LẠC LỐI VỀ ĐÊM Tác giả: Hàn Liên Tử Thể loại: Tự truyện Văn án: Cuộc sống ngày càng hiện đại người với người dần mất nhẫn nại và rồi đánh mất nhau. Bởi ngoài kia có quá nhiều sự lựa chọn, quá nhiều điều tốt đẹp cho ta lựa chọn ta cứ chạy theo điều mới mẻ dần đánh mất đi thứ ta đã từng trân trọng, thứ ta đã chọn lúc ban đầu. Trời về đêm rất tối nên dễ lạc lối trước những quyết định của mình và tôi cũng không ngoại lệ. Thành phố lúc bình minh cũng là lúc tôi bắt đầu khởi động và chạy bằng sức lao động với một công việc đem lại sự ổn định cho tôi và gia đình tôi. Một công việc chỉ để duy trì cuộc sống mà không hề đem lại cho tôi bất kì sự hứng thú và yêu thích nào. Về đêm khi tôi đã hoàn tất các công việc như hoạch định, tôi rất muốn tìm đến một người bạn để nói ra hết những muộn phiền trong công việc hoặc những ức chế những ngày qua tôi phải chịu nhưng không hiểu sao những dòng tin nhắn tôi soạn đã xong tay lại không thể bấm nút gửi. Dù tôi biết chỉ cần tôi bấm nút gửi thì người bạn ấy sẽ cho tôi những lời động viên, an ủi hay một vài lời khuyên hữu ích để kéo tôi ra khỏi mớ bồng bông trong tôi nhưng tôi lại sợ người bạn ấy lo lắng và rồi tôi đã xóa toàn bộ tin nhắn đã soạn. Tôi lại nghĩ hay mình tìm đến cơn say như bao lần trước để tạm quên nhưng khi tôi vừa mở nắp chai rượu thì tôi lại không còn chút hứng thú nào với hành động này, cảm giác ấy và rồi nắp chai đã được đóng lại. Tôi lại tìm đến một quán quen, ngồi nghe lại những giai điệu cũ những giai điệu đã từng mang đến trong tôi rất nhiều cảm xúc và không ít lần nước mắt đã rơi chỉ vì lời bài hát quá sát với hàn cảnh của tôi. Nhưng hôm nay cũng tâm trạng này cũng bài hát ấy nhưng trong tôi không chút cảm giác và còn đôi lần ghét bỏ. Tôi có chút cảm thấy bài hát ấy như liều thuốc không còn tác dụng. Tôi lại chọn một bờ kè xa nhà để đi dạo vì nghĩ những cảnh vật mới lạ sẽ làm tâm trạng tôi khá hơn và xua đi cảm giác lạc lõng trong tôi nhưng không. Dù đã cố hòa mình vào đám đông nhưng trong tôi lại lạc lõng lạ thường. Một ngày quanh đi quẩn lại với những công việc đã mặc định lâu dần tôi không còn kiên nhẫn, không còn nhận ra mình thích gì, muốn gì và làm gì.. Tôi của ngày xưa rất nhiều cảm xúc nhìn lại tôi của bây giờ như một cổ máy mất hết cảm xúc. Tôi lên mạng coi những bộ phim mới nhất, dễ xúc động nhất nhưng không hiểu sao tôi không thể cười hoặc khóc nổi. Tôi quay lại lịch sử để xem những gì đã khiến tôi xúc động vào khi ấy với hi vọng cho tôi tìm lại chút cảm xúc và rồi kết quả vẫn thế. Tôi tắt điện thoại ngắm nhìn xung quanh cùng với những suy nghĩ mơ hồ tôi lơ mơ trở về nhà lúc một giờ sáng leo lên chiếc giường ngủ và thiếp đi với sự mệt nhoài. Một vòng lặp lại tiếp tục với một cảm xúc chẳng đổi và lối đi chẳng tỏ. Màn đêm là lúc trong ta nhiều cảm xúc đừng vì nhất thời mà dẫn đến hối hận về sau.