Mình thấy câu hỏi này của bạn khá hay đó. Bởi vì mình là người gần như không nói tục. Không dám tự nhận hoàn toàn không nói đâu nhưng mà 95% thì chắc không sai. Mình nhớ ngày lớp 4, 5 gì đấy là bọn bạn xung quanh bắt đầu nói tục, hồi đấy cũng bắt chước theo nhưng ở nhà thì đương nhiên là không rồi. Gia giáo của nhà mình không phải là hoàn hảo nhưng ra xã hội thì mình thấy mình được dạy dỗ quá tử tế và đàng hoàng luôn. Cũng không nhớ ngày đấy tự nhiên thế nào mà mình không nói tục nữa ấy, hình như thấy vô văn hóa quá thì phải. Thế là tự nhủ bản thân không được nói ra một từ nói tục nào. Hồi đấy còn trẩu trẩu nên biện pháp khá trẩu theo. Mình mà lỡ mồm nói tục là tự đấm một cái cơ. Mà mình sợ đau nên chắc vì thế bỏ luôn thói nói tục á. Xong lên cấp 2, lên môi trường mới, hơn thế nó còn là trường chuyên. Vừa là mọi người còn là nên khách sáo, vừa ở trong môi trường cũng khá tốt nữa nên cũng không nghe thấy mấy câu nói tục nhiều. Dần dần hình thành thói quen mới của mình, nhưng bây mình cảm thấy chắc nó thành bản năng luôn rồi. Nhưng đến năm cuối lớp 8 đầu lớp 9, lại một lần nữa có sự thay đồi. Không hiểu sao mà bạn bè mình lại bắt đầu nói tục nhiều, từ chơi bình thường đến chơi khá thân. Có lẽ do đã quen thuộc với nhau rồi nên nhiễm nhau khá thoải mái, vì có mấy đứa con trai chơi game nên văng tục khá nhiều, mà mình học tự nhiên, tỷ lệ nam nữ trong lớp luôn giữ vững 2: 1. Mấy đứa bạn xung quanh bị nhiễm là khó tránh khỏi. Lúc ấy mình thực sự bị sốc tâm lý luôn ấy. Không thể hiểu nổi sao mọi người có thể nói ra mấy câu kiểu thế được. Không cần biết là đùa vui hay cửa miệng nhưng ý nghĩa mà mấy từ đấy thể hiện mình thấy nó rất xúc phạm đến người khác. Từ mấy đứa ngoan ngoãn hay mấy đứa hiền hiền cũng đều nói tục như cơm bữa hết rồi. Lúc ấy mình thực sự nghi ngờ nhân sinh, do mình không hòa nhập, không thay đổi kịp theo mọi người à? Mình khá hướng nội, một số khía cạnh cũng khá bảo thủ, hoặc cũng có thể do mình ngại thay đổi. Nhưng lâu dần mình càng kiên định với việc không nói tục ấy của mình. Từ đấy cho đến tận bây giờ mình gần như không quá quan tâm, để ý đến sự nói tục của mọi người xung quanh nữa. Mình chỉ cảm thấy xã hội bây giờ khá khó hiểu, tại sao mà ai mở miệng ra cũng thể nói tục được? Và mình khá khó chịu với điều ấy. Kể cả là người lớn trong nhà mình nói. May có đứa bạn nó cũng không nói tục như mình. Bạn bè mà thấy 2 đứa nói tục được một câu là ngạc nhiên như thấy kim cương ấy.