Quy Tắc Phòng Ký Túc Xá Ban Đêm Tác giả: Ngỗng Editor: Phong Tâm Thể loại: Truyện ngắn Kinh dị * * * Khai giảng năm nhất, ký túc xá có quy định đúng mười giờ rưỡi tối phải tắt đèn. Ngày đầu tiên tôi trở lại ký túc xá, vừa mới bước vào cửa, đèn đã tắt ngay lập tức. Nhưng khi tôi nhìn vào điện thoại di động, không phải mới 10: 29 hay sao? Lúc này, chiếc còi treo trên tường phát ra âm thanh thông báo. "Các bạn sinh viên thân mến, chào mừng các bạn đã quay trở lại với khuôn viên trường thân thuộc, dưới đây là thông báo về các quy tắc và quy định mới nhất của nhà trường, phiền tất cả mọi người hãy lắng nghe." "Sinh viên phải tuân thủ các quy định dưới đây, nếu vi phạm, hậu quả tự chịu". * * * 01. [Sau khi tắt đèn, xin vui lòng không gây ồn ào trong ký túc.] Tôi khẽ đặt nhẹ chiếc chậu rửa tay xuống. [Trước khi đi ngủ, nhớ đóng cửa sổ và cửa ra vào.] [Ngoài cửa sổ sẽ không có người hay bất kỳ thứ gì khác theo dõi bạn, nếu có, xin hãy giữ im lặng và đừng quấy rầy.] [Nếu bạn nghe thấy một tiếng kêu cứu sau khi tắt đèn, đừng cố gắng giúp đỡ người vi phạm nội quy tội nghiệp đó, bởi nếu không bạn cũng có thể phải chịu phạt.] Câu này khiến tôi hoàn toàn nghe không hiểu. Có thứ gì đó làm nhiễu loạn tín hiệu còi khiến âm thanh máy móc cơ học đột nhiên dừng lại. Chỉ còn lại dư âm tiếng "Rè.. Rè.. Rè.." kéo dài. 02. Phòng ngủ yên tĩnh vài giây, Trương Lâm cười phá lên một tiếng. "Làm sao vậy, đừng nói với tôi là các cậu định tin mấy chuyện đó là thật đấy nhé? Tôi thấy đây chỉ là trò đùa của đám người bên Học viện viễn thông thôi." Cô ấy đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất lớn, làm tôi giật mình hoảng sợ. "Chậc, lá gan của cậu cũng nhỏ thật! Ha ha ha." Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, không dám tiếp lời. Không ngờ sau kỳ nghỉ hè, đêm đầu tiên trở lại trường học lại đột nhiên xuất hiện một thông báo phát thanh kỳ lạ như vậy. Tôi ngẩng đầu nhìn lướt qua Trịnh Hinh Nguyệt đang nằm trên giường, nhưng cô ấy không nói gì, trùm kín người trong chăn, hình như đã ngủ. Trương Lâm cầm lấy đồ vệ sinh cá nhân trên bàn, đi tới cánh cửa phòng ký túc, thờ ơ đẩy cửa ra. Cửa ký túc xá làm bằng sắt, những chỗ nối với khung cửa đều đã rỉ sét, mỗi khi đẩy đều phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Điều này rất bất thường, bình thường ngay cả sau khi tắt đèn, hành lang cũng sẽ bật một vài đèn để tránh việc sinh viên thức dậy vào ban đêm không nhìn thấy đường. Không chỉ có thế, bên ngoài yên tĩnh đến mức không có một chút động tĩnh nào, như thể cả ký túc xá to lớn như vậy chỉ còn lại mấy người chúng tôi. "Trương Lâm, hay là hôm nay cậu đừng đi rửa mặt nữa, bên ngoài hình như cúp điện rồi." Trong lòng tôi mơ hồ có một loại cảm giác quỷ dị khó diễn tả, vì vậy tôi thấp giọng nhắc nhở Trương Lâm một câu. "Này, trò đùa này diễn cũng như thật vậy!" Trương Lâm đứng ở cửa, chân trái vừa bước ra lại chần chừ thu về. Ngoài cửa sổ có tia chớp, trong phòng nhất thời được chiếu sáng một chút, nhưng ngoài cửa vẫn tối đen. "Trương Lâm.. Cậu đóng cửa lại được không? Tớ hơi lạnh." Trương Hinh Nguyệt đột ngột mở miệng. "Hinh Nguyệt, cậu chưa ngủ sao? Tớ còn tưởng cậu ngủ rồi chứ." "Ừm, vẫn chưa.. Tớ hơi sợ.." Tôi thở dài một tiếng, Hinh Nguyệt ngày thường chính là người nhát gan nhất trong bốn đứa chúng tôi. Mỗi lần Trương Lâm gọi mọi người cùng xem phim kinh dị, cô ấy đều bịt mắt rụt người sau chăn. Cả bốn đứa chúng tôi.. Tôi, Hinh Nguyệt, Trương Lâm đều ở trong phòng ngủ. Còn Vu Sảng thì sao? "Vu Sảng đi rửa mặt còn chưa.." Tôi còn chưa dứt lời, uỳnh một tiếng.. Trương Lâm chợt đóng sập cửa lại. 03. "Ui cha, tớ không để ý! Nhưng cũng không có chuyện gì đâu, đây là trường học mà." Trương Lâm bối rối gãi gãi đầu. Tôi vừa định mở miệng, ánh mắt lại vô tình nhìn ra phía sau Trịnh Hinh Nguyệt. Giường của cô ấy đặt bên cạnh cửa sổ, cửa sổ vẫn đang đóng chặt, nhưng vừa rồi không biết có phải tôi bị hoa mắt hay không, ở góc dưới bên phải của cửa sổ.. Hình như có một bóng đen. Giống như.. có người nào đó ở ngoài cửa sổ thò nửa cái đầu vào trong phòng nhìn trộm. [Ngoài cửa sổ sẽ không có ai hay bất cứ thứ gì khác theo dõi bạn, nếu có, xin vui lòng giữ im lặng và đừng quấy rầy.] Tôi nhớ tới những lời vừa thông báo trong đài phát thanh, bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hẳn là do tôi hoa mắt nhìn nhầm rồi, đây là tầng tám mà. Tôi hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng hàm, bước đến bên cửa sổ, kéo rèm che cửa sổ lại. Lần này, nguồn sáng cuối cùng trong phòng cũng biến mất, cả căn phòng chìm trong bóng tối. "Lục Dao, sao đột nhiên cậu lại kéo rèm cửa sổ làm gì, tớ không nhìn thấy gì cả." "Cái quỷ gì thế này, sao lại không mở được vậy?" Cô ấy quay đầu lại muốn bật đèn bàn đang sạc trên bàn, nhưng đèn bàn cũng không có động tĩnh. "Đừng thử nữa, vô dụng thôi." Nếu việc mất điện chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, vậy cũng không phải ngẫu nhiên mà tất cả các thiết bị chiếu sáng trong ký túc đều bị tê liệt. Trùng hợp. Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện mà con người có thể làm được. Tôi rút điện thoại di động ra, màn hình phản chiếu ánh sáng yếu ớt, góc trên bên trái hiển thị không có sóng. Đã 11 giờ rồi, nhưng Vu Sảng vẫn chưa quay về. Mọi thứ diễn ra rất bất ổn.. "Trương Lâm, Hinh Nguyệt, điện thoại di động của hai cậu có tín hiệu không?" Hai người đồng thời lấy điện thoại di động ra xem, sững sờ một chút, lắc đầu. Trương Lâm không tin vào mấy chuyện ma quỷ, cô ấy lấy laptop từ trên giường xuống, nó. Ng nảy nhấn nút bật nguồn vài cái liên tục trong cơn bực dọc. "Máy tính không mở được, điện thoại di động cũng không có tín hiệu, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?" Tôi lắc đầu. "Tớ không biết." Dù sao cũng chắc chắn được một điều rằng đây không phải trò đùa. "Ký túc xá của chúng ta, không phải là bị.. trúng.. tà chứ." Chữ cuối kia đột ngột bị cô ấy nuốt trở lại. Trịnh Hinh Nguyệt ngồi trên giường run rẩy càng dữ dội hơn, kèm theo cả tiếng khóc "Vậy phải làm sao bây giờ, Vu Sảng vẫn còn đang ở bên ngoài." "Suỵt, đừng lên tiếng, hình như có người đi tới." 04. Bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó dừng lại trước cửa ký túc xá của chúng tôi. "Cứu với, có thứ gì đó đang đuổi theo tôi! Cứu tôi!" Người nọ không ngừng gõ cửa, sức lực rất lớn. Là giọng nói của một nữ sinh phòng ký túc bên cạnh, hình như họ Dương, không học cùng khoa với chúng tôi, bình thường cũng rất ít khi giao thiệp. "Làm sao bây giờ, chúng ta có nên mở cho cậu ấy không?" Trịnh Hinh Nguyệt nhát gan không có chính kiến, nhìn về phía tôi và Trương Lâm. Ngay lúc đó cô ấy đã đi xuống giường, dưới tình huống như thế này, dựa dẫm vào một vài người sẽ càng có cảm giác an toàn hơn. Trương Lâm mạnh dạn hỏi người ngoài cửa một câu: "Bạn học, bên ngoài có cái gì đuổi theo cậu à?" Nữ sinh kia cũng không trả lời, chỉ là tiếng đập cửa càng thêm mãnh liệt. "Cứu tôi! Làm ơn, làm ơn! Tôi thật rất sợ!" "Tôi không biết là cái gì, cái đầu kia.. hình như đội một cái mũ!" Một cái mũ? Mũ gì? Một cái mũ như một cái bóng dài ư? Mấy đứa chúng tôi không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Những bộ phim kinh dị mà tôi đã xem trong những năm qua giờ đây lần lượt hiện lên trong tâm trí. "Mau mở cửa ra! Cầu xin các cậu đấy, nó sắp tới rồi!" Trương Lâm dao động, thận trọng đi đến phía cánh cửa, thuận tay còn cầm theo chiếc đèn bàn bên cạnh. Tôi giữ cổ tay cô ấy, nhíu mày không đồng ý. [Nếu bạn nghe thấy tiếng kêu c. Ứ. U sau khi tắt đèn, đừng cố gắng giúp đỡ người vi ph. Ạm tội nghiệp, nếu không bạn cũng có thể bị trừng phạt.] Người vi phạm? Chẳng lẽ cô gái bên ngoài là một người vi phạm, hiện tại cô ấy đang chịu sự trừng phạt sao? Trái tim tôi trùng xuống. "Không được mở cửa". Tôi không biết định nghĩa về người vi phạm trong quy tắc này là gì, có lẽ cô gái ngoài cửa vô tội. Nhưng chúng tôi không thể mạo hiểm. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai đến thảm thiết, giống như nữ sinh ngoài cửa đó gặp phải hình phạt tra tấn cực lớn. Tiếng la hét kéo dài vài giây, chúng tôi nghe mà da đầu tê dại. Trịnh Hinh Nguyệt bị âm thanh bên ngoài cửa dọa cho sợ hãi, ngồi xổm trên mặt đất, che miệng nhỏ giọng nức nở. "Tớ muốn về nhà, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy." Tôi cũng sợ hãi không kém. Cho dù là người có tinh thần mạnh mẽ đến đâu, đối mặt với loại tình huống không xác định này cũng rất khó mà ổn định được tinh thần. Bên ngoài rốt cục cũng không còn âm thanh nào nữa, nhưng im lặng chưa đầy một phút, tiếng gõ cửa đột nhiên lại "rầm rầm" vang lên. Lần này không ai trong số chúng tôi đề cập đến việc mở cửa. Cô gái vừa rồi rõ ràng đã gặp phải bất trắc gì đó, vậy người gõ cửa bên ngoài kia là ai? Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, mỗi một cái đều giống như đánh vào thần kinh của chúng tôi. Trương Lâm không nhịn được mà nổi giận: "Đừng gõ nữa! Mẹ kiếp, có để yên không? Đừng giả bộ tâm linh để hù dọa người khác nữa!" Tiếng đập cửa đột nhiên dừng lại. "Trương Lâm, cậu đang nói cái gì vậy? Tớ là Vu Sảng, mau mở cửa cho tớ." 5. "Vu Sảng về rồi sao? Để tớ đi mở cửa cho cậu ấy!" "Lục Dao, cậu cảm thấy sao, có thể mở cửa được không?" Vu Sảng ở bên ngoài cửa lại lên tiếng, giọng nói có chút không vui. "Ba người các cậu đang xì xào cái gì vậy? Tớ vừa đi tắm xong, các cậu liền" khóa "cửa, có phải các cậu cố ý đúng không?" "Đừng náo loạn nữa, nếu còn gây sự, tớ sẽ giận thật đấy." Lá gan của Vu Sảng cũng không lớn, việc bị nhốt ở bên ngoài cùng với ánh đèn mờ mịt hẳn là sẽ khiến trạng trở nên rất tồi tệ. Dù sao cô ấy cũng là bạn cùng phòng đã ở chung ba năm với chúng tôi, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy gặp chuyện không may, trong quy tắc cũng không nói không thể mở cửa cho bạn cùng phòng. Nhưng.. Tôi vẫn còn lo lắng. Tôi nói lớn với bên ngoài: "Vu Sảng, bên cạnh cậu còn có người khác không? Ví như đang đội mũ chẳng hạn?" "Đêm hôm mà cậu nói cái gì thế, thật quái dị, chỉ có mình tớ thôi." "Mở đi." Tôi gật đầu. Trương Lâm nắm chặt đèn bàn trong tay, cẩn thận đi đến bên cửa, mở hé ra một chút. Vu Sảng xách chậu rửa mặt đi vào, trở tay khóa lại, càu nhàu một trận. "Tớ đang rửa mặt thì đột nhiên lại mất điện, đến bọt trên mặt còn chưa rửa sạch." Hết thảy đều rất bình thường, xem ra việc mở cửa cho Vu Sảng là đúng đắn. Tuy nhiên, ngay khi trái tim tôi vừa buông lỏng, Vu Sảng đột nhiên nói một câu, khiến bầu không khí trong phòng nhất thời đóng băng: "Đúng rồi, các cậu ai làm đổ đồ uống lên cửa phòng, dinh dính nhớp nháp, ngày mai nhớ lau sạch sẽ nhé." Không ai uống gì cả. Cũng không có ai bôi gì lên cửa. Cho nên thứ dính dính kia, chẳng lẽ là? "A" một tiếng, Trịnh Hinh Nguyệt che miệng nôn mửa, hẳn là đã liên tưởng đến thứ chất lỏng ghê tởm nào đó. Sắc mặt tôi và Trương Lâm cũng không dễ nhìn, trong đầu đều là cảnh máu chảy đầm đìa trong bộ phim "Cưa điện". "Cậu nhấc chân lên cho tớ xem một chút." Trương Lâm nói với Vu Sảng. Vu Sảng khó hiểu, "Làm gì? Các cậu hôm nay sao lại kỳ quái như vậy?" Cô ấy lên tiếng nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhấc chân lên, tôi và Trương Lâm tiến lại gần, nương theo ánh trăng mà nhìn. Không thể nhìn rõ. Tôi hỏi: "Trước đó lúc cậu đang ở trong phòng rửa mặt, không nghe thấy tiếng đài thông báo sao?" Vu Sảng buồn bực mở miệng: "Thông báo gì? Không có." Chuyện này rất kỳ lạ, chẳng lẽ thông báo chỉ có người trong phòng ngủ mới nghe thấy? Tôi kể lại nội dung thông báo cho Vu Sảng một lần nữa, lại kể về chuyện nữ sinh ở cửa ban nãy. "Đêm hôm rồi, cậu đừng ở đây nói chuyện ma cho cả ký túc xá, tớ sợ." Trương Lâm không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cô ấy một cái: "Cậu không thấy Hinh Nguyệt bị dọa đến phát khóc sao, ai rảnh ở đây bịa chuyện với cậu." "Vậy.. Vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta cứ như vậy ngồi đây chờ chết sao?" "Nếu không thì sao? Cậu dám mở cửa đi ra ngoài à?" Vu Sảng sợ hãi, rụt cổ lui về phía sau, không nói gì nữa, thấp giọng thốt lên một câu "Thật là.." Ba người chúng tôi cũng không biết tình hình ngoài kia ra sao, chỉ có Vu Sảng là từ bên ngoài bước vào. "Vu Sảng, trước khi cậu quay về, thật sự không nhìn thấy gì à?" Cô ấy dừng lại, như thể đang cố gắng để nghĩ lại. "Không có mà, trong hành lang vẫn chỉ có một mình tớ, không có ai khác." Thật kỳ lạ. Lúc trước nữ sinh ở phòng ngủ bên cạnh nói có một người đội mũ len đang đuổi theo cô ấy, vì sao Vu Sảng lại không nhìn thấy gì. Còn nữa, nữ sinh kia nếu thật sự bị sát hại ở trước cửa phòng ngủ của chúng tôi, vậy thì phải có thi thể ở cửa. Nhưng không có gì ở ngoài đó cả. "Lục Dao, tớ sợ tối nay tớ có thể ngủ cùng giường với cậu được không?" Trịnh Hinh Nguyệt khóc đến khàn cả giọng, đáng thương hỏi tôi. "Được, vậy cậu hãy lên giường của tớ." Dáng người Trịnh Hinh Nguyệt nhỏ nhắn, cho dù giường của ký túc xá là giường đơn, hai chúng tôi cũng có thể miễn cưỡng nằm chung. Mấy người chúng tôi trở lại giường, không ai có thể ngủ được. Rõ ràng bây giờ thời tiết vừa oi bức vừa nóng, nhưng đêm nay lại đặc biệt lạnh lẽo, thỉnh thoảng còn có gió thổi lên sống lưng tôi. Có phải là gió không nhỉ? Tôi đột nhiên rùng mình, lông tơ trên người xù hết cả lên. Cửa sổ đều đã đóng, lấy đâu ra gió? Tôi quay đầu nhìn về phía cửa sổ bên cạnh giường Trịnh Hinh Nguyệt, gió thổi từ đó vào. Rèm cửa sổ bị thổi tung lên, đằng sau giống như có bóng người ẩn nấp. "Là ai đã mở cửa sổ?" 06. [Trước khi đi ngủ nhớ đóng cửa sổ lại.] Chỉ có giường của Hinh Nguyệt là ở bên cạnh cửa sổ, nhưng hiện tại cậu ấy đang nằm bên cạnh tôi mà. Ai đã mở cửa sổ? Cảm nhận được Trịnh Hinh Nguyệt ở bên cạnh vẫn luôn run rẩy, tôi vỗ nhẹ bả vai cô ấy hai cái. "Cứ.. Cứ để nó mở đi." Không ai dám đi xuống đóng cửa sổ, tất cả mọi người đều sợ sẽ phải nhận lấy hậu quả. Tôi cố gắng nhắm mắt lại, tự thôi miên bản thân mình trong tiềm thức. Có lẽ chỉ là do cửa sổ không đóng chặt nên bị gió thổi bật ra. Ký túc xá rất yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng hít thở của Trịnh Hinh Nguyệt. Tôi biết cô ấy cũng chưa ngủ, trong trường hợp này không ai có thể ngủ được cả. Sau khi nhắm mắt lại, tôi cũng mất đi cảm giác về dòng chảy của thời gian. Không biết đã qua bao lâu, sự yên tĩnh trong phòng ký túc xá đột nhiên bị phá vỡ, tôi cẩn thận phân biệt khoảng cách và nguồn gốc của âm thanh. Hướng ở phía.. cửa sổ đằng kia. Hơn nữa âm thanh này lại càng ngày càng gần, giống như có thứ gì đó "đang bò". Chậm, nhưng rất nhịp nhàng. Âm thanh dừng lại, dường như thứ đó đã đến đích. Ngay cả khi đã nhắm mắt lại, tôi cũng có thể cảm nhận được trước mắt đang tối sầm. Điều này chứng tỏ nguồn sáng duy nhất trong phòng ký túc – cửa sổ, bị chặn bởi một thứ gì đó. [Ngoài cửa sổ sẽ không có ai hay bất kỳ thứ gì khác theo dõi bạn, nếu có, xin vui lòng giữ im lặng và đừng kinh động đến nó.] Tôi không dám mở mắt, sợ trong giây phút mở mắt liền đối diện với thứ kia. Trịnh Hinh Nguyệt bên cạnh càng thêm run rẩy, tôi ở trong chăn nắm chặt cổ tay cô ấy. Ký túc xá rơi vào bầu không khí yên tĩnh quỷ dị, nhưng trong lòng chúng tôi đều biết, thứ kia vẫn còn ở cửa sổ. Trong sự im lặng như vậy, tôi càng cảm thấy khó chịu. Nếu không có hành động gì tiếp theo, vậy nó muốn làm gì? Vào thời khắc sự bất an sắp đạt tới đỉnh điểm, ngoài cửa sổ rốt cuộc cũng có động tĩnh. Ký túc xá dưới lầu không biết đồng hồ báo thức của ai reo, tiếng nhạc theo cửa sổ vang lên. Thứ đó đã di chuyển. Lại là tiếng bò chậm rãi, hình như là đi xuống phía dưới. Tôi cố nén sự sợ hãi, khẽ hé mở mắt, nhìn về phía cửa sổ. Đằng sau rèm cửa là một nửa cơ thể hình người. Không đúng, phải nói là chỉ có cái đầu là hình người, hai bên trái phải còn có hai cánh tay vừa nhỏ vừa dài. Đây mới chỉ là nửa người, nếu như là toàn thân.. Tôi nghĩ rằng nó có lẽ là một sự kết hợp của con người và nhện, đầu người, cộng với tứ chi mỏng như nhện. Tôi lập tức che mắt Trịnh Hinh Nguyệt lại, sợ nếu cô ấy mở mắt ra sẽ thét chói tai mất. Chẳng trách thứ này có thể trèo lên tường, vừa rồi nó ở cửa sổ đúng thời điểm tôi không mở mắt, nếu không.. Tôi chắc chắn không thể kiểm soát được mà hét lên. Thứ đó đã bò đi. Chỉ chốc lát sau, từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng thét chói tai và tiếng gào đau đớn. "Cứu mạng! Có quái vật, cứu chúng tôi với!" "Tiểu Tuyết, mau trở về đi, a a a a!" Tiếng kêu thảm thiết làm trên người tôi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhịp tim đập cũng không tự chủ được mà nhanh hơn. Âm thanh không xa, có lẽ ở ngay tầng dưới của phòng ngủ chúng tôi. Có phải là trùng hợp ngẫu nhiên không? Hay là do chúng ta thật sự đã giữ im lặng, không kinh động đến con quái vật bên ngoài cửa sổ nên mới thoát được một kiếp nạn? Những quy tắc trong đài thông báo, chẳng lẽ chỉ có tuân theo tất cả mới có thể may mắn thoát nạn? Bây giờ điều duy nhất tôi có thể xác định chính là, không chỉ có ký túc xá của chúng tôi rơi vào tình huống quỷ dị như vậy. Toàn bộ tòa nhà này, thậm chí có thể là toàn bộ trường học. Đều đã bị bao phủ trong không khí quỷ dị và u ám. 07. Dây thần kinh của tôi lúc nào cũng căng thẳng, cũng không dám thả lỏng một giây phút nào. Tiếng la hét cùng với tiếng khóc lóc thảm thiết ở dưới lầu dần dần lắng xuống, Trịnh Hinh Nguyệt bên cạnh tôi cũng đã bình tĩnh lại. Có lẽ chỉ cần vượt qua đêm nay thôi, rồi mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo của nó. Tôi có một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ có một người đàn ông đội mũ, còn có một con quái vật giống như một con nhện mang theo khuôn mặt của con người. Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, trời bên ngoài đã tờ mờ sáng. Tôi vô thức nhìn về hướng cửa sổ, cũng không biết cửa sổ đã bị ai đóng lại. Chẳng lẽ hết thảy những chuyện này đều là do tôi nằm mơ? Trịnh Hinh Nguyệt bên cạnh tôi khẽ cử động. Tiếng loa phát thanh vang lên. "Các bạn sinh viên thân mến, chào mừng các bạn đã quay trở lại với khuôn viên trường quen thuộc. Dưới đây là thông báo về các quy tắc và quy định mới nhất của nhà trường, phiền tất cả mọi người hãy lắng nghe. Sinh viên phải tuân thủ các quy định dưới đây, nếu vi phạm nào, hậu quả tự chịu." * * * Lần này, ngoại trừ việc lặp lại các quy tắc của tối hôm qua thì các quy tắc mới đã được bổ sung ngay sau đó. Tôi lấy điện thoại ra, bật chức năng ghi âm tự động chuyển thành văn bản. [Ban ngày có thể rời khỏi ký túc, tự do đi lại, nhưng nhất định phải quay lại ký túc trước khi trời tối.] [Tránh xa những người đeo khẩu trang màu đen, nếu tình cờ gặp thì hãy cố gắng phớt lờ họ.] [Hãy nghiêm túc tuân theo tiếng chuông vào và tan học, không đến muộn, không về sớm.] [Trong trường rất dễ bị lạc đường. Nếu không tìm thấy lớp học, thì nhớ che đôi mắt lại rồi đi bộ mười mét về phía trước.] [Tòa nhà giảng dạy thí nghiệm không có lầu bảy.] [Không nên chọc giận giáo viên, nếu giáo viên tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.] [Cuối cùng, trong căn tin không có thịt kho tàu.] Rè.. rè.. rè.. Tín hiệu lại bị nhiễu, người nói trong loa giống như đang giãy giụa, nhưng không nói ra một chữ nào. Tôi ngồi dậy từ trên giường, những người khác cũng dần dần động đậy. Dưới mắt Vu Sảng có hai quầng thâm, giống như cả đêm không ngủ. Bất kể là như thế nào, ban ngày luôn làm cho người ta cảm thấy yên tâm hơn so với ban đêm, tôi đánh liều đến bên cửa sổ. Mở rèm cửa, đẩy cửa sổ ra một chút. Không có gì. "Không có gì ngoài đó cả, thứ kia cũng đã biến mất." Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Trương Lâm cắn đôi môi tái nhợt: "Lục Dao, cậu cũng nhìn thấy thứ kia phải không?" Tôi gật đầu. "Kia rốt cuộc là cái quái gì thế.." Trịnh Hinh Nguyệt bị hạ đường huyết, từ đâu lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng, cẩn thận hỏi chúng tôi. "Cũng khó mà nói, thứ đó nhìn không giống người." Sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi. "Đã sáu giờ rưỡi rồi, đi ra ngoài không?" "Đi thôi, không phải nói ban ngày có thể tự do đi lại sao, trở về trước khi trời tối là được." Trương Lâm mở cửa ký túc xá. Trong hành lang có mấy người bưng chậu rửa mặt và bộ bàn chải đánh răng chuẩn bị đi làm vệ sinh cá nhân, còn có người xách theo bữa sáng từ bên ngoài trở về. Nếu không phải vì cái thông báo kỳ lạ đó thì giống như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra. Tôi vô thức cúi đầu nhìn về phía cánh cửa, trên mặt đất chẳng có vết máu hay thịt nào như chúng tôi tưởng tượng. Tôi quay sang nhìn Vu Sảng. "Vu Sảng, cho tớ xem đế dép của cậu một chút." Cô ấy không hiểu nguyên do mà nhấc chân lên, đế dép lê là màu đen, tối qua không nhìn thấy được cái gì. Nhưng hiện giờ trời đã sáng, chúng tôi có thể nhìn thấy rõ. Đế dép của Vu Sảng đúng là có dính vết bẩn gì đó, bây giờ nó đã khô đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cái vết màu đen và đỏ bao phủ toàn bộ. Tối hôm qua, cô gái bị trừng phạt vì gõ cửa ký túc xá chắc chắn đã bị thương, thậm chí là.. đã chết. Hơn nữa, có ai đó đã rửa sạch vết máu. 08. Cánh cửa phòng ngủ bên cạnh cũng được mở ra. Một cô gái đang cúi đầu nhìn ra ngoài cửa, sau đó quay lại nói với người trong phòng: "Không sao cả, đi ra đi." Sau đó