Bài viết: 0 

Chương 11: Tết xum vầy, còn ai lạc lõng giữa lòng Hà Nội?
Sáng ngủ dậy, tôi đã nghe mẹ tôi khen ngợi Tuấn vì đã dậy sớm cùng bà chuẩn bị đồ ăn sáng, mẹ tôi suýt soa khen tay nghề Tuấn nhân tiện thì càm ràm anh em tôi. Theo lời mẹ tôi thì "Ba thằng giặc ấy chỉ có nước phá hoại chứ làm ăn gì được đâu", làm tôi phải lên tiếng bảo mẹ "Đừng vì miếng ăn mà bán con đi thế chứ". Thấy tôi lon ton định nhảy xuống ăn, mẹ tôi đã quạc quạc bắt đi đánh răng rửa mặt. Tôi vui vẻ tuân lệnh nhân tiện lên ới ới gọi Nguyệt Anh qua cửa sổ hỏi nhỏ có muốn ăn sáng không. Nhỏ kéo rèm ra, ném cho tôi một cái lườm cháy mặt nhưng khi nghe tôi nói anh Tuấn nấu đấy, nhỏ vùng dậy đánh răng rửa mặt, trang điểm và mặc bộ váy màu caro xinh xắn rồi vọt sang nhà tôi bằng tốc độ ánh sáng.
Trong bữa ăn, bố tôi hỏi mẹ về kế hoạch sắm tết và hỏi có cần tôi và bố đưa đi không. Tôi chối liền. Lý do thì đơn giản lắm: Đi với bố mẹ tôi chỉ có mà vừa đau mắt vừa đau chân thôi. Đau mắt vì sẽ phải nhìn cảnh hai ông bà già nắm tay nhau thong thả đi mua đồ như phim Hàn Quốc. Còn đau chân là vì tôi sẽ phải là người bê đống đồ ấy chứ còn ai vào đây nữa. Nhà khác thì mẹ chiều con chứ nhà tôi mẹ tôi chỉ chiều bố tôi thôi, còn ba anh em tôi đều là tay sai hết. Mẹ tôi bảo "Chỉ có bố tôi ở đến già chứ chúng mày có bạn gái, người yêu cái là vứt mẹ sau đầu ngay nên chiều chúng mày có mà lỗ to à". Nghe lý luận của mẹ tôi, anh em tôi đành ngậm tăm.
Sau bữa cơm, tôi đưa Tuấn ra bến xe buýt. Anh tạm biệt tôi và nói chắc anh chuẩn bị đồ đi ăn tết nên thời gian tới không gặp bọn tôi được.
Quả thật mấy ngày sau đó anh em tôi được nghỉ học và trở thành cu li khổ sai cho mẹ tôi. Mẹ tôi chống nạnh chỉ đạo ba anh em chạy từ tầng một lên tầng bốn, lau hết tất cả các cửa sổ, cửa kính, chỉ đến khi nhà sáng loáng lên mẹ tôi mới hài lòng gật đầu. Tôi bảo với hai anh "Chả nhẽ bà kế toán trưởng nào cũng kinh khủng như mẹ sao? Sau này lấy vợ nhất định phải tránh xa dân kế toán ra."
Hai anh tôi cũng âm thầm gật đầu đồng ý.
Sau đó là đến tiết mục đi mua đồ tết. Vì công việc bố tôi rất bận, có khi giao thừa vẫn còn phải trực ở cơ quan nên hầu như năm nào cũng là ba mẹ con lo liệu tết.
Dưới sự chỉ huy của mẹ tôi, ba anh em tôi như những chú ong, cầm theo danh sách mẹ đã lên, tản đi khắp nơi trong siêu thị để lùng mua đồ và rồi lại như cu li khệ nệ xách đồ.
Xung quanh chúng tôi, nhà nhà sắm sửa tết nhất. Ai cũng bận rộn, cố cho xong công việc để đón một cái tết thật ấm áp. Tôi nghĩ rằng nhà Tuấn chắc cũng thế. Cho đến mùng một Tết. Tôi và mẹ tôi lê chùa thắp hương. Vốn dĩ cả nhà Nguyệt Anh nữa nhưng tự nhiên nhà nhỏ có khách đến chúc tết nên mẹ con tôi đi trước. Mẹ tôi vừa đi vừa dặn vào thắp hương phải cho thành tâm vào để năm nay các cụ phù hộ cho thi cử tốt. Tôi nén cười, cố gắng trưng ra bộ mặt thành kính và làm theo mẹ tôi. Đi hết một vòng, trên đường về, tôi lơ đãng phóng tầm mắt ra xung quanh và chợt ngỡ ngàng khi thấy một bóng hình quen thuộc: Hóa ra là Tuấn. Anh đang lang thang dọc bờ hồ, hình như có đợt gió lạnh thổi qua, tôi cảm tưởng anh khẽ rùng mình khép chặt tà áo. Bóng dáng ấy cô đơn đến lạ lùng. Tôi tự hỏi "Anh cùng gia đình đi lễ chùa hay anh đi đâu mà một mình lạc lõng giữa không khí tết rộn ràng này?"
Trong bữa ăn, bố tôi hỏi mẹ về kế hoạch sắm tết và hỏi có cần tôi và bố đưa đi không. Tôi chối liền. Lý do thì đơn giản lắm: Đi với bố mẹ tôi chỉ có mà vừa đau mắt vừa đau chân thôi. Đau mắt vì sẽ phải nhìn cảnh hai ông bà già nắm tay nhau thong thả đi mua đồ như phim Hàn Quốc. Còn đau chân là vì tôi sẽ phải là người bê đống đồ ấy chứ còn ai vào đây nữa. Nhà khác thì mẹ chiều con chứ nhà tôi mẹ tôi chỉ chiều bố tôi thôi, còn ba anh em tôi đều là tay sai hết. Mẹ tôi bảo "Chỉ có bố tôi ở đến già chứ chúng mày có bạn gái, người yêu cái là vứt mẹ sau đầu ngay nên chiều chúng mày có mà lỗ to à". Nghe lý luận của mẹ tôi, anh em tôi đành ngậm tăm.
Sau bữa cơm, tôi đưa Tuấn ra bến xe buýt. Anh tạm biệt tôi và nói chắc anh chuẩn bị đồ đi ăn tết nên thời gian tới không gặp bọn tôi được.
Quả thật mấy ngày sau đó anh em tôi được nghỉ học và trở thành cu li khổ sai cho mẹ tôi. Mẹ tôi chống nạnh chỉ đạo ba anh em chạy từ tầng một lên tầng bốn, lau hết tất cả các cửa sổ, cửa kính, chỉ đến khi nhà sáng loáng lên mẹ tôi mới hài lòng gật đầu. Tôi bảo với hai anh "Chả nhẽ bà kế toán trưởng nào cũng kinh khủng như mẹ sao? Sau này lấy vợ nhất định phải tránh xa dân kế toán ra."
Hai anh tôi cũng âm thầm gật đầu đồng ý.
Sau đó là đến tiết mục đi mua đồ tết. Vì công việc bố tôi rất bận, có khi giao thừa vẫn còn phải trực ở cơ quan nên hầu như năm nào cũng là ba mẹ con lo liệu tết.
Dưới sự chỉ huy của mẹ tôi, ba anh em tôi như những chú ong, cầm theo danh sách mẹ đã lên, tản đi khắp nơi trong siêu thị để lùng mua đồ và rồi lại như cu li khệ nệ xách đồ.
Xung quanh chúng tôi, nhà nhà sắm sửa tết nhất. Ai cũng bận rộn, cố cho xong công việc để đón một cái tết thật ấm áp. Tôi nghĩ rằng nhà Tuấn chắc cũng thế. Cho đến mùng một Tết. Tôi và mẹ tôi lê chùa thắp hương. Vốn dĩ cả nhà Nguyệt Anh nữa nhưng tự nhiên nhà nhỏ có khách đến chúc tết nên mẹ con tôi đi trước. Mẹ tôi vừa đi vừa dặn vào thắp hương phải cho thành tâm vào để năm nay các cụ phù hộ cho thi cử tốt. Tôi nén cười, cố gắng trưng ra bộ mặt thành kính và làm theo mẹ tôi. Đi hết một vòng, trên đường về, tôi lơ đãng phóng tầm mắt ra xung quanh và chợt ngỡ ngàng khi thấy một bóng hình quen thuộc: Hóa ra là Tuấn. Anh đang lang thang dọc bờ hồ, hình như có đợt gió lạnh thổi qua, tôi cảm tưởng anh khẽ rùng mình khép chặt tà áo. Bóng dáng ấy cô đơn đến lạ lùng. Tôi tự hỏi "Anh cùng gia đình đi lễ chùa hay anh đi đâu mà một mình lạc lõng giữa không khí tết rộn ràng này?"
Chỉnh sửa cuối: