Sau khi xem phim xong, cả bọn liền kéo nhau đi tham quan công viên giải trí Yukito của Maro Sayya. Đây là một địa điểm khá nổi tiếng đối với hầu hết người dân Nhật Bản nên lượt khách ra vào thực sự rất đông.
Chật vật với đám người nhí nhố suốt hơn nửa tiếng, cuối cùng thì 8 đứa cũng vào được công viên Yukito. Có lẽ do hiện tại đang là mùa đông nên nơi này mới phủ đầy tuyết ở hai bên lối đi.
- Chơi tàu lượn siêu tốc ha! - Roseki đề nghị.
- OK! - Cả đám còn lại ngoài Umeyu và Samuku thì đều hưởng ứng nhiệt tình. Aizz, dường như hình tượng của hai người này là
lạnh lùng như băng tuyết rồi.
Vì một hàng ghế có thể chứa được 2 người nên tất cả đã đồng lòng quyết định bốc thăm để chọn "bạn ngồi cùng hàng". Còn kết quả ấy hả, tới thằng mù còn biết: Hotoka và Umeyu, Samuku và Roseki, Kataya và Sarina, Zakuma và Miyoro. Đứa nào đứa nấy bước vào chỗ, nét mặt có vẻ rất hài lòng.
1...2...3... Chiếc tàu lượn siêu tốc bắt đầu khởi hành một cách "nhàn nhã". Rồi khi đã cách mặt đất chừng ba mươi mét, nó dừng lại ở đỉnh. Và nó phóng một cái "VÈO"! Tốc độ khủng khiếp của nó nói không ngoa thì thực sự là gấp ba lần những chiếc tàu lượn bình thường! Trừ Umeyu "bận" giữ hình tượng ra thì ba cô nàng còn lại đều hét toáng lên, còn bốn chàng trai lại thản nhiên bốc bánh snack ăn. Thực chẳng biết bọn họ đã mua từ lúc nào nữa. Nhưng đâu chỉ có vậy. Đỉnh điểm của câu chuyện chính là khi chịu không nổi trò chơi "gan hùm" này, ba nàng kia còn làm ra loại hành động còn "gan hùm" hơn: ÔM NGƯỜI KẾ BÊN! Ừ thì người kế bên họ là ai...mọi người chắc đã hiểu vấn đề rồi nhỉ?
(3 girls ôm) "OMG Sun, xấu hổ quá đi mất! Nhưng mà cái tàu lượn siêu tốc này khủng khiếp quá đi mất!"
(3 boys 'được' ôm) "What the? Cậu ấy...ôm mình?"
Tình trạng đó cứ tiếp diễn cho đén hơn chục phút sau. Mà tội nhất chắc có lẽ là Hotoka và Umeyu đi. Sống trên đời mười bảy năm chưa từng có một mảnh tình vắt vai, bây giờ cái cảnh ôm ấp này hiện ra trước mắt, hai người họ phải làm sao đây? Đã vậy còn do bên nữ chủ động, đúng là phim 3D sắc nét quá mức cần thiết mà!
Sau khi xuống khỏi chiếc tàu lượn ám ảnh cuộc đời ấy thì Sarina, Roseki và Miyoro đồng loạt rủ nhau đi mua nước để tránh tình huống xấu nhất họ có thể gặp phải. Umeyu cũng đi theo, chứ chẳng lẽ cô một thân thiếu nữ lại đứng cùng một lũ con trai?
Trên đường đi,...
Vốn dĩ đang rất bình thường, nhưng một sự bất bình thường đã xuất hiện khi Umeyu bỗng dưng lại thấy một hàng kem ở đằng xa, theo một cách kỳ diệu nào đó mà không ai biết. Tất nhiên, cô chẳng khác nào mèo thấy mỡ cả, ngay lập tức quay sang bảo 3 nàng kia:
- Mấy cậu cứ đi mua nước đi, tớ chạy đi mua kem cho mọi người nhá!
Rồi chẳng đợi có lời hồi đáp, cô liền vọt đi luôn. Cả Sarina, Roseki và Miyoro đều chỉ biết thở dài ngao ngán rồi vẫn phải đi mua nước.
