

Người ta bảo con ba ngoan hiền, hiểu chuyện, người ta khen con ba chăm ngoan học giỏi. Ba cũng thấy vậy, ba tự hào về con, ba cũng luôn tin tưởng con, ba không khắt khe với con, không quản thúc con, không ép buộc con, ba luôn để con tự giác, tự lập, tự quyết định mọi thứ. Nhưng ba ơi, thực sự con không muốn làm một đứa con ngoan như vậy.
Bạn bè con học đạt điểm cao ba mẹ sẽ khen, sẽ thưởng, bị điểm thấp sẽ bị ba mẹ la mắng, đánh phạt, không học bài mà chơi game sẽ bị nhắc nhở, phụ huynh nhà người ta sẽ suốt ngày kêu "Học bài đi con!". Còn ba thì, khi con được điểm cao thì ba cảm thấy đó là chuyện bình thường vì ba quen rồi, khi điểm thấp ba cũng sẽ không la con vì ba nghĩ con đã cố gắng hết sức, ba sẽ không cần nhắc con học bài vì cho rằng con sẽ luôn tự giác. Khi con đạt thành tích gì cao thì ba không không ngạc nhiên gì vì ba tin điều đó nằm trong khả năng của con. Khi phải đi đâu xa, ba sẽ hỏi con tự đi được không, con nói "Được", ba sẽ để con tự đi, việc gì khó khăn ba sẽ hỏi con tự làm được không, con nói "Được" ba sẽ để con tự làm. Khi bạn bè con xin tiền ba mẹ, hoặc xin đi chơi sẽ bị la một trận, sẽ bị dò hỏi kỹ càng, dặn dò răng đe các kiểu. Còn con không xin tiền ba cũng sẽ cho con, con xin bao nhiêu ba sẽ cho bấy nhiêu, con không đi chơi ba sẽ muốn con đi chơi, không khắt khe gì cả vì ba cho rằng con biết suy nghĩ, biết điểm dừng.
Ba ơi, nhưng mà con không ngoan như ba nghĩ đâu, ba không quản con sẽ hư đó. Đôi khi con cũng chỉ là đứa trẻ lười biếng, con chẳng chăm chỉ như mọi người nghĩ, con chẳng ngoan đâu. Nhiều lúc bạn bè rủ rê đi chơi, con không đi, mọi người cứ nghĩ là do con ngoan hiền, do con dành thời gian để học bài, nhưng thực ra là đôi khi con lười tới mức chẳng muốn đi chơi.
[HIDETHANKS=1]Năm lớp 12 bạn bè con đứa nào cũng học thêm tất bật ngày ba, bốn buổi như chạy show, luyện đề quên ăn quên ngủ. Còn con ba vẫn nhởn nhơ như thường, ăn đủ ngày ba bữa, ngủ ngày 8 tiếng, chưa từng biết thức đêm học bài là gì, học hành thì tùy hứng, thích thì học thích thì chơi, khi thì làm mấy việc lặt vặt trong nhà. Ba cũng không thắc mắc con học hành kiểu gì luôn. Lúc chọn ngành, chọn trường có đứa than khóc với con, ba mẹ nó ép nó học ngành này ngành kia, trường này trường kia nó không thích. Còn con về hỏi ba, thì ba cũng bảo con tự chọn đi, con cũng không biết nên vui hay nên buồn. Ngày thi bạn bè có ba mẹ đưa đi, chăm cho từng miếng ăn, tụi nó vào thi ba mẹ đứng ngồi ngóng trông hồi hợp, khi ra thì quan tâm hỏi han. Còn con, ba đi làm không có ở nhà, con đi thi không có một ai nói một câu động viên an ủi nào, con ghé quán quen mua vội ổ bánh mì, chú bán bánh mì tặng con một ổ bảo là chúc con thi tốt, làm con cảm động rưng rưng nước mắt.
Khi có kết quả bạn bè gia đình tụi nó có nhà thì mở tiệc ăn mừng vì con đậu trường này trường kia, có nhà thì thất vọng vì con mình không đậu. Con đậu vào trường như dự định ban đầu, ba hông buồn cũng hông vui cứ như việc đó là tất nhiên nó phải như vậy.
