- Xu
- 767,242,284


Sắc lá phong rực vàng lên lần cuối
Trái mùa thu chín vội trước khi xa
Như ngọn đèn lửa bùng lên rực rỡ
Ánh hoàng hôn rực cháy trước hiên nhà
Cũng có thể mùa thu chưa hết
Vẫn còn đang lưu luyến khách đi qua
Cũng có thể là tôi đến chậm
Thấy màu mây rừng lá tưởng còn thu
Xuân Quỳnh
Bài thơ Không đề của Xuân Quỳnh là một bức tranh nhỏ về mùa thu, nhưng ẩn trong đó là nhiều lớp nghĩa tinh tế. Chỉ với vài khổ thơ ngắn, nhà thơ đã gợi ra không gian rực rỡ và chợt tàn của thiên nhiên: lá phong vàng lên lần cuối, trái mùa thu chín vội, ánh hoàng hôn bùng rực trước hiên nhà. Tất cả đều gợi một cảm giác vừa đẹp đẽ, vừa mong manh, như khoảnh khắc cuối cùng của một mùa trước khi nhường chỗ cho đổi thay.
Điều thú vị là Xuân Quỳnh không chỉ miêu tả cảnh, mà còn lồng vào đó tâm trạng của người đứng trước thiên nhiên. Nhà thơ đặt ra sự phân vân: liệu mùa thu đã thật sự sắp qua, hay chỉ là do người đến muộn nên thấy mùa như đang chực rời đi? Chính sự mơ hồ này tạo nên dư ba, khiến người đọc ngẫm nghĩ về thời gian, về sự chậm trễ và nỗi tiếc nuối trong cuộc đời.
Có thể nói, bài thơ Không đề tuy giản dị nhưng giàu sức gợi. Nó không chỉ là một lời tạm biệt mùa thu, mà còn là lời nhắc nhở về cái đẹp thường đến trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Người đọc vì thế dễ bắt gặp chính mình trong tâm trạng lưu luyến, vừa muốn giữ, vừa biết không thể níu mùa trôi.
Trái mùa thu chín vội trước khi xa
Như ngọn đèn lửa bùng lên rực rỡ
Ánh hoàng hôn rực cháy trước hiên nhà
Cũng có thể mùa thu chưa hết
Vẫn còn đang lưu luyến khách đi qua
Cũng có thể là tôi đến chậm
Thấy màu mây rừng lá tưởng còn thu
Xuân Quỳnh

Ý nghĩa bài thơ Không Đề - Xuân Quỳnh
Bài thơ Không đề của Xuân Quỳnh là một bức tranh nhỏ về mùa thu, nhưng ẩn trong đó là nhiều lớp nghĩa tinh tế. Chỉ với vài khổ thơ ngắn, nhà thơ đã gợi ra không gian rực rỡ và chợt tàn của thiên nhiên: lá phong vàng lên lần cuối, trái mùa thu chín vội, ánh hoàng hôn bùng rực trước hiên nhà. Tất cả đều gợi một cảm giác vừa đẹp đẽ, vừa mong manh, như khoảnh khắc cuối cùng của một mùa trước khi nhường chỗ cho đổi thay.
Điều thú vị là Xuân Quỳnh không chỉ miêu tả cảnh, mà còn lồng vào đó tâm trạng của người đứng trước thiên nhiên. Nhà thơ đặt ra sự phân vân: liệu mùa thu đã thật sự sắp qua, hay chỉ là do người đến muộn nên thấy mùa như đang chực rời đi? Chính sự mơ hồ này tạo nên dư ba, khiến người đọc ngẫm nghĩ về thời gian, về sự chậm trễ và nỗi tiếc nuối trong cuộc đời.
Có thể nói, bài thơ Không đề tuy giản dị nhưng giàu sức gợi. Nó không chỉ là một lời tạm biệt mùa thu, mà còn là lời nhắc nhở về cái đẹp thường đến trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Người đọc vì thế dễ bắt gặp chính mình trong tâm trạng lưu luyến, vừa muốn giữ, vừa biết không thể níu mùa trôi.
Chỉnh sửa cuối: