Thứ đáng được bảo vệ nhất là ước mơ. Mặc cho người khác nói ngả nói nghiêng như nào, bạn vẫn kiên định với lựa chọn ban đầu của mình.
Nhưng..
Tôi hình như khá thất bại trong việc bảo vệ chính kiến, luận điểm của mình. = ")
Điển hình nhất là việc chọn trường, chọn khoa mà mình thích. Tôi nói với Vũ Bảo Bình:" Mình sẽ thi Y, dự tính vào nam khoa. "
Lúc ấy Vũ Bảo Bình đang đọc sách tham khảo lại vừa uống một ngụm Latte lớn. Toàn bộ quá trình phun thứ cà phê espresso pha với váng sữa ở áp suất cao văng vào trang sách tham khảo.. vui vẻ thu lại trong tầm mắt tôi.
" Chọn khoa khác, hoặc đổi trường đi. "
Tay phải lấy giấy lau miệng, tay trái đã nhanh chóng xóa sạch dấu vết của vị Latte trên trang sách tham khảo. Điềm tĩnh, không có chút khẩn trương, Vũ Bảo Bình cũng rất chuyên nghiệp giải thích một lượt lý do tôi không nên chọn" nam khoa ".
Thứ nhất, mỗi ngày tôi sẽ được ngắm những thứ không có lợi cho mắt, ảnh hưởng đến tình cảm giữa tôi và cậu ấy. Nghĩ lại nghĩ, tôi thấy việc mình theo đuổi công việc có chút" dị hợm "này cũng đâu liên quan tới Vũ Bảo Bình, tại sao lại ảnh hưởng tình cảm được nhỉ?
Thứ hai, nếu chẳng may bệnh nhân không hợp tác với nữ bác sĩ, chỉ vì xấu hổ khi bị nhìn thấy bộ phận nhạy cảm của mình, ảnh hưởng đến quá trình điều trị, ảnh hưởng đến tiền đồ của tôi, cũng rất không thuận lợi cho công tác chữa trị ở bệnh viện.
Thứ ba, sau này tôi và Vũ Bảo Bình gặp mặt, trong lúc ăn uống liền hỏi thăm về công việc của nhau, mỗi lần như vậy tôi mở miệng ra sẽ" Hôm nay mình khám cho một ông bị sùi mào gà" "Vừa nãy một chú bị vỡ bi" "Cậu thiếu niên khi nãy một bên bị liệt rồi" bla.. bla *xin được lược bỏ một ngàn câu về vấn đề này*.
Người bình thường đã thấy quái dị, thử hỏi một cặp đang trong giai đoạn "tìm hiểu" nhau, bạn gái mỗi ngày đều đi nhìn bộ phận nhạy cảm của hàng đống tên đàn ông. Câu hỏi đặt ra trong tình huống này có lẽ là "Tương lai bọn họ có thể kết hôn không?"
"Nhưng mấy bác sĩ nam ở khoa sản cũng vẫn lấy vợ, có bạn gái đấy thôi."
Vũ Bảo Bình gấp quyển sách tham khảo lại, rất thuần thục đưa tay búng nhẹ một cái lên trán tôi. Cậu ta khẽ cau mày, giọng nói rất dịu dàng.
"Nếu mình hôn cậu, cậu có thích không?"
"Thích."
"Vậy nếu mình hôn một cô gái khác, thì cậu vẫn thích chứ?"
"Đương nhiên không thích rồi. Vũ Bảo Bình, hiện tại cậu là bạn trai mình, cái gì của cậu cũng là của mình."
"Ừ, có tính chiếm hữu cao như vậy.. thử vận dụng đầu óc một chút rồi nói cho mình biết cậu có định chọn nam khoa nữa không."
Ráng chiều phủ nhẹ lên người Vũ Bảo Bình một màu vàng nhạt, cái bóng đổ ngược của cậu ta in trên vỉa hè. Tôi đi sau lưng cậu, giống như đứa trẻ nghịch ngợm nhìn món đồ chơi mình thích được cất trong tủ kính. Rất muốn mở tung cánh cửa thủy tinh kia ra, mừng rỡ chạm tay vào đồ chơi, mặt khác lại không muốn làm bẩn nó, nên cứ thấp thỏm ngắm nhìn.
Lời cậu ta nói, ngày tháng sau này tôi vẫn thi thoảng nhớ về, chưa một phút quên. Cậu của quá khứ, hiện tại hay tương lai, luôn giống như trang nhật ký, khiến tôi mỗi lần lén lút mở ra đọc trộm, tim lại đập những nhịp thình thịch.
Rất lâu, bẵng đi hẳn một tuần không trò chuyện với nhau. Vào một ngày nắng đẹp Vũ Bảo Bình hẹn tôi đến thư viện thành phố mua vài quyển sách tham khảo cùng cậu ta. Lúc cậu ta chọn sách, thì tôi luôn tìm một góc khuất rồi thản nhiên lướt dạo một vòng mấy trang page nhảm nhí trên facebook hoặc instagram.
Đám bạn thân học cùng lớp đã có vài đứa chuẩn bị đi làm, có đứa còn sắp lấy chồng, thông báo và status nhảy lên hồi trên bảng tin khiến tôi thấy chán nản. Sau đó, tôi lướt tới loạt ảnh của cô bạn học lớp bên cạnh được đăng trên instagram. Nội dung mấy bức ảnh xoay quanh chuyện đi phượt từ Bắc vô Nam của cô bạn ấy và anh chàng người yêu. Hai người đứng cạnh nhau, chàng trai cao hơn cô gái một mái đầu, nụ cười nheo mắt đong đầy yêu thương khiến người ngoài nhìn vào cũng thấy bọn họ thật hạnh phúc, thật xứng đôi vừa lứa.
Tôi khẽ thở dài, nhìn bản thân mình một lượt. Từ lúc quen Vũ Bảo Bình, chúng tôi còn chưa có nổi một bức hình, cũng chưa nắm tay hay là trao nhau những cái ôm lãng mạn. Không hiểu các cặp tình nhân khác sẽ làm gì vào ngày nghỉ, khi mà bạn trai tôi thì kéo tôi tới thư viện tìm sách tham khảo.
Người ngoài cuộc nói chúng tôi từ bước đầu tiên đã hôn môi rồi. Nhưng hôm ấy tôi say rượu, hoàn toàn không biết chuyện gì, cũng không có cảm giác mình đã từng hôn.
Phát hiện ra Vũ Bảo Bình đã chọn xong sách, tôi vui vẻ cất điện thoại đi, chạy quanh cậu ta một vòng lớn.
"Làm gì vậy?"
Cậu ta đưa một tay không cầm sách lên cao, nhanh chóng giữ được chỏm tóc đuôi gà của tôi. Nụ cười có chút ấm áp lại dịu dàng, khiến tôi lần nữa đứng ngây ra.
"Mình đang muốn thử cảm giác.."
"Cảm giác gì?"
"Cảm giác đi vòng quanh thế giới sẽ ra sao."
Tôi cười tít mắt. Chuyện mấy bức hình khi nãy vừa xem trên instagram nhanh chóng biến mất khỏi bộ nhớ não. Cần gì phải cùng nhau đi du lịch ba tới bốn mươi nơi sau đó mới kết hôn nhỉ? Khi thế giới này đã có Vũ Bảo Bình mà vừa hay cậu ấy lại là thế giới nhỏ của riêng tôi đây.
"Chuyện chọn trường, chọn khoa cậu đã nghĩ kỹ chưa?"
Đột ngột nhận được câu hỏi từ cậu, tôi hơi khựng người một chút. Đưa tay với lấy tập sách trên tay Vũ Bảo Bình, tôi trả lời hết sức thản nhiên.
"Mình thấy, mình không nên thi đại học sẽ tốt hơn. Ngốc như mình đi thi chỉ tốn thêm giấy mực thôi. Huống hồ, con đường học đại học không phải con đường duy nhất dẫn đến thành công."
"Ừ.. nhưng nó là con đường ngắn nhất, cũng là con đường tốt nhất dẫn đến tương lai."
Chẳng có con đường nào được mở sẵn cả, bởi lẽ có nhiều người đi ngang qua nên nó mới biến thành đường thôi.
Tôi có bạn trai, cậu ấy rất tài giỏi. Vì sợ mình không thể xứng với cậu nên tôi dạo gần đây hay tránh mặt cậu. Cũng rất sợ đám bạn ở lớp của cậu ấy sẽ cười nhạo bảng điểm thi đại học của tôi, làm cho cậu trước mặt nhiều người bị mất mặt. Có lẽ, tôi sợ chia tay. Sợ mình không cẩn thận sẽ lạc mất cậu ấy giữa lòng thành phố xa lạ này.
"Vậy mình sẽ cố thi vào trường kiến trúc. Mặc dù cách trường của cậu những năm trạm xe buýt, nhưng mình cũng sẽ cố gắng thi đậu."
"Cậu vẽ cũng đẹp, nếu cố gắng môn toán một chút sẽ thi đậu thôi."
Vũ Bảo Bình khẽ cười, đưa một tay lên xoa nhẹ đầu tôi, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh dương của cậu ấy giống như biết nói vậy, nó bảo tôi rằng lần thi đại học này tôi nhất định phải cố gắng thi đậu.
Đột nhiên tôi phát hiện ra một điều khiến bản thân mình khá thích thú. Từ lúc Vũ Bảo Bình xuất hiện bên cạnh tôi, tôi đã bắt đầu thích thành phố này, thích thế giới này hơn một chút rồi.
By: Linh Yunki's Story.