1 người đang xem
Bài viết: 100 Tìm chủ đề
105 0
Lạc Giữa Những Âm Thanh

Tác giả: Khoát Du

photo-1-1559557221959340266914.jpg

Khi thành phố cuộn mình trong một bản giao hưởng không ngừng nghỉ của tiếng còi xe, tiếng nói chuyện ồn ã, tiếng rao hàng vang vọng và cả tiếng bước chân vội vã. Những âm thanh đó, đối với nhiều người, là nhịp sống, là năng lượng. Nhưng với tôi, chúng lại là một cơn bão dữ dội, cuốn trôi mọi bình yên trong lòng. Tôi sợ mọi người, sợ âm thanh ồn ào. Mỗi lần bước ra đường, tôi như một con cá nhỏ lạc vào đại dương mênh mông, chật vật bơi giữa những luồng sóng dữ dội. Tôi thật ngưỡng mộ những người có thể hòa nhập, có thể cười nói vui vẻ giữa chốn đông người mà không hề cảm thấy ngột ngạt. Họ như những cây cổ thụ vững chãi, đứng hiên ngang giữa bão táp cuộc đời, trong khi tôi chỉ là một nhành cây nhỏ bé, chực gãy đổ bất cứ lúc nào.

Đôi lúc, tôi muốn biến thành một đứa trẻ, đi vào trong rừng cây. Rừng cây của tôi không phải là một khu rừng thực thụ, mà là một nơi chốn yên tĩnh trong tâm hồn, nơi chỉ có tiếng chim hót, tiếng lá reo, tiếng suối chảy róc rách. Ở đó, tôi không cần phải đeo mặt nạ, không cần phải gồng mình để hòa nhập. Tôi có thể là chính tôi, một đứa trẻ ngây thơ, chạy nhảy tung tăng trên bãi cỏ xanh, vô tư nhặt những chiếc lá vàng, lắng nghe những câu chuyện thầm thì của gió.

Thế nhưng, đời không như là mơ, tôi vẫn phải đối diện với những cạm bẫy của cuộc sống. Đó là những lời phán xét, những ánh mắt dò xét, những kỳ vọng của người khác. Tôi đã lẫn trốn. Tôi lẩn trốn trong những cuốn sách, trong những bản nhạc không lời, trong những bộ phim mà nhân vật chính cũng cô độc như tôi. Tôi lẩn trốn trong thế giới riêng của mình, nơi tôi là người duy nhất nắm quyền kiểm soát, là người duy nhất quyết định mình sẽ buồn, sẽ vui, sẽ khóc, sẽ cười.

Những ngày như thế này, tôi vẫn thường xuyên nhắm mắt lại. Nhưng không phải để lẩn trốn, mà để tìm kiếm. Tôi tìm kiếm một âm thanh đặc biệt, một âm thanh mà tôi đã bỏ lỡ trong suốt những năm tháng chật vật giữa cuộc đời ồn ã. Đó không phải là tiếng còi xe, không phải là tiếng nói chuyện của đám đông, mà là tiếng nói của chính trái tim mình. Tôi lắng nghe tiếng nói đó, tiếng nói đã bị lãng quên từ rất lâu rồi.

Và rồi, tôi nhận ra, tôi không cần phải hòa nhập. Tôi không cần phải giống bất kỳ ai. Tôi có thể là một bông hoa dại, lặng lẽ nở giữa vệ đường, không rực rỡ, không thơm ngát, nhưng vẫn có một vẻ đẹp riêng, một sức sống mãnh liệt. Tôi có thể là một nốt trầm trong bản nhạc cuộc đời, không chói lọi, không nổi bật, nhưng lại là một phần không thể thiếu để tạo nên sự hài hòa, sâu lắng.

Tôi đã lẫn trốn, nhưng không phải là đầu hàng. Tôi đã lẩn trốn để tìm lại chính mình, để chữa lành những vết thương lòng, để lấy lại sức mạnh. Giờ đây, tôi đã sẵn sàng để đối mặt với những âm thanh của cuộc đời. Tôi sẽ không còn sợ hãi, không còn ngần ngại. Bởi vì, tôi biết rằng, dù cuộc sống có ồn ào đến đâu, tôi vẫn luôn có một nơi chốn bình yên để trở về, một khu rừng xanh mát trong tâm hồn, nơi tôi có thể là chính tôi, mãi mãi là một đứa trẻ lạc giữa những âm thanh của cuộc đời.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back