Kinh Dị Ký Sự Truyện Ma Công Trường - Hàng Thần

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi HangThan, 27 Tháng một 2024.

  1. HangThan

    Bài viết:
    2
    Ký Sự Chuyện Ma Công Trường

    Tác giả: Hàng Thần

    Thể loại: Kinh dị

    [​IMG]

    Giới thiệu truyện: Các bạn biết đấy, trên thế giới này rất nhiều hiện tượng không thể giải thích bằng khoa học. Không kể đâu xa, ngay trên dải đất hình chữ S của chúng ta cũng có rất nhiều câu chuyện đến nay vẫn chưa có lời giải. Những câu chuyện tôi kể sau đây đa phần được nghe kể lại trong những chuyến đi công trường của tôi, cũng có chuyện tôi đã tận mắt chứng kiến. Tôi là một thằng kỹ sư công trình, cái nghề mà khi tôi đến đất còn hoang vu khô cằn, khi tôi đi nơi đó đã được trang hoàng đẹp đẽ. Hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn những câu chuyện của tôi được nghe, được thấy trong cái quãng thời gian mà nơi tôi đến nó còn hoang vu và sơ khai ấy. Tên địa danh và tên người tôi đã đổi, nếu không may trùng tên thì đó chỉ là sự trùng hợp và không có ý so bì hay gây gổ giữa các vùng miền. Nhớ nhé, đừng đọc truyện trong bóng tối, không chỉ tăng cảm giác ghê sợ mà còn.. hại mắt!
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng một 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. HangThan

    Bài viết:
    2
    Phần I: Rừng Sơn La

    Chương 1.1: Ma rừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Câu chuyện này tôi được nghe kể khi bắt đầu những bước chân đầu tiên vào nghề kỹ sư thủy lợi. Vâng, xin lỗi anh chỉ là thằng kỹ sư. Tôi một con mọt sách chính hiệu, khi ở nhà, cứ cái gì có chữ tôi sẽ đọc mà không cần chọn lựa. Từ sách, báo, truyện, tạp chí.. tôi đều đọc. Trong những thứ tôi đọc đó thì tôi lại yêu thích nhất là truyện trinh thám và các câu chuyện ma kinh dị (má, lớn đầu rồi mà viết văn mở bài như mấy đứa tiểu học hay trung học cơ sở vậy. Xin lỗi độc giả). Tuy đọc nhiều truyện kin dị như vậy nhưng tôi lớn lên trong một gia đình tôi vốn không tin quỷ thần. Tất cả các hiện tượng siêu nhiên đều phải có lời giải bằng khoa học, những thứ như ma quỷ, bói toán đều là mê tín dị đoan và không có cơ sở để tin tưởng. Từ ông tôi, bố tôi tới các chú đều không tin những điều siêu nhiên như vậy nên tôi và thằng em tôi cũng thế. Tuy rằng lý trí nói rằng không tin những thứ như vậy nhưng vẫn cảm giác sợ khi đọc mấy câu chuyện ma, mà càng sợ thì càng thích, càng muốn nghe, muốn đọc nhiều hơn nữa. Ngày ở quê, tôi thích nhất ngồi nghe mẹ và mấy bà hàng xóm kể chuyện ngày còn chiến tranh và lúc mới giải phóng. Ngày đó, đất nước vẫn còn trong giai đoạn chưa ổn định nên những chuyện ma quỷ xuất hiện rất nhiều. Nhiều bà bạn của mẹ còn thề thốt rằng chính mắt mình đã nhìn thấy hoặc chính mình là một nhân vật trong những câu chuyện kinh dị ấy. Những lúc như vậy, tôi ngồi nghe rất hăng say, có lúc còn quên luôn công việc đang làm, để đến lúc nồi thịt kho cháy khét lên thì mới giật mình chạy lại và kết quả là thịt thì không có ăn nhưng lươn trên mông thì có một đống.

    Giới thiệu hơi nhiều rồi, năm 2012 tôi tốt nghiệp khoa cơ khí trường Đại học Thủy Lợi (lúc này vẫn là WRU nhé chứ không phải TLU như bây giờ, bây giờ hỏi mấy em trường WRU là trường nào là các em không biết.. buồn) và xin được vào một công ty kết cấu thép chuyên sản xuất và lắp đặt các thiết bị công trình thủy lợi (coi như đúng chuyên ngành). Cuối năm, tháng mười một, công ty nhận được một hợp đồng lắp đặt đường ống thủy điện tại Nậm Xu (tên địa danh đã thay đổi - sau này vô tình tôi biết được chữ Nậm trong tiếng dân tộc nghĩa là sông), và tôi với tư cách là một trong hai thằng kỹ sư của nhà máy (tôi vào muộn hơn) được giao nhiệm vụ đi theo đội thi công làm kỹ thuật công trình.

    Lần đầu tiên được đi xa, tôi rất háo hức, gọi điện về khoe lên khoe xuống với bố mẹ. Bố thì không sao nhưng mẹ khi nghe tôi phải lên rừng thì dặn dò đủ thứ. Nào là mang thuốc men, rồi lương khô mua dự trữ để vào balo, chăn màn cũng phải mang đầy đủ vì mẹ sợ trên đó lạnh hơn dưới đồng bằng. Tôi cũng vâng dạ và chuẩn bị đầy đủ, may mà ngày trước ông bác tôi có cho tôi một chiếc balo quân đội nên đồ đạc tôi chất trong đó cũng đủ. Trong đội thi công, ngoài tôi còn có một anh chỉ huy trưởng tên Đạo, tám công nhân lần lượt là anh Lãm, anh Luật, anh Thảo, anh Khánh, anh Tùng và ba thằng bằng tuổi tôi là Vĩnh, Tâm, Linh. Về chỗ ăn chỗ ở, trước khi xuất phát, công ty đã lo hết nên bọn tôi chỉ cần xách balo lên và đi là được, năm anh già và anh chỉ huy trưởng sẽ lên trước theo xe công ty chở thiết bị, vật tư còn bốn thằng tôi bắt xe khách lên sau.

    9 giờ tối, giữa cái thời tiết cắt da cắt thịt của mùa đông Hà Nội, những giọt mưa phùn như muốn đâm thêm mấy nhát vào da thịt đã tái đi của bọn tôi, bốn bọn tôi đứng thu lu chờ xe tại bến xe Yên Nghĩa trong những cơn gió buốt lạnh. Khoảng mười lăm phút sau xe tới, bốn người nhanh chóng lên xe, sau một hồi loay hoay thì cuối cùng tôi cũng ổn định được chỗ nằm (dù sao đây cũng là lần đầu tôi đi xe khách giường nằm) và chờ đích đến ngày mai. Trên xe, tôi háo hức tới nỗi không thể ngủ được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên đi xa, tới một nơi heo hút mà tôi chưa thể tưởng tượng trông nó như thế nào. Tới khoảng 12 giờ, xe tới trạm dừng nghỉ tại Mộc Châu, mọi người hối hả xuống xe ăn đêm và vệ sinh cá nhân. Bọn tôi cũng theo xuống, vừa bước xuống xe, cái lạnh của vùng cao, cái giá của đêm đông cùng ập tới khiến tôi run rẩy không rõ vì lạnh hay vì điều gì khác nữa. Vào quán tôi gọi một tô cháo thịt băm và một cốc sữa đậu nành nóng hổi. Sau khi ăn xong, tôi cảm thấy thoải mái dễ chịu vì cái bụng đã lấp đầy và ấm áp vì đồ ăn nóng. Sau khi trở lại xe, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng một 2024
  4. HangThan

    Bài viết:
    2
    CHƯƠNG 1.2: Ma rừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, 4h30 chúng tôi tới thị trấn Mường Hoa, do trời còn sớm, bốn bọn tôi quyết định tìm nhà nghỉ để nghỉ tạm, sáng mai sẽ gọi xe công ty ra đón. Đúng 8h, anh Khánh lái xe đang ngồi trên chiếc xe bảy chỗ của công ty chờ bọn tôi trước cửa nhà nghỉ. Nhanh chóng chất đồ lên xe rồi di chuyển, theo lời anh Khánh, công trường thi công cách chỗ thị trấn 40km nhưng toàn đường đồi núi, phải mất bốn giờ di chuyển mới tới nơi được. Chuyến xe xóc nảy này khiến mọi người muốn phun hết bữa sáng trong bụng ra ngoài. Chúng tôi đi suốt dọc đường hơn 40km đó nhưng cũng chỉ thấy lác đác vài ngôi nhà, khu vực này thật heo hút. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng về thời gian sắp tới. Sau bốn tiếng đồng hồ lắc lư, chúng tôi cũng tới nơi cần tới. Tuy đang là mùa đông, nhưng trên núi nắng vẫn chói chang, có phần còn hơi nóng bức khiến tôi ngạc nhiên. Thấy tôi ngơ ngác, anh Khánh cười bảo:

    "Chú mày đừng thấy lạ, trên này cao, nắng ban ngày gay gắt nhưng đến tối thì lại lạnh thấu xương, chênh lệch nhiệt độ có khi lên tới hơn 10 độ."

    Tôi dạ một tiếng xem như đáp lời anh rồi cùng mọi người xách đồ vào lán. Khu lán trại được dựng trên một khoảng đất rất rộng. Chúng tôi được xếp vào một căn lán ở phần giữa khu đất, bên cạnh là khu của mấy anh xây dựng và đội lái xe cẩu. Cuối khu đất là khu vực vệ sinh và một quầy tạp hóa kiêm khu cấp phát thực phẩm. Câu chuyện của chúng ta phần nhiều được xuất phát từ khu cấp phát thực phẩm này nhưng đó là chuyện sau này, hiện giờ tôi sẽ vẫn giới thiệu cho các bạn về khu vực làm việc quanh đây đã. Sau khi sắp xếp đồ đạc, anh Đạo nói với chúng tôi:

    "Các chú mới lên, cứ nghỉ một hôm sắp xếp đồ đạc và làm quen đi đã, mai sẽ bắt đầu công việc. Giờ thì ăn trưa rồi nghỉ ngơi đi."

    Chúng tôi không có ý kiến, bắt đầu dọn bàn ăn rồi cùng bắt đầu bữa trưa muộn. Chiều hôm đó, sau khi ngủ dậy, tôi bắt đầu lang thang một mình nhìn ngó xung quanh. Điều ấn tượng đầu tiên đối với tôi là con suối ngay sau lán trại. Con suối này nhỏ, rộng chừng 2m, chỗ sâu nhất cũng chỉ tới đầu gối người trưởng thành, nước suối trong vắt và mát lạnh, trái hẳn với cái thời tiết oi bức của ban ngày nơi miền núi này. Điều này làm tôi rất thích thú, vì tôi thích nước như lại không biết bơi. Hồi còn trong trường Thủy Lợi, tuy môn bơi là bắt buộc để tốt nghiệp nhưng tôi học mãi cũng chỉ bơi được khoảng 10m, đó chắc chắn không đủ điều kiện qua môn, bí quá tôi buộc phải "đi cửa sau" để đủ điều kiện tốt nghiệp. Tới bây giờ nói ra một sinh viên tốt nghiệp trường Thủy Lợi mà không biết bơi vẫn còn thấy xấu hổ. Vì vậy, khi thấy một con suối đẹp mà lại nông như vậy, tôi cảm thấy thật tuyệt vì tôi có thể tha hồ nghịch nước mà không lo chết đuối.

    Lang thang cạnh con suối một hồi tôi tới bên cạnh quán tạp hóa. Vì muốn tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh và làm quen mọi người, tôi tạt vào mua một lon bò húc (Redbull). Bán hàng là một bà chị có lẽ hơn tôi khoảng 4-5 tuổi, tóc cắt ngang vai nhìn rất cá tính, khuôn mặt ưa nhìn chỉ cái là hơi thấp một chút, chắc tầm 1.50m-1.55m. Tôi rất ngạc nhiên khi giữa chốn núi sâu rừng thẳm này lại có một người phụ nữ đồng ý tới đây bán hàng, lại là giữa một đám công nhân toàn đàn ông con trai. Chị thấy tôi liền cười nói:

    "Em muốn mua gì?"

    "Chị cho em lon bò húc lạnh." Tôi trả lời.

    "Của em đây. Em mới lên hả?" Chị đưa lon nước cho tôi rồi hỏi tiếp.

    Thấy chị cũng dễ bắt chuyện tôi nán lại nói chuyện một hồi:

    "Vâng ạ, em vừa mới tới trưa nay, đội của em nhận lắp đặt đường ống dẫn nước."

    Chị à một tiếng rồi hỏi tiếp:

    "Đội của anh Đạo phải không em?"

    "Dạ đúng rồi chị. À, mà chị ơi, chỗ mình đây là nơi cấp thực phẩm luôn đúng không ạ?"

    Tôi đáp lời chị rồi hỏi. Tại trưa nay trong bữa cơm, anh Đạo có nói với tôi, do tính chất công việc của tôi ít, chỉ đọc bản vẽ và thi thoảng cần ra công trường kiểm soát công đoạn, mà việc này anh Đạo và tôi sẽ thay phiên nhau nên thực chất công việc không nhiều. Anh ấy muốn tôi hỗ trợ việc nấu ăn cùng với mấy anh em công nhân. Vì vậy, buổi sáng, tôi là người ra công trường muộn nhất nên có nhiệm vụ đi lấy đồ ăn về, sơ chế và để đó tới trưa thì về chỉ việc nấu là xong.

    "Đúng rồi em, nhưng người cấp phát không phải chị mà là chú Tùng ở lán bên cạnh này. Mà em tên gì?" Chị cười nói.

    "Em là Quân, còn chị ạ?"

    "Chị là Mai."

    "Tên chị nghe hay vậy, người đẹp mà tên cũng hay nữa." Tôi nịnh hót một câu: "Dạ vậy để em qua lán chào chú Tùng một câu, từ ngày mai em sẽ là người nhận thực phẩm nên qua gặp chú trước." (Sau này khi lấy vợ, mọi người cứ hỏi sao mày đi công trình suốt mà tán được vợ ở quê vậy, giờ ngồi nghĩ lại chắc là do cái miệng được rèn giũa việc ăn tục nói phét những lúc đi công trình này mà ra).

    Chị Mai nghe vậy thì cười tươi rồi nói:

    "Vậy để chị dẫn em sang, dù sao giờ đang là giờ làm việc, cũng chẳng có ai tới chỗ chị, để chị sang đó nói chuyện với chú Tùng cho đỡ buồn."

    "Dạ vậy tốt quá ạ." Tôi mừng rỡ nói.

    Cái lán cấp phát thực phẩm sát vách cửa hàng tạp hóa, bước hai bước chân là tới. Tới cửa chị Mai gọi với vào trong: "Chú Tùng ơi, chú có trong đó không ạ?"

    Một người đàn ông tầm bốn mươi lăm tuổi bước từ một căn phòng nhỏ bên trong lán ra (tôi nghĩ đó là phòng ngủ) rồi đáp: "Mai đấy à, sang đây làm chén nước, ở đây thì đi đâu được, chỉ nằm cho hết ngày thôi." Đoạn chú quay sang tôi mỉm cười và gật đầu. Tôi chưa kịp đáp lại thì chị Mai quay sang giới thiệu:

    "Đây là Quân ở đội anh Đạo vừa mới tới, từ ngày mai nó sẽ nhận thực phẩm ở chỗ chú, cháu dẫn sang cho nó biết chỗ."

    "Cháu chào chú!" Tôi chào.

    Chú Tùng đáp: "Ừ, cứ 8 giờ sáng xuống đây lấy đồ nhé. Ở đây xa xôi, phải ba, bốn ngày xe thực phẩm mới vào một lần, muốn ăn gì lạ thì phải báo trước, còn không thì cứ có khẩu phần theo đầu người xuống là nhận thôi. Vào đây ngồi chơi lát đã. Trừ lúc lấy đồ ra thì cả ngày ở đây chẳng có ai nói chuyện cả, may còn con Mai cũng rảnh rỗi như tao vậy."

    Tôi cười đáp: "Vâng ạ. Nếu chú không phiền, thì thi thoảng cháu lại xuống đây chơi, cháu làm kỹ thuật nên cũng rảnh rỗi lắm."

    "Ha ha. Có thời gian thì cứ xuống đây. Tao có làm gì đâu mà phiền." Chú Tùng nghe tôi nói thế liền bật cười.

    Ngồi chơi một lúc, tôi liền chào chú và chị ra về, ý định của tôi là về để còn gọi ba thằng con giời kia xuống con suối sau nhà thử cảm giác hòa mình vào thiên nhiên xem sao.
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng một 2024
  5. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 1.3: Ma rừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vậy là tôi cũng đã tới công trường thủy điện Nậm Xu được một tuần. Công việc hàng ngày chủ yếu của tôi là buổi sáng thì nhận thực phẩm và sơ chế, buổi chiều ra công trường kiểm tra và.. đứng ngắm cảnh. Thì dĩ nhiên rồi, công việc kỹ thuật, chỉ một lần thì công nhân thao tác nửa ngày tới một ngày, có khi còn hơn là điều rất bình thường. Đó là kỹ thuật công trường thôi, kỹ thuật xưởng thì không đâu, việc này chưa hết thì việc khác đã giao, làm xong phần mình còn hộ thêm người khác, có khi còn là phòng ban khác nhờ nữa. (Lắm lúc nghĩ kiểu như là "thợ tiện" ấy, tức là.. tiện cái gì thì làm cái đó chứ không phải thợ đứng máy tiện đâu). Thành ra thời gian rảnh rỗi của tôi rất là nhiều. Tận dụng thời gian rảnh rỗi đó tôi đã quen với chị Mai và chú Tùng, hai người rảnh rỗi còn hơn cả tôi. Qua thời gian trò chuyện, tôi biết chị Mai quê Hòa Bình, được thuê làm nấu ăn cho đội xe cơ giới có năm người, cửa hàng tạp hóa này là chị tranh thủ mở luôn để kiếm thêm (thời buổi kinh tế thị trường, đầu óc ai cũng rất nhanh nhạy nha). Còn chú Tùng là người ở Sơn La, nhà chú ở thị trấn Mường Hoa, trong nhà chú không vợ con gì, được chủ đầu tư thuê lên đây làm việc. Vì trong nhà không còn ai nên chú cũng ít khi rời khỏi công trường lắm. Vì thế mà thời gian rảnh rỗi của tôi chủ yếu là tiêu ở chỗ chú nghe kể chuyện. Còn bên chị Mai, dù gì chị cũng là phụ nữ nên tôi có hơi ngại khi nói chuyện thường xuyên với chị (dù rằng nói chuyện với bông hoa duy nhất ở công trường này thì thằng nào chả thích). Câu chuyện chủ yếu tôi nói với chú Tùng là những câu chuyện về vùng rừng sâu này, một đứa thích các câu chuyện kỳ lạ như tôi luôn luôn muốn nghe nhiều về những câu chuyện nhuốm đầy màu sắc kinh dị, ma mị nơi rừng sâu núi thẳm. Một lần tôi hỏi chú:

    "Chú à, ở đây trong rừng chắc nhiều chim thú lắm nhỉ, vậy thì đồ rừng tươi sống chắc là không phải lo nghĩ nhỉ?"

    Chú liếc tôi rồi nhếch miệng trả lời với giọng hình như hơi chế giễu:

    "Ờ, đồ nhiều lắm, nhưng mà có ăn được không thì lại là chuyện khác."

    "Sao lại thế ạ, cháu nghĩ ở đây rừng sâu như vậy thì thi thoảng mọi người có thể săn bắt chút ít về cải thiện chứ."

    "Mày nghĩ hay lắm, có thấy con suối mày hay tắm có con cá nào không? Cá còn chẳng có thì mày ở đó mà nghĩ ra thịt rừng."

    "Ồ ha, giờ chú nói cháu mới để ý, xuống suối tắm mãi mà chưa nhìn thấy con cá to nào." Tôi ngạc nhiên nhớ lại.

    "Biết tại sao không?" Chú Tùng hỏi. Tôi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

    "Muốn nghe chuyện không?" Chú tự nhiên hạ giọng trầm trầm làm tôi khó hiểu quay sang nhìn. Thấy chú cười một cách nham hiểm, tôi hơi chột dạ nhưng vì tính tò mò nên vẫn rụt rè gật đầu. Chú tự rót cho mình một chén nước vối rồi từ từ kể:

    "Ở vùng rừng núi hay sông hồ vắng lặng, nơi nào cũng có những truyền thuyết của riêng nó, có những sự việc không giải thích được, người tin thì coi như có mà người không tin thì cũng chẳng tìm được chứng cứ gì để bác bỏ. Tao kể chuyện cho mày nghe nhưng đêm về mà gặp ác mộng thì đừng có trách tao không báo trước."

    Tôi tự tin đáp lại chú: "Chú yên tâm, cháu tuy nhỏ người nhưng chủ yếu là sợ người chứ chẳng tin sợ ma bao giờ, nhà cháu trước giờ đến bói còn không bao giờ đi xem kể cả những ngày trọng đại. Thế nên mấy chuyện này cháu chỉ nghe để tìm kích thích thôi, chú cứ kể cho cháu đi ạ."

    Chú Tùng nhếch mép nhìn tôi một cái rồi quay ra cửa bắt đầu kể:

    "Cái công trình này bắt đầu xây dựng phá đá, phá núi từ cách đây sáu năm rồi, làm cơ sở gần xong thì mới đến lượt chúng mày tới đây lắp thiết bị. Trước đây làm gì có đường cho xe cơ giới chạy ầm ầm như bây giờ, lúc đó chỉ có một con đường mòn do dân làng trên đỉnh núi đi lại tạo thành thôi."

    "À cái làng đó cháu có thấy rồi, lần trước lên trên đó lắp ống cháu có thấy nhưng không vào, chỉ đứng ngoài nhìn, chỗ đó cũng phải cách đây 7-8km ấy chú nhỉ!" Tôi chen vào.

    "Ừ, cả làng ấy có gần trăm hộ thôi, chắc tầm hơn hai trăm người, nghe nói họ ở đây đã bao nhiêu đời rồi đó." Chú Tùng không vì tôi chen ngang mà tức giận, vẫn tiếp tục kể. "Hồi tao mới vào đây, có lên đó mấy lần để mua thịt thú rừng cho đội thi công cải thiện nên cũng quen biết với người làng đó. Ngày đó, tao cùng với thằng Bách nấu ăn trong đội hay lên đó lắm, thân quen đến nỗi có khi lên đó xin họ cũng cho đồ ăn nữa. Một lần, trong lúc vô tình thằng Bách có vô tình nói chuyện rằng đội thi công có thể tự săn thú, vừa cải thiện lại còn giải trí. Hôm đó, đang ở nhà ông trưởng bản mua gà, ông ấy nghe thấy vậy liền biến sắc rồi ra sức ngăn cản." Ông ấy nói:

    "Các anh đừng dại, nếu thiếu thốn gì cứ lên đây mua hoặc trở ra thị trấn đều có cả, đừng vì chút ham vui mà rước họa vào người."

    Tao thấy lạ liền hỏi ông ấy xem có chuyện gì thì ông ấy kể rằng:

    "Trong rừng thì chim thú rất nhiều, nhưng kể cả những người sống lâu ở đây như chúng tôi cũng không dám săn bắn bừa bãi bởi vì sợ động đến thần rừng. Cái gọi là thần rừng là để thể hiện sự tôn kính của chúng tôi chứ thực ra là những thứ đáng sợ ẩn nấp trong rừng sâu này. (kiểu nôm na chính là ma rừng hoặc yêu quái). Nơi đây có một truyền thuyết kể rằng, tất cả muông thú, sản vật của rừng đều được bảo hộ bởi thần rừng. Thần có thể cho phép những người con sinh sống ở đây được phép sử dụng nhưng không được lấy quá nhiều, chỉ được phép lấy đủ cho cuộc sống của mình mà thôi. Vậy nên, mỗi lần chúng tôi đi săn liền chỉ lấy đủ là dừng, không được phép lấy hơn để dự trữ. Nếu làm trái thì sẽ bị thần trừng phạt bằng bệnh tật, tai nạn hoặc có khi mất cả tính mạng. Mà đặc biệt, các anh là người nơi khác tới, nếu tự ý lấy đi sản vật của rừng vậy thì sẽ bị trừng phạt nặng nề hơn rất nhiều."

    Tao nghe vậy thì cũng hơi rén, dù sao tao là người ở đây, những câu chuyện như vậy tao nghe quá nhiều và cũng từng thấy những người bị thần trừng phạt. Tuy tao không tin hoàn toàn nhưng nếu không vì bất đắc dĩ, tao tuyệt đối sẽ không bao giờ thử mang an toàn của mình ra đùa. Thằng Bách thì khác, nó hình như cũng cùng quê với mày ở Quảng Ninh, trước đây từng buôn lậu qua biên giới, sau vì thấy nguy hiểm quá nên mới bỏ. Vốn dĩ nó cũng gan, mà lại có chút liều nên nó không cho là thật. Nhưng ở nhà ông trưởng bản nó cũng chỉ vâng dạ mà thôi, nó nói:

    "Vâng ạ, cháu chỉ đùa thế thôi chứ cháu làm gì có công cụ với cả thời gian mà đi đuổi bắt với mấy con thú ạ."

    Ông trưởng bản liền bảo:

    "Tôi nhắc nhở mấy anh để tránh rước họa vào người. Có thể mấy anh không tin nhưng có những việc chúng tôi đã dùng cả mạng của cha ông mình mà đúc kết ra được. Đừng dẫm vào vết xe đổ của những người đi trước."

    Hai thằng tao nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, ngồi nói chuyện thêm một lúc rồi ra về. Sau đó tao cũng không để ý nữa nhưng thằng Bách thì lại xảy ra chuyện.
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng một 2024
  6. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 1.4: Ma rừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bẵng đi tầm nửa tháng khi tao cũng dần quên chuyện này đi thì thằng Bách tìm tao rồi khoe chừng năm hay sáu cái bẫy thú đơn giản mà nó tự mày mò rồi chế ra. Nó khoe với tao với kiểu bẫy này thì mấy con gà rừng hay dúi có chạy đằng trời. Tao giật mình nhớ lại câu chuyện của ông trưởng bản rồi quay sang hỏi nó: "Mày không nhớ ông trưởng bản đã cảnh cáo hay sao mà vẫn giữ cái ý định săn thú này?" Nó vẫn cắm cúi vào mấy cái bẫy tự chế rồi trả lời tao với vẻ chẳng mấy quan tâm: "Ôi dào, ông ấy già rồi nên sợ trước sợ sau ấy mà, với lại em cũng có bắt nhiều đâu, chỉ bắt đủ bữa ăn cải thiện thôi mà, lo gì!" Tao vẫn cảm thấy sợ vì câu chuyện đó nên cố gắng khuyên nó đừng có dại mà làm liều, nhưng thằng ôn đó không để ý đến tao mà vẫn chăm chú vào mấy cái bẫy của nó, nó dừng lại một lúc rồi chào tao ra về bảo phải đi xem xét xung quanh tìm vị trí thích hơp đặt bẫy. Nói đến đây tao mới sực nhớ ra nó là người nơi khác, chắc quái gì đã biết chỗ nào có mồi mà đặt nói gì đến chuyện có bắt được thú hay không. Nghĩ vậy tao cũng bớt lo phần nào nhưng khi nhìn thấy cái dáng hớn hở của nó tao vẫn thấy điều gì đó bất an.

    Tới đây tôi chợt xen vào:

    "Ơ nhưng chuyện chú kể có liên quan gì đến việc con suối không có cá đâu, anh Bách đó là đi bẫy thú rừng mà."

    Chú Tùng quay sang lườm tôi bảo:

    "Thế mày có định nghe tiếp không, cái gì cũng phải có đầu có đuôi chứ. Chưa làm quen mà đã muốn ấn con gái nhà người ta lên giường à!"

    Tôi nghe vậy liền cười lấy lòng:

    "Chú kể tiếp đi ạ, cháu nghe chứ. Hehe." Rồi thầm nghĩ: "Chú lấy ví dụ có thô tục quá không, cháu còn chưa yêu được ai chứ nói gì đến chuyện ấn lên giường. Mà có vẻ cái đầu của chú dài quá đi à."

    Chú Tùng cũng chẳng buồn để ý tôi nghĩ gì mà tiếp tục quay lại câu chuyện của chú ấy.

    Hình như khoảng bốn ngày sau cái ngày thằng Bách khoe tao mấy cái bẫy, sáng hôm đó nó xách ba con gà rừng tầm trên dưới 1kg một con và một con dúi khá to, phải tới hơn 2kg tới chỗ tao khoe chiến lợi phẩm từ mấy cái bẫy của nó và mời tao tối đó xuống nhậu cải thiện cùng anh em. Tao nhìn mấy con gà thì thấy cũng không có gì nhưng tới khi nhìn qua con dúi thì tự nhiên có cảm giác không thoải mái nhưng không biết vì sao. Dúi thì tao cũng đã ăn nhiều rồi nên lẽ ra nhìn thấy cũng bình thường chứ. Chính vì cái cảm giác không thoải mái ấy mà tao tự dưng thấy bất an. Nhưng suy đi tính lại vẫn không biết sai ở đâu nên tao vẫn nhận lời của nó. Chiều hôm đó do rảnh rỗi tao còn sang phụ với nó và thằng Trung cùng đội chuẩn bị đồ ăn. Hai thằng chúng nó không mươn tao làm thịt mà chỉ nhờ tao trông bếp và làm chân chạy vặt cho chúng nó, kể cũng tài, hai thằng thanh niên gần 30 tuổi mà đảm đang phết, loáng một cái đã giết xong mấy con vật. Sau khi làm xong, cái đống rác thải, lông lá của mấy con vật tao đề nghị mang đi chôn nhưng hai thằng lười ấy bảo: "Anh làm thế mất công, để em tống hết xuống suối rồi dội mấy chậu nước là hết."

    Tao không đồng ý liền nói: "Chúng mày thấy dưới suối làm gì có cá, vứt xuống đó rồi nó mắc vào đâu bốc mùi kinh lắm."

    Thằng Trung vẫn không cho là đúng, nó bảo: "Anh lo gì, nước chảy mạnh vậy rồi nó trôi hết thôi mà." Nói xong, không chờ ai tiếp lời, nó hắt cả chậu lông lá, máu me, nội tạng bỏ đi xuống dưới suối rồi múc thêm mấy chậu nước dội sạch chỗ vừa làm thịt. Tao thấy vậy cũng không nói gì nữa mà đi vào xem mấy cái nồi thịt đang trên bếp.

    Tối hôm đó, cả đội xây dựng mười bốn thằng, tao, con Mai và mấy thằng bên đội xe cơ giới quây quần thưởng thức món thịt rừng, gà om và dúi nấu giả cầy (má nghe món này mà chảy nước miếng). Hai món này đi rượu lắm, mà mấy thằng công trình thì có thằng nào là không nhậu đâu. Tối đó hầu như mọi người đều say đến quên trời đất mà đặc biệt là thằng Bách có công bẫy thú được mời nhiều nhất, tiếp đến là tao và thằng Trung là hai thằng phụ bếp cũng được cảm ơn quá trời. Đừng nhìn con Mai nhỏ người mà mày nhầm, tửu lượng của nó có phải bốn thằng như mày cũng gục đó nhe. Nói tới đây chú Tùng ngẩng đầu nhìn trần nhà như ra điều nghĩ lại hăng lắm. Đêm đó, sau khi uống xong cũng đã hơn 10h đêm, ai nấy đều mệt nên kéo nhau về phòng nghỉ ngơi. Mày biết đấy, đã uống bia rượu xong ấy mà, thằng anh uống thì thằng em đòi ra, thế là trước khi đi ngủ tao phải ra chỗ nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn đã. Lúc đang đứng tưới nước cho đám cỏ thì tao liếc xuống dưới suối, chợt thấy vật gì đó sang sáng, lóe lên chuyển động. Lúc đó tao chỉ nghĩ rằng ánh điện từ mấy cây cột điện phản chiếu xuống nước suối đang chảy nên thấy như vậy. Sau đó, vì mệt quá, tao cũng không nghĩ nhiều mà đi về ngủ thẳng cẳng tới sáng. Không ngờ sáng ra thì đã xảy ra chuyện rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng một 2024
  7. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 1.5: Ma rừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, tao đang ngủ thì nghe tiếng ồn ào, tao cũng không thấy lạ vì thường ngày, người đông lại toàn bọn trẻ nên sáng sớm dậy chúng nó thường trêu đùa nhau nên ồn ào là chuyện bình thường. Tao không để ý và tiếp tục nằm thì tầm năm phút sau, thằng Hùng đội xe cơ giới đập cửa gọi tao dậy:

    "Anh Tùng ơi! Dậy, dậy nhanh lên!"

    Tao đang mệt vì trận rượu tối qua nhưng vẫn phải dậy mở cửa cho nó, bực mình nên tao gắt:

    "Gọi đéo gì gọi sớm vậy, chưa đến giờ cấp thực phẩm mày gọi tao làm gì."

    "Có.. có chuyện rồi anh ạ." Nó lắp bắp.

    Tao vẫn đang mệt nên không quan tâm mà gắt tiếp: "Chuyện gì thì sủa nhanh lên, tao đang mệt, tranh thủ nằm tí cũng không yên với chúng mày."

    "Thằng Bách.. thằng Bách chết rồi!" Nó hốt hoảng nói.

    Tao nghe vậy thì gật mình:

    "Sao lại chết, tối qua vẫn bình thường mà! Hay đêm ra ngoài trúng gió à? DM cứ hốc rượu vào là có chuyện. Nhanh, đi qua xem nào."

    "Không.. không phải trúng gió đâu anh. Nó chết lạ lắm. Bên đó gọi điện báo công an rồi, họ bảo sẽ tới sớm. Anh qua xem thử đi, em thấy sợ lắm."

    Tao biết tính thằng này, tuy nó làm lái xe công trình, cũng đi khắp nơi rồi nhưng nhát gan, suốt ngày sợ bóng sợ gió, mê tín hơn cả mấy ông già. Tao theo nó chạy tới chỗ thằng Bách chết, hóa ra, nó không chết trong phòng mà lại nằm gục cạnh bờ suối, chỗ hôm qua vừa làm thịt mấy con thú, trên người vẫn khoác áo ấm, quần đùi, cũng không thấy bị thương gì cả. Tao hỏi mấy người xung quanh xem có phải là đêm dậy đi tiểu rồi trúng gió không? Thằng Trung đứng cạnh đó nói:

    "Em nghĩ chắc không phải đâu anh ạ, anh nhìn xem trên bắp chân phải của nó kìa, có dấu răng như của rắn cắn ấy, với cả vùng bắp chân đen sì lại kia kìa."

    Tao quay sang gắt nó: "Không biết đừng có phán linh tinh, giờ đang mùa đông, rắn nó đi trú hết rồi, con nào rảnh rỗi nửa đêm bò ra cắn người được, hồi mày học cố giáo không dạy rắn là động vật máu lạnh hay sao. Cái thời tiết này, nửa đêm người còn chả muốn ra ngoài chứ nói gì mấy con rắn. Mà mày nhìn xem cạnh bờ suối này có cái hốc nào cho rắn trú hay không?"

    Nói thì nói vậy nhưng tao vẫn quay lại nhìn bắp chân thằng Bách từ xa thì đúng là có 2 lỗ như vết răng nanh của rắn, xung quanh đó, cả vùng bắp chân đều tím đen lại đúng kiểu như trúng độc rắn. Có một điều lạ là như đã phân tích, rắn là động vật máu lạnh, mùa đông đâu có ra ngoài hoạt động mà cắn người, thứ hai là vết răng này cách nhau hơi xa thì phải, miệng con rắn rộng tới đâu mà tạo thành vết răng xa nhau như vậy. Mà mấy loại trăn lớn thì đâu có nọc độc gây chết người được, với lại vùng này cũng chưa bao giờ nghe nói có trăn sinh sống mà.

    Mọi người xung quanh thì thầm bàn tán, thằng Lâm, đội trưởng đội xây dựng cùng với 2 thằng nữa đứng gần cái xác nhất, thấy bảo ba thằng đó là người phát hiện thằng Bách đầu tiên, lúc phát hiện, thằng Bách đang gục đầu xuống suối, quần đùi kéo xuống một nửa, chắc là lúc đi giải quyết thì bị cắn rồi gục luôn.

    Chờ đến hơn 9h sáng thì xe công an mới tới, họ kiểm tra cái xác bước đầu nghi là rắn cắn khi đang đi vệ sinh, nhưng cũng có người đưa ra nghi vấn y như tao vậy, họ hỏi mọi người xung quanh xem phát hiện thằng Bách cuối cùng lúc nào thì thằng Phúc nằm cạnh giường nó nói bảo tối hôm qua, tầm 12h thì nó thấy thằng Bách dậy ra ngoài, nó nghĩ chắc đi vệ sinh nên không để ý. Dù sao tối qua ai cũng say lắm, nên sau khi thằng Bách đi ra ngoài nó ngủ lúc nào không hay, cũng không để ý là thằng Bách có trở lại không, tới sáng nay thì cánh thằng Lâm phát hiện xác thằng Bách thì lúc đó nó mới biết là thằng Bách đã chết.

    Hỏi qua hỏi lại một hồi thì cũng không có gì đặc biệt, dù sao trong đội, lúc rượu vào thì thường ai cũng có chút to tiếng, nhưng cũng chưa từng đánh nhau bao giờ. Thế là khoảng 2h chiều, xe công an đưa xác thằng Bách đi, thằng Lâm cũng đi theo.

    Sau khi đi rồi, mọi người cũng tản đi hết, nhưng ngày hôm đó không ai đi làm cả mà chỉ ở trong lán thôi. Tao cũng về lán, lăn qua lăn lại rồi chợt nghĩ đến câu chuyện của ông trưởng bản. Thế là tao quyết định một mình đến nhà ông ấy, kể cho ông ấy nghe chuyện này.

    Vừa nghe tao kể xong ông ấy giật mình thảng thốt nhưng cũng không nói gì mà chỉ thở dài. Sau đó một lúc ông ấy mới nói với tao:

    "Tôi nghĩ thằng Bách đúng là bị rắn cắn đấy."

    Tao lại đưa ra nghi vấn của mình buổi sáng thì ông ấy đáp lời:

    "Suy nghĩ của cậu là đúng, tuy nhiên con rắn này không giống với những loài rắn mà chúng ta thường hay biết. Nó có thể coi như thần canh giữ của khu rừng này rồi."

    "Bác nói như vậy cháu thấy không hợp lý lắm. Tuy rằng, núi rừng nào cũng có truyền thuyết của mình, nhưng mấy ai đã thấy thần bao giờ đâu. Tuy rằng không phải cháu không tin mấy câu chuyện đó nhưng cháu nghĩ mấy câu chuyện đó chỉ là để con người ta có sống có chừng mực, không tham lam, không làm ác mà thôi." Tao nói với ông ấy như vậy.

    "Để tôi kể cậu nghe. Thằng Bách không phải người đầu tiên và chưa chắc đã là người cuối cùng. Những việc như vậy xảy ra đã lâu lắm rồi. Thường có những tay thợ săn vùng khác tới đây để tìm cảm giác săn bắn giữa khu rừng sơ khai này. Khi họ tới đây, có người vào bản tìm hiểu trước, cũng có người không tới chỗ chúng tôi mà cậy có kinh nghiệm sống trong rừng phong phú, tự cắm trại, tự săn bắn. Tuy nhiên, khi có người tới đây, dù có vào bản hay không, nếu chúng tôi bắt gặp họ trong rừng thì đều khuyên họ không nên săn bắn trong khu rừng này và kể cho họ nghe truyền thuyết về thần rừng chỗ chúng tôi. Khuyên thì khuyên, kể thì kể nhưng giống thằng Bách vậy, họ lặn lội từ xa tới đây thì có mấy ai nghe đâu." Kể tới đây, ông ấy rít một hơi thuốc rồi nhả khói như thể nghĩ lại chuyện xưa, cũng như thể nghỉ lấy hơi vậy rồi tiếp tục. "Có người săn được thú, cũng có người về tay không. Những người ra về tay không thì tôi không biết sau này họ có sao không nhưng những người săn được thú thì đều có chuyện cả. Người săn được một hai con thú nhỏ thì ốm nặng một trận, không ra được rừng lại phải chạy vào bản cầu cứu, chúng tôi cho thuốc lá hái từ rừng cũng phải ba bốn hôm sau mới dậy được mà gọi người tới đón. Cá biệt có một nhóm thợ săn bốn người săn được hai con nai. Họ còn mang thịt vào bản chia cho chúng tôi nữa vì họ nói không mang hết đi được. Sau khi họ vào bản, hầu như người trong bản thấy vậy cũng không dám nhận thịt của họ đưa, chỉ có mấy thằng thanh niên choai choai không chịu nghe lời trong bản đồng ý nhận thịt của họ, lại còn vui vẻ mời họ về nhà nhậu luôn thịt nai vào tối hôm đó. Chúng làm gì, uống bao nhiêu rượu thì tôi không rõ nhưng sáng hôm sau thì trong bản nhốn nháo cả lên vì có hai người thợ săn chết trước cửa nhà thằng thanh niên đó."
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng một 2024
  8. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 1.6: Ma rừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông trưởng bản nghỉ một lát rồi tiếp tục: "Khi đó cũng đã là cuối tháng mười một, cũng đã vào đông, triệu chứng của họ y hệt như thằng Bách vậy. Khi công an tới, họ còn nhặt được mấy cái vảy màu bạc xung quanh đó, điều tra tới lui cũng không thu thêm được gì ngoài mấy cái vảy đó. Sau đó, khi họ mang cả người cả vảy đi thì trong bản lại xảy ra chuyện. Toàn bộ mấy thằng thanh niên nhậu cùng họ hôm đó không hiểu vì sao lăn quay ra ốm hết, sốt cao lắm, triệu chứng y hệt như mấy người thợ săn trước đó chúng tôi cứu chữa. Lúc đó tôi nghĩ ngay tới chuyện thần rừng trừng phạt nên bảo gia đình chúng nó sắm lễ cầu xin thần tha thứ và tìm mấy loại thuốc mà chúng tôi dùng trước đó thì khoảng một tuần sau chúng nó mới dậy được nhưng từ đó sức khỏe cũng không bằng một nửa lúc trước nữa. Đau ốm thường xuyên à." Ông trưởng bản thở dài một hơi, tao tranh thủ lúc đó chen vào:

    "Vậy còn hai người thợ săn cùng đoàn thì sao ạ? Rồi sau đó công an có đưa ra kết luận gì không bác?"

    Ông nhìn tao và nói: "Hai người kia đi cùng công an ngay lúc đó nên tao không rõ. Sau này công an cho người lên bản báo với tao, hai người bị chết đúng là bị trúng độc rắn, mấy cái vảy thu được cũng là vảy rắn nhưng lạ một cái là họ đã tìm hiểu các nơi đều không xác định được vảy và nọc độc đó thuộc loại rắn nào đã biết cả. Còn hai người thợ săn kia vừa về đến thị trấn đã hôn mê rồi sốt cao, tới lúc đó vẫn chưa tỉnh. Tôi nghe vậy liền sợ quá, kể cho họ nghe chuyện mấy người nhậu cùng họ cũng sốt như vậy và nói với họ về phương thuốc mà chúng tôi dùng, còn đưa cho họ một ít để cho hai người kia uống. Họ nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn cầm đi. Chuyện sau đó thì tôi không biết."

    Nghe đến đây thì tao sợ quá, cũng không quan tâm chuyện thần ma có thật hay không nữa mà hỏi luôn ông trưởng bản về phương thuốc chữa bệnh kia. Ông ấy cũng không nề hà gì mà lấy luôn đưa cho tao một bọc lá to rồi nói:

    "Dù sao trong bản người vẫn thường phải săn bắn thú rừng để sống, chúng tôi thường lễ cầu thần phù họ và xin phép cho sắn bắn, cũng không dám lấy quá nhiều nhưng để đề phòng, nhà nào trong bản cũng có sẵn một ít lá thuốc này. Cậu cầm tạm của tôi một ít rồi chờ một lát, tôi qua mấy nhà lấy thêm cho. Đội của cậu nhiều người như vậy thì chỗ này không đủ."

    Tao liền cảm ơn rối rít:

    "Dạ cháu cảm ơn bác nhiều lắm, chắc sau chuyện này chúng cháu cũng tởn tới già luôn rồi."

    Ông ấy đứng dậy, đi ra ngoài, khoảng độ hơn tiếng sau thì ông ấy quay lại đưa cho tao một bọc lá còn to hơn bọc của ông ấy và bảo: "Tầm này chắc đủ rồi, cầm về phòng thân đi." Tao liền móc tiền đưa cho ông ấy nhưng ông ấy xua tay và bảo: "Đây là ơn của thần để cho con người có đường lui mà sửa chữa khi chưa phạm lỗi lầm quá lớn, tôi không lấy tiền đâu nhưng mọi người nên nhớ mà rút kinh nghiệm. Trên đầu ba tấc có thần minh, mọi việc mình làm đều có nhân quả."

    Tao liền cảm ơn ông ấy và định chào tạm biệt để về cho sớm. Trước khi đi ông ấy còn dặn tao:

    "Nhớ là đừng có đổ đồ có máu tanh, đồ ô uế xuống con suối nhỏ cạnh nhà, người ta bảo con suối đó là đường đi tuần tra của thần rừng ở đây. Thần thường đi trong hình dạng một con rắn trắng bạc, trườn theo dòng suối để thị sát khu rừng này. Vì vậy, trên đường đi của thần không được đổ chất ô uế, không được để dây máu ra đó. Nếu cậu có thời gian có thể lần theo con suối mà xem, nó chảy vắt ngang khu rừng, chỉ biết là chảy ra từ trong một hốc trong núi và kết thúc cũng là một cái hốc gần chân núi chứ chưa có ai biết thực sự nó bắt nguồn và kết thúc ở đâu. Và cũng chính vì đây là con đường của thần nên cậu thấy đấy, nước suối trong mát nhưng làm gì có con cá nào đâu, làm gì có con vật nào dám đi vào con đường của thần chứ."

    Tao gật đầu đồng ý, rồi ngẫm nghĩ: "Rắn to trắng bạc, rắn to trắng bạc hình như mình thấy ở đâu rồi." Rồi tao chợt nhớ ra ánh sáng trắng lấp lóa dưới suối mà khi đi vệ sinh tối hôm đó chợt thấy, vậy lúc đó có thể là tao đã thấy con rắn đó. Nghĩ vậy tao liền kể cho ông trưởng bản nghe chuyện tao thấy ánh sáng bạc đó.

    Ông ấy cũng đồng ý đó có thể là con rắn đó rồi còn dặn thêm, nếu sau hôm thần đi thị sát thì nửa tháng sau đừng uống nước suối, cũng đừng tắm rửa ở đó vì rất có thể bị ốm nặng hoặc bị bệnh trên da. Tao liền cảm ơn lời nhắc của ông ấy rồi vội chào ra về vì trời sắp tối.

    Về đến nơi tuy đã 6h tối nhưng tao vẫn nhớ lời dặn của ông trưởng bản, gọi mọi người đến và dặn về việc không được uống nước hay tắm rửa ở suối trong nửa tháng tiếp theo. Mọi người đều đồng ý vì dù gì vừa có xác người ở suối, bố ai dám uống nước hay tắm rửa ở đó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng một 2024
  9. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 1.7: Ma rừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thằng Trung thấy tao vác hai bịch lá lạ về thì hỏi:

    "Anh Tùng à, anh đi cả buổi chiều mà còn tranh thủ vơ vét nhà ông trưởng bản được hai bịch lá gì to thế? Hay dạo này cảm thấy thằng em phía dưới yếu ớt nên tìm lá về bồi bổ hả? Anh ở có một mình thì dùng mấy đồ bổ đó làm gì, không có chỗ xả cẩn thận không lại tức hạ phá thượng đấy, chia cho mấy thằng trẻ bọn em một ít đi. Hahaha. Hố hố hố."

    Nghe nó nói vậy mấy đứa xung quanh cũng cười phá lên, rồi thằng Phúc đế vào:

    "Em thấy dạo này anh Tùng hay lên bản lắm, biết đâu lại có bà nào trên đó rồi cũng nên. Em nghĩ phụ nữ dân tộc họ khỏe nên anh Tùng sợ không đáp ứng được mới phải bồi bổ đó." Rồi chúng nó lại phá lên cười.


    (P/s: Đoạn này tác giả chỉ tả đúng những câu từ tục tĩu của dân công trường hay đùa cợt nhau về phụ nữ. Ai đi công trường sẽ hiểu, bựa lắm. Chứ tác giả không hề có ý phân biệt vùng miền hay dân tộc đâu ạ)

    Tao liền quắc mắt vào và quát chúng nó:

    "Bổ con m.. ẹ chúng mày chứ! Tao xin về đúng là để dành cho cả lũ chúng mày dùng luôn đấy. Nhưng mà nói thật tao đéo hi vọng đứa nào trong số chúng ta cần dùng đến nó, không thì mệt đấy." Câu cuối tao hạ giọng kèm theo thở dài. Mấy thằng ôn thấy tao như vậy tuy không hiểu gì nhưng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn nên rối rít xin lỗi, nói là mình chỉ đùa chút cho vui, phá đi cái không khí u ám cả ngày hôm nay thôi. Tao lại nói: "Tao cũng không trách chúng mày, chỉ là tao đề phòng trước, coi như lo xa mà thôi. Ở cái chốn rừng thiêng nước độc này chẳng có điều gì mà không thể xảy ra được." Rồi tao kể lại câu chuyện về những người thợ săn mà tao vừa nghe được hồi chiều và nói về cách sử dụng phương thuốc chữa sốt cao mà ông trưởng bản đã dạy. Chúng nó nghe xong tuy không biết có tin hay không nhưng đứa nào đứa nấy đều im thin thít. Ngồi thêm một lúc nữa rồi ai cũng đứng dậy ra về tranh thủ cơm nước rồi nghỉ ngơi.

    Nhưng mà, điều gì càng lo sợ thì càng đến nhanh, có tránh cũng chẳng được. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tao thấy cả người mệt mỏi không có chút sức lực nào, người thì nóng hầm hập, tự nhiên tao ý thức được mình đã gặp cơn sốt giống như lời ông trưởng bản. Vậy là không nghĩ nhiều, tao liền định lấy lá thuốc ra, theo cách ông trưởng bản dạy, tự sắc lên, nhưng mà đang đi lấy thuốc, mắt tao chợt hoa lên rồi không thể bước đi được nữa. Tao ngồi phục xuống giường, lo lắng không biết phải làm thế nào. Dù mình có thuốc nhưng không thể tự sắc được, cũng không biết những người khác thế nào. Đúng lúc đó, tao nghe tiếng gõ cửa, cố lết ra đến cửa mở ra xem ai, hi vọng là trong đội còn người khỏe thì mọi người mới có cơ hội được uống thuốc. Mở cửa ra thì thấy bốn người đàn ông trung tuổi, tao chợt nhớ ra họ là người ở bản trên núi, đang ngạc nhiên thì họ nói: "Ông trưởng bản bảo chúng tôi xuống xem đội thế nào, tuy đã đưa thuốc nhưng như những người trước, khi sốt không thể tự chăm sóc được. Hôm qua, ông ấy quên mất điều này."

    Lúc đó nếu ông trưởng bản mà có ở đó tao nghĩ tao sẽ ôm chặt ông ấy mà cảm ơn. Đúng là tao không hề còn sức nữa, chỉ cho họ chỗ cất thuốc rồi ngã gục xuống giường. Họ thay phiên nhau nấu thuốc, nấu cháo rồi mang cho từng người trong đội uống. Hôm đó là ngày xe thực phẩm vào, một lúc sau xe tới, sau khi biết chuyện, lái xe và phụ xe cũng vào giúp một tay sắc thuốc sau khi đã dỡ xong đồ. Họ ở đến gần tối mới trở về thị trấn, còn bốn người dân bản kia thì ở lại với chúng tao qua đêm.

    Tầm ba ngày sau thì tao cảm thấy khỏe lại, bước xuống giường được. Trong đội thì có tao, cái Mai là khỏe lại nhanh nhất. Thêm hai hôm nữa thì cả đội trừ thằng Trung cũng khỏe lại. Thằng Trung là thằng tham gia cùng thằng Bách làm thịt mấy con vật nên mãi vẫn chưa khỏi. Lúc đó tao cảm thấy may mắn vì hôm đó hai thằng chúng nó chỉ cho tao phụ bếp mà thôi. Cùng hôm cả đoàn khỏe lại thì mấy người cảnh sát lại tới thông báo nguyên nhân cái chết của thằng Bách. Đúng như dự đoán, nó chết vì rắn cắn, mọi người nghe vậy cũng không ai dám nói năng thêm gì. Nhưng sau đó mọi người còn nghe thêm được tin mà ai cũng đoán được. Thằng Lâm đội trưởng đang sốt cao nằm trong bệnh viện. Thêm nữa là đã qua gần tuần rồi nhưng nó vẫn không có dấu hiệu hạ sốt. Nghe vậy tao liền kể cho họ nghe chuyện ở đây, cũng đề nghị họ tiện xe đưa thằng Trung ra bệnh viện và cầm một ít thuốc lá ra ngoài đó cho hai thằng nó uống. Họ đồng ý ngay nhưng trước khi bước đi tao còn nghe viên cảnh sát lơn tuổi hơn thì thầm một mình: "Sao giống cái vụ hai tay thợ săn mấy năm trước trên bản thế nhỉ." Tao nghe đến đó bất giác giật mình nhưng cũng không dám nói năng thêm gì nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng một 2024
  10. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 1.8: Ma rừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mọi chuyện đến đó coi như là kết thúc. Cũng không ai dám nói thêm câu gì nhưng tao biết, trong những người ở đây, ai cũng có thêm chút kính ý và sợ sệt cái khu rừng này. Cũng từ đó, mọi người ngoan ngoãn hẳn, không còn thằng nào có ý định tự ý săn thú nữa. Có thèm thì cũng chỉ lên bản mua hoặc chạy xe ra mấy căn nhà trên đường mày vào đây mua gà hay lợn gì đó mà thôi."

    Tôi thả lỏng hai nắm đấm đã siết chặt từ bao giờ, không biết do sợ hay so hưng phấn nữa, rồi tôi hỏi:

    "Thế sau đó hai người đi viện trong đội xây dựng kia thế nào ạ?"

    Chú Tùng quay sang tôi ngạc nhiên hỏi:

    "Mày vào đây lâu như vậy mà không biết thằng Lâm, đội trưởng đội xây dựng à! Nó sau đó uống thuốc lá tao đưa thì bốn ngày sau là xuất viện, sau đó nghỉ ở nhà một tuần rồi lại tiếp tục vào đây làm tới giờ. Cái thằng đó gan thật. Còn thằng Trung, nghe nói phải nằm viện thêm chục ngày, có vẻ như tính ngày là đúng nửa tháng mới bớt sốt rồi ra viện. Sau đó thì không thấy quay lại đây nữa, đồ đạc cũng là mấy thằng trong đội dọn dẹp rồi gửi ra cho nó. Thấy bảo còn nghỉ luôn ở công ty này rồi."

    Tôi gật gù nói cũng phải, dính một vụ ốm nặng như vậy, chưa biết có phải do ma quỷ thánh thần gì không nhưng mà giữa chốn rừng sâu núi thẳm, ốm lâu và nặng như vậy mấy ai dám quay lại để thử lần hai. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ bỏ về, chưa biết bỏ xong thì làm gì nhưng cứ về nhà với bố mẹ một thời gian cho ổn định tâm lý cái đã.

    Rồi chú Tùng quay sang hỏi tôi:

    "Thế nào, giờ đã biết vì sao không phải muốn ăn thú rừng lúc nào cũng được chưa, đã biết vì sao suối trong thế mà không thấy bóng dáng con cá nào chưa, đã biết vì sao dọc bờ suối cứ cách 10m lại phải có một cái biển cấm đổ rác chưa?"

    Tôi vẫn cứng miệng đáp:

    "Dù sao với sức của cháu cũng chẳng có khả năng làm bẫy bắt thú, nấu ăn thì có khu riêng, cháu cũng chẳng dở hơi mà mang ra suối rửa, trông thì trong nhưng ai biết có thằng nào đái ỉa ở đầu nguồn không. Còn mấy thằng kia, chúng nó đi làm về là thở như chó rồi hơi đâu mà nghĩ tới thú với chả vật. Vậy cháu đâu có cần lo về quỷ thần. Với lại cháu vẫn giữ quan điểm nghe cho vui chứ quỷ thần đâu ra mà lắm thế."

    Chú gật gù đăm chiêu nhưng giọng mỉa mai lại chả hợp với khuôn mặt đăm chiêu của chú tí nào:

    "Ừ! Không ai biết có thằng nào đái ỉa ở đầu nguồn không mà sao chúng mày vẫn cứ tắm hàng ngày. Thức ăn thì sợ dính cứt thế cứt dính lên đầu, lên người thì không sợ à. Với lại ai biết khi nào con rắn nó đi tuần, nhỡ đêm hôm qua nó đi, hôm nay mày vẫn tắm thì chả phải vẫn bị ốm, vẫn bị bệnh ngoài da hay sao. Cứ ở đó mà mạnh miệng đi, tới lúc bị đừng có bảo chú đây không báo trước."

    Tôi vẫn cãi cố: "Cháu tắm dưới suối xong lần nào chả lên dội lại nước chứ." Rồi thầm nghĩ "cháu tắm lâu như vậy mà chẳng ai cảnh báo, nay chú mới nói thì nếu có chuyện gì, không tại chú thì tại ai." Nghĩ thì nghĩ vậy chứ ai dám nói ra, biết đâu ông chú lại dở chứng, chửi cho một trận thì còn nhẹ, nhỡ chú cắt khẩu phần hay không để dành đồ ngon cho nữa thì ngu người à.

    Sau buổi nói chuyện hôm đó, tôi lại trở lại với nếp sống hàng ngày, sáng chuẩn bị đồ ăn, chiều ra công trường giám sát. Tuy nhiên, có một điều thay đổi rất lớn đó là tôi không bao giờ bước xuống suối tắm nữa. Chiều chiều, tôi vẫn đi dọc bờ suối ngắm cảnh nhưng tắm thì không bao giờ và khi mặt trời tắt nắng, kể từ lúc nhá nhem đến sáng hôm sau tôi sẽ không bao giờ lại gần bờ suối ấy. (má, miệng nói không sợ cho oai thôi chứ, nghe suối đã từng có xác người chết bố ai chả ghê) Tuy nhiên, ba thằng con giời kia thì vẫn xuống suối tắm bình thường dù tôi đã kể ngọn ngành cho chúng nó nghe. Chúng nó còn lôi đạo lý ra chế giễu tôi:

    "Mấy câu chuyện đó chỉ dọa được người như mày thôi. Càng nhàn hạ là càng nghĩ linh tinh, mà càng nghĩ linh tinh thì càng sợ chết. Mày đã từng nghe câu" không ai tắm hai lần trên một dòng sông "chưa? Nước chảy suốt ngày thế này, đá còn mòn nữa là hơi hướng của cái xác cách đây hơn sáu năm. Mà tắm nước bị bệnh ngoài da thì quá bình thường, ngày trước da bọn tao ở quê được rèn qua bao nhiêu năm tắm ao hồ toàn cứt trâu với cứt vịt rồi, giờ thử xêm tí cứt rắn nó như thế nào. Hahaha. Vả lại thuốc da liễu giờ nhiều lắm, nếu bọn tao không nhầm, trong balo của mày cũng có một đống còn gì."

    Chúng nó nói vậy tôi cũng chẳng thừa hơi mà đi cãi, vả lại một cái miệng cũng không thể cãi lại được ba cái mõm chó cùng sủa. Mà đúng là trong balo của tôi có đủ loại thuốc, nào là thuốc cảm, thuốc đau bụng, thuốc bôi ngoài da, dầu gió.. gần như có cả. Thế nên nghĩ đến đống thuốc mình chuẩn bị tôi cũng yên tâm phần nào, nhưng yên tâm thì yên tâm tôi vẫn không bao giờ xuống con suối đó tắm nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng một 2024
  11. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 2.1: Bầy ong nổi loạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng câu chuyện về rắn thần (hay ma rắn) làm tôi cảm thấy hơi ghê nhưng cũng chỉ đọng lại trong tâm trí tôi một thời gian ngắn chứ không ảnh hưởng mấy, đương nhiên, trừ chuyện nó làm thay đổi thói quen tắm suối của tôi. (nghĩ vẫn cay, tự nhiên đi nghe chuyện rồi đâm sợ, mấy thằng kia vẫn tắm có việc gì đâu) Nhưng câu chuyện tiếp theo đây lại khiến tôi sợ hãi đến nỗi phải nghỉ việc tại đây. Cũng chấm dứt sớm công cuộc tìm hiểu của tôi về những câu chuyện kỳ lạ tại công trình đầu tiên này của mình. (dĩ nhiên, các công trình khác thì lại có chuyện khác, tôi vẫn phải đi làm mà)

    Nhân vật chính trong chuyện này là anh Thảo, nhắc lại cho bạn nào quên, anh Thảo là một công nhân trong đội chúng tôi. Giới thiệu một chút về anh Thảo, anh là người Hà Nam, sinh năm 1985, đã có vợ và một thằng cu bốn tuổi. Trong đội, anh Thảo không phải là người trẻ nhất, cũng không phải là người đẹp trai nhất nhưng mồm miệng anh nhanh nhảu nhất (điển hình của cái người ta gọi là dẻo miệng và hướng ngoại).

    Trong công việc, anh cũng là một người có trách nhiệm, đương nhiên rồi, đi công trình thì phải chọn những người làm được thì đi, thứ nhất là làm việc nó an toàn, thứ hai là cũng phải làm nhanh để còn được về, rút ngắn thời gian thi công thì lợi ích công ty mới cao được.

    Thi công ngoài trời thì các bạn biết đấy, không phải ngày nào cũng thi công được, còn phải xem ông trời có đồng ý cho làm hay không. Hôm nào ông ấy vui vẻ, trời cao trong xanh hoặc giả không nắng mà âm u thì cũng vẫn làm được, thế nhưng hôm nào nhỡ đâu ông ấy cãi nhau với vợ, rồi bị vợ nó đánh cho la khóc om sòm thì hôm đó chịu không làm gì được. Chưa kể trời mưa thì đất cát lầy lội, trời đất tối tăm, chỉ riêng việc mấy cái máy hàn mà ra trời mưa, nó hỏng thì đã đành, đang hàn mà nó giật cho cái thì lại ăn chuối cả nải với gà luộc cả con luôn.

    Thế nên, những hôm như vậy chúng tôi đều nghỉ cả. Chuyện phát sinh từ những lần nghỉ như thế. Những hôm mưa như vậy, có lúc thì tôi và mọi người ngồi nhà uống rượu, có lúc tôi lại theo chú Tùng lên bản vừa mua thịt rừng để tối làm mồi lại vừa ngồi cùng chú ấy và ông trưởng bản nhâm nhi vài chén rượu ngô mà bản tự nấu. Và với một con người hướng ngoại, thích giao du như anh Thảo thì lần nào chúng tôi đi cũng có anh ấy.

    Khi đi thì không sao, khi về là thường hai ông tướng Tùng và Thảo đều phê phê, dọc đường nói chuyện oang oang đủ thứ trên trời dưới bể và sau cùng là đến bàn luận về mấy cô gái trong bản, ai có chồng rồi, ai chưa, ai trông ngon thế này, ai xấu thế kia.. vân vân và mây mây. Tính ra thì cả bản cũng chỉ có từng ấy cô gái mà lần nào hai ông cũng nói đi nói lại mà không biết chán. Mà tôi lên đó còn nhiều hơn anh Thảo nhưng lại chả biết tên một cô gái nào, còn anh ấy thì thuộc gần hết, sợ thật.

    Có mấy lần lên thôi mà anh ấy đã thân với một nhóm trai bản rồi, tôi và chú Tùng lên đó chỉ uống rượu ở nhà ông trưởng bản thôi, tôi đi xa thì lười nên chỉ uống vài chén lấy phong trào thôi còn chú Tùng với ông trưởng bản uống là chủ yếu.

    Còn anh Thảo uống ở đâu vậy? Xin thưa, anh ấy uống cùng mấy thanh niên trong bản, nghe thấy bảo có cả trai và gái đủ cả. Thảo nào lần nào về cũng quắc cần câu. Nhưng nhờ quen biết như vậy nên thi thoảng anh ấy không biết là xin được hay mua được mà cầm về cả mật ong rừng và con ong để về ngâm rượu nữa. Ai, cái thứ rượu ong thì nóng rồi, nóng từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới cơ. Một đám đực rựa, chỗ xả thì không có, cứ hốc toàn đồ nóng vào. Nào thịt rừng, nào mật ong, nào rượu ngâm con ong, rượu ngâm sáp ong, rượu pha mật ong rồi lại bữa nào không có tí ớt vào thì nhạt mồm nhạt miệng. Cơ bản nhận xét là dương quá thịnh nhưng không có âm.

    Nói tới đây mọi người lại hỏi sao bảo chị bán tạp hóa cũng dễ nhìn, vợt tạm đi thôi. Dạ thưa, ở cái đất mấy chục thằng đàn ông mới có một bông hoa đẹp thế thì chỉ được để ngắm thôi, thằng nào mà dám vợt là chưa cần nghĩ đến đằng sau chị ấy có rắc rối gì không, chỉ nguyên anh em ở đó đã nhìn cái thằng đó bằng con mắt đéo ưa rồi. Tôi nói thật, vụng trộm sau lưng có hay không thì tôi không rõ, nhưng nếu dám công khai thì anh em nhìn nhau nó hằm hằm ngay.

    Vậy nên đóa hóa đó vẫn tươi như tưới, vẫn nở đều mỗi sáng, vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người nhưng không một thằng nào dám hái.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng một 2024
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...