Chương 100: Mới gặp.
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Linh Nhiên trải qua ba mươi sáu giờ lang thang, lượn lờ khắp trung tâm tinh cầu. Nàng không kêu réo làm phiền hệ thống, cũng chẳng có điểm đích xác định, đi qua đi lại, đi tới đi lui, hệ thống khá hiếu kỳ nàng đang làm cái quái gì nhưng mà làm kiêu không chủ động hỏi.
Khi thời gian vô hình cạn kiệt, nàng đang ở một con hẻm vắng người, không ai biết nàng đột ngột xuất hiện. Nàng biến ảo một chiếc mũ có mạng che mặt, hệ thống vừa thấy tạo hình của nàng thì cười như điên.
"Ngươi muốn che khuất ánh mắt thì đeo mắt kính ấy, đội cái nón quái đản này chẳng phải sẽ khiến người khác để ý sao?"
"Cái này gọi là đấu lạp, ta dùng nó để che mặt, gì mà cái nón quái đản chứ? Ngươi không biết thứ này sao?"
Màu mắt? Linh Nhiên nhíu mày, hệ thống nói nàng mới để ý, người nơi này có màu mắt khác với nàng. Sơ suất! Khác biệt sẽ bị trở thành dị tộc đối đãi, ở đây nàng thân cô thế cô, nếu bất cẩn bại lộ sợ rằng không thể tự bảo vệ mình.
Biến ảo ra cái kính, đội thêm đấu lạp chắc là ổn.
"Sao ngươi cứ phải đội thứ này?"
"Ta thích."
"Ngoan cố cứng đầu, người đeo kính nơi này chỉ có một số lượng nhỏ. Ngươi đeo kính đã rơi vào thành phần thiểu số rồi, còn bày đặt vẽ vời khác người làm chi?"
"Ngươi biết gì chứ, dung mạo của nữ tử sao có thể để lộ ra được."
Hệ thống muốn nắm hai vai Linh Nhiên rít gào. Chuyện này còn cần nó dạy sao, ai di chuyển đến nơi khác mà không học tập hòa nhập vào lối sống của người bản xứ.
"Nhập gia tùy tục, quý tiểu thư ạ."
Linh Nhiên ngập ngừng một hồi lâu. Nàng không quen lộ mặt ở chốn đông người, nữ tử ra đường che mặt được xem như là phép tắc lịch sự. Đột nhiên yêu cầu nàng thay đổi, nàng cảm thấy không thoải mái.
Đành vậy, trước lạ sau quen.
Giữ mạng trước, lễ nghĩa liêm sỉ gì tính sau đi.
"Nhưng mà khoan đã, hình ảnh của ta đã từng bị phát tán, thao tác xóa bỏ của ngươi có chắc ăn không? Ta lại chẳng thể biến ảo khuôn mặt, giờ thò đầu cũng đâu an toàn."
"Ngươi nói cũng có lý."
Hệ thống gật gù. Phen này căng, giấu giếm cũng chết mà lộ ra cũng chết. Vấn đề là chết ngay hay chết từ từ.
"Thôi, ngươi làm sao thì làm, bản hệ thống không có phương án tối ưu khác."
"Hừ, ý kiến tới lui cuối cùng cho ra cái kết luận vô thưởng vô phạt. Ta càng ngày càng nghi ngờ năng lực của ngươi."
Hệ thống tự ái quá, câm miệng giả vờ offline, Linh Nhiên đành đơn độc thích ứng hoàn cảnh mới. Cũng may nàng là người có tâm lý cứng cỏi, nàng cảm giác bản thân chẳng hề xa lạ gì với việc phải hành động độc lập.
"Tâm tính bấp bênh, rốt cuộc trong quá khứ ta là người như thế nào?"
Linh Nhiên lẩm bẩm. Nàng lấy làm khó hiểu, đôi lúc cảm thấy bản thân chắc là một nữ nhân máu lạnh lý trí, nhưng nàng cũng ngờ ngợ rằng mình hẳn là một cô nương xuất thân khuê các, đoan trang, hiền thục.
