Bài viết: 4 

Chương 10:
Sớm tinh mơ, tiếng chim hót lay cả khu đồi dậy. Ánh nắng rọi ngay vào căn phòng gỗ nhỏ, Chiêu Thánh tỉnh dậy, nàng vươn vai, vươn eo ngửa cổ, tinh thần hăng hái vì sắp được xuống phố để xem chợ búa ở đây có khác gì ở hiện đại không. Từ lần đầu tiên tới đây, cái cơ thể của bà chúa này thực mảnh mai, chỉ ho một tiếng cũng mệt lả người. Để quyết tâm khôi phục truyền thống lao động là vinh quang của cha ông truyền lại, cô nhất định phải đi một chuyến để mở rộng tầm mắt.
Bỗng đâu một mùi thơm thoang thoảng trong không khí. À, hình như là cháo sườn thì phải, thơm quá đi. Nàng mặc qua loa quần áo, cuốn tóc chạy xuống gian bếp thấy tiểu Thanh đang sắp đồ ăn lên bàn. Bản tính trẻ con trỗi dậy, Mơ lò dò ở đằng sau người cô bé. Đôi bím tóc quấn ở hai bên khẽ rùng mình, giật mình ôm ngực quay ra đằng sau, giọng mất kiên nhẫn:
- Tiểu thư, sao người hùa muội, xém chút nữa là muội làm đổ bát cháo.
Mơ giở trò lưu manh, cười khẽ rồi tỏ vẻ thần bí:
- Thế mà ta tưởng muội đang ăn vụng cơ đấy, lén la lén lút nhìn trái nhìn phải, lại còn không gọi ta dậy. Nếu không phải cái mũi của ta thính ngửi được mùi cháo sườn thì chẳng phải là chẳng còn gì để ăn sao.
Bị Chiêu Thánh đổi trắng thay đen, Hòa Thanh chỉ còn biết tức phồng má chứ chẳng thể làm gì được, miệng lưỡi của tiểu thư luôn sắc bén như thế, có lúc nàng nghĩ không biết kiếp trước đắc tội gì với công chúa mà kiếp này luôn bị dọa nạt. Thật là đau lòng mà.
- Em chẳng làm điều gì khuất tất cả, vừa nãy ngập ngừng ngó nghiêng là để bưng nồi cháo cẩn thận không bị đổ thôi, còn chưa gọi tiểu thư là vì chị ngủ say đấy chứ. Chỉ vì lo lát nữa tiểu thư sẽ thành gấu trúc ra ngoài đường nên em chưa gọi đấy thôi.
- Tiểu nha đầu miệng lưỡi thật trơn tru, đối đáp với ta thật nhanh nhạy.
Ngừng lại một chút, Mơ tỏ vẻ dửng dương ngồi xuống bàn, tay cầm chén nước ấm lên, vừa thổi vừa nói với vẻ nuối tiếc:
- A, thế mà người nào mấy hôm trước gặp chàng thợ săn ở dưới núi. Hưm, cùng lắm là chàng ta săn thú mệt quá nên cởi cả áo ngoài để lộ thân thể săn chắc. Ấy thế mà Thanh nhi nhà ta đỏ mặt chẳng nói được câu gì, chỉ ngại ngùng lướt qua. Người ta còn hỏi thăm này nọ..
Từ cuối, Mơ cố tình ngân dài, chẳng mấy chốc mà cái miệng nhỏ xinh của Hòa Thanh bất mãn trừng trừng, nàng nhanh nhảu nói:
- Tiểu thư, người mau ăn thôi, cháo cũng sắp nguội rồi.
Trêu thế là đủ vận động miệng lưỡi buổi sáng, tiểu cô nương da mặt mỏng, trêu nữa sẽ thành thẹn quá hóa giận mất, lát nữa còn phải nhờ vào cô bé dẫn đường xuống núi chơi, không thể đắc tội, không thể đắc tội. Mơ thành thật cầm bát cháo nên nếm thử. Chà chà, quả thật không tệ nha, mùi hành thơm nức mũi nha.