có mấy cô gái đi theo phía sau. Họ bất an nhìn xung quanh, dưới mắt đều là những quầng thâm đen xì. Ngay sau đó, ở cuối phòng ngủ của họ, một cô gái bước ra. Đầu bù tóc rối, nước da nhợt nhạt, tư thế đi lại không tự nhiên, như thể đang giẫm lên bông gòn, trọng tâm như đang lơ lửng. Trên mặt cô gái ấy đeo một cái khẩu trang màu đen. Tôi giật mình, máu trong người gần như chảy ngược, da đầu tê dại cả lên. Phòng bên tổng cộng có bốn người, không hơn không kém. Nhưng cô gái ở phía cuối đó rõ ràng là người kêu cứu trước cửa ký túc xá của chúng tôi ngày hôm qua! Trương Lâm cũng nhìn thấy cô gái kia, suýt chút nữa không kìm được sợ hãi mà la lên. Tôi bịt miệng cô ấy, kéo cô ấy trở lại ký túc xá, nháy mắt ra hiệu với những người khác trong phòng, yêu cầu các cô ấy đừng gây ra tiếng động, cũng đừng bước ra ngoài cửa. Tôi vờ như không nhìn thấy cô gái kia. Những người ở phòng ngủ bên cạnh đi ngang qua cửa phòng của chúng tôi, có vẻ như họ muốn ra ngoài cùng nhau. Không ai trong số họ chú ý tới người bạn cùng phòng đang đeo khẩu trang màu đen một cách bất thường kia sao? Tiếng bước chân của mấy cô gái đó dần dần đi xa. Đoán rằng họ sắp xuống lầu, tôi cẩn thận đưa điện thoại ra khỏi cửa, hướng về phía hành lang chụp một bức ảnh. Tôi không dám tùy tiện thò đầu ra, chỉ có thể dùng cách thức này để dò xét tình huống bên ngoài. Ảnh bị mờ và mất nét. "Đây là cái gì?" Trịnh Hinh Nguyệt chỉ vào một cái bóng tối đen trên bức ảnh. Tôi chụm hai ngón tay lại phóng to vị trí của bức ảnh đó lên, suýt chút nữa là ném luôn cái điện thoại. Trong ảnh là một cô gái đeo khẩu trang đen, đầu gập 90 độ như con cú, hướng về phía phòng ngủ của chúng tôi. Tôi không thể nhìn rõ sắc mặt của cô ấy bởi vì khuôn mặt đã bị khẩu trang che khuất. Nhưng cặp mắt kia luôn cho người tôi cảm giác bản thân bị nhìn trộm, cả tiêu cự cũng không bình thường. Nếu vừa rồi tôi thực sự thò đầu ra thì có thể đã phải đối diện với ánh mắt đó rồi. "Cô ấy.. cô ấy có phải là người hôm qua không.." Đôi mắt của Trịnh Hinh Nguyệt trừng lớn, nhìn cảnh tượng đó đến phát hoảng. "Cô ấy còn sống không? Hay là.." "Sống cái quần què, cậu từng thấy qua người nào có thể cong cái cổ như vậy chưa?" Giọng nói Trương Lâm khàn khàn. "Đừng nghĩ nữa, giả vờ không nhìn thấy là được. Không phải thông báo có nói rồi sao, nếu gặp một người đeo khẩu trang màu đen, hãy giả vờ như cậu không nhìn thấy họ." "Đi thôi, chúng tôi lên lớp trước đi." 09. Hôm nay là thứ hai, tiết học đầu tiên là toán cao cấp. Địa điểm học tại phòng học 512. Trên đường có rất nhiều người đi bộ, nhưng đại đa số mọi người đều mang khuôn mặt lo sợ bất an, bước chân cũng mất kiên nhẫn hơn so với bình thường rất nhiều. Sau khi đi qua một số người đeo khẩu trang màu đen, chúng tôi giả vờ không thấy, cũng không nhìn vào mắt họ. Lúc 7: 45, chúng tôi vội vã chạy đến tòa nhà giảng dạy. "Xong rồi, sao lại nhiều người như vậy?" Trương Lâm kinh ngạc hô một tiếng. Phía trước thang máy có mấy chục người xếp hàng dài, đây cũng là điều bình thường xảy ra trước tiết học đầu tiên vào thứ hai. [Hãy tuân thủ nghiêm ngặt tiếng chuông lên lớp, không đến trễ cũng không được về sớm.] Nếu xếp hàng chờ thang máy, chắc chắn không kịp chạy đến lớp trước khi chuông reo lúc tám giờ. "Không thể chờ được nữa, chúng ta đi cầu thang bộ đi!" Rất nhiều sinh viên đến sau cũng nhận ra rằng chờ thang máy có thể sẽ bị muộn nên đã chạy về phía cầu thang. Một vài người trong số chúng tôi bị mắc kẹt trong đám đông. Tầng một, 7: 47. Tầng hai, 7: 48. Tầng ba, 7: 50. Tầng bốn, 7: 52. Tầng năm, 7: 54. Vẫn còn sáu phút, thấy đã kịp, mấy người chúng tôi cùng thở phào nhẹ nhõm. Hành lang tầng năm rất tối, rất nhiều phòng học đều bị khóa, có thêm hai nhóm khác cùng chúng tôi lên tầng năm. Tất cả sinh viên đã tìm thấy lớp học của mình. "506, 508, 510.. 514" Các phòng học của trường chúng tôi được đặt ở cả hai bên trái và phải theo số chẵn và số lẻ. Theo như logic, phòng học 512 nên ở trong số 510 và 514 mới đúng. Nhưng bây giờ, nó giống như đã biến mất. 7: 56, chúng tôi vẫn chưa tìm thấy phòng học. Trương Lâm sốt ruột, "Vu Sảng, cậu hãy xem kỹ lại một chút, có phải cậu tra thiếu rồi hay không?" "Đừng ồn ào! Cậu tự mình xem đi, không có phòng học 512 nào cả!" "Làm sao bây giờ, sắp đến giờ lên lớp rồi." Chúng tôi lo lắng như bốn con kiến đứng trên chảo lửa nóng. "Chẳng lẽ chúng ta đi nhầm tòa nhà sao? Nhìn lại lịch học thử xem, tòa nhà này không sai chứ?" Có gì đó không đúng. Tình hình lúc này rõ ràng không phải là lỗi của chúng tôi. Cho dù là tòa nhà nào, cũng không thể xuất hiện tình huống một phòng học đột ngột biến mất được. [Trong trường học rất dễ đi lạc, nếu không tìm được phòng học, hãy che mắt lại rồi đi về phía trước mười mét.] Tôi nhắm mắt lại, những âm thanh xung quanh dường như biến mất ngay lập tức. Nhưng phía sau lại có một loại cảm giác bị dõi theo rất mãnh liệt. Mở mắt ra, bên cạnh lại vang lên tiếng ầm ĩ của ba người bọn họ. "Đừng nói chuyện, bây giờ mấy người chúng ta nắm tay nhau rồi nhắm mắt lại, cùng đi về phía trước mười bước." 7: 58, thời gian còn lại cho chúng tôi chỉ còn hai phút. Nếu cứ chạy loạn lên, nhất định sẽ đến muộn! Họ cũng ngay lập tức nhớ lại quy tắc kỳ lạ kia. Chúng tôi vị trí hiện tại, từng người một nắm tay nhau. Nhắm mắt lại. Xung quanh lại rơi vào bóng tối vô tận và tịch mịch. Tôi đứng ở vị trí thứ hai bên phải, tay trái nắm tay Trịnh Hinh Nguyệt, tay phải nắm tay Vu Sảng. Vu Sảng đang run rẩy. "Dao Dao.. cậu có ở đó sao?" Tôi nhẹ nhàng ừ một tiếng, cô ấy càng run rẩy hơn. "Bên phải tớ có người." Mấy người chúng tôi cùng tỏ ra lạnh lùng. Vu Sảng đứng ở phía ngoài cùng bên phải, bên phải cô ấy sao lại có người được. "Đừng nhúc nhích! Đừng buông tay, cứ đi về phía trước! Nghe theo khẩu hiệu của tớ." Bước chân của một người là khoảng 60cm, có nghĩa là chỉ cần chúng tôi đi bộ về phía trước hai mươi bước, khoảng cách sẽ được hơn mười mét. "1, 2, 3.. 19, 20." Sau khi đếm xong hai mươi bước này, lưng tôi dường như đã bị lạnh thấm mồ hôi. "Mở mắt ra đi." Bốn người chúng tôi cùng mở mắt ra, xung quanh không xuất hiện bóng dáng của người thứ năm nào. Và phòng học ở ngay trước mắt chúng tôi là 512. Vừa bước vào phòng học, phía sau gần như đã ngồi kín, chỉ còn lại hai hàng phía trước còn chỗ trống. Bốn chúng tôi nhanh chóng tìm cho mình một vị trí để ngồi xuống. Đúng 7 giờ 59 phút. Chuông vào học vang lên. 10. Lúc chuông vừa reo, một giảng viên nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào cửa. Cô ăn mặc rất đơn giản. Chỉ vài giây trước thôi, cả tầng này chỉ có bốn chúng tôi ở hành lang, cô ấy giống như đột nhiên xuất hiện vậy. "Được rồi các em, giờ học đã đến, tôi điểm danh trước." Cô ấy mỉm cười thân thiện với chúng tôi. Nhưng có cảm giác rất q. U. Ỷ d. Ị, chỉ có miệng hơi cong lên theo nụ cười, còn ánh mắt lại bất động nhìn chằm chằm vào chúng tôi. "Dương Tư Tư" "Có" "Ngô Thành" "Có" "Trịnh Hinh Nguyệt" Trịnh Hinh Nguyệt ngồi bên cạnh tôi, bị biểu cảm quái dị vừa nãy của giảng viên dọa cho không dám mở miệng. "Bạn học Trịnh Hinh Nguyệt đã tới chưa? Nếu không tới.." Khóe miệng nữ giảng viên nhếch cao lên, giống như việc tóm được một sinh viên không đến lớp là chuyện khiến cô ta vô cùng vui vẻ. Tôi vội vàng giơ tay lên ngắt lời cô ta, "Thưa cô, Trịnh Hinh Nguyệt đang ở đây, là bạn nữ ngồi bên trái em, tối qua bạn ấy bị cảm lạnh, vì đau họng nên không thể nói được." "À, vậy được rồi, thật đáng tiếc." Lông mày của nữ giảng viên hạ xuống. Chúng tôi đều biết rõ, điều đáng tiếc mà cô ta nói không phải là tiếc vì Trịnh Hinh Nguyệt bị cảm lạnh. Sau khi bốn người cùng phòng ký túc xá được điểm danh xong, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. "Giang Tâm." Lớp học im lặng. "Bạn học Giang Tâm đã tới chưa?" Nữ giảng viên rất kiên nhẫn và hỏi lại. Vẫn không ai trả lời. Chúng tôi biết cô ấy, cô ấy học cùng chuyên ngành với chúng tôi, lớn tuổi hơn. Bình thường Giang Tâm đều đến học đầy đủ. Nhưng kỳ lạ thay, ban nãy tôi nhớ rằng cô ấy vừa xếp hàng ở phía trước thang máy vừa nói chuyện với bạn cùng phòng, và vị trí cách thang máy rất gần, không thể bị trễ giờ được. Chẳng lẽ họ cũng gặp phải tình huống tương tự? Không tìm thấy phòng học? Nữ giảng viên đánh dấu lên danh sách. Ngay sau đó lại điểm danh đến ba người bạn cùng phòng của cô ấy, nhưng đều không có ai trả lời. Tất cả tên đều được điểm danh một lần, nữ giảng viên cảm thấy hài lòng, sau đó đóng cuốn sổ lại, bắt đầu giảng bài. Tốc độ nói của cô ta rất chậm, giống như AI đang đọc bản thảo, ngữ điệu cứ bình bình, không cao không thấp. Đối với những người gần như không ngủ cả đêm như chúng tôi, nó không khác thôi miên là bao. Nhưng vì ngồi ở hai hàng đầu tiên, quá gần với giảng viên, hơn nữa dưới tình huống bị cô ta nhìn chằm chằm, cho dù có mệt, có buồn ngủ thế nào, tôi cũng phải dùng sức nhéo cánh tay mình cho tỉnh. Khoảng 40 phút sau. Đột nhiên có tiếng gõ cửa, ngay sau đó bốn người nhóm Giang Tâm bước vào lớp. Sắc mặt của các cô ấy tái nhợt, thở hồng hộc, hẳn là vừa chạy tới. Tay cầm phấn của nữ giảng viên dừng lại, quay đầu nhìn về phía họ, "Sao các em lại đến trễ vậy? Một đứa trẻ ngoan sẽ không bao giờ đi học muộn đâu." Bạn cùng phòng của Giang Tâm vội vàng giải thích, "Xin lỗi cô, chúng em không cố ý." "Đến muộn thì phải chấp nhận trừng phạt, đây là quy định của nhà trường." "Vậy.. hình phạt là gì ạ?" Một nữ sinh vừa mới mở miệng hỏi xong, giây tiếp theo cô ấy lập tức giống như mất đi thị giác, đôi mắt trống rỗng đi về phía trước. Bước chân của cô ấy rất chậm, thậm chí trên mặt còn lóe lên một tia chống cự, nhưng có lẽ do tôi nhìn nhầm. "Oánh Oánh, cậu làm sao vậy. Sao cậu lại đi.." Cô bạn ấy như đã uống rượu say, lảo đảo đi về phía trước. Đến cửa sổ và mở ra. Sau đó không chút do dự mà nhảy xuống. Uỳnh một tiếng -- âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất. Hóa ra đây là hình phạt cho việc đến muộn. Tất cả mọi người bị một màn này dọa cho mặt mũi tái nhợt, có mấy bạn học ngồi bên cửa sổ hình như đã nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, che miệng nôn khan. "Không.. đừng mà, tôi không muốn chết, xin đừng trừng phạt tôi." Giang Tâm sợ hãi ngồi xổm xuống mặt đất, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa bất lực. "Không phải lỗi của chúng em, là do thang máy bị hỏng, khiến chúng em lên tận tầng bảy, tại sao lại trừng phạt chúng em chứ?" Một cô gái khác lập tức biện minh. Nữ giảng viên nghe nói như vậy, cổ không nhúc nhích, nhưng con ngươi lại cực kỳ quỷ dị, quay sang nhìn cô gái đó. "Em nói thang máy đi lên tầng bảy nên các em mới bị trễ?" Trái tim tôi như ngừng đập. [Tòa nhà giảng dạy thí nghiệm không có tầng bảy.] Tôi tin rằng cô gái đó đang nói sự thật, đó chắc chắn là nguyên nhân khiến cả Phòng họ đến muộn. Nữ giảng viên cười khanh khách hai tiếng, phấn trong tay bị cô ta bóp nát thành bụi. "Nói dối! Tòa nhà giảng dạy làm gì có tầng bảy!" "Sinh viên nói dối phải nuốt một ngàn cây kim đó." [Đừng chọc giảng viên tức giận, nếu giảng viên tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.] Nữ giảng viên trông có vẻ.. rất tức giận. Sau đó, khuôn mặt của cô gái kia lập tức lộ ra vẻ đau đớn, đôi mắt trợn lên, giống như một con cá chết, cổ họng không ngừng hô hấp. Bụng cô ấy càng ngày càng phình to, giống như thứ bị hút vào cổ họng không phải là không khí, mà là một cái gì khác. Cô ấy nằm lăn lộn trên mặt đất vài vòng, không còn cơ hội để sống sót. Có vài cây kim sắc bén đâm ra từ cổ họng cô ấy, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến da đầu tê rần. "Reng Reng Reng." Chuông reo hết tiết vang lên. Nữ giảng viên thay đổi sắc mặt, khôi phục lại dáng vẻ trước đó, coi như không có chuyện gì xảy ra, đi tới bục giảng gõ hai cái. "Các bạn, đã tan học rồi. Người cuối cùng rời khỏi lớp học nhớ khóa cửa lại nhé." Nói xong cô ta cầm giáo án cùng danh sách tên học sinh rời khỏi phòng học. Tôi cảm thấy hơi khó hiểu. Chuông tan học đã vang lên, vì vậy Giang Tâm và một người bạn cùng phòng khác đã thoát nạn. Nhưng nữ giảng viên kia trông có vẻ không dễ bỏ qua như vậy. Chẳng lẽ, cô ta cũng cần phải tuân thủ quy tắc đúng giờ của lớp học hay sao? Giang Tâm nhìn cơ thể lạnh lẽo của bạn cùng phòng trên mặt đất, không kìm được khóc rống lên, một nữ sinh còn sống sót khác ôm vai cô ấy an ủi. Vu Sảng vỗ vỗ bả vai tôi, "Đi thôi, đã đến tiết học tiếp theo rồi." Các bạn khác trong lớp học vừa chứng kiến hậu quả của việc đến muộn, hận không thể chạy ngay ra ngoài để kịp lớp học tiếp theo. Chúng tôi cũng chạy ra khỏi lớp học trước. Trước khi đi, tôi vẫn tốt bụng nhắc nhở cô bạn kia. "Nếu cậu là người rời đi cuối cùng, hãy nhớ khóa cửa phòng học lại." Đó là cách duy nhất để cô ấy có thể sống sót. [Còn tiếp]