Ngày rời quê tới thành phố xa xôi mấy trăm cây số đi học ba cũng không đi cùng con. Ai cũng bảo con lần đầu đi xa như vậy, không quen biết ai, không rành đường sá, một nơi hoàn toàn xa lạ không biết gì hết, ba nên đưa con đi tìm chỗ ở ổn thỏa cho con rồi về, ba lại hỏi con có tự đi được không, con nói "Được", vậy là ba đưa con tới bến xe, hai ba con đỏ mắt nhìn nhau rồi con lên xe một mình đặt chân tới một nơi hoàn toàn xa lạ. Từ nhỏ tới lớn việc gì của con ba đều để con tự lo, tự quyết, tự do làm theo ý mình. Nhiều lúc con thấy bạn bè mình lớn rồi mà việc gì cũng ba cũng mẹ, việc gì cũng ba mẹ lo, ba mẹ quản, nhìn lại bản thân con không biết nên buồn hay nên cười.[/HIDETHANKS]
Thật ra con biết ba quan tâm con rất nhiều, ba lo lắng cho con rất nhiều, thương con rất nhiều nhưng ba không thể hiện, ba muốn con tự lập, ba tin tưởng con nên ba mới để con tự do như vậy. Nhưng mà đôi khi con khát khao cảm giác bị quản thúc, bị gò bó, ép buộc, muốn ba bớt tin tưởng con đi. Đôi khi con chỉ muốn làm một đứa con hư hỏng để ba phải bận tâm, phải lo lắng, phải quản con, nhưng mà con không làm được vì con biết ba vất vả vì con, hi sinh nhiều thứ vì con, làm nhiều thứ vì con, gánh nặng nữa cuộc đời ba đã phải gánh thay con làm sao con còn có thể muốn ba phải như thế này thế khác, phải phiền lòng vì con được. Chỉ có điều ba quá tin tưởng con, mà con lại không phải đứa trẻ ngoan đến như vậy, giỏi giang đến như vậy. Ba càng tin con, càng không gò bó, áp đặt con, con càng tự gò bó, tự tạo áp lực cho bản thân, tự đặt kỳ vọng nhiều ở bản thân vì không muốn làm ba thất vọng. Nhưng sẽ có đôi lúc con không đạt được kỳ vọng của bản thân, vì con lười biếng, vì con không ngoan, vì con không tốt, con mệt mỏi rồi, không làm đứa con ngoan nữa, cũng không làm một đứa trẻ hư, con làm con ba thôi nhé!
Bạn bè con học đạt điểm cao ba mẹ sẽ khen, sẽ thưởng, bị điểm thấp sẽ bị ba mẹ la mắng, đánh phạt, không học bài mà chơi game sẽ bị nhắc nhở, phụ huynh nhà người ta sẽ suốt ngày kêu "Học bài đi con!". Còn ba thì, khi con được điểm cao thì ba cảm thấy đó là chuyện bình thường vì ba quen rồi, khi điểm thấp ba cũng sẽ không la con vì ba nghĩ con đã cố gắng hết sức, ba sẽ không cần nhắc con học bài vì cho rằng con sẽ luôn tự giác. Khi con đạt thành tích gì cao thì ba không không ngạc nhiên gì vì ba tin điều đó nằm trong khả năng của con. Khi phải đi đâu xa, ba sẽ hỏi con tự đi được không, con nói "Được", ba sẽ để con tự đi, việc gì khó khăn ba sẽ hỏi con tự làm được không, con nói "Được" ba sẽ để con tự làm. Khi bạn bè con xin tiền ba mẹ, hoặc xin đi chơi sẽ bị la một trận, sẽ bị dò hỏi kỹ càng, dặn dò răng đe các kiểu. Còn con không xin tiền ba cũng sẽ cho con, con xin bao nhiêu ba sẽ cho bấy nhiêu, con không đi chơi ba sẽ muốn con đi chơi, không khắt khe gì cả vì ba cho rằng con biết suy nghĩ, biết điểm dừng.
Ba ơi, nhưng mà con không ngoan như ba nghĩ đâu, ba không quản con sẽ hư đó. Đôi khi con cũng chỉ là đứa trẻ lười biếng, con chẳng chăm chỉ như mọi người nghĩ, con chẳng ngoan đâu. Nhiều lúc bạn bè rủ rê đi chơi, con không đi, mọi người cứ nghĩ là do con ngoan hiền, do con dành thời gian để học bài, nhưng thực ra là đôi khi con lười tới mức chẳng muốn đi chơi.
[HIDETHANKS=1]Năm lớp 12 bạn bè con đứa nào cũng học thêm tất bật ngày ba, bốn buổi như chạy show, luyện đề quên ăn quên ngủ. Còn con ba vẫn nhởn nhơ như thường, ăn đủ ngày ba bữa, ngủ ngày 8 tiếng, chưa từng biết thức đêm học bài là gì, học hành thì tùy hứng, thích thì học thích thì chơi, khi thì làm mấy việc lặt vặt trong nhà. Ba cũng không thắc mắc con học hành kiểu gì luôn. Lúc chọn ngành, chọn trường có đứa than khóc với con, ba mẹ nó ép nó học ngành này ngành kia, trường này trường kia nó không thích. Còn con về hỏi ba, thì ba cũng bảo con tự chọn đi, con cũng không biết nên vui hay nên buồn. Ngày thi bạn bè có ba mẹ đưa đi, chăm cho từng miếng ăn, tụi nó vào thi ba mẹ đứng ngồi ngóng trông hồi hợp, khi ra thì quan tâm hỏi han. Còn con, ba đi làm không có ở nhà, con đi thi không có một ai nói một câu động viên an ủi nào, con ghé quán quen mua vội ổ bánh mì, chú bán bánh mì tặng con một ổ bảo là chúc con thi tốt, làm con cảm động rưng rưng nước mắt.
Khi có kết quả bạn bè gia đình tụi nó có nhà thì mở tiệc ăn mừng vì con đậu trường này trường kia, có nhà thì thất vọng vì con mình không đậu. Con đậu vào trường như dự định ban đầu, ba hông buồn cũng hông vui cứ như việc đó là tất nhiên nó phải như vậy.
Ngày rời quê tới thành phố xa xôi mấy trăm cây số đi học ba cũng không đi cùng con. Ai cũng bảo con lần đầu đi xa như vậy, không quen biết ai, không rành đường sá, một nơi hoàn toàn xa lạ không biết gì hết, ba nên đưa con đi tìm chỗ ở ổn thỏa cho con rồi về, ba lại hỏi con có tự đi được không, con nói "Được", vậy là ba đưa con tới bến xe, hai ba con đỏ mắt nhìn nhau rồi con lên xe một mình đặt chân tới một nơi hoàn toàn xa lạ. Từ nhỏ tới lớn việc gì của con ba đều để con tự lo, tự quyết, tự do làm theo ý mình. Nhiều lúc con thấy bạn bè mình lớn rồi mà việc gì cũng ba cũng mẹ, việc gì cũng ba mẹ lo, ba mẹ quản, nhìn lại bản thân con không biết nên buồn hay nên cười.[/HIDETHANKS]
Thật ra con biết ba quan tâm con rất nhiều, ba lo lắng cho con rất nhiều, thương con rất nhiều nhưng ba không thể hiện, ba muốn con tự lập, ba tin tưởng con nên ba mới để con tự do như vậy. Nhưng mà đôi khi con khát khao cảm giác bị quản thúc, bị gò bó, ép buộc, muốn ba bớt tin tưởng con đi. Đôi khi con chỉ muốn làm một đứa con hư hỏng để ba phải bận tâm, phải lo lắng, phải quản con, nhưng mà con không làm được vì con biết ba vất vả vì con, hi sinh nhiều thứ vì con, làm nhiều thứ vì con, gánh nặng nữa cuộc đời ba đã phải gánh thay con làm sao con còn có thể muốn ba phải như thế này thế khác, phải phiền lòng vì con được. Chỉ có điều ba quá tin tưởng con, mà con lại không phải đứa trẻ ngoan đến như vậy, giỏi giang đến như vậy. Ba càng tin con, càng không gò bó, áp đặt con, con càng tự gò bó, tự tạo áp lực cho bản thân, tự đặt kỳ vọng nhiều ở bản thân vì không muốn làm ba thất vọng. Nhưng sẽ có đôi lúc con không đạt được kỳ vọng của bản thân, vì con lười biếng, vì con không ngoan, vì con không tốt, con mệt mỏi rồi, không làm đứa con ngoan nữa, cũng không làm một đứa trẻ hư, con làm con ba thôi nhé!
Chỉnh sửa cuối: