Welcome! You have been invited by Cô gái của bầu trời to join our community. Please click here to register.
Mình là nột cô gái sống khá nội tâm. Trong đời thường mình hay để ý từng chi tiết từ vặt vãnh đến những chuyện to lớn của người khác tác động lên mình.

Đôi khi khá tốt khi là một người tỉ mỉ, thận trọng. Nhưng mình lại sống khá nội tâm.

Mình luôn suy nghĩ những chuyện về cách nhìn nhận của họ đối với mình, trong cách nói chuyện mình sợ mình nói sai, sợ mình nói quá, sợ làm họ buồn.

Và khi họ mắng mình, họ có những thắc mắc với mình, khi họ có thái độ mặc cảm với mình thì mình luôn trằn trọc suy nghĩ về tấy cả chuyện đã qua. Từ câu nói, hành động không hay của họ đối với mình.

Ngay cả khi chuyện ngày xưa bị ba mẹ chửi những câu nói khá chạm đến lòng tự ái đến bây giờ mình vẫn còn nhớ, vẫn còn để trong lòng mặc dù bây giờ ba mẹ rất tốt với mình.

Có thể nói mình là kiểu người chuyện buồn thì ôm khư khư, và luôn có suy nghĩ là mình bị dư thừa trong mọi mối quan hệ.

Thật sự lúc nào cũng phải đấu tranh tư tưởng rằng chuyện buồn vứt đi, chuyện vui mới kể nhưng cứ nói thì lại nhớ, lại buồn. Mình ít tâm sự với họ nhưng chuyện của họ mình rành như tranh, tư vấn như một bậc thầy. Còn chuyện của mình thì lặng lẽ, im ắng tự biết, tự chịu, tự khóc.

Mình cũng cảm thấy mệt mỏi với chính mình.

Ai đó giúp mình làm gì để khắc phục sự nội tâm trong con người mình vậy? Đúng là muốn khắc phục thì tự bản thân khắc chế vì không ai sống cho cuộc đời người khác, nhưng chân thành mình muốn nghe lời khuyên từ các bạn?

Tui thì khá là trái ngược với bạn. Tui vô tâm lắm, và thường mọi người nhận xét tui là "ngu si hưởng thái bình" á. Nguyên tắc của tui là, cái gì làm mình vui thì mình nhớ (quên cũng được, vì tui nhiều chuyện vui nên thỉnh thoảng quên vài chuyện cũng không sao), còn cái gì làm mình buồn/xấu hổ, thì quên xừ nó đi. Tất nhiên, không phải cứ nói quên là quên được, chỉ là, khi tui có xu hướng chuẩn bị nhớ lại chuyện đó, thì tui sẽ đi giải trí kiểu như xem tiktok/xem phim/đi siêu thị mua đồ/ đi ăn..

Ngày xưa tui cũng gặp nhiều chuyện làm tui không vui, nên mặt tui nó cứ cau có và già chát. Xong, từ lúc tui ra nước ngoài, kiểu, bớt buôn chuyện xấu của mọi người, bớt sân si, bớt bon chen, chỉ tập trung vào việc của mình và tận hưởng niềm vui thì tui thấy cuộc đời của tui nó nhẹ nhàng hơn hẳn. Tui nghĩ bạn cũng có thể thay đổi suy nghĩ (chắc là không thể giống tui hoàn toàn), but somehow, you could still try.
 
Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Còn bản thân mình thì lại sống quá thiếu nhạy cảm.

Mọi thứ cứ để ngoài tai rồi sống theo ý bản thân mình.

Nhiều khi chỉ muốn sống để ý một chút, kiên nhẫn một chút thì có lẽ.. sẽ tránh được bao nhiêu rắc rối và giải quyết được nhiều vấn đề hơn.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back