Chương 10.
Về đến nhà Vương Bạch bệnh, sốt cao 37° không thấy giảm càng mà càng ngày càng tăng. Nên cậu đành xin nghỉ học khi nào khỏe sẽ đi học lại.
Lư Dã thấy Hạo Tử lo lắng cho cậu rất nhiều, nên đưa cậu vào bệnh viện của chị họ cậu đang làm nhờ chị chăm sóc.
Lư Thiệu Phân là con gái thứ hai của nhà họ Lư. Xinh đẹp, giỏi gian năm nay đã 25 tuổi mà vẫn chưa có bạn trai, theo như cô nói thì cô muốn giống như anh trai của mình, muốn tìm người thật sự yêu cô vì cô là cô không có bắt kỳ lý do nào khác. Gia đình cô thấy như vậy cũng thấy không có gì là không tốt nên y theo ý cô, cô muốn khi nào tìm bạn trai hoặc có chồng đều được.
Tập đoàn Lư gia vô cùng lớn, có mặt ở các ngành ghề ở toàn quốc, ở nước ngoài cũng chiếm được một vị trí không nhỏ.
Nhà lớn quy định cũng rất nhiều, đặt biệt là ai cũng có sự nghiệp hoặc gia đình riêng như vậy, thì mỗi tuần đều phải có một ngày cùng nhau về nhà chính dùng bữa.
Để Lư gia có thể kéo dài gia nghiệp làm càng ngày càng lớn như ngày hôm nay, thì không thể không kể tới những quy định khác, cách dạy dỗ tư duy về tình thân gia đình và anh em của họ.
Nhà chính của Lư gia có hai nơi một là thành phố H, hai là ở thôn L, từ lúc ba tuổi nữa năm họ sẽ ở nông thôn, còn nữa năm là ở thành phố. Ở nông thôn giúp họ có những tư duy về cách biệt giàu nghèo, cho họ biết khó khăn của những người nghèo khổ, không xa hoa uổng phí đối với những thứ không cần thiết v.. v..
Ở thành phố thì giúp họ có tư duy khai sáng, có được khí chất của giêng mình, không ò ép hoặc ra lệnh, cho họ một cuộc sống tốt nhất để họ có được sự tự tin. V.. v..
Quan trọng hơn hết là giúp họ có những suy nghĩ đoàn kết.
Ví dụ như:
Một ngày đẹp trời, một đám đầu đinh mang theo sách vở đến trường. Vì một lý do nào đó mà không ai biết, trong lớp có một đám nhóc tự dưng chạy ra chận đường bất nạt anh hoặc em của mình lúc đó nếu chúng ta bắt gặp thì sẽ có phản ứng như thế nào.
A: Chốn đi chỗ khác.
B: Chạy đi méc cô.
C: Xong vào, cả hai cùng ăn đánh.
Hậu quả thực hiện của chườn hợp A là: Về nhà còn bị đánh thảm hơn.
Còn chườn hợp B: Lúc cô đi ra thì anh hoặc em của mình cũng đã bị đánh te tua, cô cũng sẽ không cho họ đánh lại nên: Về đến nhà cũng bị đánh thảm hại hơn
Còn chườn hợp C: Tạo được tinh thần hữu nghị, có phước cùng hưởng có họa cùng chia, về nhà được khen ngợi qua hôm sau cả dồng họ anh chị, em cùng nhau trả thù đi.
Quy định đã khó thực hành càng khó hơn, nhân lực tài lực một không thể thiếu nên mới có Lư gia của ngài hôm nay, đoàn kết nhất trí đối ngoại.
Chủ nhật hôm nay cũng như mọi tuần, mọi người đều về nhà chính, với cách dạy có một không hai của gia tộc nên họ rất là thân với nhau, có chuyện gì cũng cùng nhau chia sẻ.
"Mọi người không biết chứ, em nghi nhóc Lư Dã có người yêu" Thiệu Phân bát quái với mọi người. Tuy Lư Dã, vì một vài lý do ít khi về nhà chính dùng bữa cũng không ở thành phố H và L học tập nhưng không vì đó mà họ không thân nhau.
Xung quanh Thiệu Phân đa số điều chưa lập gia đình hoặc cũng chưa có người yêu nên nghe tới đây cả đám như tiêm máu gà dò hỏi.
"Sao lại nghĩ vậy". Một trong số họ thất mắt hỏi lại.
"Đương nhiên là thấy được, lúc nãy nó còn nhờ em chăm sóc người yêu nó mà".
"Ồ, sao em biết hai người là người yêu".
"Theo nhiều năm kinh nghiệm trong ghề của em, người yêu nó bị bệnh là do ấy ấy quá nhiều nhưng không chịu rư..".
Bốp.
"Anh làm gì mà cốc đầu em vậy?" Cô tức giận ôm đầu la lên.
Một người anh trong phải cổ hũ nghe cô nói càng ngày càng không đứng đắn, chịu không nổi mới tặng cô một đắm.
Đánh xong anh còn quây sang Lư Thừa Tính, em có hay thì nói cho anh em nghe đi.
Trong nhà ai cũng biết Lư Thừa Tính, người đã làm cho gia nghiệp của gia tộc họ càng ngày càng lớn như bây giờ, đặt biệt cổ hũ, đến 32 tuổi mà chưa có một mãnh tình vắt vai. Luôn theo chủ nghĩa cưới rồi mới có thể vượt rào cũng là người đứng đầu cái phái cổ hũ này.
Anh lạnh lùng, ít nói, người lớn tuổi muốn nói chuyện với anh thì không biết nói gì, còn người nhỏ tuổi hơn anh thì sợ anh, không dám nói.
Nhưng họ đều biết thành tích, cống hiến của cậu với gia tộc. Nên họ đều kính sợ anh.
Anh chỉ cần ngồi đó không cần làm gì điều toát ra cái khí thế khiến người ta sợ hải, phong cách quyết đoán, nói một không hai đều khiến người khác dễ dàng khăm phục anh.
Hôm nay anh cũng ngồi đó khuôn mặt không biểu tình, như đang suy nghĩ chuyện gì rất là quan trọng, thấy như vậy mọi người cũng không dám làm phiền anh.
Nhưng không như mọi người suy nghĩ anh chỉ là đang ngồi thẩn thờ mà thôi.
Lư Dã thấy Hạo Tử lo lắng cho cậu rất nhiều, nên đưa cậu vào bệnh viện của chị họ cậu đang làm nhờ chị chăm sóc.
Lư Thiệu Phân là con gái thứ hai của nhà họ Lư. Xinh đẹp, giỏi gian năm nay đã 25 tuổi mà vẫn chưa có bạn trai, theo như cô nói thì cô muốn giống như anh trai của mình, muốn tìm người thật sự yêu cô vì cô là cô không có bắt kỳ lý do nào khác. Gia đình cô thấy như vậy cũng thấy không có gì là không tốt nên y theo ý cô, cô muốn khi nào tìm bạn trai hoặc có chồng đều được.
Tập đoàn Lư gia vô cùng lớn, có mặt ở các ngành ghề ở toàn quốc, ở nước ngoài cũng chiếm được một vị trí không nhỏ.
Nhà lớn quy định cũng rất nhiều, đặt biệt là ai cũng có sự nghiệp hoặc gia đình riêng như vậy, thì mỗi tuần đều phải có một ngày cùng nhau về nhà chính dùng bữa.
Để Lư gia có thể kéo dài gia nghiệp làm càng ngày càng lớn như ngày hôm nay, thì không thể không kể tới những quy định khác, cách dạy dỗ tư duy về tình thân gia đình và anh em của họ.
Nhà chính của Lư gia có hai nơi một là thành phố H, hai là ở thôn L, từ lúc ba tuổi nữa năm họ sẽ ở nông thôn, còn nữa năm là ở thành phố. Ở nông thôn giúp họ có những tư duy về cách biệt giàu nghèo, cho họ biết khó khăn của những người nghèo khổ, không xa hoa uổng phí đối với những thứ không cần thiết v.. v..
Ở thành phố thì giúp họ có tư duy khai sáng, có được khí chất của giêng mình, không ò ép hoặc ra lệnh, cho họ một cuộc sống tốt nhất để họ có được sự tự tin. V.. v..
