Vô Dụng! Tác giả: Thiên Dật Tự cảm thấy mình vô dụng quá Lấy hết can đảm vươn tay ra Nhưng bỗng chốc nắm lấy hư không Mỉm cười nhẹ nhàng, mơ xa quá! Bạn biết không? Giữa trời là đất Là một không gian dài vô tận Ta dưới như một con kiến nhỏ Nàng trên tựa thiên nga vẫy đuôi. Thế mới muốn là cơn gió nhỏ Lượn khắp nơi cho tình này tỏ Lại muốn là đám mây trắng kia Rồi lẳng lặng tan biến giữa trời.
Yêu Đơn Phương Tác giả: Thiên Dật Bầu trời đêm nay không đẹp lắm Tựa như tỏ rõ lòng ta chăng? Sấm chớp mịt mù sương lành lạnh Một lời khó nói.. yêu nàng chăng?
Có ai thấu! Tác giả: Thiên Dật Tựa thân mình ngồi bên cửa sổ Ngửa mặt lên sao mà than thở Ta yêu nàng nhưng tâm nàng lạnh Lòng ta khó tỏ, hỏi nàng sao?
Nào dám nói! Tác giả: Thiên Dật Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua Lạnh lẽo sao? Không! Không cảm giác. Chỉ cảm thấy lòng hơi mất mác Yêu em!.. Nhưng nào anh dám ngỏ.
Bạn với cô đơn. Tác giả: Thiên Dật. Trời xanh, mây trắng, cao hời vợi Mịt mù trong khói, ánh trăng soi Vẫn như xưa ta lại một mình Mỉm cười sảng khoái, chuyện với ai.
Vì sao? Tác giả: Thiên Dật Nguyệt dạ nội nhất tâm nhân cốt Ngoại nhật quang nhất phân nhị hồn Nhân ngỡ ngàng vì sao nàng biến Cứ ngỡ thề nguyền vẹn non sông.