


Lạc Lối Trong Những Dòng Suy Nghĩ
Tác giả: NTP
Thể loại: Tản văn
* * *
Tác giả: NTP
Thể loại: Tản văn
* * *
Có những ngày, tôi thấy mình lạc lõng giữa chính những suy nghĩ của bản thân, như một kẻ lang thang trong khu rừng vô tận, nơi chẳng có lối ra cũng chẳng có một dấu hiệu nào chỉ dẫn. Những ý nghĩ cứ xoay vòng, xoắn xuýt lấy nhau như những con đường đan chéo, và tôi chỉ biết đi mãi, đi mãi mà không biết đâu là điểm dừng.
Đêm xuống, tôi thường nằm im trong bóng tối, lắng nghe những thanh âm mơ hồ của cuộc sống len lỏi qua cửa sổ. Một chiếc xe vụt qua trên con phố vắng, một con chó sủa vu vơ ở đâu đó, những cơn gió khẽ lay động tấm rèm. Thế nhưng, điều ồn ào nhất không phải là thế giới bên ngoài, mà chính là những tiếng nói vang vọng trong tâm trí tôi. Chúng không hẳn là những âm thanh cụ thể, mà là những dòng suy nghĩ không ngừng tuôn trào, những câu hỏi không có lời đáp, những ký ức lặp đi lặp lại như một bản nhạc cũ bật mãi không thôi. Tôi đã từng nghĩ rằng tâm trí mình là một nơi an toàn - một nơi tôi có thể tự do rong ruổi, trốn chạy khỏi những bộn bề của thế giới. Nhưng rồi tôi nhận ra, đôi khi chính nó lại là chiếc lồng giam giữ tôi, khiến tôi mắc kẹt trong những vòng luẩn quẩn của cảm xúc. Có những ký ức đã cũ, đáng lẽ nên được ngủ yên, nhưng chúng vẫn cứ trở đi trở lại, chạm vào những góc khuất mà tôi tưởng mình đã quên.
Có những ngày tôi đi qua phố xá đông đúc, nhìn những dòng người vội vã và tự hỏi: Họ có khi nào cũng cảm thấy như tôi không? Họ có những khoảnh khắc ngồi lặng lẽ, cảm thấy mọi thứ xung quanh thật xa vời, như thể mình là một vị khách lạ trong chính cuộc đời mình? Có lẽ ai cũng từng có những ngày như thế - những ngày mà mọi thứ đều trở nên vô định, những ngày mà ngay cả bản thân cũng chẳng biết mình đang đi về đâu. Có đôi lần, tôi tự hỏi: Nếu tôi có thể bước ra khỏi chính mình, nhìn bản thân từ một góc độ khác, tôi sẽ thấy gì? Một người trầm lặng, hay một kẻ chất chứa quá nhiều suy tư? Một kẻ mạnh mẽ, hay chỉ là ai đó đang cố gắng gồng mình để không vỡ vụn? Rồi tôi tự nhủ, có lẽ ai cũng có những góc tối trong tâm hồn mà họ không muốn ai chạm đến. Ai cũng có những nỗi đau chẳng thể gọi tên, những vết thương tưởng như đã lành nhưng vẫn đau âm ỉ khi trời trở gió. Nhưng dù thế nào, chúng ta vẫn tiếp tục sống, vẫn bước tiếp, vẫn cười nói, vẫn gật đầu khi ai đó hỏi: "Cậu có ổn không?"
Những ngày tháng ấy, tôi cứ đi loanh quanh trong chính tâm trí mình, tự tạo ra những câu chuyện mà chưa từng có kết thúc. Tôi nghĩ về những điều đã qua, những gì tôi đã nói và những gì lẽ ra tôi nên nói. Tôi nghĩ về những người đã rời đi, về những mối quan hệ lặng lẽ phai nhạt theo thời gian. Có lẽ, ai rồi cũng sẽ có những con người mà ta chỉ có thể gặp một lần trong đời, nhưng họ để lại những dấu ấn không thể nào xóa nhòa. Tôi nhớ những lần mình ngồi lặng yên nhìn lên trần nhà, mặc cho thời gian trôi qua như một cơn gió thoảng. Có đôi khi, tôi muốn thoát ra khỏi vòng xoáy của những suy nghĩ miên man, nhưng dường như càng cố thoát, tôi lại càng lún sâu hơn. Tâm trí tôi giống như một cánh rừng rậm rạp, nơi mỗi con đường đều dẫn đến một mê cung không lối thoát. Tôi đã tự hỏi, liệu có ai ngoài kia cũng đang mắc kẹt trong chính những suy nghĩ của họ như tôi không?
Những cảm xúc đôi khi giống như những con sóng, có lúc nhẹ nhàng vỗ về, có lúc lại ào đến dữ dội, nhấn chìm tôi trong một biển trời hỗn độn. Tôi từng cố gắng tìm kiếm sự bình yên, từng mong rằng một ngày nào đó, tâm trí mình sẽ trở nên lặng lẽ như mặt hồ phẳng lặng trong những buổi sớm mai. Nhưng hóa ra, sự bình yên không phải là một trạng thái cố định, mà là một điều ta phải học cách tạo ra giữa những chông chênh của cuộc đời. Tôi nhận ra rằng, đôi khi ta cần cho phép bản thân yếu đuối. Cần cho mình một khoảng lặng để thở, để chấp nhận rằng không phải lúc nào ta cũng có thể kiểm soát mọi thứ. Ta không thể ép buộc bản thân quên đi một điều gì đó chỉ vì nó khiến ta đau lòng, cũng như không thể ngăn cản những suy nghĩ ùa về khi đêm xuống. Nhưng ta có thể học cách chấp nhận, học cách để những ký ức ấy chỉ là một phần của ta, chứ không phải là thứ nhấn chìm ta.
Có một lần, tôi ngồi trước biển vào một buổi chiều muộn, nhìn những con sóng nối tiếp nhau vỗ vào bờ, rồi lại rút đi, như thể chưa từng chạm tới. Tôi chợt nhận ra, có những điều trong cuộc đời cũng giống như thế. Những nỗi đau, những ký ức, những suy nghĩ đè nặng trong lòng - chúng đến rồi đi, không nhất thiết phải bị lãng quên, mà chỉ cần được đặt vào đúng vị trí của chúng trong cuộc đời ta. Tôi không còn tìm cách chạy trốn những suy nghĩ của mình nữa. Tôi học cách để chúng đến và đi, như một cơn gió thoảng qua. Tôi không còn tự hỏi mình có ổn hay không, bởi tôi biết rằng con người không phải lúc nào cũng cần phải ổn. Có những ngày buồn, có những ngày chông chênh, nhưng rồi ngày mai vẫn sẽ đến, và tôi vẫn sẽ tiếp tục bước tiếp.
Và tôi biết, dù lạc lối trong những dòng suy nghĩ của mình bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn sẽ tìm thấy đường về.
(Hết)