Còn Umeyu, hiện tại thì cô đang dùng hết tất cả niềm tin yêu và sức lực để chạy tới hàng kem bằng tốc độ ánh sáng. Bỗng dưng cô va phải một ai đó rồi ngã. Cô "ái da" một tiếng, lòng tự nhủ sẽ ghi nhớ thật kĩ dung nhan kẻ đã ngăn cản cô và kem "đến bên nhau". Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn rõ, cô liền thầm tán dương trong nội tâm. Đây là một chàng trai mà sức quyến rũ của hắn tuyệt đối không hề nhẹ, ngũ quan tuấn mĩ, chưa kể lại còn rất cao nữa a! Đặc biệt nhất ở chàng trai này hẳn là đôi mắt đi. Đó là một đôi mắt hai mí màu nâu đen với cái nhìn sắc bén, nhanh nhạy. Không hiểu sao, cô lại cảm thấy từ duy nhất để diễn tả hắn có lẽ là...giảo hoạt chăng?
Hắn nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên, khẽ cười:
- Em không sao chứ?
- Ah, dạ... Em không sao. - Cô xua tay, cười cười nhưng vẫn không quên nhiệm vụ "giữ hình tượng".
- Không sao là tốt rồi. Vừa rồi là anh hơi vội, xin lỗi em. Anh tên Ikuto, Tsukiyomi Ikuto. Còn em?
- Ah, em là Hinamori Umeyu.
- Umeyu...tên rất đẹp. Quên mất, bây giờ anh có việc, hẹn gặp lại em.
Nói rồi, hắn liền quay lưng rảo bước đi, môi khẽ nhếch lên. Có lẽ không ai để ý rằng, trên tay hắn từ lúc nào đã hiện diện mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá của Umeyu. Tsukiyomi Ikuto - hắn là một kẻ mà không phải muốn là có thể đùa giỡn. Bất cứ ai cũng phải...khiếp sợ hắn.
Còn Umeyu, cô đứng đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn mất hồi lâu. Không hiểu sao, cô lại cảm thấy cái tên Ikuto rất quen thuộc. Cứ như cô với hắn có quen biết, có quan hệ rất tốt, mà lại cứ như...giữa hai người cũng có một hiềm khích khó có thể tháo gỡ. Mà thôi, chuyện cô quan tâm nhất bây giờ chính là mấy cây kem. Kem là chân ái a!
Chật vật luồn lách cả một lúc, cô cuối cùng cũng nhìn thấy 7 con người kia đang thản nhiên tám chuyện.
- Hey! Cho mọi người này! - Umeyu tiến đến, chìa mấy cây kem trên tay ra.
- Wow, kem hả? Arigato! - Hotoka cầm cây kem vani một vách thèm thuồng. Aizz, đáng lẽ cũng chẳng đến mức này, nếu như không phải bằng một lý do nào đó mà hơn 10 năm nay cậu bỗng dưng bị cách ly với kem. Kể cũng tội, đúng lúc cậu đang định liếm thì...
- DỪNG LẠI! - Ngoại trừ Umeyu ra thì đám còn lại không hẹn trước mà đồng thanh hét lên.
- Hả? Vụ gì vậy? - Hotoka ngơ ngác hỏi, đồng thời trong lòng cũng không ngừng gào thét sao mỗi lần tính ăn kem đều xảy ra chuyện.
- Cậu...không được ăn! - Zakuma nhanh tay giựt lấy cây kem trên tay Hotoka mà liếm liếm, hy vọng cậu sẽ không thèm tới nỗi ăn cả đồ dính nước miếng của người khác.
- Tại sao chứ? Kem ngon mà? - Hotoka giãy nãy lên, thực không hiểu nổi những người xung quanh cậu nữa.
- Nó...
- Không tốt cho sức khỏe! - Miyoro lên tiếng, kịp thời cứu vớt một "linh hồn tội lỗi". - Thôi, không ai ăn nữa, đem bỏ hết đi.
- Yes yes yes! - Lũ còn lại phụ họa nhiệt tình trên cả nhiệt tình.
Và thế là Zakyma với Samuku đem mấy cây kem đó "tiêu hủy" ở đâu không biết, bỏ lại Umeyu vẫn hoang mang với tiếng lòng mong mỏi được ăn kem.
(Tất cả trừ Hotoyu) "Phù, hên quá! Sức mạnh của Hotoka giờ đã khó kiểm soát mà ăn kem vào thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây!"
- À phải rồi, khi nãy tớ có gặp một người, trông cũng đẹp trai lắm, không hiểu sao tớ cứ thấy quen quen. - Umeyu kể. - Hình như tên là Ikuto, họ là... À, là Tsukiyomi.
- Tsukiyomi Ikuto? - Sáu cái miệng nào đấy hét lên, tất nhiên là bỏ Hotoka qua một bên đi.
- Ừm.
- Cậu phải nhớ, tuyệt đối...tránh xa hắn ta, càng xa càng tốt. - Sarina yêu cầu, vẻ mặt cả bọn đột nhiên nghiêm túc lạ thường.
- Sao lại vậy?
- Cậu cứ biết vậy là được rồi. Mà thôi, bỏ qua đi, giờ chơi cái đã! - Rồi Sarina kéo cô đi.
(Umeyu) "Mặc dù Sarina cậu ấy đã nói là bỏ qua, nhưng mình thực sự cảm thấy rất kì lạ. Phải tuyệt đối tránh xa người tên Ikuto kia, là tại sao chứ? Hắn là kẻ thù của mọi người à? Hay là do mấy cậu ấy ghen tị vì dung mạo của người ta?"
* * *
Hôm đó cả đám đã cùng nhau quậy tưng bừng hoa lá ở Maro Sayya. Samuku tham gia thi bơi lấy của ban tổ chức biết bao nhiêu phần thưởng, còn Miyoro thi nhảy cứ như thần thánh, quán quân cuộc thi 3 năm liền còn chịu thua nữa là... Mà đặc biệt nhất là "thiên tài" gắp thú bông Zakuma, chỉ một lượt mà "lượm" được 16 con thú bông, đem chia đều cho nhóm... Aizz, nói chung là quậy đến mức giám đốc phải chạy tới gặp rồi van lạy, xin cho người ta kinh doanh buôn bán.
Chiều tàn, cả bọn đành phải tạm biệt nhau. Có lẽ hôm nay là một ngày vô cùng đáng nhớ của họ, đi về mà trên tay đứa nào đứa nấy cầm chừng 5, 6 túi quà to đùng. Haizz...chắc Maro Sayya sẽ phá sản sớm thôi nếu họ còn lui tới thường xuyên.
Nhà Umeyu,...
Cô uể oải mở cửa vào nhà, lên phòng quăng đống quà vào một góc rồi đi tắm. Tắm xong thì cũng lên giường đánh một giấc ngon lành luôn. Ây, có lẽ đã quá mệt (với lũ điên kia) rồi.
Nhà Hotoka,...
Cậu vui vẻ đẩy cửa:
- Con về rồi!
- Con về rồi à? - Mẹ cậu từ trong bếp chạy ra. Ôi giời, mẹ cậu lại đi tranh việc làm với dì Akira rồi.
- Vâng. Mà ba đâu rồi mẹ?
- Ba con tới công ty rồi. Có việc đột xuất, hình như quan trọng lắm nên chắc ông ấy không về đâu.
- Thiệt tình, Noel mà cũng... - Cậu thở dài. Vốn tưởng năm nay cậu sẽ được đón Noel cùng gia đình sau bao năm xa cách, ai ngờ đâu...
- Thôi thôi, giờ con lên phòng tắm rửa, sau đó đi chơi với mẹ. Sẽ vui lắm cho coi! - Bà nháy mắt.
- Vâng. - Rồi cậu mang cả đống quà nặng trịch lên phòng.
Tình hình nhà của 2 nhân vật chính là vậy, còn 6 người kia á...nhà trống trơn, không có lấy một, à không, nửa bóng người. Haizz...chắc mấy con ma cô đơn lắm!
Phố Tokyo,...
Trên con phố đông nghẹt người này, thấp thoáng là hình ảnh sáu con người gồm ba trai, ba gái tung tăng xách đồ đi chơi. Khỏi nói cũng biết mấy "thím" nào rồi. Zakuma đề nghị:
- Bây giờ chúng ta ai về nhà nấy cất đồ rồi hẹn nhau ở bãi đất trống nhé!
Vừa dứt câu, năm người còn lại (Thực ra là bốn tại Samuku đang nhập vai cool boy xuất thần quá) liền quay sang nhìn nó với ánh mắt cún con, tràn đầy mong đợi, mà cái mong đợi ấy cốt lõi chỉ là "Cậu mang đồ về giúp tớ đi!". Nó thở dài thườn thượt, thầm trách số khổ khi có những đứa bạn lười như hủi này:
- Thôi được rồi, mấy cậu ra bãi đất trống trước đi, tớ cất đồ cho.
- YEAH! ZAKUMA-KUN MUÔN NĂM!
Và diễn biến tiếp theo thì chắc chắn là bạn đã biết rồi. Cả đám để đồ lại cho Zakuma rồi chạy biến.
- Thật là... Không sao, mình là gió, mình thuộc hệ gió mà! Chuyện này chẳng là gì cả! - Haizz.. Giờ thì mọi người đã hiểu 'nỗi lòng' của gió rồi đó!
Hóa ra lí do 6 người còn lại chưa về nhà là vì hẹn nhau đi chơi chập hai mà không có hai nhân vật chính của truyện. Thật đáng chết mà, bỏ Hotoyu ở nhà thì ít nhất cũng phải rủ con Au này đi chứ!
Sau khi "hộ tống" đống đồ kia một cách an toàn thì nó bay thẳng đến bãi đất trống - nơi có 5 người nào đó đang chờ.
- Hey, đi thôi mọi người! - Nó đứng từ xa vẫy tay, gọi to.
Cả đám nhanh chóng chạy tới chỗ Zakuma, rồi họ "dắt" tay nhau dung dăng dung dẻ mà đi chơi. Họ dạo quanh phố Tokyo. Đêm nay, bầu trời tối mịt, tất cả đèn đường đều tắt, duy chỉ có những thứ đồ trang trí đường phố và cây xanh tỏa sáng, những đốm sáng lập lòe, đẹp mắt. Đâu đó, vài "Ông già Noel" với túi quà nặng trĩu trên vai đang đi qua đi lại phát quà cho những đứa trẻ đi đường. Nhìn nụ cười nở trên khuôn mặt thơ ngây của chúng như làm mọi buồn phiền trong cuộc sống tan biến hết vậy. Sáu người bọn họ nhảy tưng tưng trên phố, ghé vào mấy quán ăn, cửa tiệm,... mà phá tới bến. Bài thánh ca chợt vang lên đâu đây, thật thánh thót mà cũng thật nghiêm trang. Phần lớn người ta đều nói mùa đông rất lạnh, lạnh đến thấu xương, nhưng với họ thì nó lại ấm áp biết bao. Khoảnh khắc những người thân trong gia đình hay những đứa bạn chí cốt thế này quây quần bên nhau giữa tiết trời rét buốt, cùng cười nói rôm rả, sưởi ấm cho nhau, chẳng phải rất ý nghĩa hay sao?
- Này... - Sarina khẽ lên tiếng, nhỏ thôi, nhưng đã đủ khiến năm con người kia phải dừng bước. - Chúng ta...làm vậy có đúng không?
Tất cả đều im lặng. Đúng...hay sai? Họ không thể xác định được.
- Đừng lo, sẽ không sao đâu. - Kataya chợt nắm chặt lấy tay cô. - Tin tớ đi, chỉ gặp thôi thì sẽ không sao đâu. Chứ cứ để hai cậu ấy xa cách nhau như thế, tớ chịu không nổi.
- Ừm. - Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn mông lung với rất nhiều những suy nghĩ rối bời. "Cậu bảo tớ tin cậu sao, Kataya-kun? Tớ có thể sao? Khi mà chỉ cần dăm ba câu hỏi là hai cậu ấy có thể nhận ra nhau. Như vậy thì viên ngọc Tử Uyên..."
Chợt, đôi mắt họ như dán chặt vào một nam nhân đang đứng trước cửa hàng bán đồ lưu niệm phía xa, tay nâng niu mặt dây chuyền hình cỏ 4 lá giống của Umeyu, môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười _ cái nụ cười hoàn mĩ khiến bao nhiêu nữ nhân phải mê mệt. Là hắn, Tsukiyomi Ikuto. Tất cả nhìn nhau một hồi, rồi đồng loạt gật đầu, rảo bước tới chỗ hắn.
- Yah, Ikuto-kun! - Kataya gọi, giọng nói có chút...mỉa mai.
Hắn thừa biết là ai, chỉ cười nhạt, nhàn nhã nói:
- Đã lâu không gặp.
- Lâu gì, trưa nay ngươi mới xuất hiện ở Maro Sayya còn gì, vậy mà không chào bọn ta tiếng nào, lại còn tìm Ume-chan làm quen. - Roseki bình thản đáp.
- Hahaha... - Hắn bật cười. - Các ngươi thu thập tin tức cũng nhanh nhỉ?
- Im đi! - Miyoro gằn giọng. - Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động tới một sợi tóc của cậu ấy hay Hotoka, thì ngươi chết chắc rồi.
- Được, ta không động tới. Nhưng còn cái này...thì sao? - Hắn cầm mặt dây chuyền lơ lửng giữa không trung, vẻ đùa cợt.
- Aish, trả đây! - Sarina tức giận hét lên, nhưng khi cô vừa lao đến thì hắn đã biến mất, chỉ còn màn khói trắng nhạt nhòa.
Nhà Umeyu,...
Cô trăn trở mãi mà vẫn không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt lại, cô đều mơ thấy ác mộng. Cô thấy mình đóng băng một ai đó, rồi những con quái vật kì lạ xuất hiện. Cả bảy người bạn kia của cô cũng ở đó. Gì đây? Cô gọi một người đàn ông lạ mặt là phụ vương, và nơi ấy là một tòa lâu đài tuyệt đẹp. Ikuto...cô đánh nhau với Ikuto sao? Thứ hai người sử dụng để đánh nhau cũng rất lạ, chính là những thứ sức mạnh "ảo tưởng". Rồi hắn đánh gục cô, thanh kusanagi đang quyết định sống chết của cô. Và...
- KHÔNG! - Umeyu bật dậy, khuôn mặt hốt hoảng tột độ.
Nhắm mắt, hình ảnh đó lại hiện ra.
Đêm nay là Giáng Sinh, có lẽ cô nên ra ngoài một chút...
Nhà Hotoka,...
- Hotoka à, nhanh lên con! - Mẹ cậu đứng dưới lầu vọng lên.
- Vâng. - Cậu khoác áo, chạy nhanh xuống lầu. - Đi thôi mẹ!
* * *
Quay lại với 6 người kia,...
Ai cũng tức điên lên sau khi tên Ikuto đó biến mất không một dấu vết. Nhưng Zakuma và Samuku lại là hai người mất kiểm soát nhất. Gió trở mạnh những cây xanh chao đảo, những chiếc lá già, khô rơi đầy trên mặt đất. Mây đen mù mịt kéo đến, cả bầu trời nhuốm màu xám xịt. Một giọt...hai giọt...mưa lác đác rơi, rồi... "Rào"! Một trận mưa lớn đổ xuống. Tất cả mọi người đều không nghĩ đêm nay sẽ mưa nên không ai mang dù hay áo mưa, giờ ào đột ngột quá nên chỉ biết hoảng loạn chạy về nhà hay tìm chỗ trú. Dưới mái hiên, vài đôi tình nhân đang đứng. Bàn tay họ siết chặt vào nhau, truyền hơi ấm của mình cho đối phương. Mưa lách tách rơi, trông như tấm màn dày đặc bao phủ cả không gian...
Dần ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Miyoro gắng sức hét lên:
- Zakuma, Samuku, hai cậu bình tĩnh cái đi, đừng giận quá!
Cả hai cũng dần trấn tĩnh được tinh thần. Gió nhẹ bớt, mưa ngớt dần. Sarina lên tiếng:
- Thôi, bỏ qua hắn ta đi, hôm nay là Noel, đừng làm tinh thần người Trái Đất hỗn loạn.
Sau đó sáu người họ rời đi. Cái mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá đó..là bùa hộ mệnh của công chúa, ngoài ra nó còn là một thứ cực kì quan trọng mà chỉ họ mới biết. (Hotoyu không phải là không biết nhưng trong quá khứ có chút trục trặc nên giờ coi như không biết gì nhá!) Nếu Ikuto khám phá được...họ thực không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra. Việc trước tiên là phải lấy lại mặt dây chuyền cái đã!
Cách chỗ họ không xa, Ikuto đang đứng dưới một tán cây cổ thụ, trên tay vẫn là mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá, môi khẽ cười gian tà:
- Công chúa đáng kính, "hạ thần" mạn phép giữ thứ này một thời gian.
Rồi hắn rảo bước đi. Hắn biết bây giờ bản thân phải làm gì: Thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
NGs aka CHUYÊN MỤC "BUNG LỤA" CÙNG [LẠNH]
NGs 1:
Còn Umeyu, hiện tại thì cô đang dùng hết tất cả niềm tin yêu và sức lực để chạy tới hàng kem bằng tốc độ ánh sáng.
Au: Ể, tốc độ ánh sáng thì phải kêu Miyoro hay Sarina chứ?
Umeyu: Có im hay không, ta đóng băng nhà ngươi bây giờ!
Au*lắc đầu lia lịa*: Dạ thôi ạ!
NGs 2:
Hôm đó cả đám đã cùng nhau quậy tưng bừng hoa lá ở Maro Sayya. Samuku tham gia thi bơi lấy của ban tổ chức biết bao nhiêu phần thưởng, còn Miyoro thi nhảy cứ như thần thánh, quán quân cuộc thi 3 năm liền còn chịu thua nữa là... Mà đặc biệt nhất là "thiên tài" gắp thú bông Zakuma, chỉ một lượt mà "lượm" được 16 con thú bông, đem chia đều cho nhóm... Aizz, nói chung là quậy đến mức giám đốc phải chạy tới gặp rồi van lạy, xin cho người ta kinh doanh buôn bán.
Au *
khinh bỉ*: Toàn một lũ chơi ăn gian!
Miyoro: Cái này không phải là ăn gian a, mấy cậu ấy chỉ là sử dụng chút khả năng đặc biệt của mình thôi mà!
Au: Cái gì mà khả năng đặc biệt chứ? Mấy cái khả năng đó tôi cho mấy người đâu phải để làm chuyện này!
Zakuma: Ơ nhưng mà...
Au: Thôi thôi, đừng biện hộ thêm một tiếng nào nữa, với người Trái Đất vậy đã là ăn gian rồi!
Samuku: Chẳng phải đống đó là kịch bản của cô sao?
Au: Ơ cái đó... Hình như không có...
Roseki*
giơ xấp kịch bản, ngay trang đang được nói đến*: Đây, vật chứng.
Au*
trở mặt cầu hòa*: Ây thôi mà, những thứ đó...
All: Đồ hai mặt!
Au: . Ah haha, thực ra thì...tui còn nhiều mặt lắm đấy..
All*
cạn lời-ing*:.
NGs 3:
- Thật là... Không sao, mình là gió, mình thuộc hệ gió mà! Chuyện này chẳng là gì cả! - Haizz... Giờ thì mọi người đã hiểu 'nỗi lòng' của gió rồi đó!
Au: Quả báo khi đi chơi không rủ con Au này đấy nhá!
Zakuma: Mi mà không được đi á? Không đi thì mi làm sao thấy được diễn biến của truyện hả?
Au: Thì ý là phải đi cùng các người đấy! Chứ nhìn lén kiểu này thì còn gì thú vị?
Zakuma: Thì cũng được đi còn gì?
Au: Aizz... Thôi đi, ta sẽ dìm chết mấy người để trả thù không được đi chơi! *
bỏ đi *
Zakuma*
chạy theo*: Ới ới, cho anh xin lỗi! Lần sau sẽ rủ em đi chơi mà! Đừng để Miyoro rời xa anh a~
Au: Ơ...em chưa nhắc gì đến Miyoro... Cảm ơn anh đã nhắc! *
nháy mắt*
Zakuma: . OMG!