Bài viết: 0 

Chương 21: Hóa ra thế giới này thật tròn và nhỏ bé.
Chúng tôi đến trước cửa nhà Hương Mi. Nhìn ngôi nhà bề thế đã biết gia chủ giàu có cỡ nào. Hương Mi chạy ào ra sau khi nghe tiếng Nguyệt Anh, nhưng lập tức khựng lại trợn mắt nhìn Tuấn đứng sau tôi.
Nhỏ Nguyệt anh ngạc nhiên hỏi, Hương Mi lúc túng lắc đầu bảo không không, chỉ là hơi giống một người bạn.
Tôi nhìn đôi mắt Hương Mi rồi quay sang nhìn Tuấn, tôi phát hiện ra rằng: Hai người họ có đôi mắt giống hệt nhau. Chỉ có điều trong đôi mắt Tuấn váng vất một nỗi buồn và một sự kiên định lạ thường, tôi hiểu ngay ra rằng: Đây chính là con gái của bố Tuấn, là em cùng cha khác mẹ của anh. Và đây là nhà của bố anh.
Nhỏ Nguyệt Anh cũng rất nhạy cảm, nhỏ chỉ cầm lấy đồ, từ chối không vào nhà chơi mà tạm biệt Hương Mi và về luôn.
Trên đường về, nhỏ cũng không hỏi gì Tuấn cả. Không khí khá trầm lắng. Cuối cùng để lấy lại không khí, tôi bảo với Tuấn về kế hoạch du lịch của hai gia đình.
Mẹ tôi và mẹ Nguyệt Anh đã lên xong kế hoạch đi du lịch rồi, chỉ chờ chúng tôi thi xong là lượn thôi. Mẹ tôi còn kê luôn cả Tuấn vào nhân sự của gia đình để mua vé tầu mà chả thèm hỏi ý kiến tôi, với Tuấn.
Tuấn còn chưa nói gì, Nguyệt Anh đã nhao lên đòi anh đi cùng. Tuấn bảo: Anh đã từ chối đâu nào. Thế là chốt kèo đi chơi.
Tôi và Tuấn đưa nhỏ Nguyệt Anh về, rồi vứt lại một xe và phóng đến tiệm game. Mấy ông anh tôi chắc đã làm được vài trận rồi cũng nên. Thấy chúng tôi vào, mấy ông ấy chỉ ngóc lên nhìn cái rồi bảo chờ hết trận, trận này đang dở. Tôi và anh ra trước cửa quán, tôi hỏi anh: Đấy là nhà bố anh à?
Anh cười: Nhạy như cún ấy nhỉ. Đó là bố anh và em gái cùng cha khác mẹ với anh. Nó cũng xinh ấy chứ.
Uhm. Khá giống anh, nhất là đôi mắt ấy. Nhưng mà nó hình như muốn giấu quan hệ với anh à?
Uhm, bên nhà nội anh, ai cũng muốn giấu. Anh là vết nhơ của cả họ ấy. Haha.
Tôi thấy anh cười mà lòng đau xót. Tôi định vươn tay ôm lấy mặt anh nhưng giọng anh tôi đã ơi ới từ trong tiệm vọng ra, Tuấn kéo tay tôi bước vào tiệm, tôi nắm lấy bàn tay anh và nghĩ rằng sẽ mãi mãi không bao giờ buông bàn tay ấy. Nhưng lúc bấy giờ tôi không thể ngờ được, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi nhưng ở một hình thức khác, một hình thức mà tôi thà đánh tất cả cũng không muốn chấp nhận.
Nhỏ Nguyệt anh ngạc nhiên hỏi, Hương Mi lúc túng lắc đầu bảo không không, chỉ là hơi giống một người bạn.
Tôi nhìn đôi mắt Hương Mi rồi quay sang nhìn Tuấn, tôi phát hiện ra rằng: Hai người họ có đôi mắt giống hệt nhau. Chỉ có điều trong đôi mắt Tuấn váng vất một nỗi buồn và một sự kiên định lạ thường, tôi hiểu ngay ra rằng: Đây chính là con gái của bố Tuấn, là em cùng cha khác mẹ của anh. Và đây là nhà của bố anh.
Nhỏ Nguyệt Anh cũng rất nhạy cảm, nhỏ chỉ cầm lấy đồ, từ chối không vào nhà chơi mà tạm biệt Hương Mi và về luôn.
Trên đường về, nhỏ cũng không hỏi gì Tuấn cả. Không khí khá trầm lắng. Cuối cùng để lấy lại không khí, tôi bảo với Tuấn về kế hoạch du lịch của hai gia đình.
Mẹ tôi và mẹ Nguyệt Anh đã lên xong kế hoạch đi du lịch rồi, chỉ chờ chúng tôi thi xong là lượn thôi. Mẹ tôi còn kê luôn cả Tuấn vào nhân sự của gia đình để mua vé tầu mà chả thèm hỏi ý kiến tôi, với Tuấn.
Tuấn còn chưa nói gì, Nguyệt Anh đã nhao lên đòi anh đi cùng. Tuấn bảo: Anh đã từ chối đâu nào. Thế là chốt kèo đi chơi.
Tôi và Tuấn đưa nhỏ Nguyệt Anh về, rồi vứt lại một xe và phóng đến tiệm game. Mấy ông anh tôi chắc đã làm được vài trận rồi cũng nên. Thấy chúng tôi vào, mấy ông ấy chỉ ngóc lên nhìn cái rồi bảo chờ hết trận, trận này đang dở. Tôi và anh ra trước cửa quán, tôi hỏi anh: Đấy là nhà bố anh à?
Anh cười: Nhạy như cún ấy nhỉ. Đó là bố anh và em gái cùng cha khác mẹ với anh. Nó cũng xinh ấy chứ.
Uhm. Khá giống anh, nhất là đôi mắt ấy. Nhưng mà nó hình như muốn giấu quan hệ với anh à?
Uhm, bên nhà nội anh, ai cũng muốn giấu. Anh là vết nhơ của cả họ ấy. Haha.
Tôi thấy anh cười mà lòng đau xót. Tôi định vươn tay ôm lấy mặt anh nhưng giọng anh tôi đã ơi ới từ trong tiệm vọng ra, Tuấn kéo tay tôi bước vào tiệm, tôi nắm lấy bàn tay anh và nghĩ rằng sẽ mãi mãi không bao giờ buông bàn tay ấy. Nhưng lúc bấy giờ tôi không thể ngờ được, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi nhưng ở một hình thức khác, một hình thức mà tôi thà đánh tất cả cũng không muốn chấp nhận.