Nhìn xuống bàn thức ăn phía dưới, còn có chả cá xào đậu, bên cạnh bát cháo sườn còn có một đĩa dưa muối, tương đậu, nem cuốn, chân giò chay và một đĩa táo đỏ. Chà chà, đến đây thì hình tượng công chúa thục nữ gì đó đều bị Mơ quăng sau gáy. Ngày thường tuy Chiêu Thánh bướng bỉnh nhưng tướng ăn vẫn ra dáng hoàng hậu một nước, lúc cần đoan trang thì vẫn đoan trang. Nhưng còn may, chỉ có tiểu Thanh chứng kiến và quen cách ăn này nên cũng chẳng đoái hoài gì nàng. Nhưng cô bé vẫn trầm tư một lát.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của người đối diện, Mơ giật mình, đúng là cái miệng hại cái thân, tiểu Thanh sống lâu với Chiêu Thánh như vậy, chắc chắn sẽ quen thuộc rất nhiều thói quen của nàng ta, miệng thật lỗ mãng mà. Nghĩ vậy nhưng miệng nàng bật thốt ra luôn:
- Tiểu Thanh, em sao thế, có chuyện gì kể cho chị nghe xem nào.
- Em.. em thấy tiểu thư từ lúc ốm dậy đến giờ rất lạ, cứ như trở thành một người khác vậy.
- Tại sao ta lại khác?
Mơ cố gắng giữ nụ cười cợt nhã trên môi nhưng lòng thì chột dạ.
- Em cũng không rõ nữa là tiểu thư khác ở đâu, chỉ có điều, tiểu thư vui vẻ nhiều hơn, tùy tiện hơn mà.. mà.. ăn cũng nhiều nữa.
- Ha ha ha. Ta vẫn là ta mà, chỉ có điều, sau khi từ một vòng Âm tào về, ta mới biết mình bị bỏ lỡ bao nhiêu niềm vui thú nhân gian. Ngay cả ăn cũng là một nghệ thuật cần được trân trọng và bảo tồn.
Đột nhiên, trong đầu Mơ xoẹt ra một ý nghĩ, hay là mở một quán ăn ở trên núi, tay nghề Hòa Thanh tốt như vậy, bỏ lỡ đi thì thật phung phí. Vả lại nơi đồi non này phong cảnh rất đẹp, bưởi táo lê đều rất xanh tốt. Và đặc biệt, sau nhà còn có một rừng mơ, có mơ thật tốt, nàng thật thích mơ.
Trên mặt không giấu nổi nụ cười, Mơ hớn hở cười thật to, nói với tiểu Thanh:
- Thanh Thanh, sau này chúng ta sẽ giàu to, ta đã nghĩ ra cách để kiếm thật nhiều tiền rồi.
Thấy nàng vui vẻ, tiểu Thanh cùng cười phụ họa:
- Chị nghĩ ra được điều gì cơ?
- Đó là, ta sẽ mở tửu lâu, ngay ở trên đồi này và đặt tên nó là "Mơ".
Bỗng đâu một mùi thơm thoang thoảng trong không khí. À, hình như là cháo sườn thì phải, thơm quá đi. Nàng mặc qua loa quần áo, cuốn tóc chạy xuống gian bếp thấy tiểu Thanh đang sắp đồ ăn lên bàn. Bản tính trẻ con trỗi dậy, Mơ lò dò ở đằng sau người cô bé. Đôi bím tóc quấn ở hai bên khẽ rùng mình, giật mình ôm ngực quay ra đằng sau, giọng mất kiên nhẫn:
- Tiểu thư, sao người hùa muội, xém chút nữa là muội làm đổ bát cháo.
Mơ giở trò lưu manh, cười khẽ rồi tỏ vẻ thần bí:
- Thế mà ta tưởng muội đang ăn vụng cơ đấy, lén la lén lút nhìn trái nhìn phải, lại còn không gọi ta dậy. Nếu không phải cái mũi của ta thính ngửi được mùi cháo sườn thì chẳng phải là chẳng còn gì để ăn sao.
Bị Chiêu Thánh đổi trắng thay đen, Hòa Thanh chỉ còn biết tức phồng má chứ chẳng thể làm gì được, miệng lưỡi của tiểu thư luôn sắc bén như thế, có lúc nàng nghĩ không biết kiếp trước đắc tội gì với công chúa mà kiếp này luôn bị dọa nạt. Thật là đau lòng mà.
- Em chẳng làm điều gì khuất tất cả, vừa nãy ngập ngừng ngó nghiêng là để bưng nồi cháo cẩn thận không bị đổ thôi, còn chưa gọi tiểu thư là vì chị ngủ say đấy chứ. Chỉ vì lo lát nữa tiểu thư sẽ thành gấu trúc ra ngoài đường nên em chưa gọi đấy thôi.
- Tiểu nha đầu miệng lưỡi thật trơn tru, đối đáp với ta thật nhanh nhạy.
Ngừng lại một chút, Mơ tỏ vẻ dửng dương ngồi xuống bàn, tay cầm chén nước ấm lên, vừa thổi vừa nói với vẻ nuối tiếc:
- A, thế mà người nào mấy hôm trước gặp chàng thợ săn ở dưới núi. Hưm, cùng lắm là chàng ta săn thú mệt quá nên cởi cả áo ngoài để lộ thân thể săn chắc. Ấy thế mà Thanh nhi nhà ta đỏ mặt chẳng nói được câu gì, chỉ ngại ngùng lướt qua. Người ta còn hỏi thăm này nọ..
Từ cuối, Mơ cố tình ngân dài, chẳng mấy chốc mà cái miệng nhỏ xinh của Hòa Thanh bất mãn trừng trừng, nàng nhanh nhảu nói:
- Tiểu thư, người mau ăn thôi, cháo cũng sắp nguội rồi.
Trêu thế là đủ vận động miệng lưỡi buổi sáng, tiểu cô nương da mặt mỏng, trêu nữa sẽ thành thẹn quá hóa giận mất, lát nữa còn phải nhờ vào cô bé dẫn đường xuống núi chơi, không thể đắc tội, không thể đắc tội. Mơ thành thật cầm bát cháo nên nếm thử. Chà chà, quả thật không tệ nha, mùi hành thơm nức mũi nha.
Nhìn xuống bàn thức ăn phía dưới, còn có chả cá xào đậu, bên cạnh bát cháo sườn còn có một đĩa dưa muối, tương đậu, nem cuốn, chân giò chay và một đĩa táo đỏ. Chà chà, đến đây thì hình tượng công chúa thục nữ gì đó đều bị Mơ quăng sau gáy. Ngày thường tuy Chiêu Thánh bướng bỉnh nhưng tướng ăn vẫn ra dáng hoàng hậu một nước, lúc cần đoan trang thì vẫn đoan trang. Nhưng còn may, chỉ có tiểu Thanh chứng kiến và quen cách ăn này nên cũng chẳng đoái hoài gì nàng. Nhưng cô bé vẫn trầm tư một lát.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của người đối diện, Mơ giật mình, đúng là cái miệng hại cái thân, tiểu Thanh sống lâu với Chiêu Thánh như vậy, chắc chắn sẽ quen thuộc rất nhiều thói quen của nàng ta, miệng thật lỗ mãng mà. Nghĩ vậy nhưng miệng nàng bật thốt ra luôn:
- Tiểu Thanh, em sao thế, có chuyện gì kể cho chị nghe xem nào.
- Em.. em thấy tiểu thư từ lúc ốm dậy đến giờ rất lạ, cứ như trở thành một người khác vậy.
- Tại sao ta lại khác?
Mơ cố gắng giữ nụ cười cợt nhã trên môi nhưng lòng thì chột dạ.
- Em cũng không rõ nữa là tiểu thư khác ở đâu, chỉ có điều, tiểu thư vui vẻ nhiều hơn, tùy tiện hơn mà.. mà.. ăn cũng nhiều nữa.
- Ha ha ha. Ta vẫn là ta mà, chỉ có điều, sau khi từ một vòng Âm tào về, ta mới biết mình bị bỏ lỡ bao nhiêu niềm vui thú nhân gian. Ngay cả ăn cũng là một nghệ thuật cần được trân trọng và bảo tồn.
Đột nhiên, trong đầu Mơ xoẹt ra một ý nghĩ, hay là mở một quán ăn ở trên núi, tay nghề Hòa Thanh tốt như vậy, bỏ lỡ đi thì thật phung phí. Vả lại nơi đồi non này phong cảnh rất đẹp, bưởi táo lê đều rất xanh tốt. Và đặc biệt, sau nhà còn có một rừng mơ, có mơ thật tốt, nàng thật thích mơ.
Trên mặt không giấu nổi nụ cười, Mơ hớn hở cười thật to, nói với tiểu Thanh:
- Thanh Thanh, sau này chúng ta sẽ giàu to, ta đã nghĩ ra cách để kiếm thật nhiều tiền rồi.
Thấy nàng vui vẻ, tiểu Thanh cùng cười phụ họa:
- Chị nghĩ ra được điều gì cơ?
- Đó là, ta sẽ mở tửu lâu, ngay ở trên đồi này và đặt tên nó là "Mơ".
Chỉnh sửa cuối: