thuận."

Tĩnh Thuyên nghe vậy lập tức phản đối. Chuyện này không thể nhượng bộ được, vị trí người phát ngôn của các thiên thần rất quan trọng, hắn sao có thể trơ mắt nhìn Hiệt Vỹ giành mất. Hắn mới là người phát hiện thân phận của các hạ đầu tiên.

Hơn nữa, các hạ đâu đơn giản chỉ là một là thiên thần?

"Các hạ, chuyện này mong ngài cân nhắc kỹ lưỡng. Tôi không cho rằng Hiệt Vỹ đại nhân phù hợp với vị trí quan trọng này."

Linh Nhiên cũng cho là như thế, ít nhất nàng đã biết Tĩnh Thuyên không nằm trong danh sách những người đã thấy qua dung mạo của nàng, còn tên Hiệt Vỹ này chưa thông qua kiểm duyệt. Phủ quyết hắn.

"Không cần, người phát ngôn của ta, giao cho Tĩnh Thuyên đại nhân đi."

"Đa tạ các hạ tin tưởng."

Linh Nhiên nói xong thì tiến về phía trước, nàng thấy một chiếc phi hành khí vừa hạ cánh. Nàng đối với vật này khá tò mò.

"Tĩnh Thuyên đại nhân một vừa hai phải thôi, ngài nên nhớ đây là đâu."

"Hiệt Vỹ đại nhân ăn nói cẩn thận, đây là ý kiến của các hạ. Nếu đại nhân không hài lòng, hãy trực tiếp phản hồi với ngài. Ta chỉ phụng lệnh hành sự mà thôi, ý chí của các hạ là tôn chỉ tiên quyết, mong đại nhân công tư phân minh."

Sóng ngầm tranh đấu của hai người không ảnh hưởng gì đến Linh Nhiên. Ánh mắt nàng đã bị phi hành khí hấp dẫn, Long Văn Tu đã nhanh trí đứng bên cạnh nàng "ba hoa chích chòe" giới thiệu vô cùng khí thế.

"Trợ lý của đại nhân quả nhiên rất lanh lợi."

"Đại nhân quá khen, mấu chốt vẫn là các hạ cảm thấy thế nào. Tôi và Long trợ lý, từ xưa đến nay, luôn là những công chức chuyên nghiệp và tận tâm."

"Vậy là tốt rồi, trong thời gian các hạ ở đây, mong đội ngũ của ngài hãy tận tâm phối hợp với chúng tôi. Mọi việc lấy ý chí các hạ làm tôn chỉ ưu tiên, hy vọng Tĩnh Thuyên đại nhân nói được thì làm được."

Thành viên đoàn đội tháp tùng của tân thiên thần, lúc nào cũng là những vị trí béo bở vô vàn người dòm ngó, tranh giành. Tĩnh Thuyên và Hiệt Vỹ đều muốn tranh thủ chiếm chỗ càng nhiều càng tốt. Tuy vậy hai người đều hiểu, chuyện này không quá dễ dàng "thao tác hộp tối" hay "vận động hành lang" nuốt trọn danh ngạch.

Phương án tối ưu lúc này là hai người bắt tay nhau chiếm trước tiên cơ, vớt chỗ tốt được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chừng nào trung tâm tinh cầu tới đón các hạ về thủ đô, muốn "ăn mảnh" cũng chẳng còn cơ hội.

Chỉ là..

Tĩnh Thuyên lén nhìn Hiệt Vỹ rồi trầm ngâm suy nghĩ. Hắn biết rằng các hạ "mười phần chắc chín" không chỉ là thiên thần mà là "vị kia các hạ". Đó là nhân vật siêu nhiên tối cao trong truyền thuyết.

Hình ảnh của các hạ đã bí ẩn bị xóa sạch, đầu não không thực thi thao tác này. Cho nên hắn có lý do hoài nghi chính các hạ đã làm điều ấy. Nếu các hạ không muốn tiết lộ thân phận của mình, hắn vẫn có cơ hội thao tác ngầm một vài chuyện.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back