Nếu không sao nàng lại cảm thấy, nữ tử nên che lấp dung mạo của mình trước người lạ chứ?
Đồng thời nàng lại thấy người khác nghĩ cái gì, chẳng liên quan xíu xiu nào đến nàng cả.
Rõ ràng là hai quan điểm trái chiều, nàng lại thấy điều nào cũng hợp lý.
Thật khó lý giải.
Đều là nàng, rồi lại không phải nàng.
Thôi, không rối rắm, giải quyết vấn đề trước mắt đã, nàng có linh cảm chẳng phải vô duyên vô cớ mà nàng lại xuất hiện ở chốn này.
Bí mật về thân thế, ẩn số đằng sau hình dáng mơ hồ vừa quen vừa lạ cứ chập chờn trong tâm thức của nàng.
"Ôi, thật xin lỗi, các hạ không sao chứ?"
Mải mê vừa suy nghĩ vừa đi đường cho nên nàng va chạm với một người khác. Người kia hẳn cũng đang chăm chú làm việc riêng gì đó cho nên tránh không kịp.
"Thất lễ, mong ngài không lấy làm phiền lòng."
"Là ta đi đường không chú ý, các hạ chớ tự trách. Chuyện này mong ngài bỏ qua cho, ta đang hơi vội một chút, ta xin phép đi trước."
Tròng mắt của người nọ chớp lóe, chẳng mấy chốc liền có một vật thể lạ lùng xuất hiện trước mặt hắn. Cánh cửa bật mở, hắn bước vào trong và vật lạ đó lao đi vun vút.
Công cụ đi đường sao? Thật mới lạ. Nàng đứng nhìn theo, khá tò mò.
"Cái này hẳn là phi hành khí. Ta cũng muốn có một chiếc bay thử xem sao."
"Các hạ quan tâm xin mời ghé cửa hàng của chúng tôi."
Nàng lẩm bẩm một mình thế mà lại có người nghe được. Hắn chủ động bắt chuyện thì Linh Nhiên mới phát hiện, mình đang đứng ở trước một cửa tiệm nhỏ.
"Xin lỗi, ta không cố ý chắn đường."
"Không sao, các hạ muốn đứng bao lâu cũng được. Ngài cũng có thể ghé vào cửa hàng của chúng tôi tham quan thăm thú thỏa thích."
Nhìn thái độ lưỡng lự của nàng, người nọ càng ra sức lôi kéo mời mọc. Hắn quan sát một hồi thấy vị khách hàng tiềm năng này dõi theo xe bay của ông chủ đầy hứng thú, khả năng bán được hàng không thấp.
"Xin mời ngài, cứ ghé vào xem hàng, thích hợp thì mua còn không thì chỉ xem thôi cũng được ạ."
Linh Nhiên lắc đầu từ chối, trong túi nàng chẳng có một xu, mua sắm tiêu pha gì chứ. Nàng vừa định đi luôn thì cửa tiệm chợt mở, có một người đi ra.
"Chuyện gì xảy ra vậy, có khách hàng, sao không mời các hạ ghé vào tiệm?"
"Vâng, tiên sinh. Tôi đang ngỏ lời ạ."
Người vừa tới nhìn nàng mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt màu bạc sáng lấp lánh, nhìn thoáng qua khá ôn hòa. Dù vậy không khó để Linh Nhiên nhận ra hắn cười rất giả tạo. Cả hai người bọn họ đều như thế.
"Cảm tạ ngài, ta không có nhu cầu mua hàng hay tham quan gì cả."
"Không sao, chúc các hạ một ngày tốt lành."
Linh Nhiên quay đầu rời đi. Nàng không biết có một người ở sau đang nhìn bóng lưng mình. Ánh mắt sắt đá kia chợt lóe sắc thái kỳ lạ, không còn mỗi một màu bạc lạnh băng vô cảm nữa.
"Cho người theo sát vị kia, cẩn thận chút đừng để bị phát hiện."
"Vâng, thưa ngài."
Khi thời gian vô hình cạn kiệt, nàng đang ở một con hẻm vắng người, không ai biết nàng đột ngột xuất hiện. Nàng biến ảo một chiếc mũ có mạng che mặt, hệ thống vừa thấy tạo hình của nàng thì cười như điên.
"Ngươi muốn che khuất ánh mắt thì đeo mắt kính ấy, đội cái nón quái đản này chẳng phải sẽ khiến người khác để ý sao?"
"Cái này gọi là đấu lạp, ta dùng nó để che mặt, gì mà cái nón quái đản chứ? Ngươi không biết thứ này sao?"
Màu mắt? Linh Nhiên nhíu mày, hệ thống nói nàng mới để ý, người nơi này có màu mắt khác với nàng. Sơ suất! Khác biệt sẽ bị trở thành dị tộc đối đãi, ở đây nàng thân cô thế cô, nếu bất cẩn bại lộ sợ rằng không thể tự bảo vệ mình.
Biến ảo ra cái kính, đội thêm đấu lạp chắc là ổn.
"Sao ngươi cứ phải đội thứ này?"
"Ta thích."
"Ngoan cố cứng đầu, người đeo kính nơi này chỉ có một số lượng nhỏ. Ngươi đeo kính đã rơi vào thành phần thiểu số rồi, còn bày đặt vẽ vời khác người làm chi?"
"Ngươi biết gì chứ, dung mạo của nữ tử sao có thể để lộ ra được."
Hệ thống muốn nắm hai vai Linh Nhiên rít gào. Chuyện này còn cần nó dạy sao, ai di chuyển đến nơi khác mà không học tập hòa nhập vào lối sống của người bản xứ.
"Nhập gia tùy tục, quý tiểu thư ạ."
Linh Nhiên ngập ngừng một hồi lâu. Nàng không quen lộ mặt ở chốn đông người, nữ tử ra đường che mặt được xem như là phép tắc lịch sự. Đột nhiên yêu cầu nàng thay đổi, nàng cảm thấy không thoải mái.
Đành vậy, trước lạ sau quen.
Giữ mạng trước, lễ nghĩa liêm sỉ gì tính sau đi.
"Nhưng mà khoan đã, hình ảnh của ta đã từng bị phát tán, thao tác xóa bỏ của ngươi có chắc ăn không? Ta lại chẳng thể biến ảo khuôn mặt, giờ thò đầu cũng đâu an toàn."
"Ngươi nói cũng có lý."
Hệ thống gật gù. Phen này căng, giấu giếm cũng chết mà lộ ra cũng chết. Vấn đề là chết ngay hay chết từ từ.
"Thôi, ngươi làm sao thì làm, bản hệ thống không có phương án tối ưu khác."
"Hừ, ý kiến tới lui cuối cùng cho ra cái kết luận vô thưởng vô phạt. Ta càng ngày càng nghi ngờ năng lực của ngươi."
Hệ thống tự ái quá, câm miệng giả vờ offline, Linh Nhiên đành đơn độc thích ứng hoàn cảnh mới. Cũng may nàng là người có tâm lý cứng cỏi, nàng cảm giác bản thân chẳng hề xa lạ gì với việc phải hành động độc lập.
"Tâm tính bấp bênh, rốt cuộc trong quá khứ ta là người như thế nào?"
Linh Nhiên lẩm bẩm. Nàng lấy làm khó hiểu, đôi lúc cảm thấy bản thân chắc là một nữ nhân máu lạnh lý trí, nhưng nàng cũng ngờ ngợ rằng mình hẳn là một cô nương xuất thân khuê các, đoan trang, hiền thục.
Nếu không sao nàng lại cảm thấy, nữ tử nên che lấp dung mạo của mình trước người lạ chứ?