Quan trọng hơn hết là giúp họ có những suy nghĩ đoàn kết.
Ví dụ như:
Một ngày đẹp trời, một đám đầu đinh mang theo sách vở đến trường. Vì một lý do nào đó mà không ai biết, trong lớp có một đám nhóc tự dưng chạy ra chận đường bất nạt anh hoặc em của mình lúc đó nếu chúng ta bắt gặp thì sẽ có phản ứng như thế nào.
A: Chốn đi chỗ khác.
B: Chạy đi méc cô.
C: Xong vào, cả hai cùng ăn đánh.
Hậu quả thực hiện của chườn hợp A là: Về nhà còn bị đánh thảm hơn.
Còn chườn hợp B: Lúc cô đi ra thì anh hoặc em của mình cũng đã bị đánh te tua, cô cũng sẽ không cho họ đánh lại nên: Về đến nhà cũng bị đánh thảm hại hơn
Còn chườn hợp C: Tạo được tinh thần hữu nghị, có phước cùng hưởng có họa cùng chia, về nhà được khen ngợi qua hôm sau cả dồng họ anh chị, em cùng nhau trả thù đi.
Quy định đã khó thực hành càng khó hơn, nhân lực tài lực một không thể thiếu nên mới có Lư gia của ngài hôm nay, đoàn kết nhất trí đối ngoại.
Chủ nhật hôm nay cũng như mọi tuần, mọi người đều về nhà chính, với cách dạy có một không hai của gia tộc nên họ rất là thân với nhau, có chuyện gì cũng cùng nhau chia sẻ.
"Mọi người không biết chứ, em nghi nhóc Lư Dã có người yêu" Thiệu Phân bát quái với mọi người. Tuy Lư Dã, vì một vài lý do ít khi về nhà chính dùng bữa cũng không ở thành phố H và L học tập nhưng không vì đó mà họ không thân nhau.
Xung quanh Thiệu Phân đa số điều chưa lập gia đình hoặc cũng chưa có người yêu nên nghe tới đây cả đám như tiêm máu gà dò hỏi.
"Sao lại nghĩ vậy". Một trong số họ thất mắt hỏi lại.
"Đương nhiên là thấy được, lúc nãy nó còn nhờ em chăm sóc người yêu nó mà".
"Ồ, sao em biết hai người là người yêu".
"Theo nhiều năm kinh nghiệm trong ghề của em, người yêu nó bị bệnh là do ấy ấy quá nhiều nhưng không chịu rư..".
Bốp.
"Anh làm gì mà cốc đầu em vậy?" Cô tức giận ôm đầu la lên.
Một người anh trong phải cổ hũ nghe cô nói càng ngày càng không đứng đắn, chịu không nổi mới tặng cô một đắm.
Đánh xong anh còn quây sang Lư Thừa Tính, em có hay thì nói cho anh em nghe đi.
Trong nhà ai cũng biết Lư Thừa Tính, người đã làm cho gia nghiệp của gia tộc họ càng ngày càng lớn như bây giờ, đặt biệt cổ hũ, đến 32 tuổi mà chưa có một mãnh tình vắt vai. Luôn theo chủ nghĩa cưới rồi mới có thể vượt rào cũng là người đứng đầu cái phái cổ hũ này.
Anh lạnh lùng, ít nói, người lớn tuổi muốn nói chuyện với anh thì không biết nói gì, còn người nhỏ tuổi hơn anh thì sợ anh, không dám nói.
Nhưng họ đều biết thành tích, cống hiến của cậu với gia tộc. Nên họ đều kính sợ anh.
Anh chỉ cần ngồi đó không cần làm gì điều toát ra cái khí thế khiến người ta sợ hải, phong cách quyết đoán, nói một không hai đều khiến người khác dễ dàng khăm phục anh.
Hôm nay anh cũng ngồi đó khuôn mặt không biểu tình, như đang suy nghĩ chuyện gì rất là quan trọng, thấy như vậy mọi người cũng không dám làm phiền anh.
Nhưng không như mọi người suy nghĩ anh chỉ là đang ngồi thẩn thờ mà thôi.