Hiện Đại [kim ngưu ft bảo bình] Những ai đang yêu đều có bệnh - Linh yunki

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Linh Yunki, 24 Tháng tư 2020.

  1. Linh Yunki Giun Béo

    Bài viết:
    10
    #20: Đừng thích người ấy nữa.

    * * *

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu chúng ta cứ đi một mình, làm mọi thứ một mình, rồi ta sẽ nhận thấy tình yêu có hay không cũng chẳng quan trọng nữa.

    Một mình quen rồi, khi đi cạnh "một mình" khác, bạn sẽ thấy khó chịu trong người. Người ấy giống như sinh vật nguy hiểm khiến bạn vô thức muốn tránh càng xa người ta ra càng tốt. Giống như con đường mưa hôm ấy, bạn khó chịu khi "một mình" kia tùy tiện xông đến đi bên cạnh bạn, đánh cắp lãnh thổ tự phong của bạn.

    "Thiên Bình, cậu lại đi theo mình à?"

    Tôi nghe thấy tiếng gãi đầu loạt soạt, không tự chủ được quay người lại, nghĩ đến thứ gì đó rồi khẽ cười mỉa mai. Bao năm sống trong bóng tối rồi, cái quay người theo bản năng kia vẫn không sửa dứt điểm được, thật quá ngốc đi.

    "Mình lo cho cậu, hôm nay cũng không có việc gì bận rộn, dù gì mình cũng hứa danh dự với mẹ cậu rằng sẽ quan tâm chăm sóc cậu rồi."

    "Ừ."

    Thiên Bình bước đến bên cạnh, kéo tay tôi đi theo cậu ấy theo thói quen. Tôi yên lặng thu lại gậy chỉ đường trên tay, chậm rãi đi theo cậu ta.

    "Bác sĩ nói, mắt của cậu có cơ hội chữa khỏi rồi."

    "Bọn họ nói như vậy cũng bốn năm rồi. Khó khăn lắm mình mới thích nghi được với tình hình hiện tại, sợ rằng có chữa khỏi lại phải cố gắng vật lộn thêm lần nữa."

    Đến một thời điểm nào ấy, khi bạn chẳng đủ sức chạy tiếp nữa, bạn mới bất lực nhận ra cứ như vậy dừng lại trên đường đua cũng không đến nỗi tệ.

    Nhiều năm như vậy đi qua, Dư Thiên Bình vẫn luôn ở bên cạnh tôi mà người ấy lại chưa từng một lần xuất hiện.

    Có lúc rất hận người phụ nữ đã sinh ra người ấy, nhưng cũng lại chán ghét bản thân mình chẳng kém gì. Lúc nằm trong viện mẹ còn hỏi tôi có nhớ ai đâm vào mình không, khi ấy bao che nói rằng con không nhớ, còn gằn lên với cả Dư Thiên Bình nói cậu mà tiết lộ một chữ nào thì cả đời sau tôi tuyệt đối không muốn thấy cậu ta nữa.

    Sau đó mấy người lúc trước có góp tiền đầu tư vào trại nấm của bố tôi kéo đến nhà làm ầm ĩ, nói tôi và mẹ sớm trả bọn họ tiền đầu tư. Người cũng đã mất rồi, trại nấm bây giờ trở thành đất quốc phòng, tiền tiết kiệm nhiều năm của mẹ cũng đưa bọn họ để trả hết nợ. Chúng tôi vậy mà quyết định chuyển nhà, rời khỏi mảnh đất chứa đựng quá nhiều ký ức không vui kia.

    Suốt thời gian dài như vậy quen với bóng đêm tôi đã sớm không còn nhớ rõ đường nét của Vũ Bảo Bình năm xưa trông ra sao nữa rồi. Bất giác mỗi lần nghe nói có bộ đội đóng quân gần chỗ ở mới, tim lại gảy lên vài nhịp không ổn, tựa như vết thương cũ đã liền sẹo nhưng chạm tay vào vẫn đau đến tái người. Vũ Bảo Bình là quân nhân, anh thuộc về Tổ quốc, nhiệm vụ của anh không giống quân nhân bình thường vì anh chỉ phải tiếp xúc với công nghệ thông tin, với máy tính thôi, chuyện anh xuất hiện ở mấy khu vực quân đội đóng quân xa xăm hẻo lánh là chuyện khó nhất.

    Nhớ có người mỗi lần gặp mặt đều xuất hiện trong bộ quân trang màu xanh gọn gàng phẳng phiu, nhớ sống lưng thẳng tắp mỗi khi đi phía trước mặt mình. Nhớ lúm đồng tiền nhỏ trên má của anh, vẫn còn thích anh như thế, bảo Hà Kim Ngưu tôi phải làm sao với chính mình đây?

    "Mẹ cậu nói, tuần sau nhờ mình đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra."

    "Mình không muốn đi."

    "Hà Kim Ngưu, có rất nhiều chuyện không nên cứng đầu. Việc cậu chữa khỏi mắt là hy vọng duy nhất của mẹ cậu lúc này. Nghe lời mình được không?"

    "Dư Thiên Bình, đừng đối xử tốt với mình nữa được không?"

    Dư Thiên Bình trong chốc lát im lặng rồi chẳng biết lấy đâu ra động lực cậu ta nhanh chóng ôm chặt lấy tôi. Mùi hương giống như vị trà xanh xông vào cánh mũi tôi, thính giác của kẻ mù rất nhạy, nó cho tôi biết cậu ta đang rất khẩn trương vì ngay cả việc điều chỉnh hô hấp của mình cậu cũng không còn giữ được bình thường nữa.

    "Hà Kim Ngưu.. Mình thích cậu, mình biết là cậu cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận mình. Nhưng, có thể vì mẹ của cậu mà đồng ý đến bệnh viện thêm lần này được không?"

    Nước mắt nhanh chóng tràn ra khỏi hốc mắt, trong vòng ôm của Dư Thiên Bình, tôi thở hắt một hơi thật dài. Là tại tôi ích kỷ, không chịu nghĩ đến cảm nhận của những người thương yêu mình. Cũng tại tôi quá nhu nhược, nhanh như vậy lại khiến bản thân càng ngày càng tụt xuống phong độ.

    Rất muốn xin lỗi bố, xin lỗi cả mẹ. Mới xảy ra một chút chuyện tôi đã vội vã thu lại vận tốc của mình, yếu đuối chui vào trong vỏ ốc. Sau này, sẽ sống tốt vì mọi người.

    Tôi bắt đầu những bước kiểm tra cơ bản ở khoa mắt sau rất nhiều lần thất bại trước đó. Trưởng khoa nói rằng sẽ có bác sĩ giỏi bên Mỹ trực tiếp điều trị cho tôi, ít nhất trong năm tháng tới tôi nhất định nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.

    "Bác sĩ Bạch, cô ấy là bệnh nhân đặc biệt được trưởng khoa xếp lịch để cậu điều trị riêng. Bốn năm trước gặp tai nạn giao thông trong hồ sơ có ghi rõ bị chấn thương dây thần kinh thị giác dẫn đến mù lòa."

    "Ừm. Đặt bệnh án trên bàn rồi chị ra ngoài đi."

    "Ồ, được."

    Người trực tiếp nhận bệnh án điều trị của tôi là một bác sĩ mới tốt nghiệp bên Mỹ, qua cách anh ta lạnh nhạt trả lời y tá trưởng của khoa, tôi đoán anh ta là người khá khó chịu và lạnh nhạt.

    "Hà Kim Ngưu?"

    Cảm giác như mình đang bị nhìn trừng trừng, tay tôi không tự chủ nắm chặt góc áo. Mới tốt nghiệp bên Mỹ, vị bác sĩ nam trẻ tuổi này chắc gì đã có nhiều kinh nghiệm làm việc trong tay. Tại sao lần này ai cũng khẳng định như đinh đóng cọc rằng tôi có thể nhìn thấy được ánh sáng mà sao tôi lại có cảm giác không mấy tin tưởng vào người điều trị chính của mình vậy nhỉ?

    "Tôi hình như bằng tuổi bác sĩ."

    "Ừ."

    Rất thản nhiên trả lời tôi, vị bác sĩ Bạch này có chút tự tin thái quá không?

    "Trước lúc gặp cô, tôi đã đi nhuộm lại tóc đen."

    "Bác sĩ bảo sao cơ?"

    "Ừm, không có gì."

    Rõ ràng tôi nghe thấy một câu lẩm bẩm gì đó trong miệng anh ta liên quan đến tóc đen mà? Hoặc có lẽ sống lâu ngày bên Mỹ, vị bác sĩ họ Bạch đã sớm quen thuộc cách sống thẳng thắn và có phần nhạt nhẽo bên ấy rồi.

    "Mỗi tuần ba ngày vào thứ hai, năm và thứ sáu cô đến bệnh viện tìm tôi. Chúng ta sẽ tiến hành những bước điều trị cơ bản."

    "Được."

    Tôi cười xã giao, cầm gậy chỉ đường trong tay định đứng dậy rời khỏi phòng khám. Từ sáng sớm đến giờ ngồi xếp hàng bên ngoài phòng viện, tôi còn chưa ăn sáng, bụng dạ đang phẫn nộ đình công.

    Bác sĩ Bạch kia hình như đang gõ máy tính, tiếng bàn phím kêu lạch cạch theo tốc độ tay của anh ta, như biết tôi chuẩn bị ra về, anh ta dừng gõ phím.

    "Có muốn cùng tôi đi ăn trưa không?"

    Câu hỏi giống như đang nói chuyện với người mình thân quen, nghĩ một lúc, chắc có người chờ vị bác sĩ này bên ngoài cửa nên anh ta tiện thể nói với người ta muốn cùng đi ăn cơm.

    "Vậy, tôi về nha bác sĩ."

    "Bệnh nhân Hà Kim Ngưu, tôi đang hỏi cô. Có muốn cùng ăn cơm trưa không."

    "Hả?"

    "Cùng xuống căn tin đi."

    Dư Thiên Bình vì có việc đột xuất nên không đến đón tôi được, trước lúc đi còn dặn tôi khi nào về nhớ gọi cho cậu ấy. Từ lúc biết tình cảm cậu ta dành cho mình, não của tôi đã sớm bị đóng băng hoạt động rồi. Vẫn cứ nghĩ tình bạn sẽ mãi duy trì giống như tôi và bạn trúc mã Âu Sư Tử vậy, nếu một bên đột ngột không muốn làm bạn nữa, bên còn lại sẽ rất khó xử.

    Vì muốn tránh mặt Thiên Bình, tôi lại thở dài gật đầu một cái, đồng ý đi ăn trưa cùng bác sĩ Bạch kia. Cơm trong bệnh viện tuy không ngon bằng tay nghề Dư Thiên Bình nấu nhưng ít nhất trong lúc bụng đói chân run thế này tôi cũng ăn được hết một xuất.


    By: Linh Yunki's Story.
     
    Sumeragi Fuku Kotobuki thích bài này.
  2. Linh Yunki Giun Béo

    Bài viết:
    10
    #21: [Ngoại truyện 1] Có thiếu niên tên Dư Thiên Bình.

    * * *

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạn sẽ vĩnh viễn chẳng hiểu nổi một người nếu như không cùng bước vào thế giới của người đó. Hôm nay bạn nóng giận vì cách cư xử của người ta, ngày mai khi biết rõ mọi chuyện bạn lại hối hận, tại sao mình lại hành xử như vậy.

    Dư Thiên Bình - cái tên của cậu ấy rất bình thường. Mẹ cậu ấy là Dư An Nhàn, cậu ấy không có bố hoặc mẹ của cậu đã luôn giấu đi sự thật về cha đẻ của cậu.

    Năm bốn tuổi, một mình lang thang trên khắp các con đường lớn nhỏ chỉ để tìm hình bóng người mẹ vừa qua đời của mình.

    Cậu bé khi ấy không hiểu chuyện, bộ dạng lấm lem ngồi bên vệ đường với một nửa miếng bánh mỳ ăn dở trên tay. Dư Thiên Bình giống như mèo hoang, không biết mình phải bước về hướng nào cho đúng, cậu nhóc ấy lạc đường về nhà. Quần áo Thiên Bình bốc mùi hôi, khuôn mặt trắng trẻo bầu bĩnh đã sớm hóp đi vài phần, lớp bùn đất bẩn thỉu dính lên khuôn mặt nhỏ, nhìn thoáng qua còn thấy được cả gò má trơ xương của cậu.

    "Mẹ cậu không đến đón cậu sao? Mình thấy cậu đi quanh khu phố này mấy ngày rồi."

    Ánh nắng chiều tà phủ lên người cậu nhóc ấy, nắng ấm áp cũng không quên vòng tay ôm Dư Thiên Bình một cái.

    "Bọn họ nói bố của mình ở đây, mẹ mình có lẽ đến đây tìm bố mình."

    Cậu bé trạc tuổi Thiên Bình có đôi mắt màu xanh nước biển, khoác lên người bộ quần áo đắt tiền, cậu cúi đầu, chậm rãi đưa tay lau đi vệt bẩn trên mặt Thiên Bình. Cử chỉ ấm áp ấy khiến hai mắt Thiên Bình nhanh chóng đỏ au, không kìm được dũng khí nữa mà cậu bắt đầu khóc lớn. Nhiều ngày rồi đi tìm mẹ nhưng cậu không nhìn thấy dù chỉ là màu áo giống của bà, ôm cái bụng đói meo Thiên Bình đi lang thang khắp các con đường lớn nhỏ, có lúc trời đột ngột đổ cơn mưa cậu phải chạy nhanh đến bên tán cây hay mái hiên lớn để trú mưa. Lúc trước mẹ của cậu đâu để cậu chịu đói rét đi lang thang ngoài đường như vậy.

    "Có muốn về nhà mình không? Mặc dù mẹ mình rất nghiêm khắc nhưng bà ấy nhất định sẽ giống mình, không để cậu bị đói, mỗi ngày sẽ đều được tắm nước thơm, còn cùng mình chơi đồ chơi."

    "Mẹ cậu thật lợi hại."

    "Đương nhiên rồi."

    "Vậy mẹ cậu.. mẹ cậu có thể giúp mình tìm mẹ của mình không?"

    "Được á, mình sẽ bảo mẹ mình tìm mẹ giúp cậu."

    Có một người con trai tên là Dư Thiên Bình, cuộc đời cậu ta giống như trang giấy màu đen nhưng cậu ta lại rất khéo léo tô vẽ những mảnh màu lên trang giấy đen ấy.

    "Cô là Phương Ma Kết."

    "Cháu chào cô, cháu là.. Dư Thiên Bình."

    Lần đầu tiên Dư Thiên Bình gặp Phương Ma Kết, ánh mắt bà ấy nhìn cậu rất dịu dàng, như nắng ấm, như ánh sáng mà lúc ấy Thiên Bình khao khát với tay chạm vào.

    Với một đứa trẻ vừa mất đi yêu thương ấm áp, chuyện Phương Ma Kết quan tâm chăm sóc Thiên Bình khiến cho trái tim cậu khẽ mở lòng.

    Dư Thiên Bình được sắp xếp sống cùng gia đình Phương Ma Kết, cậu được mặc quần áo mới, ôm tập sách thơm mùi giấy cùng con trai bà ấy học chữ, được ăn những món ăn ngon mà trước giờ chưa từng thử qua. Nhưng đâu có hạnh phúc nào dễ dàng đoạt lấy như vậy, mọi thứ trong chuyện cổ tích đều được đổi lấy bằng rất nhiều đau thương.

    Nhân vật nào sinh ra quanh cuộc đời bạn cũng đều có một đất diễn riêng biệt, tới thời điểm thích hợp thì nhân vật ấy phải thể hiện phân đoạn trong vai diễn của mình, không muốn xuất hiện dưới dáng hình thê lương làm đau khổ nhân vật khác vậy thì chỉ còn cách cắt đi đất diễn kia của họ.

    "Thằng bé cũng trùng nhóm máu O Rh- à? Sau này Bảo Bình với Bạch Dương có bị thương thì dùng máu của nó cứu hai đứa nhỏ."

    "Phu nhân, vậy có cần xếp thêm lịch cho Thiên Bình học võ từ bây giờ không? Sau này lớn lên thằng bé có thể bảo vệ hai cậu chủ."

    "Ừm, cũng tốt. Cứ làm như vậy đi."

    Bé nhỏ và cô độc. Lặng lẽ như chưa xuất hiện nhưng sâu thẳm trong tiếng lòng lại kêu gào đau buốt.

    "Thiên Bình, mẹ của mình không phải có ý như thế đâu."

    "Mẹ cậu coi mình như chó con, nuôi nấng cưng chiều từ nhỏ thì lớn lên sẽ trung thành với chủ."

    Ánh lửa sáng rực cả một góc khu biệt thự, mặc kệ Bạch Dương ngã nhào xuống sàn nhà với hai mắt đỏ hoe, mặc kệ cậu bạn thân liên tục gọi tên mình - Dư Thiên Bình chạy ra khỏi cửa lớn căn biệt thự ấy chẳng một lần quay đầu.

    Sau đó không gặp bất kỳ biến động lớn nào, Thiên Bình bước vào ngôi nhà chung - cô nhi viện Thiên An khi gần tám tuổi. Vứt đi quãng thời gian từng sống vui vẻ trong căn biệt thự nào ấy, Thiên Bình dần trưởng thành, càng lớn càng thu mình và kiên cường hơn.

    Cậu bắt đầu tìm rất nhiều việc làm thêm, không muốn bị lu mờ thì nhất định phải trở nên nổi bật. Có người nói Thiên Bình là một kẻ cuồng công việc, lạnh nhạt lại ấm áp, mang nhiều bộ mặt ra phô bày cho thiên hạ thấy diễn xuất điêu luyện của mình, cậu ta không sợ mệt lả, chỉ sợ khi nhàn rỗi sẽ lại nghĩ tới những ký ức chẳng vui vẻ.

    Rất lâu sau đó khi chạm đến cánh cửa đại học, Dư Thiên Bình gặp được tình đầu của mình. Cô gái ấy tên Hà Kim Ngưu, không phô trương cũng không quá hoạt nháo, từng bước rồi lại từng bước một cậu để cô bước chân vào thế giới của mình.

    Bạn của Thiên Bình nói với cậu ta rằng, mỗi khi nhắc đến cô ấy, hai mắt cậu ta sẽ sáng lấp lánh.

    Nhưng chẳng phải cứ là chuyện cổ tích thì sẽ kết thúc có hậu, Dư Thiên Bình là Kỵ Sĩ bảo vệ Công Chúa mù, nhưng Công Chúa chỉ thuộc về riêng Hoàng Tử mà thôi.

    "Mình không phải anh hùng, không có sức mạnh như siêu nhân. Nhưng nếu Vũ Bảo Bình phản bội cậu thì.. Hà Kim Ngưu, có thể đến tìm mình, Dư Thiên Bình sẽ bảo vệ cậu."

    Hoa cưới tung lên cao, thiếu niên ánh mắt có chút ảm đạm khi nhận được bó hoa rực rỡ mà vài phút trước còn nằm trong tay cô dâu.

    "Thiên Bình, chúc cậu mau chóng có nương tử."

    Nếu buông xuống một đoạn tình cảm, nỗi đau sẽ bớt dần đi. Vậy Thiên Bình sẽ buông..

    Chẳng phải tình yêu đến

    Thì sẽ vui vẻ đâu

    Bởi còn lắm thương đau

    Cất sâu trong tiếng lòng.

    Khi mình thiếu dũng khí

    Khi cô ấy chẳng yêu

    Khi mình buông hết xuống

    Tiếng đơn phương trong lòng.

    Rồi khi tâm bình thản

    Lúc vết thương lành sẹo

    Chuyện kỵ sĩ yêu em

    Dần sẽ hóa bình yên.

    (Thơ Giun tặng riêng cho cậu Thiên Bình đơn phương. Mong cậu nhận được hoa cưới rồi sẽ tìm được bến đò mới)


    By: Linh Yunki's Story.

     
  3. Linh Yunki Giun Béo

    Bài viết:
    10
    #22: Quay về ngày xưa ấy.

    * * *​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mất hơn sáu tháng điều trị trước khi phẫu thuật chính thức khiến mắt tôi có thể khá hơn, trong khoảng thời gian này tôi kiếm được một công việc nhỏ ở đài phát thanh. Lúc bận rộn với công việc của mình, tôi mới biết ơn cuộc sống ra sao, ít nhất ông trời cũng không lấy đi mọi thứ của tôi.

    Nhưng chẳng có chuyện gì cũng đối phó một cách dễ dàng cả, bác sĩ điều trị của tôi là ví dụ điển hình. Anh ta giống như sao chổi, bản thân đen đủi lại luôn nghĩ mình là mặt trời rạng rỡ. Từ lần gặp đầu tiên, giây phút ngồi ăn cơm dưới căn tin bệnh viện cùng anh ta đã là quyết định sai lầm của tôi. Nhận xét khách quan nhất về anh ta có lẽ là một tên máu lạnh khó ở, luôn cằn nhằn về chuyện giờ giấc, mắc bệnh sạch sẽ, trên người thỉnh thoảng có mang theo dao phẫu thuật, tự cho mình cái quyền quyết định mọi chuyện, dị hợm và biến thái.

    "Xám, lấy giúp tôi một ly nước."

    "Xám, qua đây."

    "Xám, cô lại trễ xe hả, đã bảo bao nhiêu lần rồi, dậy sớm một chút."

    "Xám.."

    "Thời tiết hôm nay khá đẹp, Xám ra ngoài ngắm phong cảnh thôi.. xin lỗi, quên rằng cô không nhìn thấy."

    Nhét head-phone vào tai rồi bật nhạc mức âm lượng lớn nhất là cách tôi khước từ bác sĩ điều trị của mình. Anh ta thích trêu chọc chỉ để nhìn thấy bộ dạng tức giận điên người của tôi nhưng lại quên mất chuyện tôi là kiểu người dù nước đến chân cũng lười phải chạy, đối phó với người vốn dĩ bình tĩnh như tôi anh ta còn non tay chán.

    "Xám, hôm nay đến ngày điều trị sao giờ này cô vẫn còn chưa tới hả?"

    "Bác sĩ, tôi đang ở cổng bệnh viện rồi."

    "Nhanh, à không phải. Xám, cô cứ đi chầm chậm thôi."

    Anh ta gọi bệnh nhân đặc biệt của mình là "Xám" giống như châm biếm lại giống như cách gọi mấy con vật cưng anh ta nuôi. Tôi mặc kệ, với tôi thì mục đích duy nhất là hồi phục thị lực, một khi chữa khỏi mắt sẽ không phải gặp lại anh ta nữa, dứt áo bước đi ân đoạn nghĩa tuyệt.

    Theo bản năng đặc biệt, mỗi lần tìm đường đến phòng khám của bác sĩ Bạch kia tôi đều phải đi qua dãy hành lang của bệnh nhi. Hôm nay ồn ào hơn mọi ngày, hình như có em nhỏ nào đó được tổ chức sinh nhật, tiếng hò hát cười đùa mỗi lúc một trong trẻo và vang hơn.

    Bao lâu rồi không cùng bạn bè tụ tập nhỉ, từ khi chuyển nhà tới giờ có lẽ tôi chỉ còn giữ liên lạc với vài người, bạn cùng học năm nhất đại học cũng rất lâu chẳng nhớ rõ dáng hình và âm thanh của họ giờ ra sao.

    Trong phòng bệnh nhi vang lên những tiếng bóng bay vỡ rất lớn, bọn trẻ cười khúc khích khi tìm ra thú vui mới, sau đó là nhiều tiếng bóng bay nổ vang lên nối đuôi nhau. Bóng bay vỡ như đánh thức ký ức lạ lẫm nào ấy trong đầu tôi mà trước nay vốn dĩ đã bỏ qua.

    Quay về ngày xưa ấy, lúc mặt trời quét ánh nắng lên sân cỏ giờ thể dục, khi tôi bị một cậu thiếu niên khác lớp sút mạnh quả bóng hơi vào đầu đến nỗi ngã người xuống sân cỏ vì choáng váng. Cú đá mạnh vô tình của cậu bạn kia khiến tôi phải cắt đi một đoạn tóc dài mới có thể băng bó được vết rách đang rỉ máu trên đỉnh đầu. Con gái mà, mất một đoạn tóc, lại còn chịu đau vô cớ đứa nào chẳng khóc rống lên, ai không sợ mình xấu xí đi cơ chứ?

    "Mau trả lại tóc cho mình, huhu. Đã dốt thể thao sao còn hại người khác ra nông nỗi này."

    "Mình xin lỗi."

    "Mình không cần xin lỗi, bây giờ đã xấu xí mất rồi."

    "Mình sẽ chịu trách nhiệm, nếu bây giờ cậu xấu xí.. vậy thì, vậy thì sau này không ai lấy cậu, mình chịu thiệt thòi gả cho cậu."

    "Mình mới không vì mấy cọng tóc mà gả cho cậu huhu.."

    Lúc ấy tôi còn bận rộn nghĩ đến đoạn tóc dài vừa bị cô y tá trong trường ban nãy cắt đi nên đâu quan tâm cuộc than vãn trách móc cậu bạn đá bóng dốt kia. Cứ nghĩ nói nhảm sẽ giảm bớt cơn đau buốt đang dội trên đỉnh đầu nữa cơ.

    Sau đó một thời gian khi chỏm tóc bị cắt đi đã dài ra một chút, lại gặp phải một trận bóng dội lên người lúc xuống sân trường giờ ra chơi. Thật ra cũng có chút giật mình vì tiếng bóng nổ xung quanh, may mà là bóng bay tỏ tình chứ chẳng phải là quả bóng hơi nặng nề xấu xí hay lăn trên sân cỏ dưới chân bọn con trai.

    Hồi học cấp ba mà có con gái tỏ tình lúc ấy quả thực đã hiếm còn bạo dữ dội. Mấy trăm quả bóng bay đổ xuống từ trên tầng ba, ào hết lên người của tôi, rồi như một bóng đèn vạn năng tỏa sáng khi nữ chính đứng trước mặt tỏ tình nam chính. Tôi mắc đi vệ sinh, xui xẻo đi ngang qua lại chắn trước mặt chủ nhân màn tỏ tình thôi chứ cũng đâu dở hơi chơi trội trong trường, ấy thế mà cái người mới đó đá bóng toác cả hộp sọ của tôi lại là nam chính trong câu chuyện bóng bay tỏ tình kia. Còn sợ cả thế giới không biết cậu ta đẹp trai nhưng dốt bóng đá à?

    "Mình.. mình thích cậu, Vũ Bảo Bình."

    "Xin lỗi cậu."

    Lúc đi ngang qua cậu nam chính kia, nghe được câu từ chối nhẹ bẫng của cậu ta, tôi vừa khoái trí lại cũng bực mình. Vì chợt nhớ đến mấy chữ "sẽ chịu trách nhiệm" "gả cho cậu" mà khoái trí. Vì thấy tiếc nuối công sức tạo màn bóng bay tỏ tình đổ ra của nữ chính nhưng lại bị từ chối trước mặt bao nhiêu người, nam chính thật quá phũ phàng và hách dịch chăng? Không thích cũng phải lựa lời mà nói chứ, người ta cũng là con gái, sẽ tổn thương, sẽ đau lòng, biết đâu cậu ta lại còn là tình đầu của nữ chính thì sao? Nhưng nhờ vậy mà tôi hiểu được một đạo lý nhỏ, khi chưa chắc chắn hoàn toàn tâm ý của đối phương, tốt nhất không nên đưa ra lựa chọn sai. Sai một cái, sẽ lên văn phòng hiệu trưởng uống trà đàm đạo cùng thầy cả buổi, có khi bị mời phụ huynh.

    Điện thoại trong túi áo khoác lại reo lên, tôi theo bản năng chậm rãi đưa lên áp vào tai nghe.

    "Cô không định khám nữa hả?"

    "Tôi đến ngay đây."

    Thở dài một hơi, sớm như vậy Vũ Bảo Bình đã có mặt trong nỗi nhớ của tôi, đã xuất hiện từ trước lúc tôi và Cự Giải cùng theo đuôi anh rồi, thế mà tới tận bây giờ tôi mới nhớ ra anh.

    Nhưng nói đi cũng phải nghĩ lại, bác sĩ điều trị của tôi thật quá không bình thường rồi. Tôi bị mù, đâu có nhạy bén như người bình thường, muốn tôi đến nhanh một chút cũng phải để tôi cảm nhận lối đi chứ. Từ cổng bệnh viện đến phòng khám của anh ta cũng phải mất tám trăm năm mươi bảy bước chân, mải đuổi theo ký ức ngày xưa ấy tôi chẳng nhớ mình đếm được năm trăm sáu mấy bước chân rồi.

    By: Linh Yunki's Story.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...