Đồng thời nàng lại thấy người khác nghĩ cái gì, chẳng liên quan xíu xiu nào đến nàng cả.
Rõ ràng là hai quan điểm trái chiều, nàng lại thấy điều nào cũng hợp lý.
Thật khó lý giải.
Đều là nàng, rồi lại không phải nàng.
Thôi, không rối rắm, giải quyết vấn đề trước mắt đã, nàng có linh cảm chẳng phải vô duyên vô cớ mà nàng lại xuất hiện ở chốn này.
Bí mật về thân thế, ẩn số đằng sau hình dáng mơ hồ vừa quen vừa lạ cứ chập chờn trong tâm thức của nàng.
"Ôi, thật xin lỗi, các hạ không sao chứ?"
Mải mê vừa suy nghĩ vừa đi đường cho nên nàng va chạm với một người khác. Người kia hẳn cũng đang chăm chú làm việc riêng gì đó cho nên tránh không kịp.
"Thất lễ, mong ngài không lấy làm phiền lòng."
"Là ta đi đường không chú ý, các hạ chớ tự trách. Chuyện này mong ngài bỏ qua cho, ta đang hơi vội một chút, ta xin phép đi trước."
Tròng mắt của người nọ chớp lóe, chẳng mấy chốc liền có một vật thể lạ lùng xuất hiện trước mặt hắn. Cánh cửa bật mở, hắn bước vào trong và vật lạ đó lao đi vun vút.
Công cụ đi đường sao? Thật mới lạ. Nàng đứng nhìn theo, khá tò mò.
"Cái này hẳn là phi hành khí. Ta cũng muốn có một chiếc bay thử xem sao."
"Các hạ quan tâm xin mời ghé cửa hàng của chúng tôi."
Nàng lẩm bẩm một mình thế mà lại có người nghe được. Hắn chủ động bắt chuyện thì Linh Nhiên mới phát hiện, mình đang đứng ở trước một cửa tiệm nhỏ.
"Xin lỗi, ta không cố ý chắn đường."
"Không sao, các hạ muốn đứng bao lâu cũng được. Ngài cũng có thể ghé vào cửa hàng của chúng tôi tham quan thăm thú thỏa thích."
Nhìn thái độ lưỡng lự của nàng, người nọ càng ra sức lôi kéo mời mọc. Hắn quan sát một hồi thấy vị khách hàng tiềm năng này dõi theo xe bay của ông chủ đầy hứng thú, khả năng bán được hàng không thấp.
"Xin mời ngài, cứ ghé vào xem hàng, thích hợp thì mua còn không thì chỉ xem thôi cũng được ạ."
Linh Nhiên lắc đầu từ chối, trong túi nàng chẳng có một xu, mua sắm tiêu pha gì chứ. Nàng vừa định đi luôn thì cửa tiệm chợt mở, có một người đi ra.
"Chuyện gì xảy ra vậy, có khách hàng, sao không mời các hạ ghé vào tiệm?"
"Vâng, tiên sinh. Tôi đang ngỏ lời ạ."
Người vừa tới nhìn nàng mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt màu bạc sáng lấp lánh, nhìn thoáng qua khá ôn hòa. Dù vậy không khó để Linh Nhiên nhận ra hắn cười rất giả tạo. Cả hai người bọn họ đều như thế.
"Cảm tạ ngài, ta không có nhu cầu mua hàng hay tham quan gì cả."
"Không sao, chúc các hạ một ngày tốt lành."
Linh Nhiên quay đầu rời đi. Nàng không biết có một người ở sau đang nhìn bóng lưng mình. Ánh mắt sắt đá kia chợt lóe sắc thái kỳ lạ, không còn mỗi một màu bạc lạnh băng vô cảm nữa.
"Cho người theo sát vị kia, cẩn thận chút đừng để bị phát hiện."
"Vâng, thưa ngài."
Chỉnh sửa cuối: